Hắc Thán
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Không ngại, không ngại.
Miêu Nghị liên tiếp khoát tay, hắn thèm thuồng long câu đã lâu, làm sao có chuyện chê được?!
Sau khi đi tới Ngọa Long cốc, Miêu Nghị mới biết cái gọi là chê kia, La Trân chỉ một thớt long câu toàn thân trên dưới đen như than, tên là Hắc Thán (Than đen), là do bà đặt tên.
Đen cũng không sao, mấu chốt là con long câu này còn mập như heo. Những long câu khác cũng giống như ngựa bình thường, toàn là ngủ đứng, chỉ có Hắc Thán là cá biệt, lại nằm lăn ra ngủ.
Chuyện khác khiến cho người ta không thể nào nói nổi chính là Hắc Thán này rất lười, những long câu khác mỗi khi chạy đều nhanh như điện chớp, chỉ có Hắc Thán vĩnh viễn lười biếng, chạy từ từ không vội, tốc độ chẳng khác nào ngựa bình thường, có đánh nó cũng vô ích.
Hắc Thán là một thành viên trong một nhóm long câu mười năm trước được một vị động chủ Phù Quang động nào đó mang về. Đám đồng bạn của nó đều được các tu sĩ mang đi, chỉ có con này thật sự quá tệ hại, cỡi nó còn không bằng cỡi một thớt ngựa bình thường, đây có thể gọi là long câu sao?!
Không có một tu sĩ nào để ý nó, đều tránh nó xa một chút, sợ bị người ta ép phải nhận nó.
Người lười có phúc lười, long câu lười cũng có phúc khí lười của long câu, đồng loại bên cạnh nó đổi hết con này sang con khác, có không biết bao nhiêu con tử trận với chủ nhân mình. Duy chỉ có con này bởi vì mọi người quá coi thường, tránh thoát được hết kiếp này sang kiếp khác, mới còn sống cho tới bây giờ.
Đây gọi là vật họp theo loài, có lẽ vì tính tình Hắc Thán và Diêm Tu có hơi giống nhau, không ngờ rằng La Trân lại bằng lòng chăm sóc Hắc Thán cho tới bây giờ. Bằng không cho dù là vì tiết kiệm thức ăn hay là vì bớt chuyện, cũng đã bỏ nó từ lâu.
Cho nên quan hệ giữa Hắc Thán và La Trân rất thân nật, sau khi thấy La Trân tiến vào Ngọa Long cốc lập tức hí dài một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lê thân thể mập mạp tới cọ đầu vào người La Trân.
- Con này…
Miêu Nghị quan sát những long câu khác tinh thần phấn chấn khí thế hung hãn, nhìn lại thân thể ‘vĩ đại’ của Hắc Thán. Nếu không cẩn thận có thể nhìn lầm là một con heo rừng cực kỳ to lớn, không khỏi miễn cưỡng cười nói:
- Quả thật là vô cùng đặc biệt…
Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, con long câu này hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của hắn về long câu, đúng là mập thật. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như không phải là tương đối đặc biệt, có lẽ cũng không tới phiên mình.
La Trân không nắm chắc trong lòng, bèn thử hỏi:
- Không ai muốn lấy nó, vốn là dư thừa, nếu ngươi cần cũng không phải trải qua động chủ đồng ý.
- Dù sao ta không có vật cỡi, có còn hơn không.
Miêu Nghị cười nói.
- Nó còn có một khuyết điểm.
Dường như La Trân cũng cảm thấy xấu hổ thay Hắc Thán nên đỏ mặt:
- Hẳn ngươi cũng biết long câu là động vật ăn tạp?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cái này ta biết.
La Trân có vẻ chột dạ nói:
- Hắc Thán chỉ ăn mặn không ăn chay.
- Cái này dễ lắm.
Miêu Nghị cười nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, thức ăn những long câu này đều là do người của Phù Quang thành đưa tới phải không?
- Đúng vậy.
La Trân cũng không nhịn được lắc đầu, không vòng vo nữa mà nói thẳng ra:
- Hắc Thán ăn mặn chỉ ăn thủy sản loại cá tôm, không ăn các loại thịt sống trên đất như gà vịt, cá tôm càng tươi nó càng thích.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm Hắc Thán á khẩu không nói gì được nữa, ngươi đã mập mạp như vậy, còn có quyền lựa chọn thức ăn sao?!
- Nếu không thích cũng không cần miễn cưỡng, ngươi và Tào Định Phong có quan hệ tốt, Tào Định Phong có cơ hội nhất định sẽ tìm giúp ngươi một thớt long câu. Chẳng qua là ta chiếu cố nó nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút tình cảm, bây giờ ngươi tiếp nhận mã thừa, ta hy vọng ngươi có thể nhân tiện chiếu cố một chút.
- Không thành vấn đề, giao cho ta đi... Ta có thể thử nó một chút không?
Miêu Nghị chỉ chỉ Hắc Thán, muốn tìm một chút cảm giác cỡi long câu.
Chuyện này đương nhiên là được, nếu như không cho hắn cỡi, La Trân đã không có ý tặng cho hắn.
Hắc Thán! La Trân vỗ vỗ thân mình của nó.
Thông thường long câu chỉ nhận chủ nhân còn sống, sẽ không nhận hai chủ, trừ phi chủ nhân đã chết. Bởi vì loại linh thú này có thể cảm ứng được sinh tử của chủ nhân mình, cho nên bình thường sẽ không để cho người khác ngoài chủ nhân điều khiển mình.
Bất quá Hắc Thán rất ngoan ngoãn, dường như chỉ có hơi không tình nguyện. Bất quá La Trân mở miệng, nó không thể làm gì khác hơn là hơi hạ thấp người xuống cho Miêu Nghị dễ dàng leo lên.
Miêu Nghị không nói hai lời, phóng người lên ngựa.
Từ cái bờm đen nhánh bóng loáng của Hắc Thán vươn ra hai xúc tua thịt, dán sát thân thể, sau đó nối tiếp với hai đùi Miêu Nghị.
Miêu Nghị lập tức cảm thấy tâm trạng lười biếng của Hắc Thán truyền qua theo xúc tua, dường như đang hỏi đi đâu.
Hắn chợt cảm thấy mới mẻ, thì ra thật sự có thể trao đổi với long câu như vậy, không cần dây cương, đỡ mệt không ít, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài Ngọa Long cốc.
Hắc Thán hội ý, lập tức vung mạnh bốn vó to bằng miệng bát xuống đất cồm cộp, ngược lại cũng có mấy phần khí thế. Chỉ là về tốc độ không dám ngợi khen, có hơi lười biếng.
Tốc độ như vậy còn chưa bằng ngựa bình thường, Miêu Nghị lập tức dùng tâm niệm thúc giục nó nhanh hơn nữa.
Thế nhưng thúc giục cũng vô dụng, nó chỉ chạy với tốc độ như vậy, không cỡi thì thôi.
Chơi đùa nửa ngày Miêu Nghị sa sầm nét mặt, phát hiện La Trân đã nói tốt giúp cho Hắc Thán. Tốc độ như vậy mà nói rằng như ngựa bình thường ư, leo lên đồi còn không nổi…
Rốt cuộc Miêu Nghị minh bạch tại sao không ai muốn súc sinh này, thật sự là súc sinh, không có chút giác ngộ bản thân mình là long câu, chỉ là ngựa ăn cỏ. Phải chi ăn cỏ cũng không sao, lại còn chọn thức ăn!
Sau khi chạy một vòng trở lại, Miêu Nghị xuống ngựa ngoài cười mà trong không cười nói với La Trân:
- Cũng không tệ lắm... Cũng không phải là không có ưu điểm, thân hình mập mạp chạy run run, ngồi trên lưng nó không ê mông chút nào.
Hắn miễn cưỡng tìm giúp cho Hắc Thán một ưu điểm, coi như là nể mặt La Trân.
Miêu huynh đệ thật là trung hậu, La Trân đỏ mặt xấu hổ, đạp cho Hắc Thán mấy cái:
- Thật là kém cỏi!
Kết quả Hắc Thán còn làm ra dáng vẻ vô tội, rúc vào bên cạnh La Trân rên rỉ mấy tiếng.
Miêu Nghị không nhịn được liếc mắt nhìn, súc sinh này cũng thông nhân tính.
Có thể thấy tình cảm của La Trân dành cho Hắc Thán rất sâu đậm. Sau khi trở về bà tự tay làm một mâm rượu thức nhắm ngon, lại nhờ Miêu Nghị thông cảm cho Hắc Thán.
Phụt…
Diêm Tu phun ra một ngụm rượu tại chỗ, nhìn chằm chằm phu nhân hỏi:
- Bà đưa Hắc Thán ngay cả mình không thèm cỡi cho Miêu huynh đệ ư?
La Trân sa sầm mặt nói:
- Uống rượu cũng không bịt miệng lão được sao?!
Ha ha... Diêm Tu thật sự không nhịn được, ôm bụng cười nghiêng ngã một trận, lão có thể tưởng tượng sau khi Miêu Nghị cỡi Hắc Thán sẽ có phản ứng thế nào.
Miêu Nghị liên tiếp khoát tay, hắn thèm thuồng long câu đã lâu, làm sao có chuyện chê được?!
Sau khi đi tới Ngọa Long cốc, Miêu Nghị mới biết cái gọi là chê kia, La Trân chỉ một thớt long câu toàn thân trên dưới đen như than, tên là Hắc Thán (Than đen), là do bà đặt tên.
Đen cũng không sao, mấu chốt là con long câu này còn mập như heo. Những long câu khác cũng giống như ngựa bình thường, toàn là ngủ đứng, chỉ có Hắc Thán là cá biệt, lại nằm lăn ra ngủ.
Chuyện khác khiến cho người ta không thể nào nói nổi chính là Hắc Thán này rất lười, những long câu khác mỗi khi chạy đều nhanh như điện chớp, chỉ có Hắc Thán vĩnh viễn lười biếng, chạy từ từ không vội, tốc độ chẳng khác nào ngựa bình thường, có đánh nó cũng vô ích.
Hắc Thán là một thành viên trong một nhóm long câu mười năm trước được một vị động chủ Phù Quang động nào đó mang về. Đám đồng bạn của nó đều được các tu sĩ mang đi, chỉ có con này thật sự quá tệ hại, cỡi nó còn không bằng cỡi một thớt ngựa bình thường, đây có thể gọi là long câu sao?!
Không có một tu sĩ nào để ý nó, đều tránh nó xa một chút, sợ bị người ta ép phải nhận nó.
Người lười có phúc lười, long câu lười cũng có phúc khí lười của long câu, đồng loại bên cạnh nó đổi hết con này sang con khác, có không biết bao nhiêu con tử trận với chủ nhân mình. Duy chỉ có con này bởi vì mọi người quá coi thường, tránh thoát được hết kiếp này sang kiếp khác, mới còn sống cho tới bây giờ.
Đây gọi là vật họp theo loài, có lẽ vì tính tình Hắc Thán và Diêm Tu có hơi giống nhau, không ngờ rằng La Trân lại bằng lòng chăm sóc Hắc Thán cho tới bây giờ. Bằng không cho dù là vì tiết kiệm thức ăn hay là vì bớt chuyện, cũng đã bỏ nó từ lâu.
Cho nên quan hệ giữa Hắc Thán và La Trân rất thân nật, sau khi thấy La Trân tiến vào Ngọa Long cốc lập tức hí dài một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lê thân thể mập mạp tới cọ đầu vào người La Trân.
- Con này…
Miêu Nghị quan sát những long câu khác tinh thần phấn chấn khí thế hung hãn, nhìn lại thân thể ‘vĩ đại’ của Hắc Thán. Nếu không cẩn thận có thể nhìn lầm là một con heo rừng cực kỳ to lớn, không khỏi miễn cưỡng cười nói:
- Quả thật là vô cùng đặc biệt…
Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, con long câu này hoàn toàn lật đổ ấn tượng trước đây của hắn về long câu, đúng là mập thật. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như không phải là tương đối đặc biệt, có lẽ cũng không tới phiên mình.
La Trân không nắm chắc trong lòng, bèn thử hỏi:
- Không ai muốn lấy nó, vốn là dư thừa, nếu ngươi cần cũng không phải trải qua động chủ đồng ý.
- Dù sao ta không có vật cỡi, có còn hơn không.
Miêu Nghị cười nói.
- Nó còn có một khuyết điểm.
Dường như La Trân cũng cảm thấy xấu hổ thay Hắc Thán nên đỏ mặt:
- Hẳn ngươi cũng biết long câu là động vật ăn tạp?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Cái này ta biết.
La Trân có vẻ chột dạ nói:
- Hắc Thán chỉ ăn mặn không ăn chay.
- Cái này dễ lắm.
Miêu Nghị cười nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, thức ăn những long câu này đều là do người của Phù Quang thành đưa tới phải không?
- Đúng vậy.
La Trân cũng không nhịn được lắc đầu, không vòng vo nữa mà nói thẳng ra:
- Hắc Thán ăn mặn chỉ ăn thủy sản loại cá tôm, không ăn các loại thịt sống trên đất như gà vịt, cá tôm càng tươi nó càng thích.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm Hắc Thán á khẩu không nói gì được nữa, ngươi đã mập mạp như vậy, còn có quyền lựa chọn thức ăn sao?!
- Nếu không thích cũng không cần miễn cưỡng, ngươi và Tào Định Phong có quan hệ tốt, Tào Định Phong có cơ hội nhất định sẽ tìm giúp ngươi một thớt long câu. Chẳng qua là ta chiếu cố nó nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút tình cảm, bây giờ ngươi tiếp nhận mã thừa, ta hy vọng ngươi có thể nhân tiện chiếu cố một chút.
- Không thành vấn đề, giao cho ta đi... Ta có thể thử nó một chút không?
Miêu Nghị chỉ chỉ Hắc Thán, muốn tìm một chút cảm giác cỡi long câu.
Chuyện này đương nhiên là được, nếu như không cho hắn cỡi, La Trân đã không có ý tặng cho hắn.
Hắc Thán! La Trân vỗ vỗ thân mình của nó.
Thông thường long câu chỉ nhận chủ nhân còn sống, sẽ không nhận hai chủ, trừ phi chủ nhân đã chết. Bởi vì loại linh thú này có thể cảm ứng được sinh tử của chủ nhân mình, cho nên bình thường sẽ không để cho người khác ngoài chủ nhân điều khiển mình.
Bất quá Hắc Thán rất ngoan ngoãn, dường như chỉ có hơi không tình nguyện. Bất quá La Trân mở miệng, nó không thể làm gì khác hơn là hơi hạ thấp người xuống cho Miêu Nghị dễ dàng leo lên.
Miêu Nghị không nói hai lời, phóng người lên ngựa.
Từ cái bờm đen nhánh bóng loáng của Hắc Thán vươn ra hai xúc tua thịt, dán sát thân thể, sau đó nối tiếp với hai đùi Miêu Nghị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị lập tức cảm thấy tâm trạng lười biếng của Hắc Thán truyền qua theo xúc tua, dường như đang hỏi đi đâu.
Hắn chợt cảm thấy mới mẻ, thì ra thật sự có thể trao đổi với long câu như vậy, không cần dây cương, đỡ mệt không ít, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài Ngọa Long cốc.
Hắc Thán hội ý, lập tức vung mạnh bốn vó to bằng miệng bát xuống đất cồm cộp, ngược lại cũng có mấy phần khí thế. Chỉ là về tốc độ không dám ngợi khen, có hơi lười biếng.
Tốc độ như vậy còn chưa bằng ngựa bình thường, Miêu Nghị lập tức dùng tâm niệm thúc giục nó nhanh hơn nữa.
Thế nhưng thúc giục cũng vô dụng, nó chỉ chạy với tốc độ như vậy, không cỡi thì thôi.
Chơi đùa nửa ngày Miêu Nghị sa sầm nét mặt, phát hiện La Trân đã nói tốt giúp cho Hắc Thán. Tốc độ như vậy mà nói rằng như ngựa bình thường ư, leo lên đồi còn không nổi…
Rốt cuộc Miêu Nghị minh bạch tại sao không ai muốn súc sinh này, thật sự là súc sinh, không có chút giác ngộ bản thân mình là long câu, chỉ là ngựa ăn cỏ. Phải chi ăn cỏ cũng không sao, lại còn chọn thức ăn!
Sau khi chạy một vòng trở lại, Miêu Nghị xuống ngựa ngoài cười mà trong không cười nói với La Trân:
- Cũng không tệ lắm... Cũng không phải là không có ưu điểm, thân hình mập mạp chạy run run, ngồi trên lưng nó không ê mông chút nào.
Hắn miễn cưỡng tìm giúp cho Hắc Thán một ưu điểm, coi như là nể mặt La Trân.
Miêu huynh đệ thật là trung hậu, La Trân đỏ mặt xấu hổ, đạp cho Hắc Thán mấy cái:
- Thật là kém cỏi!
Kết quả Hắc Thán còn làm ra dáng vẻ vô tội, rúc vào bên cạnh La Trân rên rỉ mấy tiếng.
Miêu Nghị không nhịn được liếc mắt nhìn, súc sinh này cũng thông nhân tính.
Có thể thấy tình cảm của La Trân dành cho Hắc Thán rất sâu đậm. Sau khi trở về bà tự tay làm một mâm rượu thức nhắm ngon, lại nhờ Miêu Nghị thông cảm cho Hắc Thán.
Phụt…
Diêm Tu phun ra một ngụm rượu tại chỗ, nhìn chằm chằm phu nhân hỏi:
- Bà đưa Hắc Thán ngay cả mình không thèm cỡi cho Miêu huynh đệ ư?
La Trân sa sầm mặt nói:
- Uống rượu cũng không bịt miệng lão được sao?!
Ha ha... Diêm Tu thật sự không nhịn được, ôm bụng cười nghiêng ngã một trận, lão có thể tưởng tượng sau khi Miêu Nghị cỡi Hắc Thán sẽ có phản ứng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro