Hai tên ngu ngốc (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Cái đầu to lớn, khoác tăng bào chéo, một vai để trần, hai tay và hai chân để trần, kim thân tỏa ra ánh sáng, trong hai con mắt có ngọn lửa vàng lóe lên, dường như có mắt không tròng, nhưng ngọn lửa trong mắt kia khiến tâm hồn chấn động.
Nhìn thấy hình tượng người này, ăn khớp với ấn tượng trong trí nhớ xác thực là người kia. Thanh chủ và Phật chủ đều không kìm được thầm nuốt nước bọt.
- Yêu tăng!
Thanh chủ oán hận nói.
Yêu tăng Nam Ba đứng trước cửa, ánh mắt hỏa diễm xuyên qua hai người rơi vào trên con phượng hoàng đứng ở bên ngoài, lúc này ánh mắt mới chậm rãi quét qua khuôn mặt hai người, âm thanh vang vọng trong chùa miếu.
- Hai người các ngươi nhìn có chút quen mặt, là tiểu tử trong Khổ minh và Thanh Thiên sao?
Thanh chủ cười gằn:
- Yêu tăng, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Yêu tăng Nam Ba nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
- Nghĩ lại mấy đứa nhóc bên người Thanh Thiên, tuyên bố với bên ngoài là đệ tử, kỳ thực đều là con thân sinh của hắn, ngươi hẳn là đứa con nhỏ nhất của hắn đi. Nói như vậy ta và ngươi có thù giết cha! Ha ha, nếu không phải là ngủ với mẹ ngươi, chỉ e ngay cả ta cũng không biết gì.
Thanh chủ vẻ mặt dữ tợn, hai quyền nắm chặt, hai mắt tóe lửa.
Phật chủ có phần kinh ngạc liếc nhìn hắn, không ngờ thân thể Thanh chủ còn có ẩn tình như vậy.
Yêu tăng Nam Ba cười lớn nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc! Vốn định khi trước nhổ cỏ tận gốc, ai ngờ hai người các ngươi chạy được, bây giờ xem ra hẳn là tiểu tử Hạ Hầu gia kia giở trò quỷ! Hừ, tiểu tử Hạ Hầu gia kia, sớm muộn gì ta cũng cho hắn biết cái giá khi phản bội ta!
Phật chủ tạo thành chữ thập nói:
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này, Hạ Hầu Thác chết rồi.
Yêu tăng Nam Ba bình tĩnh nói:
- Người tốt mạng không dài, gây họa di vô cùng, tiểu tử kia gian trá, không dễ chết như vậy.
Phật chủ:
- Xác thực là chết rồi, đã chết mấy vạn năm!
Yêu tăng Nam Ba cười gằn không ngừng:
- Chết? Ở trước mặt ta ai dám nói chết? Ta không để hắn chết, hắn sẽ không chết được. Ta sẽ chặt đứt luân hồi của hắn, để hắn khôi phục ký ức đời này, để hắn đời đời kiếp kiếp chịu thống khổ vô tận dày vò, để hắn vĩnh viên kêu rên dưới chân ta, còn cả mấy tên nghiệt đồ của ta nữa!
Thanh chủ và Phật chủ nghe vậy mí mặt giật giật, sau lưng có chút lạnh, giờ hai người mới nhớ tới tên yêu nghiệt này có thần thông điều khiển luân hồi.
Phật chủ tạo thành chữ thập nói:
- A di đà phật, hai chúng ta đến rồi thì sẽ không cho ngươi cơ hội ra ngoài làm ác.
- Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Chỉ bằng các ngươi?
Ngọn lửa trong mắt Yêu tăng Nam Ba bập bùng, trong giọng có ý vị châm chọc, bỗng “à” một tiếng:
- Đúng rồi, nghe nói hai người các ngươi trở thành bá chủ thiên hạ, giết cả đệ tử của Bạch Mi cùng lấy thiên hạ với các ngươi. Ta cảm thấy kỳ quái đệ tử của Bạch Mi cũng coi như có chút năng lực, sao có thể chết trong tay hai tên ngu ngốc các ngươi? Đúng rồi, hai tên ngu ngốc này e rằng bị tiểu tử Hạ Hầu gia lợi dụng mà không biết. Tiểu tử Hạ Hầu gia kiêng kỵ đệ tử của Bạch Mi, mới mượn các ngươi loại trừ hắn, không có tiểu tử Hạ Hầu gia ở sau lưng làm mấy chuyện xấu, chỉ bằng hai tên ngu ngốc các ngươi há lại là đối thủ của hắn!
Mở miệng ra là ngu ngốc, hai người nghe xong cũng có chút lửa giận.
Phật chủ lạnh nhạt:
- Theo bần tăng biết dường như ngươi chưa từng gặp đệ tử của Bạch Mi?
Ý là ngươi chưa từng thấy hắn, dựa vào đâu mà nói chúng ta không bằng hắn?
Yêu tăng Nam Ba cười lạnh một tiếng:
- Cho nên mới nói hai người các ngươi là đồ ngu, đệ tử của Bạch Mi sau khi giết mấy tên nghiệt đồ của ta liền tới tìm ta, biến đổi cách áp chế ta, học đi không ít bản lĩnh từ chỗ ta. Ta biết hắn muốn lừa sạch xong rồi giết ta, có điều ta cũng không thể không thừa nhận thiên tư của hắn đúng là có chút phi phàm... Ta còn cảm thấy kỳ lạ vì sao sau đó hắn không tới, hóa ra là chết trong tay hai tên ngu ngốc các ngươi. Rất sớm trước đây hắn đã tìm được ta, hiện giờ các ngươi mới tìm được ta, chênh lệch trong đó các ngươi thử nói một chút xem liệu có phải là các ngươi quá ngu xuẩn không? Có điều cũng phải cảm tạ các ngươi, nếu không có hai tên ngu xuẩn các ngươi phá hoại chuyện của hắn, chỉ e ta đã sớm chết trên tay hắn, vì lẽ đó ta sẽ cho các ngươi thoải mái!
Hai người Thanh Phật sầm mặt lại, theo bản năng nhìn nhau, trong mắt đều có oán ý, không ngờ tới Bạch lão tam đã sớm biết nơi phong ấn thần hồn Yêu tăng Nam Ba năm đó khi quan hệ còn tốt lại không nói cho họ biết.
- Thứ hắn muốn học từ chỗ ta, các ngươi không muốn sao? Có muôn đột phá thần hồn cảnh trường sinh bất tử ki? Ở chỗ ta có bí pháp.
Yêu tăng Nam Ba nhẹ nhàng cười, như có tâm ý mê hoặc.
Thanh chủ cười giễu cợt.
- Xem ra là sợ chúng ta giết ngươi, ngươi đang cầu xin chúng ta sao?
- Cầu các ngươi? Chỉ bằng hai tên ngu ngốc các ngươi cũng xứng?
Yêu tăng Nam Ba xem thường nói, nhìn chằm chằm vào Phật chủ lẩm bẩm:
- Thụ thân vô gian giả bất tử, thọ trường nãi vô gian địa ngục chi đại kiếp. Tị giả vô gian, vi vô thì gian, vi vô không gian, vi vô lượng thụ nghiệp báo chi giới. Thì vô gian, không vô gian, thụ nghiệp vô gian...
Phật chủ luôn bình tĩnh hoàn toàn biến sắc, thấy hắn liên tục đọc tiếp, rốt cục không kìm được kêu lên:
- Câm miệng!
Thanh chủ nghi ngờ không thôi nhìn Phật chủ, miệng Yêu tăng liên tục nói “vô gian” làm hắn có chút ngờ vực, bởi vì Phật chủ tu luyện Vô gian đại pháp, lại thêm phản ứng của Phật chủ khiến hắn càng thêm hoài nghi, lẽ nào Yêu tăng vừa nói chính là công pháp tu luyện Vô gian đại pháp?
Nhìn thấy hình tượng người này, ăn khớp với ấn tượng trong trí nhớ xác thực là người kia. Thanh chủ và Phật chủ đều không kìm được thầm nuốt nước bọt.
- Yêu tăng!
Thanh chủ oán hận nói.
Yêu tăng Nam Ba đứng trước cửa, ánh mắt hỏa diễm xuyên qua hai người rơi vào trên con phượng hoàng đứng ở bên ngoài, lúc này ánh mắt mới chậm rãi quét qua khuôn mặt hai người, âm thanh vang vọng trong chùa miếu.
- Hai người các ngươi nhìn có chút quen mặt, là tiểu tử trong Khổ minh và Thanh Thiên sao?
Thanh chủ cười gằn:
- Yêu tăng, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Yêu tăng Nam Ba nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
- Nghĩ lại mấy đứa nhóc bên người Thanh Thiên, tuyên bố với bên ngoài là đệ tử, kỳ thực đều là con thân sinh của hắn, ngươi hẳn là đứa con nhỏ nhất của hắn đi. Nói như vậy ta và ngươi có thù giết cha! Ha ha, nếu không phải là ngủ với mẹ ngươi, chỉ e ngay cả ta cũng không biết gì.
Thanh chủ vẻ mặt dữ tợn, hai quyền nắm chặt, hai mắt tóe lửa.
Phật chủ có phần kinh ngạc liếc nhìn hắn, không ngờ thân thể Thanh chủ còn có ẩn tình như vậy.
Yêu tăng Nam Ba cười lớn nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc! Vốn định khi trước nhổ cỏ tận gốc, ai ngờ hai người các ngươi chạy được, bây giờ xem ra hẳn là tiểu tử Hạ Hầu gia kia giở trò quỷ! Hừ, tiểu tử Hạ Hầu gia kia, sớm muộn gì ta cũng cho hắn biết cái giá khi phản bội ta!
Phật chủ tạo thành chữ thập nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này, Hạ Hầu Thác chết rồi.
Yêu tăng Nam Ba bình tĩnh nói:
- Người tốt mạng không dài, gây họa di vô cùng, tiểu tử kia gian trá, không dễ chết như vậy.
Phật chủ:
- Xác thực là chết rồi, đã chết mấy vạn năm!
Yêu tăng Nam Ba cười gằn không ngừng:
- Chết? Ở trước mặt ta ai dám nói chết? Ta không để hắn chết, hắn sẽ không chết được. Ta sẽ chặt đứt luân hồi của hắn, để hắn khôi phục ký ức đời này, để hắn đời đời kiếp kiếp chịu thống khổ vô tận dày vò, để hắn vĩnh viên kêu rên dưới chân ta, còn cả mấy tên nghiệt đồ của ta nữa!
Thanh chủ và Phật chủ nghe vậy mí mặt giật giật, sau lưng có chút lạnh, giờ hai người mới nhớ tới tên yêu nghiệt này có thần thông điều khiển luân hồi.
Phật chủ tạo thành chữ thập nói:
- A di đà phật, hai chúng ta đến rồi thì sẽ không cho ngươi cơ hội ra ngoài làm ác.
- Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Chỉ bằng các ngươi?
Ngọn lửa trong mắt Yêu tăng Nam Ba bập bùng, trong giọng có ý vị châm chọc, bỗng “à” một tiếng:
- Đúng rồi, nghe nói hai người các ngươi trở thành bá chủ thiên hạ, giết cả đệ tử của Bạch Mi cùng lấy thiên hạ với các ngươi. Ta cảm thấy kỳ quái đệ tử của Bạch Mi cũng coi như có chút năng lực, sao có thể chết trong tay hai tên ngu ngốc các ngươi? Đúng rồi, hai tên ngu ngốc này e rằng bị tiểu tử Hạ Hầu gia lợi dụng mà không biết. Tiểu tử Hạ Hầu gia kiêng kỵ đệ tử của Bạch Mi, mới mượn các ngươi loại trừ hắn, không có tiểu tử Hạ Hầu gia ở sau lưng làm mấy chuyện xấu, chỉ bằng hai tên ngu ngốc các ngươi há lại là đối thủ của hắn!
Mở miệng ra là ngu ngốc, hai người nghe xong cũng có chút lửa giận.
Phật chủ lạnh nhạt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Theo bần tăng biết dường như ngươi chưa từng gặp đệ tử của Bạch Mi?
Ý là ngươi chưa từng thấy hắn, dựa vào đâu mà nói chúng ta không bằng hắn?
Yêu tăng Nam Ba cười lạnh một tiếng:
- Cho nên mới nói hai người các ngươi là đồ ngu, đệ tử của Bạch Mi sau khi giết mấy tên nghiệt đồ của ta liền tới tìm ta, biến đổi cách áp chế ta, học đi không ít bản lĩnh từ chỗ ta. Ta biết hắn muốn lừa sạch xong rồi giết ta, có điều ta cũng không thể không thừa nhận thiên tư của hắn đúng là có chút phi phàm... Ta còn cảm thấy kỳ lạ vì sao sau đó hắn không tới, hóa ra là chết trong tay hai tên ngu ngốc các ngươi. Rất sớm trước đây hắn đã tìm được ta, hiện giờ các ngươi mới tìm được ta, chênh lệch trong đó các ngươi thử nói một chút xem liệu có phải là các ngươi quá ngu xuẩn không? Có điều cũng phải cảm tạ các ngươi, nếu không có hai tên ngu xuẩn các ngươi phá hoại chuyện của hắn, chỉ e ta đã sớm chết trên tay hắn, vì lẽ đó ta sẽ cho các ngươi thoải mái!
Hai người Thanh Phật sầm mặt lại, theo bản năng nhìn nhau, trong mắt đều có oán ý, không ngờ tới Bạch lão tam đã sớm biết nơi phong ấn thần hồn Yêu tăng Nam Ba năm đó khi quan hệ còn tốt lại không nói cho họ biết.
- Thứ hắn muốn học từ chỗ ta, các ngươi không muốn sao? Có muôn đột phá thần hồn cảnh trường sinh bất tử ki? Ở chỗ ta có bí pháp.
Yêu tăng Nam Ba nhẹ nhàng cười, như có tâm ý mê hoặc.
Thanh chủ cười giễu cợt.
- Xem ra là sợ chúng ta giết ngươi, ngươi đang cầu xin chúng ta sao?
- Cầu các ngươi? Chỉ bằng hai tên ngu ngốc các ngươi cũng xứng?
Yêu tăng Nam Ba xem thường nói, nhìn chằm chằm vào Phật chủ lẩm bẩm:
- Thụ thân vô gian giả bất tử, thọ trường nãi vô gian địa ngục chi đại kiếp. Tị giả vô gian, vi vô thì gian, vi vô không gian, vi vô lượng thụ nghiệp báo chi giới. Thì vô gian, không vô gian, thụ nghiệp vô gian...
Phật chủ luôn bình tĩnh hoàn toàn biến sắc, thấy hắn liên tục đọc tiếp, rốt cục không kìm được kêu lên:
- Câm miệng!
Thanh chủ nghi ngờ không thôi nhìn Phật chủ, miệng Yêu tăng liên tục nói “vô gian” làm hắn có chút ngờ vực, bởi vì Phật chủ tu luyện Vô gian đại pháp, lại thêm phản ứng của Phật chủ khiến hắn càng thêm hoài nghi, lẽ nào Yêu tăng vừa nói chính là công pháp tu luyện Vô gian đại pháp?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro