Phi Thiên

Hổ tướng (1)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Diêm Tu thấy vậy vô cùng kinh ngạc, từ trước tới nay lão chưa từng thấy Hắc Thán bạo phát ra tốc độ nhanh như vậy.

Dương Khánh trên đỉnh núi thân mặc ngân giáp hơi có vẻ ngạc nhiên, không phải là vì Miêu Nghị dũng cảm mà là vì Hắc Thán hắn đang cỡi:

- Hắn đang cỡi long câu đó sao?

Có người cười nói:

- Ta còn tưởng là một con heo rừng.

Mọi người cười to ầm ầm, từ trước tới nay chưa từng thấy qua long câu nào béo mập như vậy, long câu sở trường chạy nhanh, làm sao có thể trở nên mập như vậy được?!

Mấy tên tu sĩ vẫn còn đứng trên mảnh đất trống dưới chân núi nhìn chằm chằm Miêu Nghị đang vọt tới, lộ vẻ hết sức khinh thường. Một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm cũng dám xông lên, bất cứ tu sĩ nào ở đây tối thiểu cũng có tu vi Bạch Liên nhị phẩm.

Mọi người nhìn Miêu Nghị như một người đã chết, không đầu hàng dĩ nhiên sẽ bị giết.

Tu sĩ Bạch Liên tam phẩm khinh thường không thèm động thủ, trong đó có người ra lệnh một tiếng, một tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm không thể làm gì khác hơn là bất đắt dĩ cầm thương vọt ra.

Hai bên đối mặt nhau cùng xông tới, tốc độ thật nhanh.

Thấy tên tu sĩ xông ra chính là người giết chết La Trân, trong mắt Hắc Thán xuất hiện tia máu, tốc độ gia tăng lần nữa, càng lúc càng nhanh, làm Diêm Tu trợn tròn đôi mắt.

Keng một tiếng vang lên.

Hai người va chạm vào nhau, tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm chợt trợn to hai mắt, không ngờ rằng pháp lực y thi triển lại không thể chế ngự được hành động của Miêu Nghị.

Trong khoảnh khắc va chạm, trường thương Miêu Nghị xuất ra không có động tác gì nhiều, chỉ khẽ run một cái, hất mũi thương đối phương đâm tới, sau đó thuận thế đâm ra một thương.

Đây là một thương hắn luyện ra được giữa sóng lớn ngập trời, đây là một thương luyện ra được dưới thác nước dưới ánh trăng quanh năm mệt mỏi, đây là một thương tổng kết ra sau vô số lần phá hủy một ngọn núi, dung hội quán thông nhân, pháp, thương.

Trươc đây theo lời lão Bạch nói chỉ luyện qua loa, hiện tại hắn dùng thương thật thay thương gỗ hẳn phải có chút uy lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ trong thoáng chốc mũi thương đâm vào ngực đối phương, trong mắt tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm lộ ra vẻ khó có thể tin.

Hai con long câu lướt qua nhau, Miêu Nghị đâm một thương khiến cho đối thủ bay ra ngoài, vung thương rạch một cái trên thi thể, lập tức rơi xuống đất bắn máu ra tung tóe nhanh chóng lăn về phía sau.

Miêu Nghị giơ trường thương lên lần nữa, xông về phía trận doanh đối phương.

Từ trên xuống dưới núi yên lặng như tờ, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm lại có thể giết một tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm trong nháy mắt?!

Tần Vi Vi khẽ cau mày, như vậy ra vẻ thủ hạ của mình quá vô dụng.

Dương Khánh một thân khôi giáp màu bạc ánh mắt lấp lóe, bắt đầu nghiêm túc chú ý tới Miêu Nghị.

Hai tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm lao ra trận doanh, xông tới ngăn chặn đường tiến của Miêu Nghị.

Hai người lộ vẻ tức giận công tới, bởi vì đồng bạn mình bị giết với phương thức gần như làm nhục, hai người cũng không nhìn ra Miêu Nghị lợi hại thế nào.

Đột nhiên Miêu Nghị đâm thương xuống đất, một hòn đá lớn bị mũi thương hắn đâm thủng, dính trên mũi thương chỉ thẳng về phía đối phương.

Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, Miêu Nghị thu thương, sau đó lại đâm ra.

Bịch… hòn đá vỡ bắn tung ra một đám bụi mù, những mảnh đá vụn bắn về phía hai tu sĩ địch.

Công kích như trò đùa này giết chết người phàm không thành vấn đề, nhưng đối với hai tu sĩ kia gần như là vô dụng, thậm chí không phá được pháp lực phòng ngự của họ.

Hai người vung thương lên, một cỗ lực vô hình lập tức tiêu trừ đá vụn bắn tới che tầm mắt họ.

Bất quá sau khi trước mắt rõ ràng, bọn họ chợt phát hiện ra trên lưng Hắc Thán đang xông tới không có bóng dáng của Miêu Nghị, ngược lại giữa không trung có tiếng rít gió.

Đối phương ở trên! Hai người cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không, chỉ thấy một mảnh đá vụn hơi lớn bay qua đầu mình.

Trong khoảnh khắc Hắc Thán chạy qua giữa hai tu sĩ, từ bên dưới thình lình xuất hiện hai mũi thương đâm ra hai bên, đâm vào nách hai tên tu sĩ, hất hai người bay ra khỏi long câu của mình.

Hai mũi thương mang theo hai người rạch một cái, nhất thời hai vòi máu bắn ra. Một bóng người cầm song thương từ dưới bụng Hắc Thán nhanh chóng lộn lên lưng, chính là Miêu Nghị. Mũi thương thứ hai hắn vừa nhặt được dưới đất, là của ai không quan trọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một tên tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm trên đường xung phong ngắn ngủi lại giết ba tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm trong nháy mắt, làm cho tất cả mọi người trở nên sửng sốt.

Giết một người còn có thể nói là may mắn, giết ba người liên tiếp vậy không phải là may mắn nữa, có thể nói là trí dũng song toàn!

Miêu Nghị đột nhiên vung tay ném ra một thương, bắn thẳng đến trận doanh đối phương, bắn về phía người chém đầu La Trân, đây là đang chỉ danh khiêu chiến.

Một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm chộp lấy cây thương bắn tới, vung tay ném đi, sau đó điều khiển long câu đột ngột lao ra, vung trường đao nhắm thẳng vào Miêu Nghị.

Keng một tiếng vang lên.

Trong khoảnh khắc trường đao và trường thương giao phong, Miêu Nghị phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, hổ khẩu rách toạc, thân hình lảo đảo kịch liệt, suýt chút nữa bị chấn bay khỏi lưng Hắc Thán.

Tu vi hắn và tu sĩ Bạch Liên tam phẩm chênh lệch quá xa, không phải hắn có thể ngăn cản, một thân pháp lực bị người ta tùy tiện giáng một đòn, thiếu chút nữa chấn cho tan tác.

Bất quá có chuyện quỷ dị xuất hiện, trong khoảnh khắc hai thớt long câu lướt qua sát nhau, Hắc Thán đột nhiên nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng nhởn sắc bén như răng cưa cắn vào bắp chân tên tu sĩ kia một cái. Động tác này đã kéo tên tu sĩ vừa giao thủ với Miêu Nghị, còn chưa có phản ứng kịp thời xuống khỏi long câu.

Không vì gì khác, chỉ vì chính là tên này vung một đao chặt đầu La Trân xuống, Hắc Thán nhớ rõ ràng.

Miêu Nghị há có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng như vậy, dốc hết toàn lực đâm một thương công phá pháp lực phòng ngự của đối phương, mũi thương đâm trúng giữa tim tu sĩ kia.

Cũng thật may là Miêu Nghị phản ứng mau, nếu không Hắc Thán coi như bị phế. Bởi vì tu sĩ kia đột nhiên bị Hắc Thán công kích vội vàng tự vệ, bổ một đao về phía mông Hắc Thán. Nếu không nhờ Miêu Nghị đâm một thương kịp thời, vậy thì thật sự tiêu tùng, chắc chắn Hắc Thán sẽ bị chặt đứt nửa mông và một chân sau.

Bất quá mông Hắc Thán vẫn có một vết máu.

Hắc Thán bị đau trong nháy mắt chạy lệch phương hướng, bất quá lại được Miêu Nghị điều khiển vòng một vòng quay lại, tiếp tục đối diện trận doanh đối phương.

Miệng Miêu Nghị còn dính máu, tay cầm trường thương lủng lẳng thi thể tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm kia, thị uy với đối phương từ trên xuống dưới núi đối diện.

Ai cũng nhìn thấu Miêu Nghị căn bản không phải đối thủ của tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, nhưng không ai ngờ long câu mập kia lại giúp hắn một tay. Chuyện này xảy ra hết sức đột ngột, khiến cho tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm.

Tu sĩ trước đó còn châm chọc Hắc Thán là heo rừng, lúc này cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Hắc Thán lộ ra vẻ mơ ước, dáng dấp khó coi một chút không quan trọng, thực dụng là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0