Hơi sững sờ
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Mục Phàm Quân không chọc thủng Miêu Nghị, đến trình độ như nàng tự hiểu việc gì nên mắt mở mắt nhắm. Nếu chuyện gì cũng làm thủ đoạn sấm sét thì Hô Diên Thái Bảo không sống đến hiện tại, An Như Ngọc cũng mất mạng nhỏ. Giết hết người rồi lấy ai làm việc cho nàng? Thiên hạ to lớn này không phải tu vi của nàng cao là có thể một mình khống chế.
Nếu Mục Phàm Quân chọc thủng Miêu Nghị thì phải xử lý hắn, không thì chẳng thể ăn nói với người khác.
Mục Phàm Quân lạnh lùng hỏi:
- Người mưu hại ngươi không ai khác hơn là An Như Ngọc, nàng đã thừa nhận, ngươi cảm thấy bản tôn nên xử trí nàng thế nào?
Khuôn mặt Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Là Nhị gia?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Ty chức không dám làm chủ, xin nghe theo Thánh Tôn!
- Ta sẽ xử lý việc này.
Mục Phàm Quân gác chuyện sang một bên, hỏi đề tài khác:
- Bản tôn hỏi ngươi, cái đêm ngươi bị đánh lén trong Linh Lung tông, nghe nói có hòa thượng cứu ngươi, đó là người nào?
Những lời tích lũy trong bụng Miêu Nghị hoàn toàn bị quấy rầy, không làm theo tiết tấu của hắn. Đối phương không cho Miêu Nghị cơ hội vu oan An Như Ngọc, trực tiếp quyết định, hắn thì rất muốn biết nàng sẽ bị xử phạt như thế nào nhưng có hỏi nhiều cũng không thể thay đổi được gì, cung chủ nho nhỏ như hắn không nên hỏi.
Chuyện An Như Ngọc tạm không nhắc đến, Miêu Nghị biết ngay Mục Phàm Quân sẽ hỏi về chuyện hòa thượng.
Miêu Nghị trả lời:
- Là Vu Hành Giả!
Miêu Nghị không có cách nào, qua được một ải hay một ải, tạm thời đành đẩy lên đầu Vu Hành Giả thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù sao ít ai gặp gã.
- Vu Hành Giả?
Khuôn mặt Mục Phàm Quân rung động đứng bật dậy, hỏi lại:
- Là Vu Hành Giả cứu ngươi? Tại sao hắn cứu ngươi?
Miêu Nghị đáp:
- Bởi vì ty chức và Vu Hành Giả quen nhau. Năm xưa lần đầu tiên đi Lưu Vân Sa Hải chấp hành nhiệm vụ từng gặp Vu Hành Giả, khi đó tìm được thuyền U Minh Long. Về sau ty chức lại gặp Vu Hành Giả một lần trong Lưu Vân Sa Hải vì thế quen nhau, lần này cũng tình cờ gặp lại ở Linh Lung tông. Vu Hành Giả nghe có chuyện đấu bảo nên định đến xem náo nhiệt.
Mục Phàm Quân nghi ngờ hỏi:
- Vu Hành Giả chưa bao giờ cuốn vào bất cứ thị phi, hắn vì cứu ngươi mà giết tám vị Quân Sử?
Miêu Nghị ra vẻ thành thật nói:
- Thật ra không phải Vu Hành Giả giết người, ty chức thừa dịp hắn kiềm chế mấy người thì xuống tay giết, là ty chức giết người. Bọn họ muốn giết ty chức, không có lý nào ty chức tha cho họ được. Vì chuyện này ty chức còn chọc giận Vu Hành Giả, đã cắt đứt tình cảm với ty chức.
Mục Phàm Quân chìm vào suy tư:
- Ra là vậy . . .
Mục Phàm Quân thỉnh thoảng liếc qua Miêu Nghị, trong mắt tràn đầy khó hiểu:
- Tu vi hiện giờ của ngươi là gì?
Miêu Nghị lau trán khoe ra Tử Liên cửu phẩm:
- Tử Liên cửu phẩm!
Mục Phàm Quân lại giật mình, mắt phượng híp lại lóe tia tàn nhẫn, âm trầm nói:
- Tiến độ tu hành rất nhanh, xem ra ngươi và Yến Bắc Hồng có quan hệ thân thiết.
Miêu Nghị cảm nhận sát ý từ người Mục Phàm Quân, vội đáp:
- Bẩm Thánh Tôn, tuy ty chức và Yến Bắc Hồng là bằng hữu nhưng ty chức không biết tại sao Yến Bắc Hồng tu hành tiến bộ mau như vậy. Ty chức và nội nhân Vân Tri Thu tu hành tiến bộ siêu nhanh là nhờ Vu Hành Giả ban cho, nếu không có Vu Hành Giả cho một mớ Tiên Nguyên đan thì phu phụ chúng ta tuyệt đối không có tiến độ tu hành như vậy.
Mục Phàm Quân lạc giọng:
- Tiên Nguyên đan?
Kinh ngạc nối tiếp nhau làm Mục Phàm Quân bất ngờ, vội hỏi:
- Vu Hành Giả có Tiên Nguyên đan?
Miêu Nghị nói:
- Thánh Tôn có điều không biết, lần đầu tiên ty chức gặp Vu Hành Giả trong Lưu Vân Sa Hải thì cũng thấy thuyền U Minh Long, tức là lần pháp giá Thánh Tôn đích thân đến. Khi ty chức gặp lại Vu Hành Giả ở Lưu Vân Sa Hải thì thấy hắn đang truy đuổi thuyền U Minh Long, nói chuyện mới biết hắn luôn truy tìm thuyền U Minh Long. Ngay lần đó ty chức chính mắt thấy Vu Hành Giả và thuyền U Minh Long xảy ra xung đột, hắn đánh rơi vài thứ từ người cương thi, trong đó có nhiều Tiên Nguyên đan. Dường như Vu Hành Giả không hứng thú với thứ này mà chỉ thích thuyền U Minh Long, nên cho ty chức toàn bộ Tiên Nguyên đan. Sau khi ty chức thăng nhiệm cung chủ Nhật Hành cung thì bế quan mấy trăm năm cũng vì nhờ mớ Tiên Nguyên đan mà tăng cao tu vi. Nội nhân Vân Tri Thu nhờ vào những Tiên Nguyên đan đã tăng tu vi lên đến cảnh giới Kim Liên. Ty chức thì vì lúc trước tu vi quá thấp, tiêu hao hết Tiên Nguyên đan mà chỉ dừng bước ở Tử Liên cửu phẩm, không cách nào đột phá đến cảnh giới Kim Liên.
Sự việc đã gây lớn như vậy, không chừng về sau còn xảy ra chuyện, Miêu Nghị biết tu vi của hai phu thê không thể nào cứ giấu mãi nên thừa dịp này tranh thủ giải quyết cho xong, tránh để lại tai họa ngầm gì.
Mắt Mục Phàm Quân hấp háy liên tục suy tư lời Miêu Nghị nói. Có một điều Mục Phàm Quân có thể khẳng định lần đầu tiên Miêu Nghị tìm đến thuyền U Minh Long thì nàng cũng thấy Vu Hành Giả, thì ra gã luôn truy tìm thuyền U Minh Long.
Còn những lời giải thích sau thì Mục Phàm Quân không thể xác nhận nên không hoàn toàn tin.
Mục Phàm Quân lấy lại tinh thần, trầm giọng quát:
- Tại sao không sớm báo việc này?
Miêu Nghị nhỏ giọng nói:
- Tình huống lúc đó hơi phức tạp, Tiên Nguyên đan là thứ tốt, phu phụ ty chức muốn nhanh chóng nâng cao tu vi nên . . .
Không cần nói nhiều hơn nữa.
Mục Phàm Quân hơi ngứa răng, nhưng có thể hiểu được, đổi lại là ai được một mớ Tiên Nguyên đan cũng sẽ không lộ ra.
Mục Phàm Quân chậm rãi nuốt xuống cơn tức này, hỏi:
- Ngươi mới nói tu vi của Vân Tri Thu đột phá đến cảnh giới Kim Liên?
Vân Tri Thu luôn cẩn thận giấu diếm tu vi của mình không dám để lộ.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nghe thế Mục Phàm Quân ít ra có thể xác định Miêu Nghị không độc chiếm Tiên Nguyên đan, không bạc đãi thê tử của mình. Nam nhân đồng ý để tu vi của thê tử cao hơn mình tức là loại người rất thương thê tử. Nghĩ đến dây Mục Phàm Quân nguôi ngoai cơn giận.
Mục Phàm Quân thì thào:
- Đã đột phá đến cảnh giới Kim Liên . . .
Khi lẩm bẩm mắt Mục Phàm Quân lóe tia mừng rỡ.
Miêu Nghị liếc trộm đã bắt giữ được tia vui mừng lóe qua mắt Mục Phàm Quân, trong bụng thầm nghĩ lão tử có nhìn lầm không?
Mục Phàm Quân hừ lạnh, chậm rãi ngồi xuống, bỏ qua chuyện này.
Mặt Mục Phàm Quân lạnh lùng nói:
- Một cung chủ bình thường mà dám lấy mạng sống của Quân Sử làm giao dịch vốn là tội chết! Nghĩ tình sự việc có nguyên nhân, cũng nghĩ tình muội muội của ngươi nên bản tôn cho ngươi một cơ hội chuộc tội, phải xem ngươi có nắm chắc hay không!
Tim Miêu Nghị đập nhanh, hỏi có nắm chắc hay không? Ngươi muốn lợi dụng Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải sao?
Bởi vì Miêu Nghị có thể kéo lại Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải nên hắn mới chắc chắn có thể biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, hiện tại không biết nữ nhân này định làm trò gì đây.
Nếu Mục Phàm Quân chọc thủng Miêu Nghị thì phải xử lý hắn, không thì chẳng thể ăn nói với người khác.
Mục Phàm Quân lạnh lùng hỏi:
- Người mưu hại ngươi không ai khác hơn là An Như Ngọc, nàng đã thừa nhận, ngươi cảm thấy bản tôn nên xử trí nàng thế nào?
Khuôn mặt Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Là Nhị gia?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Ty chức không dám làm chủ, xin nghe theo Thánh Tôn!
- Ta sẽ xử lý việc này.
Mục Phàm Quân gác chuyện sang một bên, hỏi đề tài khác:
- Bản tôn hỏi ngươi, cái đêm ngươi bị đánh lén trong Linh Lung tông, nghe nói có hòa thượng cứu ngươi, đó là người nào?
Những lời tích lũy trong bụng Miêu Nghị hoàn toàn bị quấy rầy, không làm theo tiết tấu của hắn. Đối phương không cho Miêu Nghị cơ hội vu oan An Như Ngọc, trực tiếp quyết định, hắn thì rất muốn biết nàng sẽ bị xử phạt như thế nào nhưng có hỏi nhiều cũng không thể thay đổi được gì, cung chủ nho nhỏ như hắn không nên hỏi.
Chuyện An Như Ngọc tạm không nhắc đến, Miêu Nghị biết ngay Mục Phàm Quân sẽ hỏi về chuyện hòa thượng.
Miêu Nghị trả lời:
- Là Vu Hành Giả!
Miêu Nghị không có cách nào, qua được một ải hay một ải, tạm thời đành đẩy lên đầu Vu Hành Giả thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù sao ít ai gặp gã.
- Vu Hành Giả?
Khuôn mặt Mục Phàm Quân rung động đứng bật dậy, hỏi lại:
- Là Vu Hành Giả cứu ngươi? Tại sao hắn cứu ngươi?
Miêu Nghị đáp:
- Bởi vì ty chức và Vu Hành Giả quen nhau. Năm xưa lần đầu tiên đi Lưu Vân Sa Hải chấp hành nhiệm vụ từng gặp Vu Hành Giả, khi đó tìm được thuyền U Minh Long. Về sau ty chức lại gặp Vu Hành Giả một lần trong Lưu Vân Sa Hải vì thế quen nhau, lần này cũng tình cờ gặp lại ở Linh Lung tông. Vu Hành Giả nghe có chuyện đấu bảo nên định đến xem náo nhiệt.
Mục Phàm Quân nghi ngờ hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vu Hành Giả chưa bao giờ cuốn vào bất cứ thị phi, hắn vì cứu ngươi mà giết tám vị Quân Sử?
Miêu Nghị ra vẻ thành thật nói:
- Thật ra không phải Vu Hành Giả giết người, ty chức thừa dịp hắn kiềm chế mấy người thì xuống tay giết, là ty chức giết người. Bọn họ muốn giết ty chức, không có lý nào ty chức tha cho họ được. Vì chuyện này ty chức còn chọc giận Vu Hành Giả, đã cắt đứt tình cảm với ty chức.
Mục Phàm Quân chìm vào suy tư:
- Ra là vậy . . .
Mục Phàm Quân thỉnh thoảng liếc qua Miêu Nghị, trong mắt tràn đầy khó hiểu:
- Tu vi hiện giờ của ngươi là gì?
Miêu Nghị lau trán khoe ra Tử Liên cửu phẩm:
- Tử Liên cửu phẩm!
Mục Phàm Quân lại giật mình, mắt phượng híp lại lóe tia tàn nhẫn, âm trầm nói:
- Tiến độ tu hành rất nhanh, xem ra ngươi và Yến Bắc Hồng có quan hệ thân thiết.
Miêu Nghị cảm nhận sát ý từ người Mục Phàm Quân, vội đáp:
- Bẩm Thánh Tôn, tuy ty chức và Yến Bắc Hồng là bằng hữu nhưng ty chức không biết tại sao Yến Bắc Hồng tu hành tiến bộ mau như vậy. Ty chức và nội nhân Vân Tri Thu tu hành tiến bộ siêu nhanh là nhờ Vu Hành Giả ban cho, nếu không có Vu Hành Giả cho một mớ Tiên Nguyên đan thì phu phụ chúng ta tuyệt đối không có tiến độ tu hành như vậy.
Mục Phàm Quân lạc giọng:
- Tiên Nguyên đan?
Kinh ngạc nối tiếp nhau làm Mục Phàm Quân bất ngờ, vội hỏi:
- Vu Hành Giả có Tiên Nguyên đan?
Miêu Nghị nói:
- Thánh Tôn có điều không biết, lần đầu tiên ty chức gặp Vu Hành Giả trong Lưu Vân Sa Hải thì cũng thấy thuyền U Minh Long, tức là lần pháp giá Thánh Tôn đích thân đến. Khi ty chức gặp lại Vu Hành Giả ở Lưu Vân Sa Hải thì thấy hắn đang truy đuổi thuyền U Minh Long, nói chuyện mới biết hắn luôn truy tìm thuyền U Minh Long. Ngay lần đó ty chức chính mắt thấy Vu Hành Giả và thuyền U Minh Long xảy ra xung đột, hắn đánh rơi vài thứ từ người cương thi, trong đó có nhiều Tiên Nguyên đan. Dường như Vu Hành Giả không hứng thú với thứ này mà chỉ thích thuyền U Minh Long, nên cho ty chức toàn bộ Tiên Nguyên đan. Sau khi ty chức thăng nhiệm cung chủ Nhật Hành cung thì bế quan mấy trăm năm cũng vì nhờ mớ Tiên Nguyên đan mà tăng cao tu vi. Nội nhân Vân Tri Thu nhờ vào những Tiên Nguyên đan đã tăng tu vi lên đến cảnh giới Kim Liên. Ty chức thì vì lúc trước tu vi quá thấp, tiêu hao hết Tiên Nguyên đan mà chỉ dừng bước ở Tử Liên cửu phẩm, không cách nào đột phá đến cảnh giới Kim Liên.
Sự việc đã gây lớn như vậy, không chừng về sau còn xảy ra chuyện, Miêu Nghị biết tu vi của hai phu thê không thể nào cứ giấu mãi nên thừa dịp này tranh thủ giải quyết cho xong, tránh để lại tai họa ngầm gì.
Mắt Mục Phàm Quân hấp háy liên tục suy tư lời Miêu Nghị nói. Có một điều Mục Phàm Quân có thể khẳng định lần đầu tiên Miêu Nghị tìm đến thuyền U Minh Long thì nàng cũng thấy Vu Hành Giả, thì ra gã luôn truy tìm thuyền U Minh Long.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn những lời giải thích sau thì Mục Phàm Quân không thể xác nhận nên không hoàn toàn tin.
Mục Phàm Quân lấy lại tinh thần, trầm giọng quát:
- Tại sao không sớm báo việc này?
Miêu Nghị nhỏ giọng nói:
- Tình huống lúc đó hơi phức tạp, Tiên Nguyên đan là thứ tốt, phu phụ ty chức muốn nhanh chóng nâng cao tu vi nên . . .
Không cần nói nhiều hơn nữa.
Mục Phàm Quân hơi ngứa răng, nhưng có thể hiểu được, đổi lại là ai được một mớ Tiên Nguyên đan cũng sẽ không lộ ra.
Mục Phàm Quân chậm rãi nuốt xuống cơn tức này, hỏi:
- Ngươi mới nói tu vi của Vân Tri Thu đột phá đến cảnh giới Kim Liên?
Vân Tri Thu luôn cẩn thận giấu diếm tu vi của mình không dám để lộ.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nghe thế Mục Phàm Quân ít ra có thể xác định Miêu Nghị không độc chiếm Tiên Nguyên đan, không bạc đãi thê tử của mình. Nam nhân đồng ý để tu vi của thê tử cao hơn mình tức là loại người rất thương thê tử. Nghĩ đến dây Mục Phàm Quân nguôi ngoai cơn giận.
Mục Phàm Quân thì thào:
- Đã đột phá đến cảnh giới Kim Liên . . .
Khi lẩm bẩm mắt Mục Phàm Quân lóe tia mừng rỡ.
Miêu Nghị liếc trộm đã bắt giữ được tia vui mừng lóe qua mắt Mục Phàm Quân, trong bụng thầm nghĩ lão tử có nhìn lầm không?
Mục Phàm Quân hừ lạnh, chậm rãi ngồi xuống, bỏ qua chuyện này.
Mặt Mục Phàm Quân lạnh lùng nói:
- Một cung chủ bình thường mà dám lấy mạng sống của Quân Sử làm giao dịch vốn là tội chết! Nghĩ tình sự việc có nguyên nhân, cũng nghĩ tình muội muội của ngươi nên bản tôn cho ngươi một cơ hội chuộc tội, phải xem ngươi có nắm chắc hay không!
Tim Miêu Nghị đập nhanh, hỏi có nắm chắc hay không? Ngươi muốn lợi dụng Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải sao?
Bởi vì Miêu Nghị có thể kéo lại Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải nên hắn mới chắc chắn có thể biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, hiện tại không biết nữ nhân này định làm trò gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro