Phi Thiên

Hồng song hỷ (Thượng) (1)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, được biết Yến Bắc Hồng không sao, hắn cũng an tâm rồi vậy.

Sau khi đáp trả Yến Bắc Hồng một phong thơ, Miêu Nghị lại đi vào trạng thái bế quan tu luyện, có thể nói là vùi đầu đuổi theo, hi vọng không bị những người khác vượt qua quá xa mới được.

Trước kỳ tuế chước năm đó, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, Thủy Vân phủ, phủ chủ của tam phủ lần nữa xin nghỉ, ý đồ tận lực tránh chạm mặt cùng ba vị Hành tẩu, kết quả lần này điện chủ Thân Hoài Tín chẳng những không chuẩn y, ngược lại còn trách mắng ba người một trận. Cái này đã trải qua bao nhiêu năm rồi, ba người các ngươi có phải là chuẩn bị vĩnh viễn không tới Trấn Quý Điện hay không? Muốn để cho những phủ chủ khác hàng năm áp tải tuế chước đến đây nhìn như thế nào?

Không có biện pháp, lời nói của Thân Hoài Tín cũng không phải là không có đạo lý, nếu thật sự một mực không lộ diện, ngược lại ssẽ đưa cán dao cho người ta nắm.

Ba người đành thỏa thuận thời gian để chạm mặt đi cùng với nhau, cùng đi tới Trấn Quý Điện.

Nghĩ tới sự tình của Yến Bắc Hồng, trên đường Miêu Nghị đột nhiên quay đầu phất tay nói với ba người tùy tùng:

- Sáu người các ngươi đi tới trước mặt dò đường.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu ý, hiểu Miêu Nghị có lời muốn nói, đều thả chậm tốc độ chạy của tọa kỵ lại.

Sáu ngựa chạy ầm ầm tới trước mặt, sau khi không thấy bóng dáng, Tư Không Vô Úy mới hỏi:

- Lão đệ có phải có lời gì muốn nói hay không?

Miêu Nghị cười cười:

- Cũng không có gì, chính là muốn hỏi một chút, hai người các ngươi Thanh Liên cửu phẩm đã nhiều năm như vậy rồi, ở Tinh Túc Hải nghe các ngươi nói sắp đột phá cảnh giới Hồng Liên rồi, vì sao mà đã nhiều năm như vậy, vẫn không có phản ứng gì?

Lời này vừa nói ra, hai người đều nhìn nhau lắc đầu, lộ vẻ khá bất đắc dĩ. Triệu Phi cười khổ nói:

- Không dối gạt lão đệ, phương diện này ta và Tư Không đã trao đổi nhiều. Chuyện này đã khốn nhiễu chúng ta nhiều năm, thường cảm giác đột phá đang ở trước mắt, thậm chí cảm giác đã đến trình độ bước chân lên là có thể trôi qua. Chúng ta thậm chí ngay cả Vô Ưu quả cần thiết đột phá khi cũng đều chuẩn bị xong rồi, thế mà một mực không có cách nào đột phá!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Không Vô Úy cũng thở dài:

- Cảm giác này thật sự là bực đến mức người khó chịu. Giống như cảm giác mình bị nhốt lâu dài trong một căn phòng nhỏ, một mực không được ra ngoài, nằm sấp trước cửa sổ, cách một tầng cửa sổ giấy có thể cảm nhận được trời đất cao rộng phía ngoài, thế nhưng lại không cách nào chọt rách tấmm cửa sổ giấy đó. Cứ như vậy một màn ngăn thật mỏng vậy, có đôi khi loại cảm giác có thể phá mà không phá được đó đày đọa khiến con người ta muốn nổi điên.

Triệu Phi gật đầu nói:

- Đích xác rất hành hạ người, có khi tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu đột nhiên thay đổi tăng nhanh, mạnh lên gấp mấy lần, khiến cho ta vui mừng không chịu được. Bất cứ người nào cũng đều nghĩ đến đột phá đang ở trước mắt rồi vậy. Thế mà mỗi khi đó lại như có một thùng nước lạnh rót vào đầu, phát hiện thì ra lại là một giấc mộng, vẫn dậm chân tại chỗ như cũ, thủy chung không có cách nào phá khai cái màn mỏng giam kín ngươi ở trong phòng kia. Cảm giác đó có thể nói là khiến cho ngươi chết lên chết xuống.

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Nói cách khác là vẫn luyện hóa Nguyện Lực châu hấp thu linh khí thiên địa như cũ, nhưng mà tu vi lại không tăng trưởng?

Hai người gật đầu:

- Đúng là như vậy!

- Cái này kỳ quái rồi.

Miêu Nghị chậc chậc lưỡi ngạc nhiên. Hắn tu vi chưa tới cái mức kia, không lĩnh hội được cảm giác bọn họ nói.

Triệu Phi thở dài:

- Cái này đoán chừng là gấp cũng không được, có thể là cơ duyên chưa tới, nếu như cưỡng cầu không được, thì đành thuận theo tự nhiên vậy!

Miêu Nghị cũng chỉ có thể trấn an đôi câu, không biết tự bản thân mình khi đến trình độ này sẽ như thế nào...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi đến Trấn Quý Điện, tất cả tiến hành theo lưu trình như cũ, bái kiến điện chủ, dâng tuế chước, rồi xuất hiện trên đại điện nghị sự cùng các lộ phủ chủ, cùng tề tụ một đường. Ba người đều khiêm tốn nhích về phía sau mà đứng.

Thấy ba người này rốt cục lại lộ diện rồi, không ít người mong đợi một màn diễn đầy kích thích sẽ lại xuất hiện.

Đáng tiếc là ba vị Hành tẩu đã khiến cho bọn họ thất vọng rồi, họ chỉ nói qua một hồi những lời “kính thưa các loại kính” đưa đẩy cho qua sân khấu, chứ không hề nhằm vào ba người Miêu Nghị nữa.

Mà ba người cũng là có hỏi tất đáp, không hỏi thì ngậm miệng không nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng về phía tay cụt của Từ Kính Tùng, phát hiện cánh tay vốn là gần như đứt tới bả vai dường như đã dài ra không ít.

Ngồi ở trên cao, điện chủ Thân Hoài Tín dùng ánh mắt quét qua song phương tường an vô sự, ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Từ Kính Tùng ba người này cũng không phải người ngu, lần trước song phương đánh nhau một trận dữ dội tại Trấn Quý Điện, điện chủ rõ ràng kịp thời chạy tới rồi, nhưng không có ra tay ngăn trở kịp thời, chờ cho đến khi song phương đối địch hoàn toàn mới ra tay ngăn trở, dụng tâm của y đừng nói là ba người bọn hắn, ngay cả bọn Miêu Nghị cũng đoán được ý đồ của Thân Hoài Tín.

Khi không nắm chắc nhất định đưa được ba người Miêu Nghị vào chỗ chết, ba vị Hành tẩu cũng chuẩn bị nhẫn nhịn một chút, không cần thiết phải cứ tống tặng nhược điểm cho Thân Hoài Tín chèn ép, tạo ra cái tiếng không đầu không đầu óc cho Thủy Hành cung bên kia nghe. Đó không phải là chuyện tốt gì, ảnh hưởng tiền đồ, đến lúc quan trọng cứ luôn có người lấy ra những loại chuyện như vậy ra nói, đúng là cực kỳ không ổn, điều này chỉ sợ cũng là chuyện mà Thân Hoài Tín mong đợi.

Từ một góc độ khác mà nói, lần trước đánh một trận, ba người Miêu Nghị đánh trọng thương Từ Kính Tùng, mang đến hiệu quả chấn nhiếp cũng rất rõ rệt. Nói dễ nghe một chút chính là đổi lấy được sự tôn trọng của đối thủ, khiến đối thủ không dám khinh thường bọn hắn, khi không nắm chắc giết chết bọn hắn sẽ không dám khinh cử vọng động, tuy rằng mâu thuẫn giữa hai bên đã là tên đã lên dây cung!

Chuyến này đi cũng thuận lợi, về cũng thuận lợi. Ba người Miêu Nghị bình bình an an quay trở lại chúc địa của từng người, sau khi thông báo cho nhau xong, đều tiếp tục bế quan tu luyện.

Có một điểm mà ba người Miêu Nghị một mực cảm thấy may mắn, là nội cảnh Thủy Hành cung không có chiến sự. Nếu như không có ân oán phân tranh, nơi này đúng là địa phương tĩnh tâm tu luyện tốt, nhất là bọn họ là loại người tay cầm đủ tài nguyên tu hành này.

Thoáng một cái lại là gần mười năm trôi qua. Miêu Nghị cũng được như nguyện bước chân vào cảnh giới Thanh Liên ngũ phẩm.

Nguyện Lực châu luyện hóa với tốc độ cũng từ mỗi ngày sáu viên tăng lên mỗi ngày 7 viên. Mà muốn đột phá đến Thanh Liên lục phẩm cần tiêu hao tới gần bốn vạn một ngàn viên, đoán chừng cần 16 năm trở lên mới đột phá lần nữa.

Những năm này Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng không ở không suông, tu vi đã đạt đến Bạch Liên ngũ phẩm. Thật ra thì Diêm Tu tu hành tiến độ hơi đáng lo, đến nay vẫn là Bạch Liên bát phẩm, chiếu theo mức tiến này, Thiên Nhi, Tuyết Nhi sớm muộn gì cũng đuổi kịp lão.

Có một tâm phúc trung thành như vậy đi theo trong tu hành giới xem như không dễ, Miêu Nghị suy nghĩ cách giúp Diêm Tu tìm lấy một bộ tu hành công pháp khá hơn một chút, vì thế còn cố ý tìm Văn Phương để hỏi, nhưng bó tay một cái là thương hội thứ gì cũng có bán, duy nhất tu hành công pháp lại không nằm trong hàng ngũ buôn bán. Trên chợ đen ở Lưu Vân Sa hải thật ra thì có thể có, chẳng qua là thứ lừa gạt người quá nhiều. Vật này ngươi không tu luyện một lần căn bản không biết rõ có vấn đề hay không. Chờ ngươi phát hiện có vấn đề rồi, thì coi như đã xui xẻo lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0