Kết bái (1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Sĩ khí rất cao!
Hoành Vô Đạo cũng rất cao hứng!
- Không quản có phải binh lực chiếm ưu thế hay không, cần biết đối thủ bị đánh bại là cận vệ quân, là đánh bại một đạo quân do năm ngàn vạn nhân mã cận vệ quân tổ thành, là cận vệ quân thanh danh hiển hách chiến vô bất thăng tự lúc thành lập tới nay của Thiên Đình, sĩ khí làm sao sẽ không dâng cao!
Trên chủ chiến trường, đại quân song phương đã bỏ đi Phá pháp cung, bắt đầu chém giết cùng một chỗ, đánh giáp lá cà!
- Đại nhân, Ti Trác bên kia đã triệt để mất đi liên hệ!
Phó tướng một bên run giọng bẩm báo.
Khúc Trương Thiên ngưng thị nhìn thế cục trên chiến trường, tâm huyền khẽ run lên, đúng lúc này bên kia lại triệt để mất đi liên hệ đồng nghĩa với cái gì không cần phải nói chuyện.
Ngoài chiến cuộc, được một quần thân quân bảo vệ chung quanh, đám người Miêu Nghị đang quan vọng lên tình thế chiến trường.
Dương Triệu Thanh đưng một bên ấn xuống tinh linh bẩm báo nói:
-Vương gia, Hoành soái bao tiệp, toàn bộ năm ngàn vạn cận về quân đã bị tiêu diệt, bọn họ chính đang hoả tốc chạy tới đây chi viện!
Thành Thái Trạch ở bên cạnh sách sách lắc đầu nói:
- Tiêu diệt năm ngàn vạn cận vệ quân a!
Miêu Nghị gật gật đầu, hỏi:
- Chiến tổn thế nào?
Dương Triệu Thanh:
- Bên ta tổn thất gần sáu ngàn vạn nhân mã!
Miêu Nghị cau mày, ngay cả Thành Thái Trạch cũng nhíu mày, năm trăm triệu nhân mã đánh năm ngàn vạn nhân mã, tổn thất không ngờ cao hơn cả quân địch, sức chiến đấu của cận vệ quân đúng là cường hãn, mà phía Hoa Nghĩa Thiên bên kia có tận ba trăm triệu cận vệ quân, khiến hắn không khỏi có phần lo lắng.
Dương Triệu Thanh thấy thế bổ sung nói:
- Hoành soái lựa chọn cách đánh là tốc chiến tốc thắng, toàn diện áp lên, nên tổn thất mới khá lớn.
Miêu Nghị gật đầu, quay đầu nhìn hướng Thành Thái Trạch:
Thành vương, nơi này của ta lại có thêm năm ngàn vạn Phá pháp cung đến tay, đợi đến nhân mã trước mắt hoàn toàn bị tiêu diệt, năm trăm triệu Phá pháp cung liền cung an nhiên nằm trong tay ta. Nếu sơ bộ của người có thể tiêu diệt ba trăm triệu đại quân Hoa Nghĩa Thiên, ba trăm triệu Phá pháp cung kia ta khôn nao, toàn giao cho ngươi xử trí, được không?
Dương Khánh bên cạnh nghe thế khe mỉm cười, ba trăm triệu Phá pháp cung, đây là muốn ép Thành Thái Trạch liều mạng a!
Lúc này hắn đã hái xuống gia diện trên mặt, lộ ra bộ mặt thật, đến cái bước này, đã trơ mặt cùng Thiên Đình, đã tất yếu phai che che lấp lấp nữa.
Thành Thái Trạch nghe vậy hai mắt sáng ngời, ba trăm triêu Phá pháp cung a, nếu được đến khoan trang bị này, địa bàn Đông quân mất đi đã tính là gì, có khoản trang bị này trong tay, Đằng Phi muốn ngăn hắn cũng khó!
Chẳng qua vừa ngó nụ cười tự tiếu phi tiến thần bí kia của Miêu Nghị, trong lòng chợt giật mình một cái, trên dưới toàn gia đã là con tin trên tay người ta, đối phương đã sớm nói muốn nhân mã trên tay người, nói rõ muốn người xưng thần, người còn tham lam ba trăm triệu Phá pháp cung kia, không khác với tướng ủng binh tự trọng, đối phương há có thể dung người còn sống đi về? Một câu nói thôi, xưng thần thì con đường sống, ủng binh tự trọng phải chết không nghi ngờ!
Đổi lại là chính mình ở vào vị trí của Ngưu Hữu Đức, không ngại nghĩ nghĩ thử xem, thiên hạ sắp sửa nghênh tới một trận đại biến cục thay đổi cán cân lợi ích, sau cùng tuyệt đối là ai có thực lực mạnh nhất liền có quyền nói chuyên phân phối lợi ích chủ động nhất! Chọc ra một trương đại chiến lớn như vậy, mặt dưới nhất định tổn thất thảm trọng, đổi lại là mình thì cũng cần bổ sung gấp binh lính trên tay, đâu thể bỏ mặc người khác kéo đi nhân mã mặt dưới? Chẳng lẽ trả ra đại gia lớn như vậy cuối cùng thành vì tiện nghi người khác?
Không quản liệu sẽ nghênh tới cách cục thiên hạ đại biến hay không, đại chiến sắp sửa bước vào giai đoạn mấu chốt, Ngưu Hữu Đức không khả năng trơ trơ mắt nhìn binh lực chính mình giảm bớt, trừ phi là muốn tìm chết, mấy nhà khác có đứa nào là ăn chay đâu?
Nghĩ minh bạch điểm nay tự nhiên không khó hiểu ra ý đồ trong lời này của Ngưu Hữu Đức, đây là đang muốn dò xét mình a!
Sau lưng Thành Thái Trạch thiếu chút ứa ra mồ hôi lạnh, biết mình vừa chuyển một vong trước Quỷ Môn quan, nếu mình mà đáp ứng, tiếp theo đối phương tất muốn trừ sạch mình đi, sau đó nghĩ cách hợp nhất nhân mã của hắn, trong tình thế trước mắt hắn có muốn chạy cùng chạy không được.
- Vương gia, đại thế bây giờ, người ta phân thì hai hại, hợp thì hai lợi. Hiện tại người ta đều là một nhà, nói chuyện phân phối Phá pháp cung làm gì cho xa lạ. Sự thể phát triển đến bây giờ, đủ thấy vương gia hùng tài đại lược, Thành mỗ tự than không bằng, khâm phục tư tận thâm tâm, hôm nay nguyện ngay trước mặt chúng nhân. ..
Miệng môi Thành Thái Trạch khẽ banh lại, đối mặt Miêu Nghị, ôm quyền cúi người thật sâu, thành khẩn nói:
-Thanh vương mà Thanh Chủ phong đã là chuyện của qúa khứ, nơi này chỉ có Thành Thái Trạch, không có Thành thiên vương, Thành Thái Trạch nguyện vì vương gia làm trâu làm ngựa, chỉ cần vương gia hạ lệnh một tiếng, nguyện hiệu tư mệnh!
Được nghe lời ấy, mấy tên tướng lĩnh đi theo hắn trước là sửng sốt, kẻ hiểu rõ cách làm người của vương gia thì hơi chút suy xét, có người tựa hồ đã hiểu ra cái gì, mặt lộ vẻ u ám.
Cũng có người cả kinh không thôi, nói:
- Vương gia! Ngươi. ..
Thành Thái Trạch đột nhiên quay đầu, giận nói:
-Câm miệng! Ngưu vương gia hùng tài đại lược, ta nguyện phò tá, người nếu không phục, cứ việc rời đi, ta không ngăn các ngươi.
Có người vội vàng kéo người đó lại, trong tối truyền âm nói:
-Muốn sống thì đừng hồ đồ, vương gia đang áp dạ cầu toan vì mọi người. . Người đó không minh bạch, nhưng cũng nhíu mày câm miệng lại.
Mặt Miêu Nghị lại lộ vẻ vui mừng, liếc mắt người còn không phục kia, có thể thấy được dưới tay Thành Thái Trạch còn có một nhóm trung thành phò tá, tâm niệm vừa chuyển, bắt lấy cổ tay Thành Thái Trạch, cao hứng vạn phần nói:
- Lời ấy sai rồi! Nếu Thành vương đã nói chung ta là người một nhà, vậy còn cần phân thành đây đó, ai hiệu mệnh ai ư? Thành vượng lớn tuổi, nếu không chê, ta nguyện tôn ngươi là huynh trưởng, người ta kết bái làm huynh đệ khác họ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, được không?
Trên mặt thật là đầy mắt mong đợi.
Hoành Vô Đạo cũng rất cao hứng!
- Không quản có phải binh lực chiếm ưu thế hay không, cần biết đối thủ bị đánh bại là cận vệ quân, là đánh bại một đạo quân do năm ngàn vạn nhân mã cận vệ quân tổ thành, là cận vệ quân thanh danh hiển hách chiến vô bất thăng tự lúc thành lập tới nay của Thiên Đình, sĩ khí làm sao sẽ không dâng cao!
Trên chủ chiến trường, đại quân song phương đã bỏ đi Phá pháp cung, bắt đầu chém giết cùng một chỗ, đánh giáp lá cà!
- Đại nhân, Ti Trác bên kia đã triệt để mất đi liên hệ!
Phó tướng một bên run giọng bẩm báo.
Khúc Trương Thiên ngưng thị nhìn thế cục trên chiến trường, tâm huyền khẽ run lên, đúng lúc này bên kia lại triệt để mất đi liên hệ đồng nghĩa với cái gì không cần phải nói chuyện.
Ngoài chiến cuộc, được một quần thân quân bảo vệ chung quanh, đám người Miêu Nghị đang quan vọng lên tình thế chiến trường.
Dương Triệu Thanh đưng một bên ấn xuống tinh linh bẩm báo nói:
-Vương gia, Hoành soái bao tiệp, toàn bộ năm ngàn vạn cận về quân đã bị tiêu diệt, bọn họ chính đang hoả tốc chạy tới đây chi viện!
Thành Thái Trạch ở bên cạnh sách sách lắc đầu nói:
- Tiêu diệt năm ngàn vạn cận vệ quân a!
Miêu Nghị gật gật đầu, hỏi:
- Chiến tổn thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Triệu Thanh:
- Bên ta tổn thất gần sáu ngàn vạn nhân mã!
Miêu Nghị cau mày, ngay cả Thành Thái Trạch cũng nhíu mày, năm trăm triệu nhân mã đánh năm ngàn vạn nhân mã, tổn thất không ngờ cao hơn cả quân địch, sức chiến đấu của cận vệ quân đúng là cường hãn, mà phía Hoa Nghĩa Thiên bên kia có tận ba trăm triệu cận vệ quân, khiến hắn không khỏi có phần lo lắng.
Dương Triệu Thanh thấy thế bổ sung nói:
- Hoành soái lựa chọn cách đánh là tốc chiến tốc thắng, toàn diện áp lên, nên tổn thất mới khá lớn.
Miêu Nghị gật đầu, quay đầu nhìn hướng Thành Thái Trạch:
Thành vương, nơi này của ta lại có thêm năm ngàn vạn Phá pháp cung đến tay, đợi đến nhân mã trước mắt hoàn toàn bị tiêu diệt, năm trăm triệu Phá pháp cung liền cung an nhiên nằm trong tay ta. Nếu sơ bộ của người có thể tiêu diệt ba trăm triệu đại quân Hoa Nghĩa Thiên, ba trăm triệu Phá pháp cung kia ta khôn nao, toàn giao cho ngươi xử trí, được không?
Dương Khánh bên cạnh nghe thế khe mỉm cười, ba trăm triệu Phá pháp cung, đây là muốn ép Thành Thái Trạch liều mạng a!
Lúc này hắn đã hái xuống gia diện trên mặt, lộ ra bộ mặt thật, đến cái bước này, đã trơ mặt cùng Thiên Đình, đã tất yếu phai che che lấp lấp nữa.
Thành Thái Trạch nghe vậy hai mắt sáng ngời, ba trăm triêu Phá pháp cung a, nếu được đến khoan trang bị này, địa bàn Đông quân mất đi đã tính là gì, có khoản trang bị này trong tay, Đằng Phi muốn ngăn hắn cũng khó!
Chẳng qua vừa ngó nụ cười tự tiếu phi tiến thần bí kia của Miêu Nghị, trong lòng chợt giật mình một cái, trên dưới toàn gia đã là con tin trên tay người ta, đối phương đã sớm nói muốn nhân mã trên tay người, nói rõ muốn người xưng thần, người còn tham lam ba trăm triệu Phá pháp cung kia, không khác với tướng ủng binh tự trọng, đối phương há có thể dung người còn sống đi về? Một câu nói thôi, xưng thần thì con đường sống, ủng binh tự trọng phải chết không nghi ngờ!
Đổi lại là chính mình ở vào vị trí của Ngưu Hữu Đức, không ngại nghĩ nghĩ thử xem, thiên hạ sắp sửa nghênh tới một trận đại biến cục thay đổi cán cân lợi ích, sau cùng tuyệt đối là ai có thực lực mạnh nhất liền có quyền nói chuyên phân phối lợi ích chủ động nhất! Chọc ra một trương đại chiến lớn như vậy, mặt dưới nhất định tổn thất thảm trọng, đổi lại là mình thì cũng cần bổ sung gấp binh lính trên tay, đâu thể bỏ mặc người khác kéo đi nhân mã mặt dưới? Chẳng lẽ trả ra đại gia lớn như vậy cuối cùng thành vì tiện nghi người khác?
Không quản liệu sẽ nghênh tới cách cục thiên hạ đại biến hay không, đại chiến sắp sửa bước vào giai đoạn mấu chốt, Ngưu Hữu Đức không khả năng trơ trơ mắt nhìn binh lực chính mình giảm bớt, trừ phi là muốn tìm chết, mấy nhà khác có đứa nào là ăn chay đâu?
Nghĩ minh bạch điểm nay tự nhiên không khó hiểu ra ý đồ trong lời này của Ngưu Hữu Đức, đây là đang muốn dò xét mình a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau lưng Thành Thái Trạch thiếu chút ứa ra mồ hôi lạnh, biết mình vừa chuyển một vong trước Quỷ Môn quan, nếu mình mà đáp ứng, tiếp theo đối phương tất muốn trừ sạch mình đi, sau đó nghĩ cách hợp nhất nhân mã của hắn, trong tình thế trước mắt hắn có muốn chạy cùng chạy không được.
- Vương gia, đại thế bây giờ, người ta phân thì hai hại, hợp thì hai lợi. Hiện tại người ta đều là một nhà, nói chuyện phân phối Phá pháp cung làm gì cho xa lạ. Sự thể phát triển đến bây giờ, đủ thấy vương gia hùng tài đại lược, Thành mỗ tự than không bằng, khâm phục tư tận thâm tâm, hôm nay nguyện ngay trước mặt chúng nhân. ..
Miệng môi Thành Thái Trạch khẽ banh lại, đối mặt Miêu Nghị, ôm quyền cúi người thật sâu, thành khẩn nói:
-Thanh vương mà Thanh Chủ phong đã là chuyện của qúa khứ, nơi này chỉ có Thành Thái Trạch, không có Thành thiên vương, Thành Thái Trạch nguyện vì vương gia làm trâu làm ngựa, chỉ cần vương gia hạ lệnh một tiếng, nguyện hiệu tư mệnh!
Được nghe lời ấy, mấy tên tướng lĩnh đi theo hắn trước là sửng sốt, kẻ hiểu rõ cách làm người của vương gia thì hơi chút suy xét, có người tựa hồ đã hiểu ra cái gì, mặt lộ vẻ u ám.
Cũng có người cả kinh không thôi, nói:
- Vương gia! Ngươi. ..
Thành Thái Trạch đột nhiên quay đầu, giận nói:
-Câm miệng! Ngưu vương gia hùng tài đại lược, ta nguyện phò tá, người nếu không phục, cứ việc rời đi, ta không ngăn các ngươi.
Có người vội vàng kéo người đó lại, trong tối truyền âm nói:
-Muốn sống thì đừng hồ đồ, vương gia đang áp dạ cầu toan vì mọi người. . Người đó không minh bạch, nhưng cũng nhíu mày câm miệng lại.
Mặt Miêu Nghị lại lộ vẻ vui mừng, liếc mắt người còn không phục kia, có thể thấy được dưới tay Thành Thái Trạch còn có một nhóm trung thành phò tá, tâm niệm vừa chuyển, bắt lấy cổ tay Thành Thái Trạch, cao hứng vạn phần nói:
- Lời ấy sai rồi! Nếu Thành vương đã nói chung ta là người một nhà, vậy còn cần phân thành đây đó, ai hiệu mệnh ai ư? Thành vượng lớn tuổi, nếu không chê, ta nguyện tôn ngươi là huynh trưởng, người ta kết bái làm huynh đệ khác họ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, được không?
Trên mặt thật là đầy mắt mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro