Phi Thiên

Không biết có ý gì? (Thượng)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Tất nhiên, ngoại trừ nhân mã trốn vào nơi luyện ngục, nếu tàn quân của Lục Đạo muốn giới đặt chân ở bên ngoài, lại không thiếu được sự chiếu cố của thế lực dưới đất của gia tộc Hạ Hầu. Gia tộc Hạ Hầu cũng muốn coi Lục Đạo là một lá bài trong tay, đề phòng Thanh Chủ và Phật Chủ trở mặt. Loại chuyện này, gia tộc Hạ Hầu làm rất thuận lợi. Từ yêu tăng Nam Ba đến ba đại cao thủ, rồi đến Lục Thánh. Lại cho tới Thanh Chủ và Phật Chủ bây giờ, vẫn luôn là như vậy. Bây giờ thủ đoạn đối với dư nghiệt Lục Đạo cũng giống nhau.

Có một số việc nếu không giải quyết được vậy cũng chỉ có thỏa hiệp. Vì gia tộc tương lai vĩnh viễn trường tồn, phải lưu lại cho gia tộc nhiều đường lui. Đợi đến khi lưng gia tộc cứng rắn đến mức có thể giải quyết được tất cả vấn đề, tất nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.

Cho nên, hắn không phải không biết quan hệ giữa Thanh Sơn Lâu và Vô Lượng Đạo. Hắn chỉ có chút không nghĩ ra, vì sao Vô Lượng Đạo phái người giết một Ngưu Hữu Đức nho nhỏ. Tuy nói Ngưu Hữu Đức có danh tiếng không nhỏ, lại không đáng bị cuốn vào trong chuyện như vậy. Lấy mức độ cẩn thận của dư nghiệt Lục Đạo càng không thể nào gây án ngược ở ngay trước thời điểm quan trọng khi Thiên Đình vừa bố trí cạm bẫy được. Chẳng lẽ trước đó, trong cạm bẫy Thiên Đình bày ra, có người của Vô Lượng Đạo lọt lưới sao?

Nếu quả thật là nguyên nhân này, vậy Vô Lượng Đạo lại làm sao biết được Ngưu Hữu Đức là con mồi mê hoặc người rơi vào lưới?

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Lão già mặc y phục màu xanh liếc nhìn thích khách bị hành hạ ủ rũ. Hắn xoay người cho gọi người tiến đến đưa thích khách đi. Sau đó, hắn mới trở về nói: 

- Thích khách này cũng không biết giữa Thanh Sơn Lâu và Ngưu Hữu Đức có ân oán gì. Hắn chỉ biết, thời điểm chưởng quỹ hạ lệnh, có nói cho hắn biết, Ngưu Hữu Đức đến Thanh Sơn Lâu phong lưu khoái hoạt đã đắc tội người. Bảo hắn nhanh chóng tới dạy dỗ cho Ngưu Hữu Đức một chút. Dường như Thanh Sơn Lâu bên kia cũng không biết gì.

Tào Mãn ha hả cười.

- Thì ra là thế. Ta đã nói rồi. Bằng không giải thích thế nào cũng không thông.

Lão già mặc y phục màu xanh chú ý phản ứng của Tào Mãn, ánh mắt hơi lóe sáng lên một cái. Hắn lại thử nhắc nhở một câu. 

- Thích khách này chỉ có tu vi Kim Liên thất phẩm.

- . . .

Tào Mãn sửng sốt. Hình như nghĩ đến điều gì, sắc mặt dần dần trở nên trang nghiêm. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, hỏi: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chẳng lẽ trên người thích khách này có pháp bảo gì lợi hại hay sao?

Lão già mặc y phục màu xanh lắc đầu.

- Đã lục soát qua. Không thấy có pháp bảo gì.

- Vậy thật kỳ quái.

Tào Mãn ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, hai mắt nheo lại. Hắn cười như không cười, nói: 

- Ngưu Hữu Đức trong trăm vạn đại quân đơn thương độc mã tấn công, ba lần ra ba lần ra, dũng mãnh vô cùng. Chỉ sợ trong cảnh giới Kim Liên không có địch thủ. Nhưng hắn cực kỳ thiện chiến. Nghe nói tu vi của hắn đã đạt đến Kim Liên cửu phẩm. Cho dù Thanh Sơn Lâu không rõ nội tình của Ngưu Hữu Đức, không biết mục tiêu là Ngưu Hữu Đức, liền phái một thủ hạ không được tốt lắm ra tay. Nhưng thích khách này có thể từ trong tay Ngưu Hữu Đức chạy thoát ra ngoài, cũng không phải là đơn giản. Huống gì bên cạnh Ngưu Hữu Đức còn có hai thủ hạ. Ba người còn không giải quyết được một mình hắn sao? Chuyện này có chút kỳ quặc!

Lão già mặc y phục màu xanh gật đầu:

- Đúng là có chút kỳ quặc.

Tào Mãn rướn lông mày.

- Xem ra giữa Vô Lượng Đạo này và Ngưu Hữu Đức hình như tồn tại quan hệ gì đó không nói rõ được. Hừ hừ, một bên là dư nghiệt Lục Đạo, một bên lại là tân tú trong quân cận vệ của Thanh Chủ. Chuyện này có chút thú vị. . . Đúng rồi, Thanh Sơn Lâu bên kia có biết người của bọn họ đã rơi vào trong tay của chúng ta hay không?

Lão già mặc y phục màu xanh: 

- Người vừa chạy ra, đã bị người chúng ta bố trí ở bên ngoài đuổi kịp. Thanh Sơn Lâu bên kia chắc là không biết người của mình đã rơi vào trong tay của chúng ta. Bằng không sẽ không thể còn liên hệ với hắn. Sau khi người rơi vào trong tay chúng ta, tinh linh liên lạc giữa hắn và Thanh Sơn Lâu bên kia nhiều lần có phản ứng. Nếu đã biết người bị bắt, bọn họ sao có thể còn phải liên lạc nữa.

Tào Mãn: 

- Vậy người này không cần thiết phải lưu lại nữa. Trực tiếp giải quyết là được. Người đã chết. Thanh Sơn Lâu bên kia an tâm. Bằng không bên kia sợ rằng sẽ còn phải nghi thần nghi quỷ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão già mặc y phục màu xanh: 

- Có cần dùng hắn để thử mối quan hệ giữa Vô Lượng Đạo và Ngưu Hữu Đức hay không?

Tào Mãn cười nhạt: 

- Có một số việc vẫn không nên vạch rõ ra. Cứ giả vờ như chúng ta cái gì cũng không biết. Muốn biết quan hệ giữa bọn họ có hay không, rất đơn giản. Quay đầu lại xem thử, trong số người Thiên Đình bày ra cạm bẫy một lưới bắt hết có người của Lục Đạo hay không, là có thể hiểu ra ngay. Không cần phải quanh co lòng vòng phiền phức như vậy. Lão thất à, có một số việc giả vờ hồ đồ trái lại có thể nắm được càng nhiều dấu vết. Huyên náo khiến người ta cẩn thận từng li từng tí, chặn lại hết các chỗ sơ hở. Như vậy chúng ta ở bên cạnh nhìn người cũng thấy mệt mỏi. Ngươi nói có đúng hay không?

Lão già mặc y phục màu xanh bừng tỉnh hiểu ra: 

- Hiểu rõ, lão nô lập tức đi làm.

- Đúng rồi!

Tào Mãn khoát tay.

- Tất cả những chuyện có liên quan đến Ngưu Hữu Đức và nơi luyện ngục bên kia, sửa sang lại cho ta. Nói không chừng sẽ có ích.

- Vâng!

Lão thất, lão già mặc y phục màu xanh lên tiếng trả lời sau đó rời đi.

Tất cả cơ sở ngầm được Thiên Đình mới phái đi tới thành phố quỷ đều bị lộ. Tất cả cứ điểm ở thành phố quỷ cũng bị rút lại hết. Nhưng Tín Nghĩa Các bên kia trả lại Phá Pháp Cung đã biểu đạt ra thâm ý rất rõ ràng. Chúng ta không có hứng thú đối với Phá Pháp Cung. Các ngươi muốn điều tra vị trí của Phá Pháp Cung, tùy các ngươi. Nhưng không nên đụng vào điểm mấu chốt. Tín Nghĩa Các đã biểu thị ra thái độ rõ ràng. Chỉ cần Thiên Đình không tới làm loạn, bọn họ cũng sẽ không làm loạn. Như vậy, Thiên Đình tất nhiên phải thiết lập lại cứ điểm ở thành phố quỷ một lần nữa.

Chuyện này vẫn phải do Cao Quan đi làm. Trước đó, tuy rằng Thanh Chủ mắng Cao Quan tới máu chó phun đầy đầu. Nhưng đó là lúc đang nổi nóng. Thật ra trong lòng Thanh Chủ cũng hiểu rõ. Không phải Cao Quan không có năng lực, mà là bản thân gia tộc Hạ Hầu không đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0