Không đắc tội hai bên
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Ngươi nói như vậy cũng rất có khả năng, bất quá...
Dương Khánh trầm ngâm lắc đầu nói:
- Làm như vậy là tại sao, hoàn toàn không có lý do gì.
Trong lòng Miêu Nghị lại có một suy đoán khác, chuyện duy nhất mà mình đắc tội với điện chủ chính là bẻ gãy một cành mai trong vườn mai sau Trấn Ất điện. Sau chuyện đó điện chủ triệu kiến Hùng Khiếu không triệu kiến mình, lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ lại đưa tên của mình vào danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Gộp cả hai chuyện lại với nhau, con bà nó, nhất định là con rùa đen Tiếu Ất Chủ kia tố cáo mình, lần sau chớ để cho mình bắt gặp!
Hai người lại tán gẫu thêm một lúc nữa, nhưng không thấy Dương Khánh đề cập tới chuyện Miêu Nghị cầu hôn vừa rồi.
Trong lòng Miêu Nghị không khỏi cười khổ, Dương Khánh báo cho mình chuyện Hùng Khiếu trở thành phủ chủ Vạn Hưng phủ chính là muốn cho mình hiểu, tình cảnh ngươi bây giờ rất nguy hiểm, làm sao ta có thể yên tâm gả nữ nhi cho ngươi!?
Tiết lộ danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cho mình càng rõ ràng hơn. Đây là chuyện điện chủ quyết định, ta chỉ là phủ chủ cũng không cách nào sửa đổi, ngươi đi Tinh Tú Hải có thể sống trở về hay không cũng không biết, bây giờ cưới con gái của ta thích hợp ư?
Chuyện liên quan đến chung thân đại sự nữ nhi mình lại không nhắc tới, thật sự là kỳ quái. Miêu Nghị lại không phải người ngu, đây rõ ràng là người ta không đáp ứng hôn sự, để cho mình chủ động thối lui. Nếu còn không thức thời, chỉ sợ lời kế tiếp của Dương Khánh sẽ không còn dễ nghe như trước nữa.
Bàn về loại thủ đoạn này, Miêu Nghị thật sự là bội phục Dương Khánh. Ngoài mặt nhận lấy sính lễ là cho Tần Vi Vi xem, trước hết trấn an Tần Vi Vi, sau đó thuận tiện bảo Tần Vi Vi rời đi. Hiện tại lại bất động thanh sắc ép mình chủ động thối lui, đây là hành động không đắc tội với cả mình lẫn Tần Vi Vi.
Dương Khánh ngươi không đắc tội cả hai bên, nhưng sau khi trở về Tần Vi Vi sẽ trút giận lên đầu ta, coi như ngươi độc!
Nhìn phản ứng Miêu Nghị, Dương Khánh biết hắn đã hiểu, trong mắt cũng thoáng qua vẻ tán thưởng. Tiểu tử này là một người thông minh, chẳng qua là bây giờ tên này không thích hợp với Vi Vi, chung sống với Vi Vi chỉ mang tới nguy hiểm cho nàng.
Dương Khánh biết mình làm như vậy có hơi quá đáng, nhưng thân là phụ thân, nhất định phải cân nhắc vì chung thân đại sự của nữ nhi, không thể biết rõ gặp nguy hiểm còn đẩy con mình vào hang hổ. Y hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn hộp sính lễ trên khay trà hỏi:
- Trong hộp đựng gì vậy?
Ta thừa nhận ngươi lợi hại được chưa… Suýt chút nữa Miêu Nghị nở một nụ cười khổ, đây là Dương Khánh muốn mình hiểu, đã tới lúc thu hồi sính lễ rồi…
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Không dối gạt phủ chủ, thật ra sính lễ này là Tần sơn chủ chuẩn bị, chỉ vì sơn chủ nói phủ chủ thường hay ép nàng thành thân…
Hắn chủ động thành thật kể lại hết chuyện Tần Vi Vi bảo hắn hợp tác diễn kịch.
- Nha đầu này thật là hồ đồ!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Miêu Nghị, trong lòng đã hiểu. Sợ là nữ nhi mình muốn đùa mà thành thật, chẳng qua tiểu tử này là người trong cuộc nên mê muội không hiểu, y cũng sẽ không vạch trần.
- Sơn chủ cũng chỉ là cực chẳng đã…
Miêu Nghị khách sáo một tiếng, lại chắp tay nói:
- Chẳng qua là nếu sơn chủ biết chuyện này, sợ là sẽ không bỏ qua…
Hắn cũng đang nhắc nhở Dương Khánh, sau này nhất định phải gánh tiếng xấu cho ta, vạn nhất ta bị buộc bất đắc dĩ, nói thật với Tần Vi Vi chuyện ngươi gợi ý thu hồi sính lễ sẽ không hay ho gì.
Dương Khánh khoát tay áo một cái, không nhận chuyện này, chỉ trầm ngâm nói:
- Hôm nay Hùng Khiếu trấn giữ Vạn Hưng phủ, ân oán giữa ngươi và y chưa dứt, đối với ngươi là một uy hiếp. Một khi Hùng Khiếu có hành động càn rỡ, sợ là Đông Lai động nho nhỏ của ngươi khó lòng ngăn cản, trở về chạy tới Trấn Hải sơn nhậm chức đi!
Nói xong y lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, viết một phần bổ nhiệm cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhận vào tay xem qua, có thể nói là vừa mừng vừa sợ, Dương Khánh trực tiếp bổ nhiệm mình thành sơn chủ Trấn Hải sơn, ước mơ bao nhiêu năm chờ đợi rốt cục đạt thành.
- Tạ ân phủ chủ!
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ xong, lại không khỏi lo âu nói:
- Thuộc hạ trấn giữ Trấn Hải sơn, vậy Tần sơn chủ…
Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Sau này ngươi có chuyện gì có thể chạy thẳng tới tìm ta, không cần thông qua nó nữa, ta sẽ điều nó rời khỏi Trấn Hải sơn.
- Dạ!
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Vi Vi không phải là thượng cấp trực tiếp của mình, vậy không có gì phải quá lo lắng, chắp tay nói:
- Nếu như phủ chủ không có gì căn dặn nữa, thuộc hạ xin cáo từ.
Hắn cũng không muốn ở lại gặp Tần Vi Vi nữa.
Dương Khánh có thể hiểu được, nếu Miêu Nghị không đi, lát nữa y cũng không tiện gánh lấy tiếng xấu thay Miêu Nghị trước mặt con mình, gật đầu một cái.
Miêu Nghị cáo lui, mới vừa muốn đi ra lương đình, lại nghe thanh âm Dương Khánh truyền tới:
- Mặc dù Hùng Khiếu thế lớn, nhưng ngươi cũng có ưu thế của ngươi, ngươi sắp đi Tinh Tú Hải rồi, có thể nói là không còn gì để mất. Có một số việc Hùng Khiếu không dám làm, mà dẫu ngươi có phạm chút sai lầm, ta chỉ có thể trừng phạt bằng cách cho ngươi đi Tinh Tú Hải. Chỉ cần phiền phức không lớn, ta sẽ gánh vác hết cho ngươi!
Miêu Nghị sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, sắc mặt không vui không buồn, chắp tay cáo lui lần nữa.
- Thật sự phải điều tiểu thư đi khỏi Trấn Hải sơn sao?
Thanh Mai bên cạnh lạnh lùng quan sát nãy giờ, đi tới bên cạnh Dương Khánh hỏi.
Dương Khánh gật đầu nói:
- Hùng Khiếu phản bội chạy đi, bên Thiếu Thái sơn lòng người bàng hoàng, phái người nào đi cũng không bằng phái con gái của ta đi có thể ổn định cục diện nhanh hơn. Để cho Vi Vi thân kiêm hai sơn cũng là vì tốt cho nó, lý do này còn chưa đủ để điều nó đi sao?
- Như vậy chuyện cầu hôn…?
- Là Miêu Nghị tự đổi ý...
-----------
Dưới sơn môn Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị dẫn La Song Phi nhanh chóng rời đi.
La Song Phi phát giác sắc mặt của Miêu Nghị có vẻ khác lạ, không khỏi hỏi:
- Đại nhân, ngươi làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ bị chút kích động.
Miêu Nghị cười ha hả.
Đây là lần thứ hai hắn cầu hôn bị từ chối, lần đầu tiên là đi nhà lão Lý điếm đậu hủ bị người ta ném sính lễ ra đường, còn bị mắng cho một trận té tát.
Mặc dù tình huống lần này tốt hơn rất nhiều, mặc dù là diễn trò, mặc dù là mình chủ động thối lui, nhưng ít nhiều gì cũng bị chút kích động.
Bất kể là nhà lão Lý điếm đậu hủ hay là Dương Khánh, nói trắng ra cũng là coi thường mình, cũng là cho là mình không có tư cách cưới nữ nhi của bọn họ. Trên thực tế cũng thật sự là như vậy, mình có tư cách gì để cưới nữ nhi Dương Khánh!?
La Song Phi tò mò hỏi:
- Bị chuyện gì kích động vậy?
Miêu Nghị cười nói:
- Phủ chủ bổ nhiệm cho ta làm sơn chủ Trấn Hải sơn rồi.
La Song Phi cười vui vẻ:
- Vậy chính là chuyện tốt!
Dương Khánh trầm ngâm lắc đầu nói:
- Làm như vậy là tại sao, hoàn toàn không có lý do gì.
Trong lòng Miêu Nghị lại có một suy đoán khác, chuyện duy nhất mà mình đắc tội với điện chủ chính là bẻ gãy một cành mai trong vườn mai sau Trấn Ất điện. Sau chuyện đó điện chủ triệu kiến Hùng Khiếu không triệu kiến mình, lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ lại đưa tên của mình vào danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội. Gộp cả hai chuyện lại với nhau, con bà nó, nhất định là con rùa đen Tiếu Ất Chủ kia tố cáo mình, lần sau chớ để cho mình bắt gặp!
Hai người lại tán gẫu thêm một lúc nữa, nhưng không thấy Dương Khánh đề cập tới chuyện Miêu Nghị cầu hôn vừa rồi.
Trong lòng Miêu Nghị không khỏi cười khổ, Dương Khánh báo cho mình chuyện Hùng Khiếu trở thành phủ chủ Vạn Hưng phủ chính là muốn cho mình hiểu, tình cảnh ngươi bây giờ rất nguy hiểm, làm sao ta có thể yên tâm gả nữ nhi cho ngươi!?
Tiết lộ danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cho mình càng rõ ràng hơn. Đây là chuyện điện chủ quyết định, ta chỉ là phủ chủ cũng không cách nào sửa đổi, ngươi đi Tinh Tú Hải có thể sống trở về hay không cũng không biết, bây giờ cưới con gái của ta thích hợp ư?
Chuyện liên quan đến chung thân đại sự nữ nhi mình lại không nhắc tới, thật sự là kỳ quái. Miêu Nghị lại không phải người ngu, đây rõ ràng là người ta không đáp ứng hôn sự, để cho mình chủ động thối lui. Nếu còn không thức thời, chỉ sợ lời kế tiếp của Dương Khánh sẽ không còn dễ nghe như trước nữa.
Bàn về loại thủ đoạn này, Miêu Nghị thật sự là bội phục Dương Khánh. Ngoài mặt nhận lấy sính lễ là cho Tần Vi Vi xem, trước hết trấn an Tần Vi Vi, sau đó thuận tiện bảo Tần Vi Vi rời đi. Hiện tại lại bất động thanh sắc ép mình chủ động thối lui, đây là hành động không đắc tội với cả mình lẫn Tần Vi Vi.
Dương Khánh ngươi không đắc tội cả hai bên, nhưng sau khi trở về Tần Vi Vi sẽ trút giận lên đầu ta, coi như ngươi độc!
Nhìn phản ứng Miêu Nghị, Dương Khánh biết hắn đã hiểu, trong mắt cũng thoáng qua vẻ tán thưởng. Tiểu tử này là một người thông minh, chẳng qua là bây giờ tên này không thích hợp với Vi Vi, chung sống với Vi Vi chỉ mang tới nguy hiểm cho nàng.
Dương Khánh biết mình làm như vậy có hơi quá đáng, nhưng thân là phụ thân, nhất định phải cân nhắc vì chung thân đại sự của nữ nhi, không thể biết rõ gặp nguy hiểm còn đẩy con mình vào hang hổ. Y hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn hộp sính lễ trên khay trà hỏi:
- Trong hộp đựng gì vậy?
Ta thừa nhận ngươi lợi hại được chưa… Suýt chút nữa Miêu Nghị nở một nụ cười khổ, đây là Dương Khánh muốn mình hiểu, đã tới lúc thu hồi sính lễ rồi…
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Không dối gạt phủ chủ, thật ra sính lễ này là Tần sơn chủ chuẩn bị, chỉ vì sơn chủ nói phủ chủ thường hay ép nàng thành thân…
Hắn chủ động thành thật kể lại hết chuyện Tần Vi Vi bảo hắn hợp tác diễn kịch.
- Nha đầu này thật là hồ đồ!
Dương Khánh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Miêu Nghị, trong lòng đã hiểu. Sợ là nữ nhi mình muốn đùa mà thành thật, chẳng qua tiểu tử này là người trong cuộc nên mê muội không hiểu, y cũng sẽ không vạch trần.
- Sơn chủ cũng chỉ là cực chẳng đã…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị khách sáo một tiếng, lại chắp tay nói:
- Chẳng qua là nếu sơn chủ biết chuyện này, sợ là sẽ không bỏ qua…
Hắn cũng đang nhắc nhở Dương Khánh, sau này nhất định phải gánh tiếng xấu cho ta, vạn nhất ta bị buộc bất đắc dĩ, nói thật với Tần Vi Vi chuyện ngươi gợi ý thu hồi sính lễ sẽ không hay ho gì.
Dương Khánh khoát tay áo một cái, không nhận chuyện này, chỉ trầm ngâm nói:
- Hôm nay Hùng Khiếu trấn giữ Vạn Hưng phủ, ân oán giữa ngươi và y chưa dứt, đối với ngươi là một uy hiếp. Một khi Hùng Khiếu có hành động càn rỡ, sợ là Đông Lai động nho nhỏ của ngươi khó lòng ngăn cản, trở về chạy tới Trấn Hải sơn nhậm chức đi!
Nói xong y lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, viết một phần bổ nhiệm cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhận vào tay xem qua, có thể nói là vừa mừng vừa sợ, Dương Khánh trực tiếp bổ nhiệm mình thành sơn chủ Trấn Hải sơn, ước mơ bao nhiêu năm chờ đợi rốt cục đạt thành.
- Tạ ân phủ chủ!
Miêu Nghị chắp tay cảm tạ xong, lại không khỏi lo âu nói:
- Thuộc hạ trấn giữ Trấn Hải sơn, vậy Tần sơn chủ…
Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Sau này ngươi có chuyện gì có thể chạy thẳng tới tìm ta, không cần thông qua nó nữa, ta sẽ điều nó rời khỏi Trấn Hải sơn.
- Dạ!
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Vi Vi không phải là thượng cấp trực tiếp của mình, vậy không có gì phải quá lo lắng, chắp tay nói:
- Nếu như phủ chủ không có gì căn dặn nữa, thuộc hạ xin cáo từ.
Hắn cũng không muốn ở lại gặp Tần Vi Vi nữa.
Dương Khánh có thể hiểu được, nếu Miêu Nghị không đi, lát nữa y cũng không tiện gánh lấy tiếng xấu thay Miêu Nghị trước mặt con mình, gật đầu một cái.
Miêu Nghị cáo lui, mới vừa muốn đi ra lương đình, lại nghe thanh âm Dương Khánh truyền tới:
- Mặc dù Hùng Khiếu thế lớn, nhưng ngươi cũng có ưu thế của ngươi, ngươi sắp đi Tinh Tú Hải rồi, có thể nói là không còn gì để mất. Có một số việc Hùng Khiếu không dám làm, mà dẫu ngươi có phạm chút sai lầm, ta chỉ có thể trừng phạt bằng cách cho ngươi đi Tinh Tú Hải. Chỉ cần phiền phức không lớn, ta sẽ gánh vác hết cho ngươi!
Miêu Nghị sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, sắc mặt không vui không buồn, chắp tay cáo lui lần nữa.
- Thật sự phải điều tiểu thư đi khỏi Trấn Hải sơn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Mai bên cạnh lạnh lùng quan sát nãy giờ, đi tới bên cạnh Dương Khánh hỏi.
Dương Khánh gật đầu nói:
- Hùng Khiếu phản bội chạy đi, bên Thiếu Thái sơn lòng người bàng hoàng, phái người nào đi cũng không bằng phái con gái của ta đi có thể ổn định cục diện nhanh hơn. Để cho Vi Vi thân kiêm hai sơn cũng là vì tốt cho nó, lý do này còn chưa đủ để điều nó đi sao?
- Như vậy chuyện cầu hôn…?
- Là Miêu Nghị tự đổi ý...
-----------
Dưới sơn môn Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị dẫn La Song Phi nhanh chóng rời đi.
La Song Phi phát giác sắc mặt của Miêu Nghị có vẻ khác lạ, không khỏi hỏi:
- Đại nhân, ngươi làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ bị chút kích động.
Miêu Nghị cười ha hả.
Đây là lần thứ hai hắn cầu hôn bị từ chối, lần đầu tiên là đi nhà lão Lý điếm đậu hủ bị người ta ném sính lễ ra đường, còn bị mắng cho một trận té tát.
Mặc dù tình huống lần này tốt hơn rất nhiều, mặc dù là diễn trò, mặc dù là mình chủ động thối lui, nhưng ít nhiều gì cũng bị chút kích động.
Bất kể là nhà lão Lý điếm đậu hủ hay là Dương Khánh, nói trắng ra cũng là coi thường mình, cũng là cho là mình không có tư cách cưới nữ nhi của bọn họ. Trên thực tế cũng thật sự là như vậy, mình có tư cách gì để cưới nữ nhi Dương Khánh!?
La Song Phi tò mò hỏi:
- Bị chuyện gì kích động vậy?
Miêu Nghị cười nói:
- Phủ chủ bổ nhiệm cho ta làm sơn chủ Trấn Hải sơn rồi.
La Song Phi cười vui vẻ:
- Vậy chính là chuyện tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro