Lạt mềm buộc chặt. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Vân Ngạo Thiên không nhịn được tức giận nói:
- Đừng co quanh co lòng vòng đi. Ngươi đã nguyện ý đàm phán thì nhất định có thứ ngươi muốn. Muốn gì thì nói thẳng đi.
Không giận dữ cũng không được, tôn nữ bảo bối cũng gả cho tiểu tử này. Tiểu tử này còn dám ở đây nói điều kiện. Dứt lời, hắn nhìn qua Vân Tri Thu, Vân Tri Thu âm thầm líu lưỡi, cũng có chút chột dạ.
Miêu Nghị rất dứt khoát:
- Thứ gì trân quý nhất trong tay các ngươi? Ta muốn thứ đó.
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh nói:
- Cái mạng nhỏ của chúng ta là trân quý nhất. Có bản lĩnh thì lấy đi.
- Khục khục...
Miêu Nghị vội ho một tiếng, đàm phán giá cả với vị này quả thực hắn không quen.
Vẫn là Vân Tri Thu hiểu tâm ý của hắn, kéo kéo cánh tay hắn rồi nói:
- Sao chàng lại nói chuyện như vậy với gia gia thiếp? Lùi một bước, tùy tiện một chút đi.
Miêu Nghị tâm hữu linh tê, quay đầu lại hỏi nàng.
- Phu nhân muốn cái gì?
Vân Tri Thu nói:
- Đại Ma Vô Song quyết thiếp tu luyện còn chưa hoàn chỉnh, không bằng cầu gia gia đưa cho thiếp.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Miêu Nghị vui vẻ như nở hoa. Hắn nghĩ nếu như mình nói thẳng ra ý đồ, như vậy cũng không khỏi quá thẳng thắn. Vân Tri Thu biết tung hứng với hắn.
Vân Ngạo Thiên lại trừng mắt nhìn qua Vân Tri Thu, hắn phát hiện ra mình có một đứa tôn nữ quả thực rất tốt. Sau khi được gả lại muốn mưu đoạt thứ Vân gia dùng để dương danh.
Ai ngờ Miêu Nghị lại rất khinh thường nói:
- Muốn thứ này làm gì? Nàng ở Đại thế giới cũng không phải không biết, công pháp bọn họ kỳ thực đều tới từ Đại thế giới. Sáu bộ công pháp đều phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân. Chỉ là cho dù là công pháp ở Đại thế giới, bọn họ chỉ có lấy được bộ chữ Nhân mà thôi. Chờ sau này ta rảnh rỗi, ta sẽ tìm một bộ nguyên vẹn cho nàng. Hàng phế phẩm như vậy nàng cần nó làm gì?
Làm sao tiểu tử này biết công pháp chúng ta tu luyện phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân? Ngũ thánh lập tức im lặng, tim đập rộn lên, toàn bộ đều trợn trừng mắt.
Đại thế giới có công pháp tu hành đầy đủ, hoàn mỹ sao? Điểm này trong lòng bọn họ hoài nghi, lại tin tưởng. Bởi vì công pháp bọn họ tới từ U MInh Long thuyefn. Mà U Minh Long thuyền tới từ Đại thế giới. Nói Đại thế giới có công pháp bọn họ tu luyện cũng không có gì là lạ.
Vân Tri Thu lay cánh tay của Miêu Nghị, làm nũng:
- Không phải chàng không có việc gì làm, ai biết chàng tới ngày tháng năm nào mới rảnh rỗi đi kiếm công pháp đầy đủ cho thiếp? Gia gia của thiếp cũng không phải người ngoài. Dù sao thiếp cũng là nữ nhi của Vân gia, phu quân. Chàng không để ý tới mặt mũi của người khác thì cũng phải cho thiếp mặt mũi chứ?
- Hừ, đừng có tung hứng với nhau ở trước mặt ta.
Vân Ngạo Thiên thực sự không nghe vô, hắn hừ lạnh nói:
- Thu nhi, con như thế nào từ nhỏ gia gia đã thấy, hiểu rất rõ. Chớ có ở trước mặt ta diễn kịch. Miêu Nghị, công pháp tu hành của chúng ta phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân. Chuyện này có phải trước khi Phong Bắc Trần chết đi đã nói hay không?
Miêu Nghị thoát khỏi hai tay của Vân Tri Thu, nói:
- Phu nhân, nàng nhìn thấy rồi đó. Không phải ta không cho nàng mặt mũi. Mà là gia gia nàng căn bản không tin.
Vân Tri Thu quay người thở dài nói với Vân Ngạo Thiên:
- Gia gia, thực sự là oan uổng cho con. Công pháp tu hành của mọi người đều có ở Đại thế giới. Phu quân đang tìm kiếm công pháp hoàn chỉnh cho con. Trước mắt mới chỉ tìm được bộ chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết, bộ chữ nhân và chữ Thiên đang tìm kiếm. Vừa vặn bộ chữ nhân đang ở trên tay gia gia, trực tiếp tìm gia gia không phải bớt việc hơn sao?
Miêu Nghị nghe vậy âm thầm buồn cười, hắn phát hiện ra phu nhân mình quả nhiên không phải ăn chay. Nếu như nói thẳng trên tay mình có bộ chữ Địa trao đổi. không nói Vân Ngạo Thiên có thể cứng rắn đoạt đi hay không, làm không tốt còn khiến cho đối phương giở trò quỷ trên bộ chữ Nhân. Như vậy thay đổi phương thức có thể chứng minh sáu bộ công pháp có thể tìm được ở Đại thế giới. Kế tiếp có lẽ chính là lúc Vân Ngạo Thiên vội vã trao đổi.
Có một chút chuyện chính là như vậy. Ngươi mang bộ dáng tới cầu người, người ta nói không chừng sẽ làm cao. Khi người ta cầu ngươi, coi trọng ngươi, như vậy tất cả đều dễ nói chuyện.
Bốn người Mục Phàm Quân khiếp sợ, Vân Ngạo Thiên tu luyện công pháp thuộc chữ Nhân đã như vậy, Vân Tri Thu không ngờ lại tìm được bộ chữ Địa.
Vân Ngạo Thiên lúc này không bình tĩnh được nữa, đứng dậy. Hắn tu luyện công pháp này đã bao nhiêu năm, tha thiết ước mơ muốn tìm được công pháp bậc tiếp theo, chỉ là vẫn vô vọng. Lúc này nghe thấy vậy, vẻ mặt hắn run rẩy, nói:
- Thu nhi, con biết tính gia gia rồi đó. Loại chuyện này con ngàn vjan lần đừng có lừa gạt ta. Nếu không đừng trách ta không nhận tôn nữ như con.
Vân Tri Thu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Gia gia. Người không tin thì con cũng không có biện pháp. Không bằng như vậy. Nếu như người tu luyện bộ chữ Nhân, con sẽ đem một ít chữ đầu của bộ chữ Địa cho người nghe qua. Có phải thật giả hay không người nghe sẽ rõ.
- Đọc.
Vân Ngạo Thiên nói một tiếng.
Lúc này Vân Tri Thu mới dùng phương thức truyền âm bắt đầu đọc. Công pháp bộ chữ Địa nàng đã sớm ghi tạc trong đầu, xuất khẩu thành thơ.
Thật giả tự nhiên không lừa được Vân Ngạo Thiên. Bốn người Mục Phàm Quân cũng muốn làm rõ, cả đám nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Thiên.
Chỉ thấy hai hàng lông mày của Vân Ngạo Thiên vốn nhíu chặt, nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau đó hai hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt khi thì mừng rỡ như điên, khi thì trầm tư. Cuối cùng nhắm mắt lại, vẻ mặt biến ảo bất định.
Cảm nhận được pháp lực chấn động từ trên người Vân Tri Thu, biết rõ nàng đang truyền âm. Bốn người Mục Phàm Quân có cảm giác như bị mèo cào, ngứa ngáy khó nhịn. Bọn họ quá hiểu Vân Ngạo Thiên, biết rõ Vân Ngạo Thiên là người cũng như tên. Nhất định là nam nhân có tôn nghiêm, không nói tới mức khinh thường diễn kịch, nhưng cũng không tới mức diễn chân thực như vậy. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc công pháp mà Vân Tri Thu đọc mười phần là thực.
Trong nháy mắt này bốn người vô thức vụng trộm nhìn nhau. Nếu như để cho Vân Ngạo Thiên đạt được bộ công pháp chữ Địa, khi đó còn có thể ngang hàng sao?
Trong lúc nhất thời bốn người nổi sát tâm, nhưng mà nhìn đám người mặc chiến giáp sáng loáng chung quanh một chút, còn có Miêu Nghị trước mặt. Một khi thất thủ, bị những người này và Vân Ngạo Thiên liên thủ phản kích, người không may chính là bọn hắn.
Miêu Nghị nhìn bọn họ, ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ.
- Sao không đọc nữA? Tiếp tục.
Vân Tri Thu đang đọc đột nhiên dừng lại, Vân Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lập tức thúc dục một tiếng.
Vân Tri Thu cười khổ nói:
- Gia gia, ban đầu chỉ nói để cho người xác nhận thật giả mà thôi.
Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên run rẩy, trên người hắn không ngờ lại mơ hồ hiện lên ma khí. Hiển nhiên có xúc động muốn động thủ, hắn nhíu mày nói:
- Nha đầu, Vân gia cũng không có bạc đãi con.
- Đừng co quanh co lòng vòng đi. Ngươi đã nguyện ý đàm phán thì nhất định có thứ ngươi muốn. Muốn gì thì nói thẳng đi.
Không giận dữ cũng không được, tôn nữ bảo bối cũng gả cho tiểu tử này. Tiểu tử này còn dám ở đây nói điều kiện. Dứt lời, hắn nhìn qua Vân Tri Thu, Vân Tri Thu âm thầm líu lưỡi, cũng có chút chột dạ.
Miêu Nghị rất dứt khoát:
- Thứ gì trân quý nhất trong tay các ngươi? Ta muốn thứ đó.
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh nói:
- Cái mạng nhỏ của chúng ta là trân quý nhất. Có bản lĩnh thì lấy đi.
- Khục khục...
Miêu Nghị vội ho một tiếng, đàm phán giá cả với vị này quả thực hắn không quen.
Vẫn là Vân Tri Thu hiểu tâm ý của hắn, kéo kéo cánh tay hắn rồi nói:
- Sao chàng lại nói chuyện như vậy với gia gia thiếp? Lùi một bước, tùy tiện một chút đi.
Miêu Nghị tâm hữu linh tê, quay đầu lại hỏi nàng.
- Phu nhân muốn cái gì?
Vân Tri Thu nói:
- Đại Ma Vô Song quyết thiếp tu luyện còn chưa hoàn chỉnh, không bằng cầu gia gia đưa cho thiếp.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Miêu Nghị vui vẻ như nở hoa. Hắn nghĩ nếu như mình nói thẳng ra ý đồ, như vậy cũng không khỏi quá thẳng thắn. Vân Tri Thu biết tung hứng với hắn.
Vân Ngạo Thiên lại trừng mắt nhìn qua Vân Tri Thu, hắn phát hiện ra mình có một đứa tôn nữ quả thực rất tốt. Sau khi được gả lại muốn mưu đoạt thứ Vân gia dùng để dương danh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ Miêu Nghị lại rất khinh thường nói:
- Muốn thứ này làm gì? Nàng ở Đại thế giới cũng không phải không biết, công pháp bọn họ kỳ thực đều tới từ Đại thế giới. Sáu bộ công pháp đều phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân. Chỉ là cho dù là công pháp ở Đại thế giới, bọn họ chỉ có lấy được bộ chữ Nhân mà thôi. Chờ sau này ta rảnh rỗi, ta sẽ tìm một bộ nguyên vẹn cho nàng. Hàng phế phẩm như vậy nàng cần nó làm gì?
Làm sao tiểu tử này biết công pháp chúng ta tu luyện phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân? Ngũ thánh lập tức im lặng, tim đập rộn lên, toàn bộ đều trợn trừng mắt.
Đại thế giới có công pháp tu hành đầy đủ, hoàn mỹ sao? Điểm này trong lòng bọn họ hoài nghi, lại tin tưởng. Bởi vì công pháp bọn họ tới từ U MInh Long thuyefn. Mà U Minh Long thuyền tới từ Đại thế giới. Nói Đại thế giới có công pháp bọn họ tu luyện cũng không có gì là lạ.
Vân Tri Thu lay cánh tay của Miêu Nghị, làm nũng:
- Không phải chàng không có việc gì làm, ai biết chàng tới ngày tháng năm nào mới rảnh rỗi đi kiếm công pháp đầy đủ cho thiếp? Gia gia của thiếp cũng không phải người ngoài. Dù sao thiếp cũng là nữ nhi của Vân gia, phu quân. Chàng không để ý tới mặt mũi của người khác thì cũng phải cho thiếp mặt mũi chứ?
- Hừ, đừng có tung hứng với nhau ở trước mặt ta.
Vân Ngạo Thiên thực sự không nghe vô, hắn hừ lạnh nói:
- Thu nhi, con như thế nào từ nhỏ gia gia đã thấy, hiểu rất rõ. Chớ có ở trước mặt ta diễn kịch. Miêu Nghị, công pháp tu hành của chúng ta phân thành ba bộ Thiên Địa Nhân. Chuyện này có phải trước khi Phong Bắc Trần chết đi đã nói hay không?
Miêu Nghị thoát khỏi hai tay của Vân Tri Thu, nói:
- Phu nhân, nàng nhìn thấy rồi đó. Không phải ta không cho nàng mặt mũi. Mà là gia gia nàng căn bản không tin.
Vân Tri Thu quay người thở dài nói với Vân Ngạo Thiên:
- Gia gia, thực sự là oan uổng cho con. Công pháp tu hành của mọi người đều có ở Đại thế giới. Phu quân đang tìm kiếm công pháp hoàn chỉnh cho con. Trước mắt mới chỉ tìm được bộ chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết, bộ chữ nhân và chữ Thiên đang tìm kiếm. Vừa vặn bộ chữ nhân đang ở trên tay gia gia, trực tiếp tìm gia gia không phải bớt việc hơn sao?
Miêu Nghị nghe vậy âm thầm buồn cười, hắn phát hiện ra phu nhân mình quả nhiên không phải ăn chay. Nếu như nói thẳng trên tay mình có bộ chữ Địa trao đổi. không nói Vân Ngạo Thiên có thể cứng rắn đoạt đi hay không, làm không tốt còn khiến cho đối phương giở trò quỷ trên bộ chữ Nhân. Như vậy thay đổi phương thức có thể chứng minh sáu bộ công pháp có thể tìm được ở Đại thế giới. Kế tiếp có lẽ chính là lúc Vân Ngạo Thiên vội vã trao đổi.
Có một chút chuyện chính là như vậy. Ngươi mang bộ dáng tới cầu người, người ta nói không chừng sẽ làm cao. Khi người ta cầu ngươi, coi trọng ngươi, như vậy tất cả đều dễ nói chuyện.
Bốn người Mục Phàm Quân khiếp sợ, Vân Ngạo Thiên tu luyện công pháp thuộc chữ Nhân đã như vậy, Vân Tri Thu không ngờ lại tìm được bộ chữ Địa.
Vân Ngạo Thiên lúc này không bình tĩnh được nữa, đứng dậy. Hắn tu luyện công pháp này đã bao nhiêu năm, tha thiết ước mơ muốn tìm được công pháp bậc tiếp theo, chỉ là vẫn vô vọng. Lúc này nghe thấy vậy, vẻ mặt hắn run rẩy, nói:
- Thu nhi, con biết tính gia gia rồi đó. Loại chuyện này con ngàn vjan lần đừng có lừa gạt ta. Nếu không đừng trách ta không nhận tôn nữ như con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tri Thu có chút bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Gia gia. Người không tin thì con cũng không có biện pháp. Không bằng như vậy. Nếu như người tu luyện bộ chữ Nhân, con sẽ đem một ít chữ đầu của bộ chữ Địa cho người nghe qua. Có phải thật giả hay không người nghe sẽ rõ.
- Đọc.
Vân Ngạo Thiên nói một tiếng.
Lúc này Vân Tri Thu mới dùng phương thức truyền âm bắt đầu đọc. Công pháp bộ chữ Địa nàng đã sớm ghi tạc trong đầu, xuất khẩu thành thơ.
Thật giả tự nhiên không lừa được Vân Ngạo Thiên. Bốn người Mục Phàm Quân cũng muốn làm rõ, cả đám nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Thiên.
Chỉ thấy hai hàng lông mày của Vân Ngạo Thiên vốn nhíu chặt, nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau đó hai hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt khi thì mừng rỡ như điên, khi thì trầm tư. Cuối cùng nhắm mắt lại, vẻ mặt biến ảo bất định.
Cảm nhận được pháp lực chấn động từ trên người Vân Tri Thu, biết rõ nàng đang truyền âm. Bốn người Mục Phàm Quân có cảm giác như bị mèo cào, ngứa ngáy khó nhịn. Bọn họ quá hiểu Vân Ngạo Thiên, biết rõ Vân Ngạo Thiên là người cũng như tên. Nhất định là nam nhân có tôn nghiêm, không nói tới mức khinh thường diễn kịch, nhưng cũng không tới mức diễn chân thực như vậy. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc công pháp mà Vân Tri Thu đọc mười phần là thực.
Trong nháy mắt này bốn người vô thức vụng trộm nhìn nhau. Nếu như để cho Vân Ngạo Thiên đạt được bộ công pháp chữ Địa, khi đó còn có thể ngang hàng sao?
Trong lúc nhất thời bốn người nổi sát tâm, nhưng mà nhìn đám người mặc chiến giáp sáng loáng chung quanh một chút, còn có Miêu Nghị trước mặt. Một khi thất thủ, bị những người này và Vân Ngạo Thiên liên thủ phản kích, người không may chính là bọn hắn.
Miêu Nghị nhìn bọn họ, ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ.
- Sao không đọc nữA? Tiếp tục.
Vân Tri Thu đang đọc đột nhiên dừng lại, Vân Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lập tức thúc dục một tiếng.
Vân Tri Thu cười khổ nói:
- Gia gia, ban đầu chỉ nói để cho người xác nhận thật giả mà thôi.
Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên run rẩy, trên người hắn không ngờ lại mơ hồ hiện lên ma khí. Hiển nhiên có xúc động muốn động thủ, hắn nhíu mày nói:
- Nha đầu, Vân gia cũng không có bạc đãi con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro