Mạnh miệng. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Rồi Yến Bắc Hồng xảy ra chuyện, bị Kiều công công dưới tay Ma Thánh Vân Ngạo Thiên đánh bị thương nặng. Sau khi Vân Tri Thu biết chuyện liền chạy tới Đại Ma Thiên cầu tình. Nếu không vì nghĩ tình Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị quen nhau, Miêu Nghị và Vân Tri Thu là phu thê, nhờ mối quan hệ đó nên Yến Bắc Hồng không bị giết tại chỗ. Vân Tri Thu cầu xin bảo vệ được mạng sống của Yến Bắc Hồng, nhưng gã đã bị nhốt. Chuyện mới xảy ra gần đây, Vân Tri Thu vừa từ Đại Ma Thiên trở về chưa được mấy ngày thì bên này lại có vụ tuế chước.
Tóm lại Vân Tri Thu thỉnh thoảng phải chạy ngược chạy xuôi lau mông giùm Miêu Nghị.
Miêu Nghị hỏi dồn:
- Yến Bắc Hồng làm chuyện gì mà chọc Kiều công công đích thân ra tay?
Nho Sinh lắc đầu nói:
- Không biết, chắc phu nhân biết nhưng không chịu nói, chờ có dịp đại nhân hỏi phu nhân liền rõ ràng.
Đang nói chuyện hai người đột nhiên quay đầu nhìn lại. Vân Tri Thu đi tới, đầu đội phượng quan, áo gấm rộng thùng thình, cổ áo cứng bẽ ngược ra hai vai vòng quanh cái cổ trắng ưu nhã tựa thiên nga, váy dài kéo đất.
Trang phục khiến vóc dáng Vân Tri Thu to ra mấy phần, trừ bộ ngực to còn chút đường nét ra, dáng người hấp dẫn đều bị che đi, trong đoan trang quyến rũ tràn đầy khí thế mẫu nghi thiên hạ. Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Nho Sinh thì đã xem quen mắt, đứng sang bên đường hơi cúi đầu hành lễ.
- Phu nhân!
Mặt Miêu Nghị hớn hở chạy lại:
- Ta đã trở về!
Vân Tri Thu không thèm chớp mắt cái nào, đụng thẳng tới như không thấy Miêu Nghị. Ở trước mặt nhiều người ở đây không tiện ôm ấp, Miêu Nghị vội lùi sang một bên, nhìn lão bà đại nhân hờ hững với mình, ngọc bội đinh đang lướt qua vai hắn, mùi thơm thân thể quen thuộc ập vào mặt.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo phía sau trông thấy Miêu Nghị thì vẻ mặt vui mừng, nhưng không dám lên tiếng hoặc ở lại, đi theo sau Vân Tri Thu.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh theo đuôi cũng biểu tình mừng rỡ nhưng không dám nói gì, đi theo Vân Tri Thu vào hậu điện.
Vẻ mặt Miêu Nghị câm nín. Lật trời đổ nước rồi, ai mới là lão đại ở chỗ này? Cung chủ đại nhân ở đây mà không người nào xem hắn ra gì.
Miêu Nghị chỉ dám oán thầm trong bụng, hắn hỏi:
- Sao phu nhân ăn mặc như thế? Nếu gặp giữa đường thì ta cũng không nhận ra.
Nho Sinh trả lời:
- Là Thiên Ngoại Thiên ban cho. Mục Phàm Quân nói phu nhân ăn mặc như vậy mới ra dáng, mỗi năm phu nhân thay đại nhân đi Thiên Ngoại Thiên thì Tinh Túc Hải sẽ một mình triệu kiến phu nhân, tùy tay ban vật ăn mặc cho phu nhân.
Miêu Nghị sầm mặt, hừ lạnh:
- Mục Phàm Quân ban cho thì sao? Đổi bộ đồ rồi lên mặt với ta?
Nho Sinh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đại nhân cũng biết tính của phu nhân, đại nhân nhiều năm không về, nghe nói là lén chạy, chắc chắn phu nhân ôm lửa giận trong lòng. Đại nhân đừng đâm vào tự tìm chết, hãy cẩn thận một chút.
Miêu Nghị nhăn mặt, khí thế yếu đi sau đó lại ưỡn ngực, tràn đầy khí khái nam nhân nói:
- Ta sợ gì nàng? Chẳng lẽ nàng lật trời đổ nước được sao? Chờ xem ta dạy dỗ nàng!
Nho Sinh nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, giơ ngón tay cái lên như đang nói: Ngươi ngon.
Nho Sinh nhỏ giọng thúc giục:
- Đại nhân còn đứng đây làm gì? Mau vào đi.
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng đầy khí thế, nhưng chân không nhúc nhích.
Chợt mắt Miêu Nghị sáng rực, thấy Dương Khánh đi ngang qua liền vui vẻ chạy lại:
- Dương tổng quản!
Miêu Nghị lôi kéo Dương Khánh tán gẫu.
Nho Sinh khinh thường nói:
- Mạnh miệng!
Nho Sinh lắc đầu coi rẻ, bỏ đi.
Dương Khánh khom người hành lễ:
- Nghe nói đại nhân vân du trở về, ty chức đặc biệt đến bái kiến!
Ở mặt ngoài cung kính thật ra Dương Khánh nghe nói Miêu Nghị trở về thì da đầu tê dại vội chạy lại xem có chuyện gì không. Lý do rất đơn giản, mỗi lần Miêu Nghị biến mất rồi quay về sẽ xảy ra chuyện gì, Dương Khánh không chịu nổi.
Nói thật thì Dương Khánh cảm thấy để Vân Tri Thu làm cung chủ Nhật Hành cung là tốt nhất. Từ cái nhìn đại cục hay năng lực khống chế ít ra Vân Tri Thu không làm bậy.
Mấy trăm năm qua Dương Khánh đã kiến thức năng lực của Vân Tri Thu, xử lý công việc trong Nhật Hành cung to lớn thật gọn gàng ngăn nắp, quản lý cũng vừa đúng, ân uy cùng vận dụng. Ít nhất đại tổng quản như Dương Khánh hiểu nên làm gì chứ không phải thường hoang mang chẳng rõ ràng.
Miêu Nghị là phủi chưởng quầy, chỉ lo đi đánh thiên hạ, đánh xong ném lại cho người ta lo còn mình để lại một đống rắc rối. Làm đại tổng quản của Miêu Nghị thật là tim đập chân run, ngươi không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cả ngày phập phồng lo sợ. Hơn nữa Miêu đại cung chủ hay thích khư khư cố chấp.
Nhưng Dương Khánh thật lòng phục cung chủ đại nhân, đổi lại người khác làm kiểu đó thì không giữ được vị trí của mình. Vị này quá tiểu thư, kéo Dương Khánh lại bán mạng, ném quyền lợi cho người xong chạy mất, không sợ kẻ nắm quyền to tạo phản, lợi dụng quyền lợi này trói chặt ngươi.
Sau khi thăng lên làm cung chủ thì ném quyền to cho lão bà, người chạy mất tăm. Lão bà bị quyền lợi trói chặt, ở đây lau mông cho Miêu đại cung chủ.
Mới phong cảnh đại hôn không lâu liền bỏ lại lão bà mấy trăm năm không thấy bóng người, đúng là quái thai.
Trông thấy Miêu Nghị làm lòng Dương Khánh cảm thấy. Tên này có tài đức gì mà lấy được lão bà như Vân Tri Thu? Mấy năm nay tiếp xúc, hiểu biết Dương Khánh đã rõ tại sao Vân Tri Thu có thể quản lý được Phong Vân khách điếm năm xưa, nữ nhân thật là tài sắc vẹn toàn có ánh mắt và năng lực người làm việc lớn, gả cho loại người như Miêu Nghị đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Lúc trước Dương Khánh phản đối Miêu Nghị đi chọc vào Phong Vân khách điếm Lão Bản Nương, bây giờ xem ra Miêu Nghị có ánh mắt hơn gã, liều mạng cướp người về làm lão bà, cái này mạnh hơn là thân tín, thuộc hạ cứng. Có lão bà năng lực giỏi như vậy lo công việc thì hắn càng yên tâm làm phủi chưởng quầy, nên mới đi biền biệt mấy trăm năm.
Miêu Nghị hỏi:
- Dương Khánh, mấy năm nay bản cung tình huống Nhật Hành cung thế nào?
Dương Khánh ngạc nhiên, lão bà của ngươi ở trong phòng, đi hỏi nàng là hiểu rõ ngay, hỏi ta làm chi?
Lòng Dương Khánh nghi ngờ nhưng mặt ngoài thì sửa sang suy nghĩ, kể đại khái tình huống.
Dương Khánh chưa nói vài câu thì hậu điện vọng ra giọng nói chất chứa uy nghi của Vân Tri Thu:
- Dương Khánh, tại sao ồn ào bên ngoài?
Dương Khánh ngây người. Chuyện gì đây? Thì đang nói chuyện với trượng phu của nàng, không thấy sao?
Dương Khánh nhanh chóng chắp tay xin lỗi Miêu Nghị, bước nhanh vào trong điện đáp lời.
Cơ mặt Miêu Nghị co giật. Đám người này có ý gì? Người ở bên trong là cung chủ hay lão tử mới là cung chủ?
Miêu Nghị phát hiện một trạng huống, trong Nhật Hành cung, đối với người từ trên xuống dưới thì lão bà của hắn có uy tín còn hơn hắn.
Không có người tán gẫu, mấy trăm năm không gặp phu nhân nhưng hắn cứ ở lì bên ngoài không đi vào thì hết nói nổi. Miêu Nghị nhìn đông ngó tay, chắp hai tay sau lưng cố gắng giữ sự tôn nghiêm của chủ nhân thong thả bước vào hậu điện.
Tóm lại Vân Tri Thu thỉnh thoảng phải chạy ngược chạy xuôi lau mông giùm Miêu Nghị.
Miêu Nghị hỏi dồn:
- Yến Bắc Hồng làm chuyện gì mà chọc Kiều công công đích thân ra tay?
Nho Sinh lắc đầu nói:
- Không biết, chắc phu nhân biết nhưng không chịu nói, chờ có dịp đại nhân hỏi phu nhân liền rõ ràng.
Đang nói chuyện hai người đột nhiên quay đầu nhìn lại. Vân Tri Thu đi tới, đầu đội phượng quan, áo gấm rộng thùng thình, cổ áo cứng bẽ ngược ra hai vai vòng quanh cái cổ trắng ưu nhã tựa thiên nga, váy dài kéo đất.
Trang phục khiến vóc dáng Vân Tri Thu to ra mấy phần, trừ bộ ngực to còn chút đường nét ra, dáng người hấp dẫn đều bị che đi, trong đoan trang quyến rũ tràn đầy khí thế mẫu nghi thiên hạ. Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Nho Sinh thì đã xem quen mắt, đứng sang bên đường hơi cúi đầu hành lễ.
- Phu nhân!
Mặt Miêu Nghị hớn hở chạy lại:
- Ta đã trở về!
Vân Tri Thu không thèm chớp mắt cái nào, đụng thẳng tới như không thấy Miêu Nghị. Ở trước mặt nhiều người ở đây không tiện ôm ấp, Miêu Nghị vội lùi sang một bên, nhìn lão bà đại nhân hờ hững với mình, ngọc bội đinh đang lướt qua vai hắn, mùi thơm thân thể quen thuộc ập vào mặt.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi theo phía sau trông thấy Miêu Nghị thì vẻ mặt vui mừng, nhưng không dám lên tiếng hoặc ở lại, đi theo sau Vân Tri Thu.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh theo đuôi cũng biểu tình mừng rỡ nhưng không dám nói gì, đi theo Vân Tri Thu vào hậu điện.
Vẻ mặt Miêu Nghị câm nín. Lật trời đổ nước rồi, ai mới là lão đại ở chỗ này? Cung chủ đại nhân ở đây mà không người nào xem hắn ra gì.
Miêu Nghị chỉ dám oán thầm trong bụng, hắn hỏi:
- Sao phu nhân ăn mặc như thế? Nếu gặp giữa đường thì ta cũng không nhận ra.
Nho Sinh trả lời:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Là Thiên Ngoại Thiên ban cho. Mục Phàm Quân nói phu nhân ăn mặc như vậy mới ra dáng, mỗi năm phu nhân thay đại nhân đi Thiên Ngoại Thiên thì Tinh Túc Hải sẽ một mình triệu kiến phu nhân, tùy tay ban vật ăn mặc cho phu nhân.
Miêu Nghị sầm mặt, hừ lạnh:
- Mục Phàm Quân ban cho thì sao? Đổi bộ đồ rồi lên mặt với ta?
Nho Sinh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đại nhân cũng biết tính của phu nhân, đại nhân nhiều năm không về, nghe nói là lén chạy, chắc chắn phu nhân ôm lửa giận trong lòng. Đại nhân đừng đâm vào tự tìm chết, hãy cẩn thận một chút.
Miêu Nghị nhăn mặt, khí thế yếu đi sau đó lại ưỡn ngực, tràn đầy khí khái nam nhân nói:
- Ta sợ gì nàng? Chẳng lẽ nàng lật trời đổ nước được sao? Chờ xem ta dạy dỗ nàng!
Nho Sinh nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, giơ ngón tay cái lên như đang nói: Ngươi ngon.
Nho Sinh nhỏ giọng thúc giục:
- Đại nhân còn đứng đây làm gì? Mau vào đi.
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng đầy khí thế, nhưng chân không nhúc nhích.
Chợt mắt Miêu Nghị sáng rực, thấy Dương Khánh đi ngang qua liền vui vẻ chạy lại:
- Dương tổng quản!
Miêu Nghị lôi kéo Dương Khánh tán gẫu.
Nho Sinh khinh thường nói:
- Mạnh miệng!
Nho Sinh lắc đầu coi rẻ, bỏ đi.
Dương Khánh khom người hành lễ:
- Nghe nói đại nhân vân du trở về, ty chức đặc biệt đến bái kiến!
Ở mặt ngoài cung kính thật ra Dương Khánh nghe nói Miêu Nghị trở về thì da đầu tê dại vội chạy lại xem có chuyện gì không. Lý do rất đơn giản, mỗi lần Miêu Nghị biến mất rồi quay về sẽ xảy ra chuyện gì, Dương Khánh không chịu nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thật thì Dương Khánh cảm thấy để Vân Tri Thu làm cung chủ Nhật Hành cung là tốt nhất. Từ cái nhìn đại cục hay năng lực khống chế ít ra Vân Tri Thu không làm bậy.
Mấy trăm năm qua Dương Khánh đã kiến thức năng lực của Vân Tri Thu, xử lý công việc trong Nhật Hành cung to lớn thật gọn gàng ngăn nắp, quản lý cũng vừa đúng, ân uy cùng vận dụng. Ít nhất đại tổng quản như Dương Khánh hiểu nên làm gì chứ không phải thường hoang mang chẳng rõ ràng.
Miêu Nghị là phủi chưởng quầy, chỉ lo đi đánh thiên hạ, đánh xong ném lại cho người ta lo còn mình để lại một đống rắc rối. Làm đại tổng quản của Miêu Nghị thật là tim đập chân run, ngươi không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cả ngày phập phồng lo sợ. Hơn nữa Miêu đại cung chủ hay thích khư khư cố chấp.
Nhưng Dương Khánh thật lòng phục cung chủ đại nhân, đổi lại người khác làm kiểu đó thì không giữ được vị trí của mình. Vị này quá tiểu thư, kéo Dương Khánh lại bán mạng, ném quyền lợi cho người xong chạy mất, không sợ kẻ nắm quyền to tạo phản, lợi dụng quyền lợi này trói chặt ngươi.
Sau khi thăng lên làm cung chủ thì ném quyền to cho lão bà, người chạy mất tăm. Lão bà bị quyền lợi trói chặt, ở đây lau mông cho Miêu đại cung chủ.
Mới phong cảnh đại hôn không lâu liền bỏ lại lão bà mấy trăm năm không thấy bóng người, đúng là quái thai.
Trông thấy Miêu Nghị làm lòng Dương Khánh cảm thấy. Tên này có tài đức gì mà lấy được lão bà như Vân Tri Thu? Mấy năm nay tiếp xúc, hiểu biết Dương Khánh đã rõ tại sao Vân Tri Thu có thể quản lý được Phong Vân khách điếm năm xưa, nữ nhân thật là tài sắc vẹn toàn có ánh mắt và năng lực người làm việc lớn, gả cho loại người như Miêu Nghị đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Lúc trước Dương Khánh phản đối Miêu Nghị đi chọc vào Phong Vân khách điếm Lão Bản Nương, bây giờ xem ra Miêu Nghị có ánh mắt hơn gã, liều mạng cướp người về làm lão bà, cái này mạnh hơn là thân tín, thuộc hạ cứng. Có lão bà năng lực giỏi như vậy lo công việc thì hắn càng yên tâm làm phủi chưởng quầy, nên mới đi biền biệt mấy trăm năm.
Miêu Nghị hỏi:
- Dương Khánh, mấy năm nay bản cung tình huống Nhật Hành cung thế nào?
Dương Khánh ngạc nhiên, lão bà của ngươi ở trong phòng, đi hỏi nàng là hiểu rõ ngay, hỏi ta làm chi?
Lòng Dương Khánh nghi ngờ nhưng mặt ngoài thì sửa sang suy nghĩ, kể đại khái tình huống.
Dương Khánh chưa nói vài câu thì hậu điện vọng ra giọng nói chất chứa uy nghi của Vân Tri Thu:
- Dương Khánh, tại sao ồn ào bên ngoài?
Dương Khánh ngây người. Chuyện gì đây? Thì đang nói chuyện với trượng phu của nàng, không thấy sao?
Dương Khánh nhanh chóng chắp tay xin lỗi Miêu Nghị, bước nhanh vào trong điện đáp lời.
Cơ mặt Miêu Nghị co giật. Đám người này có ý gì? Người ở bên trong là cung chủ hay lão tử mới là cung chủ?
Miêu Nghị phát hiện một trạng huống, trong Nhật Hành cung, đối với người từ trên xuống dưới thì lão bà của hắn có uy tín còn hơn hắn.
Không có người tán gẫu, mấy trăm năm không gặp phu nhân nhưng hắn cứ ở lì bên ngoài không đi vào thì hết nói nổi. Miêu Nghị nhìn đông ngó tay, chắp hai tay sau lưng cố gắng giữ sự tôn nghiêm của chủ nhân thong thả bước vào hậu điện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro