Muốn cược một ván (1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Quảng Lệnh Công nâng chén trà lên “ừm” một tiếng rồi liên tục ho khan mấy tiếng, suýt chút nữa là bị sặc chết. Quảng Lệnh Công vội vàng quay đầu lại, thốt lên theo bản năng:
- Hắn đồng ý rồi?
Tiếng đàn dừng lại, hai mẹ con kia nhìn lại, không biết chuyện gì khiến Vương gia phản ứng lớn như vậy!
Quảng Lệnh Công cũng ý thức được mình vừa thất thố, nhìn hai mẹ con nàng kia một cái.
Câu Việt cũng thế, đương nhiên lão không thể trực tiếp nói việc này ra trước mặt hai mẹ con Vương Phi như Vương gia được, lão tiếp tục truyền âm, kể với Vương gia chuyện Miêu Nghị vừa liên lạc lúc này.
Quảng Lệnh Công cũng chuyển sang truyền âm, hỏi:
- Ngươi cảm thấy chuyện này là thật hay giả? Có phải vì hắn biết mình sắp gặp tai họa nên mới chịu nhượng bộ không?
Câu Việt:
- Cũng có khả năng này, có điều Vương gia đã nói tin tức này còn chưa được truyền ra ngoài sao?
Vừa nghe xong câu này, Quảng Lệnh Công nhất thời buồn rầu, nếu như không phải vì đã biết tin gì mà nhượng bộ thì chuyện này quá thật có chút quá gấp gáp rồi, tấn công đương nhiên có thể diệt Ngưu Hữu Đức, giải quyết chút hậu quả sau này, có điều mình lại chẳng chiếm được tí lợi lộc nào, lợi ích của việc chiêu Ngưu Hữu Đức dưới trưỡng đã quá nhiều rồi.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, đã rất khó để quay đầu rồi, nếu lão đổi ý thì trái lại sẽ khiến ý đồ của mình dễ dàng bại lộ ý đồ của bản thân, làm người ta nghi ngờ thì dù có chiêu mộ được Ngưu Hữu Đức cũng chẳng còn ý nghĩa, huống hồ đã dấy lên động tĩnh lớn như vậy cũng chẳng dễ dàng bỏ qua chút nào. Trời mới biết Ngưu Hữu Đức có tâm tư gì, hơn nữa tẩy trừ thế lực nơi U Minh cũng có lý do của nó.
Quan trọng nhất là, chuyện Thiên Nhai đã ra tay rồi, nếu giờ Ngưu Hữu Đức cầu xin lão ém mọi chuyện xuống thì cũng đã muộn rồi.
Ngần ngừ chốc lát, Quảng Lệnh Công khẽ lắc đầu:
- Muộn rồi.
Câu Việt đã hiểu ý của lão, lấy tinh linh ra từ chối Miêu Nghị, sau đó chuyển lại câu trả lời của Miêu Nghị cho Quảng Lệnh Công:
- Ngưu Hữu Đức nói, ý của Vương gia hắn đã biết, có điều hắn vẫn hi vọng Vương gia hãy suy nghĩ thật kĩ, hắn vẫn sẽ chờ tin tức từ Vương gia.
- Muộn rồi!
Quảng Lệnh Công nhẹ nhàng lắc đầu nói chẳng biết Miêu Nghị thật lòng hay giả dối, chẳng may là thật thì sao nhỉ? Lão có chút hối hận vì ban đầu quá coi trọng mặt mũi, tại sao không cό xác định thêm vài lần nữa cơ chứ? Có thể lúc đó Ngưu Hữu Đức cũng giữ mặt mũi, lo rằng nếu đồng ý quá nhanh thì sẽ sao sao đó thì sao?
Phàm là chuyện phiền lòng thì càng nghĩ sẽ càng phiền, nói chúng là lào thật sự bị Miêu Nghị làm cho phiền lòng, chăng còn tâm trạng nghe đàn nữa...
Thanh Chủ trốn Hạ Hầu Thừa Vũ là vì vừa nhìn thấy mặt nhau là Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ dông dài chuyện của Chiến Như Ý, hơn nữa vẫn luôn là Hạ Hầu Thừa Vũ có lý. Vì vậy, trừ việc nổi nóng ra thì căn bản không nói lý lẽ nổi, bảo sao Thanh Chủ còn muốn gặp nàng ta chứ?
Nhưng dù sao cũng phải xem rõ là chuyện gì đã, Thượng Quan Thanh vừa nghe nói là chính sự thì không dám ngăn cản nữa, sau khi báo cho Thanh Chủ xong thì dẫn theo Hạ Hầu Thừa Vũ đi gặp Thanh Chủ đang giả vờ tu luyện.
Hạ Hầu Thừa Vũ lần nào nhìn thấy Thanh Chủ là bốc hỏa lần đấy, cho dù chuyện Miêu Nghị có quan trọng tới đâu thì vừa nói xong nàng lại không kiềm nổi mà bùng cháy, lại nhắc đến chuyện Chiến Như Ý:
- Bệ hạ, nơi giam cầm Chiến Như ý có non có nước, chẳng biết có bao nhiều tỉ muội trong cung yêu thích, đến thần thiếp cũng động lòng, hay là nô tì tặng Thiên Tẫn Cung cho Chiến Như Ý rồi để thần thiếp tới chỗ nàng ta ở được không.
Ặc! Cô nàng này lại tới nữa rồi. Thượng Quan Thanh nhanh chóng cúi đầu, tỏ vẻ chẳng nghe thấy gì hết, trong lòng buồn bực, cô nàng này sao lại không thức thời đến vậy chứ, cứ léo nhéo hoài.
Thanh Chủ trầm mặt nói:
- Chẳng bằng tặng luôn vị trí Thiên Hậu của nàng cho nàng ta luôn đi!
Trong nháy mắt, Hạ Hầu Thừa Vũ cứ như là cọp cái đang tức giận, ngẩng đầu ưỡn ngực trợn mắt nhìn thẳng, nói với vẻ mạnh mẽ:
- Được! Xin bệ hạ hãy hạ chỉ, thần thiếp sẽ chẳng chút oán hận!
Thanh Chủ vỗ bàn đứng dậy:
- Nàng nghĩ trẫm không dám?
Hạ Hầu Thừa Vũ lập tức nhanh chóng vọt tới trước mặt y, tức giận nói:
- Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ, chẳng có chuyện gì mà bệ hạ không dám làm cả, xin bệ hạ hãy lập tức hạ chỉ!
Thượng Quan Thanh có cảm giác rịn ra cả đám mồ hôi lạnh, từ sau khi xảy ra chuyện Chiến Như Ý, vị Thiên Hậu nương nương này cứ như ăn phải thuốc nổ luôn. Sự rụt rè e thẹn trước đây khi ở cùng bệ hạ hoàn toàn biến mất, vừa thấy bệ hạ là nổi xung lên, cả hậu cung thật sự chẳng ai dám chọc vào vị này, nói đúng hơn là cả Thiên cung cứ thấy nàng ta là chuồn mất.
Thanh Chủ bị nàng làm cho tức giận tới mức run rẩy, chỉ thẳng vào nàng ta:
- Nàng... Nàng... Được, đây là nàng tự chuốc lấy!
Hạ Hầu Thừ Vũ tức giận đáp:
- Đúng, là thần thiếp mặt dày tự chuốc lấy, xin bệ hạ hạ
chỉ!
Hai chữ “mặt dày” chẳng biết là xỉa ai, Thượng Quan Thanh nhanh xong đứng giữa hai người, khuyên:
- Nương nương, hiện giờ không phải lúc để cãi nhau. Ngưu Hữu Đức sắp gặp phải tai họa, hiện giờ quan trọng nhất là phải xử lý việc này ạ!
Vừa nghe thấy chuyện này, Hạ Hầu Thừa Vũ mới coi như bớt được chút giận dữ, phất tay áo bước nhanh đi, nhưng vẫn phải chêm thêm một câu:
- Thần thiếp sẽ đợi ý chỉ của bệ hạ, nếu bệ hạ không hạ ý chỉ này thì không phải nam nhân!
Thượng Quan Thanh lại rịn ra cả đám mồ hôi lạnh...
Thanh Chủ nhất thời tức giận sôi máu, chỉ vào bóng lưng đang khuất dần của Hạ Hầu Thừa Vũ, tức giận quát:
- Được, trẫm sẽ thỏa lòng mong muốn của nàng!
- Hắn đồng ý rồi?
Tiếng đàn dừng lại, hai mẹ con kia nhìn lại, không biết chuyện gì khiến Vương gia phản ứng lớn như vậy!
Quảng Lệnh Công cũng ý thức được mình vừa thất thố, nhìn hai mẹ con nàng kia một cái.
Câu Việt cũng thế, đương nhiên lão không thể trực tiếp nói việc này ra trước mặt hai mẹ con Vương Phi như Vương gia được, lão tiếp tục truyền âm, kể với Vương gia chuyện Miêu Nghị vừa liên lạc lúc này.
Quảng Lệnh Công cũng chuyển sang truyền âm, hỏi:
- Ngươi cảm thấy chuyện này là thật hay giả? Có phải vì hắn biết mình sắp gặp tai họa nên mới chịu nhượng bộ không?
Câu Việt:
- Cũng có khả năng này, có điều Vương gia đã nói tin tức này còn chưa được truyền ra ngoài sao?
Vừa nghe xong câu này, Quảng Lệnh Công nhất thời buồn rầu, nếu như không phải vì đã biết tin gì mà nhượng bộ thì chuyện này quá thật có chút quá gấp gáp rồi, tấn công đương nhiên có thể diệt Ngưu Hữu Đức, giải quyết chút hậu quả sau này, có điều mình lại chẳng chiếm được tí lợi lộc nào, lợi ích của việc chiêu Ngưu Hữu Đức dưới trưỡng đã quá nhiều rồi.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, đã rất khó để quay đầu rồi, nếu lão đổi ý thì trái lại sẽ khiến ý đồ của mình dễ dàng bại lộ ý đồ của bản thân, làm người ta nghi ngờ thì dù có chiêu mộ được Ngưu Hữu Đức cũng chẳng còn ý nghĩa, huống hồ đã dấy lên động tĩnh lớn như vậy cũng chẳng dễ dàng bỏ qua chút nào. Trời mới biết Ngưu Hữu Đức có tâm tư gì, hơn nữa tẩy trừ thế lực nơi U Minh cũng có lý do của nó.
Quan trọng nhất là, chuyện Thiên Nhai đã ra tay rồi, nếu giờ Ngưu Hữu Đức cầu xin lão ém mọi chuyện xuống thì cũng đã muộn rồi.
Ngần ngừ chốc lát, Quảng Lệnh Công khẽ lắc đầu:
- Muộn rồi.
Câu Việt đã hiểu ý của lão, lấy tinh linh ra từ chối Miêu Nghị, sau đó chuyển lại câu trả lời của Miêu Nghị cho Quảng Lệnh Công:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngưu Hữu Đức nói, ý của Vương gia hắn đã biết, có điều hắn vẫn hi vọng Vương gia hãy suy nghĩ thật kĩ, hắn vẫn sẽ chờ tin tức từ Vương gia.
- Muộn rồi!
Quảng Lệnh Công nhẹ nhàng lắc đầu nói chẳng biết Miêu Nghị thật lòng hay giả dối, chẳng may là thật thì sao nhỉ? Lão có chút hối hận vì ban đầu quá coi trọng mặt mũi, tại sao không cό xác định thêm vài lần nữa cơ chứ? Có thể lúc đó Ngưu Hữu Đức cũng giữ mặt mũi, lo rằng nếu đồng ý quá nhanh thì sẽ sao sao đó thì sao?
Phàm là chuyện phiền lòng thì càng nghĩ sẽ càng phiền, nói chúng là lào thật sự bị Miêu Nghị làm cho phiền lòng, chăng còn tâm trạng nghe đàn nữa...
Thanh Chủ trốn Hạ Hầu Thừa Vũ là vì vừa nhìn thấy mặt nhau là Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ dông dài chuyện của Chiến Như Ý, hơn nữa vẫn luôn là Hạ Hầu Thừa Vũ có lý. Vì vậy, trừ việc nổi nóng ra thì căn bản không nói lý lẽ nổi, bảo sao Thanh Chủ còn muốn gặp nàng ta chứ?
Nhưng dù sao cũng phải xem rõ là chuyện gì đã, Thượng Quan Thanh vừa nghe nói là chính sự thì không dám ngăn cản nữa, sau khi báo cho Thanh Chủ xong thì dẫn theo Hạ Hầu Thừa Vũ đi gặp Thanh Chủ đang giả vờ tu luyện.
Hạ Hầu Thừa Vũ lần nào nhìn thấy Thanh Chủ là bốc hỏa lần đấy, cho dù chuyện Miêu Nghị có quan trọng tới đâu thì vừa nói xong nàng lại không kiềm nổi mà bùng cháy, lại nhắc đến chuyện Chiến Như Ý:
- Bệ hạ, nơi giam cầm Chiến Như ý có non có nước, chẳng biết có bao nhiều tỉ muội trong cung yêu thích, đến thần thiếp cũng động lòng, hay là nô tì tặng Thiên Tẫn Cung cho Chiến Như Ý rồi để thần thiếp tới chỗ nàng ta ở được không.
Ặc! Cô nàng này lại tới nữa rồi. Thượng Quan Thanh nhanh chóng cúi đầu, tỏ vẻ chẳng nghe thấy gì hết, trong lòng buồn bực, cô nàng này sao lại không thức thời đến vậy chứ, cứ léo nhéo hoài.
Thanh Chủ trầm mặt nói:
- Chẳng bằng tặng luôn vị trí Thiên Hậu của nàng cho nàng ta luôn đi!
Trong nháy mắt, Hạ Hầu Thừa Vũ cứ như là cọp cái đang tức giận, ngẩng đầu ưỡn ngực trợn mắt nhìn thẳng, nói với vẻ mạnh mẽ:
- Được! Xin bệ hạ hãy hạ chỉ, thần thiếp sẽ chẳng chút oán hận!
Thanh Chủ vỗ bàn đứng dậy:
- Nàng nghĩ trẫm không dám?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Hầu Thừa Vũ lập tức nhanh chóng vọt tới trước mặt y, tức giận nói:
- Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ, chẳng có chuyện gì mà bệ hạ không dám làm cả, xin bệ hạ hãy lập tức hạ chỉ!
Thượng Quan Thanh có cảm giác rịn ra cả đám mồ hôi lạnh, từ sau khi xảy ra chuyện Chiến Như Ý, vị Thiên Hậu nương nương này cứ như ăn phải thuốc nổ luôn. Sự rụt rè e thẹn trước đây khi ở cùng bệ hạ hoàn toàn biến mất, vừa thấy bệ hạ là nổi xung lên, cả hậu cung thật sự chẳng ai dám chọc vào vị này, nói đúng hơn là cả Thiên cung cứ thấy nàng ta là chuồn mất.
Thanh Chủ bị nàng làm cho tức giận tới mức run rẩy, chỉ thẳng vào nàng ta:
- Nàng... Nàng... Được, đây là nàng tự chuốc lấy!
Hạ Hầu Thừ Vũ tức giận đáp:
- Đúng, là thần thiếp mặt dày tự chuốc lấy, xin bệ hạ hạ
chỉ!
Hai chữ “mặt dày” chẳng biết là xỉa ai, Thượng Quan Thanh nhanh xong đứng giữa hai người, khuyên:
- Nương nương, hiện giờ không phải lúc để cãi nhau. Ngưu Hữu Đức sắp gặp phải tai họa, hiện giờ quan trọng nhất là phải xử lý việc này ạ!
Vừa nghe thấy chuyện này, Hạ Hầu Thừa Vũ mới coi như bớt được chút giận dữ, phất tay áo bước nhanh đi, nhưng vẫn phải chêm thêm một câu:
- Thần thiếp sẽ đợi ý chỉ của bệ hạ, nếu bệ hạ không hạ ý chỉ này thì không phải nam nhân!
Thượng Quan Thanh lại rịn ra cả đám mồ hôi lạnh...
Thanh Chủ nhất thời tức giận sôi máu, chỉ vào bóng lưng đang khuất dần của Hạ Hầu Thừa Vũ, tức giận quát:
- Được, trẫm sẽ thỏa lòng mong muốn của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro