Nghịch chuyển (7)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Bảo kiếm thanh quang bên hông Chương Đức Thành lập tức bắn ra, ngăn cản
đòn tấn công của Lưu Cảnh Thiên, hai thanh phi kiếm song song lăng không lộn một vòng mà quay về.
Chuyện tới nước này rồi, Dương Khánh há có thể để cho đối phương chạy thoát, trường thương trong tay lóe lên chui vào bên trong nhẫn trữ vật, một cánh trường cung xuất hiện nơi tay, mười mũi tên dài nhanh chóng được lắp lên dây cung, rót pháp lực vào kéo ra
Bản lãnh Tần Vi Vi là do y dạy, cho nên bản lãnh bắn cung của y còn cao cường hơn nàng rất nhiều.
Thanh âm vun vút vang lên, mười mũi tên cấp tốc xé gió bay ra, không bắn người, chỉ bắn long câu Chương Đức Thành đang ngồi, hơn nữa chỉ bắn vào sau vó long câu.
Bởi vì Dương Khánh biết, bằng vào tu vi Chương Đức Thành muốn bắn chết y sẽ rất khó.
Chương Đức Thành nhất thời luống cuống, nhanh chóng vung thương liên tục ngăn cản, tốc độ rất nhanh, uốn người liên tục đánh bay mấy mũi, nhưng góc độ tên Dương Khánh bắn tới thật sự cực kỳ xảo quyệt.
Long câu của Chương Đức Thành đột nhiên tung vó sau lên, đã trúng một mũi tên, mang theo tên dài nhảy dựng lên, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Chương Đức Thành lại cưỡng ép ra lệnh cho vật cỡi tiếp tục chạy thục mạng, nhưng tốc độ đã giảm đi nhiều.
Dương Khánh vừa thu trường cung lại, trường thương xuất hiện trở lại trên tay, mau chóng đuổi tới điên cuồng nện xuống một thương.
Mắt thấy không thể nào trốn thoát, Chương Đức Thành đành phải xoay người lại giằng co với Dương Khánh.
- Chương tặc, để mạng lại!
Lưu Cảnh Thiên gia nhập chiến cuộc lập tức liên thủ cùng Dương Khánh, quyết chiến với Chương Đức Thành.
Chương Đức Thành không địch nổi hai người, vật cỡi bị thương lại mất đi linh hoạt, có thể nói lực bất tòng tâm, khổ không thể tả, hiện tại đã hối hận không nên chạy đến Nam Tuyên phủ gây chuyện, bị Hà Vân Dã gài bẫy.
- Lưu Cảnh Thiên ! Ta...
Chương Đức Thành còn muốn hỏi Lưu Cảnh Thiên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta với ngươi nước giếng không phạm nước sông, vì sao phải hại ta.
Nhưng làm sao Dương Khánh có thể để cho y nói chuyện, thấy y vừa mở miệng lập tức liều mạng điên cuồng tấn công, ép cho Chương Đức Thành không thể nào mở miệng thốt nên lời.
Dương Khánh cường công như vậy ép cho Chương Đức Thành luống cuống tay chân, Lưu Cảnh Thiên lập tức tìm được cơ hội, thừa cơ đâm một thương xuyên qua ngực Chương Đức Thành.
Chương Đức Thành hộc máu tươi, một tay liều mạng níu lấy cán thương đâm sâu vào ngực mình, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Thiên phun máu rống giận:
- Lưu Cảnh Thiên...
Dương Khánh không để cho y nhiều lời nói nhảm, xuất ra một thương chém bay đầu Chương Đức Thành, máu nóng từ cổ Chương Đức Thành phun ra như suối.
Lưu Cảnh Thiên vung thương hất mạnh, thi thể không đầu phun máu của Chương Đức Thành bay ra khỏi lưng vật cỡi.
Trên chiến trường, Chương Đức Thành vừa chạy, thanh âm kêu gọi rút lui của y cũng đã khiến cho tinh thần đám bộ hạ sụp đổ, không còn lòng dạ nào tái chiến, nắm lấy cơ hội chạy trốn tứ phía.
Đối mặt địch nhân người đông thế mạnh tấn công như vậy, chỉ có thể bị chết càng nhiều hơn.
Trong chiến trận sôi trào, tiếng long câu hí và tiếng người kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cũng có người chạy tứ tán bốn phía, tìm đường bỏ chạy trối chết.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ hô to đầu hàng.
Nhưng Viên Chính Côn dẫn Lý Tín và Tôn Kiều Kiều chạy thục mạng cũng lộ vẻ sợ hãi, y rất muốn đầu hàng nhưng lại không dám đầu hàng. Bởi vì Miêu Nghị đuổi theo ba người bọn họ không thả, cho nên chỉ có thể chạy trốn.
Ba người vừa từ trong chiến trận hỗn loạn lao ra, Miêu Nghị lập tức rời khỏi bọn Tần Vi Vi, một người một long câu giận dữ xông tới:
- Viên Chính Côn, trốn đi đâu?!
Ba người liều mạng chạy như điên, nhưng lại phát hiện tiếng vó long câu tựa hồ càng ngày càng gần, quay đầu nhìn lại nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Ba người đã kiến thức Miêu Nghị hung hãn, giết đám động chủ khác giống như thái rau xắt chuối, chỉ một người một long câu cũng đủ xung phong làm cho địch nhân người ngã mã lật, hiện tại bọn họ đã không thể nào ngăn cản tên mã thừa Phù Quang động năm xưa.
Miêu Nghị một thân chiến giáp khí phách kể cả vật cỡi cũng có, toàn thân nhuốm máu, tay cầm trường thương, dữ tợn như hung thần ác sát đuổi tận cùng không buông. Hơn nữa càng đuổi càng gần, ưu thế ba người chạy trốn trước tựa hồ không có tác dụng gì.
Muốn so cước lực với Hắc Thán, vật cỡi của ba người bọn họ vẫn còn kém, cước lực của Hắc Thán có thể nói là cực kỳ lợi hại, nhất là lúc đuổi người khác chật vật chạy thục mạng.
Lúc nó bị người khác đuổi rất khó chịu, nhưng lúc đuổi người khác lại rất thoải mái, dốc hết toàn lực mà chạy.
Nếu như trước đây Chương Đức Thành dẫn quân truy kích Dương Khánh cũng có thể có được cước lực nhanh như Hắc Thán, có lẽ Dương Khánh đã xong đời.
Thấy càng trốn càng khó, dưới tình thế cấp bách Viên Chính Côn nhìn quanh tả hữu tìm kiếm cơ hội giữ mạng, thấy bên phải phía sau cũng có người truy kích địch nhân chạy trốn, bất quá chấp nhận đầu hàng.
Đằng nào cũng là một lần chết, chỉ có thể quay đầu lại đánh cuộc một lần, y nhanh chóng mang theo Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đột nhiên vòng lại, lượn một vòng về phía sau bên phải.
Miêu Nghị há chịu bỏ qua cho bọn họ, lập tức quay đầu đuổi theo gào thét:
- Cẩu tặc chớ chạy!
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Ba người Viên Chính Côn kinh hoàng nhảy xuống long câu, ném vũ khí trong tay xuống, đối mặt một đội nhân mã trước mặt hô to đầu hàng.
- Cẩu tặc nhận lấy cái chết!
Miêu Nghị Xông lên không nói hai lời, vung thương quét ngang ba người, tru diệt cừu địch.
Ai ngờ trong đội nhân mã đối diện có hai người thúc long câu xông ra, vung đại đao gạt đỡ, hất Nghịch Lân thương của Miêu Nghị văng ra.
Miêu Nghị xông qua rồi lập tức giục Hắc Thán quay đầu trở lại, trừng mắt nhìn người vừa ngăn cản hắn, phát hiện không ai xa lạ, chính là Hùng Khiếu.
Miêu Nghị một thân chiến giáp nhuốm máu, Hùng Khiếu cũng không tốt lành gì hơn, cũng toàn thân đẫm máu, tựa hồ cánh tay trái còn bị thương nhẹ.
Hùng sơn chủ cùng Miêu động chủ trải qua một trận chiến đẫm máu nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ cừu địch trong mắt hai oan gia lộ rõ không che giấu chút nào.
Hùng Khiếu là lần đầu tiên chú ý tới chiến giáp khí phách trên người Miêu Nghị kể cả vật cỡi, ánh mắt lại nhìn lướt qua Nghịch Lân thương rõ ràng tốt hơn đại đao trên tay mình, môi khẽ giật giật, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Trang bị của một tên động chủ lại tốt hơn cả một vị sơn chủ như mình, chuyện này không thể nào nói nổi…
Tên khốn này thật sự là càng ngày càng khoa trương phách lối, không biết thu liễm chút nào. Hùng Khiếu hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhìn chằm chằm Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Miêu Nghị ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị lộ vẻ giận dữ:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi muốn làm gì, tại sao ngăn trở ta giết địch!
Hùng Khiếu lạnh nhạt nói:
- Trận chiến này quân ta tổn thất cực lớn, đang cần nhân viên bổ sung. Hiện tại ba người bọn họ đã hàng ta, ta cũng chấp nhận đầu hàng, bọn họ đã là người của Thiếu Thái sơn ta, không cho phép người khác tùy tiện giết!
Chuyện tới nước này rồi, Dương Khánh há có thể để cho đối phương chạy thoát, trường thương trong tay lóe lên chui vào bên trong nhẫn trữ vật, một cánh trường cung xuất hiện nơi tay, mười mũi tên dài nhanh chóng được lắp lên dây cung, rót pháp lực vào kéo ra
Bản lãnh Tần Vi Vi là do y dạy, cho nên bản lãnh bắn cung của y còn cao cường hơn nàng rất nhiều.
Thanh âm vun vút vang lên, mười mũi tên cấp tốc xé gió bay ra, không bắn người, chỉ bắn long câu Chương Đức Thành đang ngồi, hơn nữa chỉ bắn vào sau vó long câu.
Bởi vì Dương Khánh biết, bằng vào tu vi Chương Đức Thành muốn bắn chết y sẽ rất khó.
Chương Đức Thành nhất thời luống cuống, nhanh chóng vung thương liên tục ngăn cản, tốc độ rất nhanh, uốn người liên tục đánh bay mấy mũi, nhưng góc độ tên Dương Khánh bắn tới thật sự cực kỳ xảo quyệt.
Long câu của Chương Đức Thành đột nhiên tung vó sau lên, đã trúng một mũi tên, mang theo tên dài nhảy dựng lên, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Chương Đức Thành lại cưỡng ép ra lệnh cho vật cỡi tiếp tục chạy thục mạng, nhưng tốc độ đã giảm đi nhiều.
Dương Khánh vừa thu trường cung lại, trường thương xuất hiện trở lại trên tay, mau chóng đuổi tới điên cuồng nện xuống một thương.
Mắt thấy không thể nào trốn thoát, Chương Đức Thành đành phải xoay người lại giằng co với Dương Khánh.
- Chương tặc, để mạng lại!
Lưu Cảnh Thiên gia nhập chiến cuộc lập tức liên thủ cùng Dương Khánh, quyết chiến với Chương Đức Thành.
Chương Đức Thành không địch nổi hai người, vật cỡi bị thương lại mất đi linh hoạt, có thể nói lực bất tòng tâm, khổ không thể tả, hiện tại đã hối hận không nên chạy đến Nam Tuyên phủ gây chuyện, bị Hà Vân Dã gài bẫy.
- Lưu Cảnh Thiên ! Ta...
Chương Đức Thành còn muốn hỏi Lưu Cảnh Thiên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta với ngươi nước giếng không phạm nước sông, vì sao phải hại ta.
Nhưng làm sao Dương Khánh có thể để cho y nói chuyện, thấy y vừa mở miệng lập tức liều mạng điên cuồng tấn công, ép cho Chương Đức Thành không thể nào mở miệng thốt nên lời.
Dương Khánh cường công như vậy ép cho Chương Đức Thành luống cuống tay chân, Lưu Cảnh Thiên lập tức tìm được cơ hội, thừa cơ đâm một thương xuyên qua ngực Chương Đức Thành.
Chương Đức Thành hộc máu tươi, một tay liều mạng níu lấy cán thương đâm sâu vào ngực mình, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Thiên phun máu rống giận:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lưu Cảnh Thiên...
Dương Khánh không để cho y nhiều lời nói nhảm, xuất ra một thương chém bay đầu Chương Đức Thành, máu nóng từ cổ Chương Đức Thành phun ra như suối.
Lưu Cảnh Thiên vung thương hất mạnh, thi thể không đầu phun máu của Chương Đức Thành bay ra khỏi lưng vật cỡi.
Trên chiến trường, Chương Đức Thành vừa chạy, thanh âm kêu gọi rút lui của y cũng đã khiến cho tinh thần đám bộ hạ sụp đổ, không còn lòng dạ nào tái chiến, nắm lấy cơ hội chạy trốn tứ phía.
Đối mặt địch nhân người đông thế mạnh tấn công như vậy, chỉ có thể bị chết càng nhiều hơn.
Trong chiến trận sôi trào, tiếng long câu hí và tiếng người kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cũng có người chạy tứ tán bốn phía, tìm đường bỏ chạy trối chết.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ hô to đầu hàng.
Nhưng Viên Chính Côn dẫn Lý Tín và Tôn Kiều Kiều chạy thục mạng cũng lộ vẻ sợ hãi, y rất muốn đầu hàng nhưng lại không dám đầu hàng. Bởi vì Miêu Nghị đuổi theo ba người bọn họ không thả, cho nên chỉ có thể chạy trốn.
Ba người vừa từ trong chiến trận hỗn loạn lao ra, Miêu Nghị lập tức rời khỏi bọn Tần Vi Vi, một người một long câu giận dữ xông tới:
- Viên Chính Côn, trốn đi đâu?!
Ba người liều mạng chạy như điên, nhưng lại phát hiện tiếng vó long câu tựa hồ càng ngày càng gần, quay đầu nhìn lại nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Ba người đã kiến thức Miêu Nghị hung hãn, giết đám động chủ khác giống như thái rau xắt chuối, chỉ một người một long câu cũng đủ xung phong làm cho địch nhân người ngã mã lật, hiện tại bọn họ đã không thể nào ngăn cản tên mã thừa Phù Quang động năm xưa.
Miêu Nghị một thân chiến giáp khí phách kể cả vật cỡi cũng có, toàn thân nhuốm máu, tay cầm trường thương, dữ tợn như hung thần ác sát đuổi tận cùng không buông. Hơn nữa càng đuổi càng gần, ưu thế ba người chạy trốn trước tựa hồ không có tác dụng gì.
Muốn so cước lực với Hắc Thán, vật cỡi của ba người bọn họ vẫn còn kém, cước lực của Hắc Thán có thể nói là cực kỳ lợi hại, nhất là lúc đuổi người khác chật vật chạy thục mạng.
Lúc nó bị người khác đuổi rất khó chịu, nhưng lúc đuổi người khác lại rất thoải mái, dốc hết toàn lực mà chạy.
Nếu như trước đây Chương Đức Thành dẫn quân truy kích Dương Khánh cũng có thể có được cước lực nhanh như Hắc Thán, có lẽ Dương Khánh đã xong đời.
Thấy càng trốn càng khó, dưới tình thế cấp bách Viên Chính Côn nhìn quanh tả hữu tìm kiếm cơ hội giữ mạng, thấy bên phải phía sau cũng có người truy kích địch nhân chạy trốn, bất quá chấp nhận đầu hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng nào cũng là một lần chết, chỉ có thể quay đầu lại đánh cuộc một lần, y nhanh chóng mang theo Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đột nhiên vòng lại, lượn một vòng về phía sau bên phải.
Miêu Nghị há chịu bỏ qua cho bọn họ, lập tức quay đầu đuổi theo gào thét:
- Cẩu tặc chớ chạy!
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Ba người Viên Chính Côn kinh hoàng nhảy xuống long câu, ném vũ khí trong tay xuống, đối mặt một đội nhân mã trước mặt hô to đầu hàng.
- Cẩu tặc nhận lấy cái chết!
Miêu Nghị Xông lên không nói hai lời, vung thương quét ngang ba người, tru diệt cừu địch.
Ai ngờ trong đội nhân mã đối diện có hai người thúc long câu xông ra, vung đại đao gạt đỡ, hất Nghịch Lân thương của Miêu Nghị văng ra.
Miêu Nghị xông qua rồi lập tức giục Hắc Thán quay đầu trở lại, trừng mắt nhìn người vừa ngăn cản hắn, phát hiện không ai xa lạ, chính là Hùng Khiếu.
Miêu Nghị một thân chiến giáp nhuốm máu, Hùng Khiếu cũng không tốt lành gì hơn, cũng toàn thân đẫm máu, tựa hồ cánh tay trái còn bị thương nhẹ.
Hùng sơn chủ cùng Miêu động chủ trải qua một trận chiến đẫm máu nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ cừu địch trong mắt hai oan gia lộ rõ không che giấu chút nào.
Hùng Khiếu là lần đầu tiên chú ý tới chiến giáp khí phách trên người Miêu Nghị kể cả vật cỡi, ánh mắt lại nhìn lướt qua Nghịch Lân thương rõ ràng tốt hơn đại đao trên tay mình, môi khẽ giật giật, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Trang bị của một tên động chủ lại tốt hơn cả một vị sơn chủ như mình, chuyện này không thể nào nói nổi…
Tên khốn này thật sự là càng ngày càng khoa trương phách lối, không biết thu liễm chút nào. Hùng Khiếu hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhìn chằm chằm Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Miêu Nghị ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị lộ vẻ giận dữ:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi muốn làm gì, tại sao ngăn trở ta giết địch!
Hùng Khiếu lạnh nhạt nói:
- Trận chiến này quân ta tổn thất cực lớn, đang cần nhân viên bổ sung. Hiện tại ba người bọn họ đã hàng ta, ta cũng chấp nhận đầu hàng, bọn họ đã là người của Thiếu Thái sơn ta, không cho phép người khác tùy tiện giết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro