Phi Thiên

Ngoan cố kháng cự (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Lạc Mãng than một hơi dài, hai tay đặt ở sau lưng, thở dài nói: 

- Động đao binh giết người không phải là thư hung ác nhất, từ xưa tới nay thứ ngoan độc nhất chính là kế ly gián! Trừ phi ngươi không có gì uy hiếp tới đối phương, người ta căn bản không để người vào trong mắt, nếu không có chút chuyện là không cách nào giải thích rõ ràng, có giải thích rõ ràng đến mấy cũng vô dụng, trong lòng có châm a! 

Lang Cúc lại hỏi: 

-Lão gia quyết định? 

Lạc Mãng gật gật đầu, thuận tay cầm ra tinh linh liên hệ Miêu Nghị. 

Sau khi thu lại tinh linh, trầm giọng nói: 

- Thông tri chư tướng tới gặp bản soái, đồng mưu đại sự! 

Hiện tại Lang Cúc hiện tại đã hiểu ra vì sao vừa nãy hắn nói với Câu , rằng sẽ đi tới bên người Quảng Lênh Công làm con tin, những nguyên soái kia kẻ thì đảo, người thì chết, chỉ có lão gia vẫn sung sưng bất động cho tới bây giờ, tự nhiên không phải ăn chay mà được, nói an bài một lúc rồi sẽ tới chỗ Quảng Lệnh Công, chẳng qua là vì ổn định Câu Việt cùng Quảng Lệnh Công, bây giơ dù có công khai triệu tập tướng lĩnh mặt dưới tới gặp mặt cũng sẽ không chọc cho bên kia hoài nghi. 

Không lâu sau, trong một sơn cốc, chư tướng hội hợp đông đủ, nhìn nhận mà bố trí bốn phía sơn cốc một cái, chư tướng đối mặt nhìn nhau, làm sao cảm thấy đại soái như đang muốn khống chế mọi người lại. 

Lạc Mãng đứng ở trước mặt chúng tướng, ánh mắt quét qua mọi người, từ từ nói: 

- Vừa rồi có lẽ người nào có tâm cũng đã phát hiện, nhân mã thân quân bên phía vương gia hơi có điều động, vì sao lại thế? Là vì nhắm vào bản soái, muốn ra tay với bản soái, vừa rồi còn sai bản soái đi gặp hắn, bản soái đã cự tuyệt! 

-A. .. 

Chư tướng ồ lên, hơi không hiểu được, vì sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện này. 

Lạc Mãng giương hai tay, ra hiệu chúng nhân bình tĩnh, ngưng huyên náo lại, chủ động giải thích nói: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngưu Hữu Đức dùng kế ly gián, Quảng Lệnh Công lại tin, bây giờ đã bực bản soái đến tuyệt cảnh! Mọi người đều là huynh đệ cùng một lộ, mấy lời nói nhảm lòng vòng ta không muốn nói nhiều, triệu tập mọi người đến đây là muốn nói nói suy nghĩ của bản soái, đồng thời cũng để nghe nghe ý kiến của mọi người! 

Có người nói: 

-Chúng ta rửa tai lắng nghe, đại soái cứ nói đừng ngại! 

Lạc Mãng quan sát kỹ càng phản ứng của chúng nhân, trầm giọng nói: 

- Ngưu Hữu Đức tưởng muốn bản soái làm cái gì, chắc không cần bản soái phải giải thích nhiều lợi, điều kiện hắn đưa ra là, hứa lấy vương vị cho bản soái! Bản soái châm chước rất lâu, Thanh Phật cùng Ngưu Hữu Đức quyết một trận tử chiến, Quảng Lệnh Công kẹp ở chính giữa, đại thế đã mất, sau này không quản là bên nào giành được thắng lợi, đều tất phai quét dọn dị kỷ, cảnh giường mình há dùng người khác ngủ ngáy! Không còn lực lượng nào để chế hành, không quản là phương nào cũng đều không dùng Quảng Lệnh Công tồn tại. Cho dù là ở hiện tại, hai bên cung đều sẽ không ngồi nhìn Quảng Lệnh Công kiếm được tiện nghi sau cùng, hai bên đều sẽ ra tay với Quảng Lệnh Công! Tổ lật lấy đâu ra trứng lanh, bản soái dù có tư tâm, cũng không thể ngồi nhìn huynh để theo gót nhiều năm như vậy rơi vào tuyệt cảnh mà không quản, bản soái quyết tâm đái lĩnh các huynh đệ chọn một tiền đồ khác! Người nào nguyện ý trợ giúp bản soái một tay, bản soái tự nhiên là cảm kích, không nguyện ý, bản soái cũng không miền cưỡng, không biết ý chư vị huynh đệ thế nào? 

Khoan nói tâm tình mọi người đang nghĩ thế nào, chỉ cần nhìn nhân mã bốn phía một chút, liền đều lòng dạ biết rõ, đại soái đã nói rõ đến mức này, người không ủng hộ chắc gì còn sống được mà rời đi, ít nhất là đừng nghĩ dễ dàng thoát thân, đầu thể để lộ tin tức vào lúc này? 

- Nguyện theo đại soái xông pha khói lửa! 

Có người lên tiếng tỏ thái độ trước, tiếp đó chúng nhân dồn dập hưởng ứng. 

Lạc Mãng không ngừng gật đầu, mắt lộ thần sắc an vui, trên mặt lại không có biểu tình gì... 

Chém giết đã tiến vào vĩ thanh, một ngàn vạn nhân mã cận vệ quân cơ hồ tổn thất gần hết, lúc chỉ còn mấy ngàn người bao hộ chung quanh Phá Quân cùng Chiến Như Y, một câu “Bắt sống”, lập tức Phá pháp cung đình chị xạ kích, đại quân ùa lên. 

Chém giết trước mắt đã không đặt ở trong mắt Miêu Nghị, ánh mắt Miêu Nghị có phần phiêu hốt, tâm tư không biết đặt ở nơi nào. 

Lạc Mãng đã đáp ứng, hiển nhiên kế ly gian của mình đã có tác dụng, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc để cao hứng, không đến sau cùng ai cũng nói không rõ sẽ xuất hiện thêm biến số gì, chỉ có thể khẳng định là kế hoạch tạm thời tiến triển tương đối thuận lợi. 

Hiện tại chuyện vướng víu nhất với hắn còn là phía Nghiêm Tiếu bên kia, Nghiêm Tiếu soái lĩnh một tỷ đại quân chấp hành nhiệm vụ chặn đánh hơn hai tỷ nhân mã Thanh, Phật, cũng không biết có thể kiềm chế được hay không, cho dù Miêu Nghị đã dùng nhiều biện pháp, điều động hết thảy tài nguyên có thể điều động, toàn lực hỗ trợ Nghiêm Tiếu, nhưng áp lực mà Nghiêm Tiếu gặp phải lớn đến mức nào thì không cần nghĩ cũng biết. Nghiêm Tiếu có thể thuận lợi kiềm chế đại quân Thanh Phật hay không trực tiếp liên quan đến thời gian mà bên này có thể tranh thủ ra, dọn đường cho Thanh Nguyệt nằm xuống nhân mã của Quảng Lệnh Công. 

- Vương gia, gần xong rồi! Đằng Phi ở bên nhắc nhở một tiếng. 

Tâm tư Miêu Nghị lại trở về thực tại, ánh mắt rơi vào trong chiến trường, bên người Phá Quân chỉ còn sót lại mấy trăm người đang liều chết chống cự, Phá Quân đã tự thân thượng trận, một chuối đại đao đại sát tứ phương. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiến Như Ý ươn lên bụng bầu tắm máu tử chiến, bụng lớn, rõ ràng mặc không nội chiến giáp, một thân cung trang ở trên chiến trường rất dễ thấy, đầu tóc sớm đã rũ ra, mái tóc xanh tùy theo công kích lăng lệ của nàng mà bay múa lên, rất dũng mãnh, cũng rất nhếch nhác, có vẻ quyết tử chiến chứ không chịu hàng, trên chiến trường sang được tô điểm thêm phần vũ mị. 

Miêu Nghị mặt không biểu tình nhìn nàng, trong ánh mắt thỉnh thoảng chớp qua vẻ phức tạp, ai cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chí ít ngoại mặt nhìn không ra cảm xúc nào cả. 

Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn hộ chặt hai bên nữ nhi, cũng đang liều mạng chém giết. 

Đây là một trận chiến đấu mà kết qủa sớm đã được chú định, chút người như vậy đối mặt với xung kích tư mấy trăm triệu nhân mã, càng huống hồ cao thủ như mây, làm sao có thể ngăn cản được, mấy trăm ngươi liều chết chống cự rất nhanh liền bị đại quân công kích chia tách ra, đối mặt với thế tiến công tới từ bốn phương tám hướng, không ngừng có người ngã xuống. 

Ngân Sương run rẩy nhìn xuống ngực mình, nhìn đầu thương đâm thủng ngực máu tuôn ra xối xa. 

-Ta hàng. .. 

Ở một nơi khác, Bạch Tuyết phát ra một tiếng hoảng sợ kinh khiếu, lại vẫn cứ bị loạn đạo chặt chết. 

-Mặt trên hạ lệnh, muốn người sống chỉ có Phá Quân cùng Chiến Như Ý, những người khác một mực không lưu, không hi vọng cận vệ quân có cơ hội chống tra, lúc hạ mệnh lệnh tự nhiên không suy xét hai tên nha hoàn vào trong đối tượng cần bắt sống, mặt dưới tự nhiên hạ sát thủ mà không chút băn khoăn. 

-Hự. .. 

Chiến Bình rên lên một tiếng thống khổ, một tay bắt lấy cây thương đâm vào sườn minh, một tay vung thương ngăn cản thế công tới từ bốn phương tám hướng. 

Đại tướng đâm trúng hắn vung thương nhướng lên, trực tiếp nâng cả người Chiến Binh lên, khiến thân thể Chiến Bình mất đi thăng bằng, chớp mắt liền có mấy mũi trường thương đâm vào sau lưng hắn, có người chớp qua một đao, trực tiếp chém bay đầu lâu. 

-Chiến Bình! 

Doanh Lạc Hoan hóa làm ba đầu sáu tay nơi không xa, mắt thấy tình cảnh này liền phát ra một tiếng bị hống thế lương, tình tự thất khống, động tác phòng ngự hơi chậm lại, liền bị người chém một đao lên bả vai, giáp vai cứng rắn ngăn lại, nhưng vẫn bị chấn cho cả người lao đao, sơ hở chồng chất, chỉ sát na liền bị loạn thương chọc lật ngửa, xen lần với loạn đạo chém xuống, huyết hoa bão xạ mà ra. 

Nghe được tiếng bị hống của mẫu thân, Chiến Như Ý khẽ vung tóc dài, quay đầu nhìn lại, mắt lộ ra bi phẫn vô cùng tận, cắn vụn răng bạc, giống như điên lên, khua múa sáu thanh trường thương trong tay điên cuồng kêu giết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0