Phi Thiên

Người trông coi chìa khóa. (Thượng)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Mâm tròn bất động, ở trong mắt Miêu Nghị chỉ là những vòng tròn bằng chữ không có chút quy tắc nào. Thế nhưng mà phản ứng của Mộc Sâm trưởng lão lại có chút dị thường. Ngón tay lướt qua đám chữ kia, miệng bắt đầu đọc:

- A Thập la mã đạt, nguyên mạn cổ lan tác...

Từng vòng lại từng vòng, ngón tay trượt qua một vòng chữ lại thấp giọng niệm một lần. Ngữ điệu kia giống như ngâm xướng, dường như là một loại chú ngữ tối nghĩa, khó hiểu.

Nhưng mà những chữ mất trật tự, khó thành văn chương trong mắt Miêu Nghị ở trong miệng Mộc Sâm trưởng lão dường như lại biến thành một loại văn chương nào đó, đọc thông thuận vô cùng. Miêu Nghị cảm thấy nhất định sẽ rất khó đọc, nhưng mà Mộc Sâm trưởng lão đọc ra lại vô cùng có vận luật.

Các loại ý niệm kỳ quái hiện lên trong đầu Miêu Nghị. Miêu Nghị không biết rốt cuộc mình đã làm ra chuyện tốt gì, không biết có lợi hay có hại với mình.

Đám người Minh Chiếu phía dưới nhíu mày. Bọn họ không biết Mộc Sâm trưởng lão niệm cái quỷ gì. Nhưng mà nhìn phản ứng của đám yêu tinh chung quanh, cảm xúc dường như rất kích động. Cả đám kích động nhìn qua Mộc Sâm trưởng lão đang niệm chú trên đài.

Ngón tay không ngừng lướt qua từng vòng, khi ngón tay của Mộc Sâm trưởng lão lướt vào trong vòng chữ bên trong, ngón tay bỗng nhiên dừng lại. Miệng lẩm bẩm cũng ngừng, không có đọc tiếp, mà nhìn kỹ nội dung trong đó, ánh mắt kịch liệt lập lòe một hồi. Đột nhiên lần nữa động vào đám chữ trên mâm tròn, đem đám chữ tự động tổ hợp vừa rồi đảo tung lên, triệt để làm rối loạn trật tự vừa rồi.

Sau khi hoàn thành, Mộc Sâm trưởng lão vung tay lên, thu mâm tròn lại. Nhìn về phía Miêu Nghị thât sâu, chậm rãi lui về phía sau một bước, quay mặt về phía mọi người rồi tuyên bố:

- Hôm nay bộ lạc tinh linh tìm được khách nhân tôn quý nhất của chúng ta. 

Dứt lời, hắn dẫn đầu tay đặt lên trên ngực, cúi đầu với Miêu Nghị.

Thánh nữ Mộc Na cũng như vậy, cơ hồ tất cả đám yêu tinh ở đây cũng như thế. Yên tĩnh, im lặng, toàn bộ đều mang theo vẻ thành kính cúi đầu với Miêu Nghị.

Đám người Minh Chiếu trợn mắt há hốc mồm, cả đám nhìn nhau, khó có thể tin nổi. Từ trong phản ứng thành kính của đám yêu tinh bọn họ có thể thấy được Ngưu Hữu Đức quả thực đã trở thành khách nhân tôn quý nhất của tinh linh bộ tộc.

Chung Ly Khoái thầm nhủ, có lầm hay không? Tiểu tử này mò mẫm làm loạn một hồi mà lại trở thành khách nhân tôn quý của đám yêu tinh này. Còn có thiên lý hay không?

Nhìn qua nhiều người cung kính hành lễ với mình như vậy, Miêu Nghị cũng không biết nên cao hứng hay là nên sầu lo. Tóm lại trong lòng hắn có chút bất ổn, không biết hành động vừa rồi rốt cuộc có ý vị như thế nào. Bởi vậy trong lòng hắn mang theo vài phần đề phòng chắp tay nói:

- Trưởng lão, Thánh nữ, mọi người không cần đa lễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc Sâm trưởng lão và Thánh nữ Mộc Na nhìn nhau, khẽ gật đầu. Thả tay xuống dưới, đám yêu tinh lúc này mới ngẩng đầu lên.

- Hôm nay là ngày đáng để ăn mừng. Các tộc nhân của Tinh linh bộ tộc, còn có khách nhân của chúng ta. Mời mọi người chè chén say sưa để chúc mừng cho ngày vui.

Mộc Sâm trưởng lão giơ quải trượng trong tay lên cao, hai tay giang rộng ra, lớn tiếng tuyên bố.

Úc... Úc....

Đám yêu tinh lập tức hò hét hoan hô, thanh âm ca múa tức thì sôi trào, quả thực vừa múa vừa hát. Đám người ôm nhau hoan hô không ngớt. Ra sức cạn chén, nước rượu màu xanh lá bắn tứ tung. Cả đám người không ngừng chè chén, chúc mừng.

Chỉ có đám người Minh Chiếu là im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm sao. Rất nhanh bọn họ lại nhìn thấy Miêu Nghị được Mộc Sâm trưởng lão, Thánh nữ Mộc Na mời phi thân lên trên, lên chạc cây cao cao. Bên trên có hốc cây lớn nhất. Sau khi ba người tiến vào trong hốc cây, hốc cây nhúc nhích, rất nhanh đã khép kín lại. Minh Chiếu cau mày, không biết làm thế nào, bởi vì không được mời cho nên hắn cũng không chủ động đi theo.

Ngược lại, Miêu Nghị tiến vào trong hốc cây bỗng nhiên quay đầu lại. Nhìn cửa hốc khép kín, không gian bên trong hốc cây vô cùng rộng rãi. Từng cái bàn giống như đều là một thể dài ra, nhưng mà cũng có thể hiểu được. Đây là bản thể của Mộc Sâm trưởng lão, hắn muốn biến hóa như thế nào cũng là tùy tâm sở dục.

Mắt thấy cửa hốc đóng lại, Miêu Nghị quay đầu nhìn về phái Mộc Sâm trưởng lão, hơi cảnh giác, nói:

- Không biết trưởng lão và thánh nữ mời ta lên đây là có chuyện gì?

Lúc này Mộc Sâm trưởng lão nhìn qua hắn, thở dài nói:

- Rốt cuộc ngươi cũng trở về.

Miêu Nghị nghe không hiểu, có chút hồ nghi, hỏi:

- Cái gì?

Mộc Sâm trưởng lão nhẹ nhàng thở dài một hơi, chợt lại dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn qua hắn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chúng ta tuân theo ý chỉ của ngài, nhận trừng phạt của ngài. Chúng ta đã đợi ngài rất lâu, luôn thủ hộ ở nơi này chuộc tội. Hôm nay rốt cuộc cũng đợi được ngài trở về. Hiện tại chúng ta đã thực hiện hứa hẹn, hy vọng ngài không nên quên hứa hẹn của ngài đối với Tinh linh bộ tộc chúng ta.

Miêu Nghị càng như lọt vào trong sương mù, nói:

- Trưởng lão, sao ta càng nghe càng không hiểu ngươi đang nói gì.

Mộc Sâm trưởng lão nói:

- Ngươi sẽ hiểu nhanh thôi.

Nói xong hắn lật tay xuất ra một cái gương đồng, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra. Gương đồng nhẹ nhàng bay tới trước mặt Miêu Nghị:

- Sử dụng pháp lực ngươi khống chế nó. Cũng chỉ có pháp lực của ngươi mới có thể khống chế được nó. Cái gương này sẽ cho ngươi đáp án.

Nhận lấy gương đồng, vẻ mặt Miêu Nghị mờ mịt khó hiểu. Nhìn hai người, lại nhìn tấm gương trong tay hắn. Mộc Sâm trưởng lão khẽ gật đầu với hắn, dường như đang đề nghị hắn nên thử một lần.

Miêu Nghị nhíu mày, trong lòng cân nhắc xem đối phương đang dở trò quỷ gì. Sau khi ngẫm lại, hắn thử thi pháp điều tra xem trong gương rốt cuộc có thứ gì. Hắn lại phát hiện ra đây lại là một kiện pháp bảo như gân gà, dường như không có uy lực công thủ gì. Tiếp theo hắn lại thi pháp, cũng không thấy có phản ứng dị thường gì. Hắn không khỏi hoài nghi, lần nữa nhìn về phía hai người đối diện.

Mộc Sâm trưởng lão dường như cũng nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích:

- Thứ ta biết rõ cũng không nhiều, cho nên không thể cho ngươi bất luận trợ giúp gì. Ta cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khởi động nó. Nhưng mà người lưu lại cái gương này đã từng nói qua. Đây là một chìa khóa, người có thể thông qua khảo nghiệm sẽ đạt được đáp án trong gương đồng. Cũng có thể nhận được chiếc chìa khóa mà hắn lưu lại.

Khảo nghiệm của khách nhân tôn quý nhất? Miêu Nghị lập tức nghĩ tới cái mâm tròn điền chữ kia, lại nghĩ tới Tinh Hỏa quyết, chẳng lẽ ...

Hắn lần nữa cúi đầu nhìn về phía chiếc gương trong tay, lần nữa thi pháp. Một cỗ hỏa diễm vô hình rót vào trong gương đồng. Trong nháy mắt này gương đồng rõ ràng chấn động một cái. Mặt kính bắt đầu có lưu quang các màu sắc hiển hiện.

Miêu Nghị kinh ngạc, Thánh nữ Mộc Na dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua hắn. Mộc Sâm trưởng lão khẽ than một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn qua Miêu Nghị, thầm lẩm bẩm:

- Quả nhiên là ngươi đã trở về. Vương giả trở về, trời sắp thay đổi. Xem ra phiến tinh không này không còn cách gió tanh mưa máu quá xa. Chỉ mong có thể sớm ngày khôi phục yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0