Người vui kẻ oán (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
La Bình ngồi xuống, nhìn Miêu Nghị cười khổ nói:
- Nếu Miêu huynh quen biết hai vị phủ chủ sao không nói sớm, hại ta cẩn thận một phen, mới vừa mới đi tới trạch viện của hai vị phủ chủ mà không gặp.
Trong lòng y cũng đang kinh ngạc khen ngợi, Miêu Nghị có giao tình tốt với những người từ Tinh Tú Hải trở về như vậy, coi như là mình gặp may bằng trời.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, đã hiểu ý tới của La Bình, chẳng qua là hai người không tiện đáp ứng, bởi vì đã hứa hẹn với vị tiểu muội của Miêu Nghị.
Miêu Nghị không để ý tới y, quay đầu lại gọi Diêm Tu đang canh giữ bên dưới giả sơn kêu to:
- Diêm Tu, đi chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hai vị phủ chủ!
- Để ta, để ta, ta rất quen thuộc đô thành, để ta an bài!
La Bình lập tức cướp lấy chuyện lo liệu tiệc tẩy trần, nói rõ ai dám tranh y sẽ liều mạng với kẻ đó, nhanh chóng rời đi sắp xếp.
Đợi sau khi La Bình rời đi, Tư Không Vô Úy mới hỏi:
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị kể lại tình huống đại khái một lần, lại nói:
- Lần trước ta cũng chờ ăn xong rồi mới nói rằng đã làm ăn với Văn Phương, lần này các ngươi cũng chờ ăn xong rồi nói. Lát nữa làm quen với nhau, các ngươi cũng tiện đẩy y đi ra làm bia đỡ đạn đối phó những người khác bên thương hội quấy rầy, dù sao y cũng là cùi không sợ lở.
Vì vậy đêm đó sau tiệc tẩy trần, có thể tưởng tượng được phản ứng của La Bình, trừ cười khổ ra chỉ là cười khổ, Miêu Nghị chỉ y lắc lắc đầu cười vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy mang theo một thân đầy mùi rượu trở về quả nhiên bị người ngăn ở cửa. Bọn họ không cần dài dòng lập tức đưa La Bình ra ngăn cản, đuổi cả bọn đi, cũng đỡ đắc tội với người khác.
Cả đám nhân viên thương hội chỉ có thể lủi thủi quay về, có người lẩm bẩm lầu bầu:
- Đứng ở nơi này chờ không cả nửa ngày...
Còn có người có vẻ không thoải mái nói:
- Một mình tên La Bình kia có thể lôi kéo quan hệ với ba nhà, xem ra cuối năm thứ hạng giao dịch sẽ đứng đầu thương hội, thật là may mắn…
- Vận may!? Sao có thể có được vận may mãi như vậy…
Nhậm Huyền Minh một mình đứng ở cửa trạch viện Triệu Phi khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một trận, cũng không biết nghĩ tới điều gì, quay đầu lại chạy thẳng tới trạch viện Miêu Nghị đang ở. Cũng không đi vào, mà là truyền âm hỏi người giữ cửa mấy câu.
Sau khi xác nhận Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là từ nơi này mang theo một thân đầy mùi rượu rời đi, Nhậm Huyền Minh mới sa sầm nét mặt rời đi...
-----------
Mấy ngày sau, ba đại phái Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm cũng lục tục tới. Đã gần tới thời hạn tu sĩ tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về tới Ngọc Đô phong trình diện. Nếu ai không chạy tới kịp lúc, vạn nhất dọc đường có chuyện làm trễ nãi sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm, cho nên ai ai cũng tranh thủ chạy tới sớm.
Tuy nói thương hội Tiên Quốc có người duy trì giao dịch lui tới lâu dài với ba đại phái, nhưng Nhậm Huyền Minh vẫn không cam tâm, không muốn cuối năm đến khi xếp hạng giao dịch bị La Bình qua mặt. Sau khi nghe ngóng biết được người của ba đại phái đã tới, dưới tình huống những đồng nghiệp khác không muốn tới tìm làm gì cho ê mặt, Nhậm Huyền Minh vẫn chủ động tìm tới cửa.
Đầu tiên đi tới chỗ Cổ Tam Chính, đối phương cũng tiếp y. Sau khi hai người ngồi xuống trong phòng khách, Nhậm Huyền Minh lại lấy hộp quà ra, cười đẩy tới trước mặt Cổ Tam Chính:
- Cổ huynh, lần đầu gặp mặt, chỉ là một chút lễ ra mắt bất thành kính ý.
Đối phương vừa tỏ rõ thân phận. Cổ Tam Chính liền đoán được ý tới của đối phương. Vốn không muốn gặp, thuần túy là ôm thái độ không tiện đắc tội với người, mới chịu gặp y.
Cổ Tam Chính không có ý thu lễ, tính tình của y luôn luôn rất lạnh lùng, trước hết nói lời khó nghe:
- Nhậm huynh, không phải là Cổ mỗ không muốn hợp tác với ngươi, thật sự là từ trước tới nay bản môn vẫn duy trì quan hệ hợp tác với một vị tiền bối của quý thương hội, Cổ mỗ thật sự không tiện tự tiện chủ trương.
Nhậm Huyền Minh còn chưa muốn bỏ cuộc, cười ha hả nói:
- Mua bán không thành nhân nghĩa tại, Nhậm mỗ ngưỡng mộ Cổ huynh đã lâu, tối nay mở tiệc tẩy trần ở Xuân Hoa lâu cho Cổ huynh, hy vọng Cổ huynh nể chút bạc diện mà tới.
Kết quả sau cùng là Cổ Tam Chính uyển chuyển từ chối lễ ra mắt, cũng lấy lý do có chuyện từ chối tiệc tẩy trần, Nhậm Huyền Minh chỉ có thể sa sầm nét mặt cáo từ.
Ai ngờ vừa ra đại môn lại gặp phải La Bình, quan hệ của hai người tựa hồ chẳng ra gì, La Bình nhìn lên sắc mặt y đại khái đoán được chút manh mối, nhạo báng nói:
- Nhậm huynh thật đúng là không chịu bỏ cuộc, cần gì khổ sở như vậy…
- Hừ!
Nhậm Huyền Minh phất tay áo tức tối bỏ đi.
La Bình cũng lười để ý đến y, nhờ người giữ cửa thông báo một tiếng, sau khi được cho phép bèn tiến vào đại môn.
Nhậm Huyền Minh rời đi không xa đột nhiên nhướng mày, mình mới vừa va đầu vào vách, chẳng lẽ tên kia có gì nắm chắc sao, nếu không dựa vào cái gì nhạo báng mình!?
Sau khi y bước nhanh vào rừng đột ngột quay người lại, ẩn nấp ở trong rừng chờ đợi.
Bên trong phòng khách trạch viện, sau khi La Bình gặp Cổ Tam Chính đưa lên danh thiếp tự giới thiệu mình, rõ ràng phát giác trên mặt của Cổ Tam Chính vẻ thiếu kiên nhẫn, bèn lấy thư tiến dẫn Miêu Nghị đưa cho ra, hai tay dâng lên:
- Cổ huynh, đây là thư một vị bằng hữu nhờ ta chuyển giao.
Cổ Tam Chính có vẻ kỳ quái, tức thì cầm ngọc điệp rót pháp lực vào xem, lập tức hơi ngẩn người…
Đợi đến lúc La Bình từ cửa chính đi ra, có thể nói là ra vẻ tinh thần phấn chấn, thơ tiến dẫn của Miêu Nghị quả nhiên phát huy tác dụng không nhỏ. Tuy rằng đối phương không hề đáp ứng rõ ràng chuyện gì, cũng từ chối tiệc tẩy trần, nhưng sắc mặt lại dễ coi hơn nhiều, còn báo cho biết sau này có chuyện sẽ làm phiền La Bình.
Y là người thương hội, đối phương là một phủ chủ sắp sửa trấn giữ một phương, có thể có chuyện gì làm phiền y. Y không thể giúp người ta đánh đánh giết giết, chuyện cần làm phiền y đương nhiên là mua bán. Lôi kéo được một khách hàng lớn như vậy, có thể tưởng tượng được tâm trạng La Bình vui mừng tới mức nào.
Đợi đến sau khi La Bình rời đi, Nhậm Huyền Minh nấp ở trong rừng mới từ từ đi ra. Thời gian La Bình lưu lại ở bên trong lâu hơn y nhiều, nhìn thần sắc vui vẻ của La Bình không khó đoán ra đã xảy ra chuyện gì, có thể nói là Nhậm Huyền Minh lộ vẻ hết sức âm trầm.
Mấy ngày kế tiếp, Nhậm Huyền Minh lại chủ động lục tục tìm tới Đàm Lạc cùng Diệp Tâm hy vọng có thể lôi kéo được, kết quả nhất nhất va đầu vào vách, không lôi kéo được quan hệ với ai.
Những nhân viên khác của thương hội tựa hồ sớm biết kết quả này, cho nên không ai tới tìm xui xẻo, chỉ có y và La Bình. Nhưng sau khi nhất nhất quan sát tình huống, xem ra y và La Bình nhận được đãi ngộ khác hẳn nhau.
- Nếu Miêu huynh quen biết hai vị phủ chủ sao không nói sớm, hại ta cẩn thận một phen, mới vừa mới đi tới trạch viện của hai vị phủ chủ mà không gặp.
Trong lòng y cũng đang kinh ngạc khen ngợi, Miêu Nghị có giao tình tốt với những người từ Tinh Tú Hải trở về như vậy, coi như là mình gặp may bằng trời.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, đã hiểu ý tới của La Bình, chẳng qua là hai người không tiện đáp ứng, bởi vì đã hứa hẹn với vị tiểu muội của Miêu Nghị.
Miêu Nghị không để ý tới y, quay đầu lại gọi Diêm Tu đang canh giữ bên dưới giả sơn kêu to:
- Diêm Tu, đi chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hai vị phủ chủ!
- Để ta, để ta, ta rất quen thuộc đô thành, để ta an bài!
La Bình lập tức cướp lấy chuyện lo liệu tiệc tẩy trần, nói rõ ai dám tranh y sẽ liều mạng với kẻ đó, nhanh chóng rời đi sắp xếp.
Đợi sau khi La Bình rời đi, Tư Không Vô Úy mới hỏi:
- Tình huống thế nào?
Miêu Nghị kể lại tình huống đại khái một lần, lại nói:
- Lần trước ta cũng chờ ăn xong rồi mới nói rằng đã làm ăn với Văn Phương, lần này các ngươi cũng chờ ăn xong rồi nói. Lát nữa làm quen với nhau, các ngươi cũng tiện đẩy y đi ra làm bia đỡ đạn đối phó những người khác bên thương hội quấy rầy, dù sao y cũng là cùi không sợ lở.
Vì vậy đêm đó sau tiệc tẩy trần, có thể tưởng tượng được phản ứng của La Bình, trừ cười khổ ra chỉ là cười khổ, Miêu Nghị chỉ y lắc lắc đầu cười vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy mang theo một thân đầy mùi rượu trở về quả nhiên bị người ngăn ở cửa. Bọn họ không cần dài dòng lập tức đưa La Bình ra ngăn cản, đuổi cả bọn đi, cũng đỡ đắc tội với người khác.
Cả đám nhân viên thương hội chỉ có thể lủi thủi quay về, có người lẩm bẩm lầu bầu:
- Đứng ở nơi này chờ không cả nửa ngày...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có người có vẻ không thoải mái nói:
- Một mình tên La Bình kia có thể lôi kéo quan hệ với ba nhà, xem ra cuối năm thứ hạng giao dịch sẽ đứng đầu thương hội, thật là may mắn…
- Vận may!? Sao có thể có được vận may mãi như vậy…
Nhậm Huyền Minh một mình đứng ở cửa trạch viện Triệu Phi khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một trận, cũng không biết nghĩ tới điều gì, quay đầu lại chạy thẳng tới trạch viện Miêu Nghị đang ở. Cũng không đi vào, mà là truyền âm hỏi người giữ cửa mấy câu.
Sau khi xác nhận Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là từ nơi này mang theo một thân đầy mùi rượu rời đi, Nhậm Huyền Minh mới sa sầm nét mặt rời đi...
-----------
Mấy ngày sau, ba đại phái Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm cũng lục tục tới. Đã gần tới thời hạn tu sĩ tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về tới Ngọc Đô phong trình diện. Nếu ai không chạy tới kịp lúc, vạn nhất dọc đường có chuyện làm trễ nãi sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm, cho nên ai ai cũng tranh thủ chạy tới sớm.
Tuy nói thương hội Tiên Quốc có người duy trì giao dịch lui tới lâu dài với ba đại phái, nhưng Nhậm Huyền Minh vẫn không cam tâm, không muốn cuối năm đến khi xếp hạng giao dịch bị La Bình qua mặt. Sau khi nghe ngóng biết được người của ba đại phái đã tới, dưới tình huống những đồng nghiệp khác không muốn tới tìm làm gì cho ê mặt, Nhậm Huyền Minh vẫn chủ động tìm tới cửa.
Đầu tiên đi tới chỗ Cổ Tam Chính, đối phương cũng tiếp y. Sau khi hai người ngồi xuống trong phòng khách, Nhậm Huyền Minh lại lấy hộp quà ra, cười đẩy tới trước mặt Cổ Tam Chính:
- Cổ huynh, lần đầu gặp mặt, chỉ là một chút lễ ra mắt bất thành kính ý.
Đối phương vừa tỏ rõ thân phận. Cổ Tam Chính liền đoán được ý tới của đối phương. Vốn không muốn gặp, thuần túy là ôm thái độ không tiện đắc tội với người, mới chịu gặp y.
Cổ Tam Chính không có ý thu lễ, tính tình của y luôn luôn rất lạnh lùng, trước hết nói lời khó nghe:
- Nhậm huynh, không phải là Cổ mỗ không muốn hợp tác với ngươi, thật sự là từ trước tới nay bản môn vẫn duy trì quan hệ hợp tác với một vị tiền bối của quý thương hội, Cổ mỗ thật sự không tiện tự tiện chủ trương.
Nhậm Huyền Minh còn chưa muốn bỏ cuộc, cười ha hả nói:
- Mua bán không thành nhân nghĩa tại, Nhậm mỗ ngưỡng mộ Cổ huynh đã lâu, tối nay mở tiệc tẩy trần ở Xuân Hoa lâu cho Cổ huynh, hy vọng Cổ huynh nể chút bạc diện mà tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả sau cùng là Cổ Tam Chính uyển chuyển từ chối lễ ra mắt, cũng lấy lý do có chuyện từ chối tiệc tẩy trần, Nhậm Huyền Minh chỉ có thể sa sầm nét mặt cáo từ.
Ai ngờ vừa ra đại môn lại gặp phải La Bình, quan hệ của hai người tựa hồ chẳng ra gì, La Bình nhìn lên sắc mặt y đại khái đoán được chút manh mối, nhạo báng nói:
- Nhậm huynh thật đúng là không chịu bỏ cuộc, cần gì khổ sở như vậy…
- Hừ!
Nhậm Huyền Minh phất tay áo tức tối bỏ đi.
La Bình cũng lười để ý đến y, nhờ người giữ cửa thông báo một tiếng, sau khi được cho phép bèn tiến vào đại môn.
Nhậm Huyền Minh rời đi không xa đột nhiên nhướng mày, mình mới vừa va đầu vào vách, chẳng lẽ tên kia có gì nắm chắc sao, nếu không dựa vào cái gì nhạo báng mình!?
Sau khi y bước nhanh vào rừng đột ngột quay người lại, ẩn nấp ở trong rừng chờ đợi.
Bên trong phòng khách trạch viện, sau khi La Bình gặp Cổ Tam Chính đưa lên danh thiếp tự giới thiệu mình, rõ ràng phát giác trên mặt của Cổ Tam Chính vẻ thiếu kiên nhẫn, bèn lấy thư tiến dẫn Miêu Nghị đưa cho ra, hai tay dâng lên:
- Cổ huynh, đây là thư một vị bằng hữu nhờ ta chuyển giao.
Cổ Tam Chính có vẻ kỳ quái, tức thì cầm ngọc điệp rót pháp lực vào xem, lập tức hơi ngẩn người…
Đợi đến lúc La Bình từ cửa chính đi ra, có thể nói là ra vẻ tinh thần phấn chấn, thơ tiến dẫn của Miêu Nghị quả nhiên phát huy tác dụng không nhỏ. Tuy rằng đối phương không hề đáp ứng rõ ràng chuyện gì, cũng từ chối tiệc tẩy trần, nhưng sắc mặt lại dễ coi hơn nhiều, còn báo cho biết sau này có chuyện sẽ làm phiền La Bình.
Y là người thương hội, đối phương là một phủ chủ sắp sửa trấn giữ một phương, có thể có chuyện gì làm phiền y. Y không thể giúp người ta đánh đánh giết giết, chuyện cần làm phiền y đương nhiên là mua bán. Lôi kéo được một khách hàng lớn như vậy, có thể tưởng tượng được tâm trạng La Bình vui mừng tới mức nào.
Đợi đến sau khi La Bình rời đi, Nhậm Huyền Minh nấp ở trong rừng mới từ từ đi ra. Thời gian La Bình lưu lại ở bên trong lâu hơn y nhiều, nhìn thần sắc vui vẻ của La Bình không khó đoán ra đã xảy ra chuyện gì, có thể nói là Nhậm Huyền Minh lộ vẻ hết sức âm trầm.
Mấy ngày kế tiếp, Nhậm Huyền Minh lại chủ động lục tục tìm tới Đàm Lạc cùng Diệp Tâm hy vọng có thể lôi kéo được, kết quả nhất nhất va đầu vào vách, không lôi kéo được quan hệ với ai.
Những nhân viên khác của thương hội tựa hồ sớm biết kết quả này, cho nên không ai tới tìm xui xẻo, chỉ có y và La Bình. Nhưng sau khi nhất nhất quan sát tình huống, xem ra y và La Bình nhận được đãi ngộ khác hẳn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro