Nổi điên. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Hai tay nàng vén váy chạy ngay ra ngoài.
Miêu Nghị hừ lạnh, không thèm để ý nhưng giây sau cảm thấy kỳ kỳ. Mợ nó, bà điên này thật sự chạy ra ngoài cổng cung quỳ?
Miêu Nghị nghe tiếng bước chân xa dần, hắn vội đuổi theo.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi canh giữ ngoài hành lang phòng tắm thấy Vân Tri Thu chạy ra, đang định đi xem đại nhân bị đánh ra nông nỗi gì, quay đầu thì thấy đại nhân đã lao ra.
Vân Tri Thu đã chạy đến cửa tẩm cung, Miêu Nghị đuổi theo kéo tay nàng về, run run chỉ nàng, không biết nên nói cái gì.
Miêu Nghị ủ rũ nói:
- Rốt cuộc nàng muốn sao? Còn chưa xong?
Khuôn mặt Vân Tri Thu uất ức nói:
- Thiếp thân biết sai, thiếp thân đi ngoài cổng cung quỳ xin lỗi vẫn không được? Nếu phu quân thấy khó nguôi cơn giận thì hãy đánh thiếp thân một trận trước đi, sau đó thiếp thân sẽ đi quỳ trước cửa lớn được không?
Miêu Nghị kề miệng sát bên tai Vân Tri Thu rống lớn:
- Vân Tri Thu, nàng có thể yên phận chút được không?
Miêu Nghị nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng của cung nữ đến gần bên này, hắn vội quay đầu đi, sợ bị người ta thấy khuôn mặt thê thảm của mình. Miêu Nghị nhanh chóng kéo tay Vân Tri Thu lôi đi.
Vân Tri Thu bị kéo đi mắt lóe tia gian xảo sau đó tràn đầy tình ý nhìn sau gáy Miêu Nghị bị nàng đánh tóc rối xù. Vẻ mặt Vân Tri Thu thỏa mãn, thầm nghĩ nam nhân này vẫn yêu thương nàng, thà bản thân chịu uất ức chứ không để nàng chịu khổ chút nào. May mắn vừa rồi nàng không tức giận mất hết lý trí giết hắn.
Tình huống gì đây?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi chạy nhanh tới ngẩn ngơ, thấy đại nhân kéo phu nhân vào phòng tắm.
Biểu tình trên mặt phu nhân là sao? Vì sao là gương mặt hạnh phúc sắp chết? Hai người khó hiểu nhìn nhau, lại đứng canh giữ ở cửa phòng tắm.
Miêu Nghị nổi giận đùng đùng trở vào phòng tắm, kéo nữ nhân sau lưng mình ra đẩy tới trước.
Vân Tri Thu té ngồi trên giường ngọc, nhìn bộ dạng thê thảm của Miêu Nghị làm nàng cũng thấy ngại ngùng, hơi đỏ mặt. Đánh nam nhân của mình ra nông nỗi này, Vân Tri Thu ăn năn cảm thấy thật kỳ cục, không nữ nhân bình thường nào làm chuyện như vậy.
Đã bao lâu nàng không đánh người? Lúc trước ở Đại Ma Thiên Vân Tri Thu hay làm chuyện này, về sau đã lâu rồi không làm như thế nữa, lần gần đây nhất là đợt đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc chấm dứt. Lần đó Vân Phi Hoàng nhi tử của Vân Bảo cướp ba mươi viên Tiên Nguyên đan của Miêu Nghị, hớt tay trên. Vân Tri Thu tức giận gai mắt nên đè đường đệ Vân Phi Hoàng ra đánh thấy thương, cứng rắn giật lại Tiên Nguyên đan trả cho Miêu Nghị. Sau đó là lần này nàng đánh phu quân của mình ra nông nỗi như thế.
Mắt Vân Tri Thu long lanh nói:
- Phu quân muốn trừng phạt thế nào thiếp thân cũng nhận.
- Cô nãi nãi! Tổ tông!
Miêu Nghị chắp tay vái:
- Nàng làm ơn đừng quấy nữa được không? Coi như ta xin nàng.
Vân Tri Thu hỏi:
- Vậy phu quân còn bỏ ta không?
Miêu Nghị tiếp tục chắp tay vái:
- Không dám! Ta nhận ! Ta xứng đáng! Ta tự tìm tội chịu! Đời trước ta nợ nàng được chưa? Ta xin nàng tha cho ta đi!
Miêu Nghị đột nhiên thấy một cái chân mang giày thêu đưa tới trước mặt mình, ngước lên thấy hai tay Vân Tri Thu chống ra sau, giơ chân đưa tới trước mặt hắn.
Khuôn mặt Vân Tri Thu quyết rũ nói:
- Cởi giày giúp ta.
Hai tay Miêu Nghị siết chặt, rất muốn đánh người, hắn kích động nói:
- Nàng lại muốn sao nữa? Còn chưa xong? Ta nói cho nàng biết, kiên nhẫn của ta có hạn!
Vân Tri Thu nghiêm túc nói:
- Cởi giày giúp ta, ta muốn tắm rửa.
Miêu Nghị phất tay hất chân nàng ra:
- Nàng không có tay sao?
Vân Tri Thu gặn hỏi:
- Ngươi có giúp không? Nếu không cởi giúp thì sao ta biết ngươi có thật sự tha thứ cho ta không? Lỡ lát sau ngươi bỏ ta thì làm sao?
Miêu Nghị nổi điên:
- . . .
Miêu Nghị chộp mắt cá chân Vân Tri Thu thuận tay kéo giày nàng ra ném về phía sau, cởi giày ống của nàng xuống vứt bỏ.
Một cái chân khác trên giường ngọc đưa ra:
- Còn bên này nữa!
Miêu Nghị khom người nắm ống quần dưới váy nàng kéo ra, mới cởi một chiếc giày thì cái chân ngọc ngà đạp lên mặt hắn:
- Ngưu Nhị, thơm không?
Bốp!
Miêu Nghị tát chân đẩy ra:
- Thúi!
Miêu Nghị mới lột cái vớ khác, hai chân dưới váy kẹp chặt cổ Miêu Nghị, hắn bị khóa chặt lạnh lùng nhìn Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nhàn nhã hỏi:
- Ngưu Nhị, ta hỏi ngươi một chuyện, xa nhà nhiều năm như vậy có đụng vào nữ nhân khác không?
Tim Miêu Nghị rớt cái bịch, câu này chọc trúng điểm yếu của Miêu địa quan nhân, là chuyện hắn lo lắng nhất. Câu này vừa nói ra Miêu Nghị cảm giác mới rồi mình ăn đòn là đúng, lửa giận bay biến hết, chột dạ nhiều hơn.
Nhưng đã có bài học vừa rồi, đánh chết Miêu Nghị cũng không thừa nhận.
Miêu Nghị cố gắng làm bộ như bình thường, hừ lạnh nói:
- Ta đã nói với nàng rồi, ta bị nhốt trong Huyết Ma trận ba trăm năm, làm gì có tâm tình làm mấy chuyện linh tinh đó.
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Xì, hòa thượng đã ăn mặn còn bảo mình ăn chay, ai tin? Ta chưa thấy, ngươi muốn nói thế nào chẳng được. Nói cho ngươi biết, đừng để ta bắt được chứng cứ, khi đó không đơn giản là đánh một trận như hôm nay, ta sẽ thiến ngươi!
Câu này làm đũng quần của nam nhân lạnh lẽo, đặc biệt đụng phải phu nhân thật sự dám hành động.
Miêu Nghị dùng tức giận che giấu lo âu:
- Không còn lời gì để nói với nữ nhân càn quấy như nàng nữa!
Miêu Nghị gồng sức kéo hai chân Miêu Nghị ra, bất đắc dĩ tu vi không cao bằng người ta, không thể gỡ ra được.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Bà tám, thả ra!
Hai chân kẹp chặt cổ Miêu Nghị không thả, Vân Tri Thu cười rất vui vẻ, đặc biệt cái đầu bị đánh mặt sưng phù vùng vẫy giữa hai chân mình, rất buồn cười. Miêu Nghị càng nói Vân Tri Thu kẹp càng chặt.
Miêu Nghị rống to:
- Nếu còn không thả lỏng thì đừng trách lão tử không khách sáo!
Mợ nó, đừng ép lão tử dùng Tinh Hỏa quyết!
Vân Tri Thu cười muốn tắt thở hỏi:
- A? Không khách sáo thế nào?
Miêu Nghị đang khom lưng bỗng đứng thẳng mang theo Vân Tri Thu bay lên tháp ngọc.
Hai tay Vân Tri Thu vén váy trùm lên đầu Miêu Nghị, hai chân quấn quanh cưỡi lên cổ hắn.
Hai tay cách váy nắm tai Miêu Nghị, Vân Tri Thu cười khúc khích hỏi:
- Phu quân, phong cảnh trong váy của thiếp thân thế nào?
Bên trong mặc quần thì phong cảnh khỉ gì, không thấy gì hết! Huống chi Miêu Nghị không tầm tình ngắm, hắn quê quá hóa giận vỗ mông Vân Tri Thu bồm bộp.
Miêu Nghị vùi đầu trong váy kêu lên:
- Lăn xuống!
Vân Tri Thu bị Miêu Nghị đánh đỏ mặt, mắt ướt xuân tình, hơi không chịu nổi nên nàng bay lên. Miêu Nghị thoát khỏi làn váy, thấy Vân Tri Thu xoay tròn trên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống, đôi chân ngà đặt trên tháp ngọc.
Quay về đại thế giới đi!
Đây là ý nghĩ lóe qua trong óc Miêu Nghị, hắn quay đầu bước đi.
Vân Tri Thu lạnh lùng hỏi:
- Không muốn hỏi chuyện về Yến Bắc Hồng sao?
Miêu Nghị khựng lại, nàng luôn có cách bắt chặt hắn.
Miêu Nghị hừ lạnh, không thèm để ý nhưng giây sau cảm thấy kỳ kỳ. Mợ nó, bà điên này thật sự chạy ra ngoài cổng cung quỳ?
Miêu Nghị nghe tiếng bước chân xa dần, hắn vội đuổi theo.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi canh giữ ngoài hành lang phòng tắm thấy Vân Tri Thu chạy ra, đang định đi xem đại nhân bị đánh ra nông nỗi gì, quay đầu thì thấy đại nhân đã lao ra.
Vân Tri Thu đã chạy đến cửa tẩm cung, Miêu Nghị đuổi theo kéo tay nàng về, run run chỉ nàng, không biết nên nói cái gì.
Miêu Nghị ủ rũ nói:
- Rốt cuộc nàng muốn sao? Còn chưa xong?
Khuôn mặt Vân Tri Thu uất ức nói:
- Thiếp thân biết sai, thiếp thân đi ngoài cổng cung quỳ xin lỗi vẫn không được? Nếu phu quân thấy khó nguôi cơn giận thì hãy đánh thiếp thân một trận trước đi, sau đó thiếp thân sẽ đi quỳ trước cửa lớn được không?
Miêu Nghị kề miệng sát bên tai Vân Tri Thu rống lớn:
- Vân Tri Thu, nàng có thể yên phận chút được không?
Miêu Nghị nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng của cung nữ đến gần bên này, hắn vội quay đầu đi, sợ bị người ta thấy khuôn mặt thê thảm của mình. Miêu Nghị nhanh chóng kéo tay Vân Tri Thu lôi đi.
Vân Tri Thu bị kéo đi mắt lóe tia gian xảo sau đó tràn đầy tình ý nhìn sau gáy Miêu Nghị bị nàng đánh tóc rối xù. Vẻ mặt Vân Tri Thu thỏa mãn, thầm nghĩ nam nhân này vẫn yêu thương nàng, thà bản thân chịu uất ức chứ không để nàng chịu khổ chút nào. May mắn vừa rồi nàng không tức giận mất hết lý trí giết hắn.
Tình huống gì đây?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi chạy nhanh tới ngẩn ngơ, thấy đại nhân kéo phu nhân vào phòng tắm.
Biểu tình trên mặt phu nhân là sao? Vì sao là gương mặt hạnh phúc sắp chết? Hai người khó hiểu nhìn nhau, lại đứng canh giữ ở cửa phòng tắm.
Miêu Nghị nổi giận đùng đùng trở vào phòng tắm, kéo nữ nhân sau lưng mình ra đẩy tới trước.
Vân Tri Thu té ngồi trên giường ngọc, nhìn bộ dạng thê thảm của Miêu Nghị làm nàng cũng thấy ngại ngùng, hơi đỏ mặt. Đánh nam nhân của mình ra nông nỗi này, Vân Tri Thu ăn năn cảm thấy thật kỳ cục, không nữ nhân bình thường nào làm chuyện như vậy.
Đã bao lâu nàng không đánh người? Lúc trước ở Đại Ma Thiên Vân Tri Thu hay làm chuyện này, về sau đã lâu rồi không làm như thế nữa, lần gần đây nhất là đợt đại hội giám bảo của Vô Lượng quốc chấm dứt. Lần đó Vân Phi Hoàng nhi tử của Vân Bảo cướp ba mươi viên Tiên Nguyên đan của Miêu Nghị, hớt tay trên. Vân Tri Thu tức giận gai mắt nên đè đường đệ Vân Phi Hoàng ra đánh thấy thương, cứng rắn giật lại Tiên Nguyên đan trả cho Miêu Nghị. Sau đó là lần này nàng đánh phu quân của mình ra nông nỗi như thế.
Mắt Vân Tri Thu long lanh nói:
- Phu quân muốn trừng phạt thế nào thiếp thân cũng nhận.
- Cô nãi nãi! Tổ tông!
Miêu Nghị chắp tay vái:
- Nàng làm ơn đừng quấy nữa được không? Coi như ta xin nàng.
Vân Tri Thu hỏi:
- Vậy phu quân còn bỏ ta không?
Miêu Nghị tiếp tục chắp tay vái:
- Không dám! Ta nhận ! Ta xứng đáng! Ta tự tìm tội chịu! Đời trước ta nợ nàng được chưa? Ta xin nàng tha cho ta đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị đột nhiên thấy một cái chân mang giày thêu đưa tới trước mặt mình, ngước lên thấy hai tay Vân Tri Thu chống ra sau, giơ chân đưa tới trước mặt hắn.
Khuôn mặt Vân Tri Thu quyết rũ nói:
- Cởi giày giúp ta.
Hai tay Miêu Nghị siết chặt, rất muốn đánh người, hắn kích động nói:
- Nàng lại muốn sao nữa? Còn chưa xong? Ta nói cho nàng biết, kiên nhẫn của ta có hạn!
Vân Tri Thu nghiêm túc nói:
- Cởi giày giúp ta, ta muốn tắm rửa.
Miêu Nghị phất tay hất chân nàng ra:
- Nàng không có tay sao?
Vân Tri Thu gặn hỏi:
- Ngươi có giúp không? Nếu không cởi giúp thì sao ta biết ngươi có thật sự tha thứ cho ta không? Lỡ lát sau ngươi bỏ ta thì làm sao?
Miêu Nghị nổi điên:
- . . .
Miêu Nghị chộp mắt cá chân Vân Tri Thu thuận tay kéo giày nàng ra ném về phía sau, cởi giày ống của nàng xuống vứt bỏ.
Một cái chân khác trên giường ngọc đưa ra:
- Còn bên này nữa!
Miêu Nghị khom người nắm ống quần dưới váy nàng kéo ra, mới cởi một chiếc giày thì cái chân ngọc ngà đạp lên mặt hắn:
- Ngưu Nhị, thơm không?
Bốp!
Miêu Nghị tát chân đẩy ra:
- Thúi!
Miêu Nghị mới lột cái vớ khác, hai chân dưới váy kẹp chặt cổ Miêu Nghị, hắn bị khóa chặt lạnh lùng nhìn Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nhàn nhã hỏi:
- Ngưu Nhị, ta hỏi ngươi một chuyện, xa nhà nhiều năm như vậy có đụng vào nữ nhân khác không?
Tim Miêu Nghị rớt cái bịch, câu này chọc trúng điểm yếu của Miêu địa quan nhân, là chuyện hắn lo lắng nhất. Câu này vừa nói ra Miêu Nghị cảm giác mới rồi mình ăn đòn là đúng, lửa giận bay biến hết, chột dạ nhiều hơn.
Nhưng đã có bài học vừa rồi, đánh chết Miêu Nghị cũng không thừa nhận.
Miêu Nghị cố gắng làm bộ như bình thường, hừ lạnh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta đã nói với nàng rồi, ta bị nhốt trong Huyết Ma trận ba trăm năm, làm gì có tâm tình làm mấy chuyện linh tinh đó.
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Xì, hòa thượng đã ăn mặn còn bảo mình ăn chay, ai tin? Ta chưa thấy, ngươi muốn nói thế nào chẳng được. Nói cho ngươi biết, đừng để ta bắt được chứng cứ, khi đó không đơn giản là đánh một trận như hôm nay, ta sẽ thiến ngươi!
Câu này làm đũng quần của nam nhân lạnh lẽo, đặc biệt đụng phải phu nhân thật sự dám hành động.
Miêu Nghị dùng tức giận che giấu lo âu:
- Không còn lời gì để nói với nữ nhân càn quấy như nàng nữa!
Miêu Nghị gồng sức kéo hai chân Miêu Nghị ra, bất đắc dĩ tu vi không cao bằng người ta, không thể gỡ ra được.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Bà tám, thả ra!
Hai chân kẹp chặt cổ Miêu Nghị không thả, Vân Tri Thu cười rất vui vẻ, đặc biệt cái đầu bị đánh mặt sưng phù vùng vẫy giữa hai chân mình, rất buồn cười. Miêu Nghị càng nói Vân Tri Thu kẹp càng chặt.
Miêu Nghị rống to:
- Nếu còn không thả lỏng thì đừng trách lão tử không khách sáo!
Mợ nó, đừng ép lão tử dùng Tinh Hỏa quyết!
Vân Tri Thu cười muốn tắt thở hỏi:
- A? Không khách sáo thế nào?
Miêu Nghị đang khom lưng bỗng đứng thẳng mang theo Vân Tri Thu bay lên tháp ngọc.
Hai tay Vân Tri Thu vén váy trùm lên đầu Miêu Nghị, hai chân quấn quanh cưỡi lên cổ hắn.
Hai tay cách váy nắm tai Miêu Nghị, Vân Tri Thu cười khúc khích hỏi:
- Phu quân, phong cảnh trong váy của thiếp thân thế nào?
Bên trong mặc quần thì phong cảnh khỉ gì, không thấy gì hết! Huống chi Miêu Nghị không tầm tình ngắm, hắn quê quá hóa giận vỗ mông Vân Tri Thu bồm bộp.
Miêu Nghị vùi đầu trong váy kêu lên:
- Lăn xuống!
Vân Tri Thu bị Miêu Nghị đánh đỏ mặt, mắt ướt xuân tình, hơi không chịu nổi nên nàng bay lên. Miêu Nghị thoát khỏi làn váy, thấy Vân Tri Thu xoay tròn trên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống, đôi chân ngà đặt trên tháp ngọc.
Quay về đại thế giới đi!
Đây là ý nghĩ lóe qua trong óc Miêu Nghị, hắn quay đầu bước đi.
Vân Tri Thu lạnh lùng hỏi:
- Không muốn hỏi chuyện về Yến Bắc Hồng sao?
Miêu Nghị khựng lại, nàng luôn có cách bắt chặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro