Nơi lòng người hướng về (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Đoạn Xuân Nhi:
- Có phải Đại đô đốc coi thường nữ nhân, cảm thấy đại soái phái ta tới như chuyện cười không?
- Không có không có, tuyệt đối không có chuyện này! Miêu Nghị vội vàng xua tay phủ nhận.
Đoạn Xuân Nhi:
- Nếu là vậy, đại sự Sáp tới, có phải Đại đô đốc bên này cũng nên bắt đầu chuẩn bị không?
- Đang đợi Đại tướng quân tới.
Miêu Nghị đáp một tiếng, nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh:
- Làm việc theo kế hoạch, trước tiên cách ly chủ tướng các đường
- Dạ!
Dương Triệu Thanh tuân mệnh rời đi. U Minh Tông đốc phủ có một tòa địa cung, bình thường rật ít khi sử dụng, tướng lĩnh nhận được tin tới tập hợp có tất cả hơn năm mươi người.
Chủ điện không điện cung trống rồng, mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Miêu Nghị, trái lại thủ vệ đi theo bọn họ sau khi bọn họ tiến vào địa cung thì niêm phong cửa điện và cả các cửa lớn đi ra ngoài lại khiến mọi người có cảm giác bị nhốt lại trong này.
Hành động này khiến bọn họ có chút bất an, nghĩ tới mấy người Văn Trạch đang bị khống chế theo bản năng.
Dương Triệu Thanh lại mở miệng nói:
- Chư vị theo lệnh của Đại đô đốc, phiền chư vị giao hết tất cả những vật có thể liên lạc với bên ngoài ra đây.
- Phó tổng đốc Hoành Vô Đạo đang cảnh giác xung quanh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Triệu Thanh, trầm giọng nói:
- Dương tổng quản, có ý gì?
Dương Triệu Thanh cười nói:
- Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là bảo mật cần thiết mà thôi.
Hoành Vô Đạo:
- Ta muốn gặp Đại đô đốc!
- Chuyện gì mà muốn gặp ta?
Phía bên ngoài đại cung truyền tới âm thanh của Miêu Nghị.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Miêu Nghị dẫn Đoạn Xuân Nhi tới, Diêm Tu và Dương Khánh sau khi dịch dung cũng theo vào.
Dương Triệu Thanh tiến lên bẩm báo lại chuyện hẳn là mọi người đã hiểu lầm, Miêu Nghị cười phất phất tay tỏ ý đã biết, trực tiếp xuyên qua đám người, đứng đối mặt với moi người.
Sau khi thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, Miêu Nghị chỉ chỉ Đoạn Xuân Nhi bên cạnh mình, cười nói:
- Không biết có quen không?
- Đoạn Xuân Nhi dưới trướng Bàng Quán. Có một người nói.
Đoạn Xuân Nhi ôm quyên với mọi người xung quanh
- Có không ít người quen cũ.
Miêu Nghị gật đầu:
- Quen là tốt rồi. Đoạn tướng quân, vẫn nên để tướng quân giải thích chút đi vậy
- Được!
Đoạn Xuân Nhi đáp lại, nghiêm mặt với mọi người, nói:
– Ta nghĩ gần đây mọi người đều đã nghe nói chuyện con gái Bàng soái chịu nhục, tuy nói cuối cùng hai bên đã giải thích đây chỉ là hiểu lầm, nhưng mọi người đều là người tinh tường, sao có chuyện không hiểu rõ chân tướng, nên ta sẽ không giải thích cặn kẽ nữa. Việc này đối với Bàng soái mà nói là mối nhục vô cùng lớn. Hạo Đức Phương khinh người quá đáng. Bàng Soái nuốt không trôi cơn giận này, quyết tâm diệt trừ Hạo Đức Phương, thay thế vị trí của lão! Bàng soái đã cùng Ngưu đại đô đốc kết đồng minh, bằng lòng sau khi chuyện thành sẽ cho Đại đô đốc địa bàn Mão Lộ, Đại đô đốc vui vẻ đồng ý, ta tới đây là để thay mặt Bàng soái liên lạc với bên này!
Vừa dứt lời, chúng tướng ồ lên, tin tức này có hơi chấn động, cả đám dồn ánh mắt về phía Miêu Nghị, còn Miêu Nghị khẽ gật đầu xác nhận.
Hoành Vô Đạo chắp tay nói:
- Đại đô đốc, đây không phải chuyện nhỏ, dựa vào thực lực của chúng ta và Bàng Quán, chỉ e là khó có thể chống lại Hạo Đức Phương, huống hồ Hạo Đức Phương và đám người Khấu Lăng Hư có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, e là mấy vị kia sẽ không ngồi trơ mắt nhìn Hạo Đức Phương xảy ra chuyện.
Miêu Nghi nói:
- Sao ta lại không biết được? Ta há có thể dễ dàng mạo hiểm làm việc khi chưa chắc chắn ư? Bàng soái cũng không phải người lỗ màng, đương nhiên phải có phần thắng mới đáp ứng. Những việc khác các vị không cần lo lắng nhiều, mời các vị tới đây, các vị chỉ cần làm một việc, mường tượng trước chiến cuộc, định ra kế hoạch tấn công, cần phải chuẩn bị chu toàn, một khi chuyện xảy ra, chính là lúc đại quân U Minh dốc toàn lực, sau khi thành chuyện các vị cũng sẽ được hưởng phú quý, không biết ý các vị thế nào?
Mọi chuyện tới quá đột ngột, mọi người đều khó lòng chấp nhận, nhưng trong lòng rung động, có chút hưng phấn, một khi đạt được tinh không rộng lớn Mão Đường thì tương lai đầy hứa hẹn, ở lại đây e là sẽ lại trói chặt phú quý của mình lần nữa, mọi người đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Tâm trạng của mọi người đã sớm nằm trong dự liệu của Miêu Nghị, lấy lại thứ mình từng đánh mất, chỉ e là chuyện đám người này đã chờ đợi từ lâu, dù sao bị kìm kẹp ở đây nhiều năm như vậy, sự sợ hãi bất an đã sớm chẳng còn, chuyện này ở mức độ nào đó cũng chính là nguy cơ của Miêu Nghị, nhất định phải phát tiết. Vì lẽ đó chỉ cần cho bọn họ cơ hội, chắc hẳn sẽ không ai từ chối, lòng người đồng nhất, quân tâm vừng chắc, hắn không hề tồn tại cái gọi là khó khăn khi thuyết phục, vì vậy hắn cũng lười giải thích dài dòng.
Sau khi chư tướng nhìn nhau, cũng kết luật Miêu Nghị chắc chặn sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy, nhanh chóng xếp thành hàng chỉnh tề, cùng lúc chắp tay nói:
- Nguyện vì Đại đô đốc không tiếc mạng này! Miêu Nghị gật đầu nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, các tin tức bên ngoài ta sẽ kịp thời báo cho mọi người để tiện cho mọi người định ra kế hoạch bất cứ lúc nào, đồ chuyên dùng và thức ăn sẽ có người phụ trách mang tới, không cần mọi người phải lo lắng. Còn đồ trên người mọi người hãy lập tức giao ra để thống bảo quản, trước đại chiến không ai được phép liên lạc với bên ngoài, trái lệnh lập tức chém! Người đâu, soát người, thu hết đồ lại!
Giọng nói hắn rất bình thản, cứ như nói chuyện gì đó rất nhẹ nhàng chẳng chút quan trọng vậy.
Một đội hộ vệ lập tức chạy tới, đứng thành hàng, bưng khay đựng đồ trên tay.
Sau khi chư tướng quay sang nhìn nhau đều im lặng cởi đồ vật trên người đặt lên trên khay, cũng lân lượt tiến lên để bên kia lục soát.
Mười mấy cái la bàn tinh đồ được mang xuống đất, đặt trong địa cung để sử dụng. Tất cả những người tới đây đều đã bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài.
Sau khi chờ, Miêu Nghị ra khỏi địa cung. Đoạn Xuân Nhi đi cạnh hăm hở mở lời khen:
- Đại đô đốc quân lệnh như núi, quả nhiên hiệu suất làm vệc rất cao.
Miêu Nghị cười cười khổng rõ ý, đi về phía Thanh Nguyệt đang đợi ở ngoài. Sau khi kể lại khái quát tình hình, ra lệnh:
- Mấy ngày trước ta kiếm cớ điều một triệu nhân mã vào U tuyền điều tra, chính là để chuẩn bị cho lúc này. Hiện giờ ngươi lập tức đi tiếp sức, thống lĩnh đại quân bí mật cùng hội hợp với Bàng soái, cần phải bảo mật, không được để lộ bất cứ tin tức gì!
- Có phải Đại đô đốc coi thường nữ nhân, cảm thấy đại soái phái ta tới như chuyện cười không?
- Không có không có, tuyệt đối không có chuyện này! Miêu Nghị vội vàng xua tay phủ nhận.
Đoạn Xuân Nhi:
- Nếu là vậy, đại sự Sáp tới, có phải Đại đô đốc bên này cũng nên bắt đầu chuẩn bị không?
- Đang đợi Đại tướng quân tới.
Miêu Nghị đáp một tiếng, nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh:
- Làm việc theo kế hoạch, trước tiên cách ly chủ tướng các đường
- Dạ!
Dương Triệu Thanh tuân mệnh rời đi. U Minh Tông đốc phủ có một tòa địa cung, bình thường rật ít khi sử dụng, tướng lĩnh nhận được tin tới tập hợp có tất cả hơn năm mươi người.
Chủ điện không điện cung trống rồng, mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Miêu Nghị, trái lại thủ vệ đi theo bọn họ sau khi bọn họ tiến vào địa cung thì niêm phong cửa điện và cả các cửa lớn đi ra ngoài lại khiến mọi người có cảm giác bị nhốt lại trong này.
Hành động này khiến bọn họ có chút bất an, nghĩ tới mấy người Văn Trạch đang bị khống chế theo bản năng.
Dương Triệu Thanh lại mở miệng nói:
- Chư vị theo lệnh của Đại đô đốc, phiền chư vị giao hết tất cả những vật có thể liên lạc với bên ngoài ra đây.
- Phó tổng đốc Hoành Vô Đạo đang cảnh giác xung quanh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Dương Triệu Thanh, trầm giọng nói:
- Dương tổng quản, có ý gì?
Dương Triệu Thanh cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là bảo mật cần thiết mà thôi.
Hoành Vô Đạo:
- Ta muốn gặp Đại đô đốc!
- Chuyện gì mà muốn gặp ta?
Phía bên ngoài đại cung truyền tới âm thanh của Miêu Nghị.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Miêu Nghị dẫn Đoạn Xuân Nhi tới, Diêm Tu và Dương Khánh sau khi dịch dung cũng theo vào.
Dương Triệu Thanh tiến lên bẩm báo lại chuyện hẳn là mọi người đã hiểu lầm, Miêu Nghị cười phất phất tay tỏ ý đã biết, trực tiếp xuyên qua đám người, đứng đối mặt với moi người.
Sau khi thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, Miêu Nghị chỉ chỉ Đoạn Xuân Nhi bên cạnh mình, cười nói:
- Không biết có quen không?
- Đoạn Xuân Nhi dưới trướng Bàng Quán. Có một người nói.
Đoạn Xuân Nhi ôm quyên với mọi người xung quanh
- Có không ít người quen cũ.
Miêu Nghị gật đầu:
- Quen là tốt rồi. Đoạn tướng quân, vẫn nên để tướng quân giải thích chút đi vậy
- Được!
Đoạn Xuân Nhi đáp lại, nghiêm mặt với mọi người, nói:
– Ta nghĩ gần đây mọi người đều đã nghe nói chuyện con gái Bàng soái chịu nhục, tuy nói cuối cùng hai bên đã giải thích đây chỉ là hiểu lầm, nhưng mọi người đều là người tinh tường, sao có chuyện không hiểu rõ chân tướng, nên ta sẽ không giải thích cặn kẽ nữa. Việc này đối với Bàng soái mà nói là mối nhục vô cùng lớn. Hạo Đức Phương khinh người quá đáng. Bàng Soái nuốt không trôi cơn giận này, quyết tâm diệt trừ Hạo Đức Phương, thay thế vị trí của lão! Bàng soái đã cùng Ngưu đại đô đốc kết đồng minh, bằng lòng sau khi chuyện thành sẽ cho Đại đô đốc địa bàn Mão Lộ, Đại đô đốc vui vẻ đồng ý, ta tới đây là để thay mặt Bàng soái liên lạc với bên này!
Vừa dứt lời, chúng tướng ồ lên, tin tức này có hơi chấn động, cả đám dồn ánh mắt về phía Miêu Nghị, còn Miêu Nghị khẽ gật đầu xác nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoành Vô Đạo chắp tay nói:
- Đại đô đốc, đây không phải chuyện nhỏ, dựa vào thực lực của chúng ta và Bàng Quán, chỉ e là khó có thể chống lại Hạo Đức Phương, huống hồ Hạo Đức Phương và đám người Khấu Lăng Hư có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, e là mấy vị kia sẽ không ngồi trơ mắt nhìn Hạo Đức Phương xảy ra chuyện.
Miêu Nghi nói:
- Sao ta lại không biết được? Ta há có thể dễ dàng mạo hiểm làm việc khi chưa chắc chắn ư? Bàng soái cũng không phải người lỗ màng, đương nhiên phải có phần thắng mới đáp ứng. Những việc khác các vị không cần lo lắng nhiều, mời các vị tới đây, các vị chỉ cần làm một việc, mường tượng trước chiến cuộc, định ra kế hoạch tấn công, cần phải chuẩn bị chu toàn, một khi chuyện xảy ra, chính là lúc đại quân U Minh dốc toàn lực, sau khi thành chuyện các vị cũng sẽ được hưởng phú quý, không biết ý các vị thế nào?
Mọi chuyện tới quá đột ngột, mọi người đều khó lòng chấp nhận, nhưng trong lòng rung động, có chút hưng phấn, một khi đạt được tinh không rộng lớn Mão Đường thì tương lai đầy hứa hẹn, ở lại đây e là sẽ lại trói chặt phú quý của mình lần nữa, mọi người đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Tâm trạng của mọi người đã sớm nằm trong dự liệu của Miêu Nghị, lấy lại thứ mình từng đánh mất, chỉ e là chuyện đám người này đã chờ đợi từ lâu, dù sao bị kìm kẹp ở đây nhiều năm như vậy, sự sợ hãi bất an đã sớm chẳng còn, chuyện này ở mức độ nào đó cũng chính là nguy cơ của Miêu Nghị, nhất định phải phát tiết. Vì lẽ đó chỉ cần cho bọn họ cơ hội, chắc hẳn sẽ không ai từ chối, lòng người đồng nhất, quân tâm vừng chắc, hắn không hề tồn tại cái gọi là khó khăn khi thuyết phục, vì vậy hắn cũng lười giải thích dài dòng.
Sau khi chư tướng nhìn nhau, cũng kết luật Miêu Nghị chắc chặn sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy, nhanh chóng xếp thành hàng chỉnh tề, cùng lúc chắp tay nói:
- Nguyện vì Đại đô đốc không tiếc mạng này! Miêu Nghị gật đầu nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, các tin tức bên ngoài ta sẽ kịp thời báo cho mọi người để tiện cho mọi người định ra kế hoạch bất cứ lúc nào, đồ chuyên dùng và thức ăn sẽ có người phụ trách mang tới, không cần mọi người phải lo lắng. Còn đồ trên người mọi người hãy lập tức giao ra để thống bảo quản, trước đại chiến không ai được phép liên lạc với bên ngoài, trái lệnh lập tức chém! Người đâu, soát người, thu hết đồ lại!
Giọng nói hắn rất bình thản, cứ như nói chuyện gì đó rất nhẹ nhàng chẳng chút quan trọng vậy.
Một đội hộ vệ lập tức chạy tới, đứng thành hàng, bưng khay đựng đồ trên tay.
Sau khi chư tướng quay sang nhìn nhau đều im lặng cởi đồ vật trên người đặt lên trên khay, cũng lân lượt tiến lên để bên kia lục soát.
Mười mấy cái la bàn tinh đồ được mang xuống đất, đặt trong địa cung để sử dụng. Tất cả những người tới đây đều đã bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài.
Sau khi chờ, Miêu Nghị ra khỏi địa cung. Đoạn Xuân Nhi đi cạnh hăm hở mở lời khen:
- Đại đô đốc quân lệnh như núi, quả nhiên hiệu suất làm vệc rất cao.
Miêu Nghị cười cười khổng rõ ý, đi về phía Thanh Nguyệt đang đợi ở ngoài. Sau khi kể lại khái quát tình hình, ra lệnh:
- Mấy ngày trước ta kiếm cớ điều một triệu nhân mã vào U tuyền điều tra, chính là để chuẩn bị cho lúc này. Hiện giờ ngươi lập tức đi tiếp sức, thống lĩnh đại quân bí mật cùng hội hợp với Bàng soái, cần phải bảo mật, không được để lộ bất cứ tin tức gì!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro