Phản đồ. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Trong tiếng cười của mọi người, Miêu Nghị nhìn Tô Lực chằm chằm:
- Tô Lực, ngươi muốn tìm tương lai thì ta không ngăn cản, ngươi sợ ta liên lụy ngươi, ta cũng không trách. Nhưng ngươi nhớ kỹ câu này cho ta, ai có chí nấy, ta không so đo, nhưng ta tuyệt đối không bỏ qua phản đồ!
Tô Lực lo lắng nhìn hai bên.
Phu nhân của đô thống nào đó, Nghiêm Tố Nghiêm đại thống lĩnh đứng ra:
- Ngưu Hữu Đức, đây không phải nơi cho ngươi uy hiếp giương oai! Không buông tha? Còn chưa biết là ai không tha ai!
Miêu Nghị không cãi cọ với nàng, hắn đẩy từng cửa viện. Không ngoài dữ đoán, đám người theo sau xem kịch quả nhiên nhằm vào hắn, mười viện cung cấp cho đại thống lĩnh Thiên Nhai đều bị chiếm.
Miêu Nghị lười nói nhảm với họ, hắn móc tinh linh ra liên lạc với Bích Nguyệt Phu Nhân, hỏi thẳng: Có phải phu nhân muốn dồn ty chức vào chỗ chết không?
Không phải Miêu Nghị méc Bích Nguyệt Phu Nhân xin giúp đỡ, hắn chỉ muốn xác nhận nàng có ngầm chấp nhận không. Nếu đúng vậy, dưới có đám người này quậy, trên có Bích Nguyệt Phu Nhân ngầm chấp nhận thì Miêu Nghị đừng mơ thuận lợi đi tham gia sát hạch. Nếu bị dồn vào đường cùng thì Miêu Nghị bất chấp có đắc tội Bích Nguyệt Phu Nhân không, trở về từ sát hạch rồi hắn không định tiếp tục lăn lộn trong Thiên Nguyên, nên chẳng cần sợ trở mặt với Bích Nguyệt Phu Nhân, hắn sẽ trực tiếp liên lạc với Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan của Thiên Đình, cáo ngự trạng với bộ Giám Sát Thiên Đình.
Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi: Sao Ngưu đại thống lĩnh nói vậy?
Miêu Nghị hỏi: Vậy tại sao trong trang viên trú ngụ tập trung trước khi sát hạch, tất cả người trông giữ bắt tay nhau không cho ty chức một chỗ nghỉ?
Bích Nguyệt Phu Nhân: Có chuyện như vậy? Chờ chút.
Rất nhanh, Bích Nguyệt Phu Nhân dẫn đám người Lan Hương từ trên trời giáng xuống trước mặt Miêu Nghị. Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn đám người đối đầu với Miêu Nghị là hiểu đại khái, trong lòng nàng rực cháy lửa. Dù các ngươi muốn hại Ngưu Hữu Đức cũng phải đợi ta giao tiếp người đã, khi đó các ngươi muốn làm gì chẳng liên quan ta. Bây giờ gây sự, nếu truyền vào tai Thiên Hậu, lần đầu tiên Thiên Hậu cầm quyền tổ chức sát hạch bị xảy ra trục trặc ở chỗ của ta thì Thiên Hậu nhìn ta thế nào? Thiên Nguyên Hầu Gia đã dặn Bích Nguyệt Phu Nhân rồi, đây là lần đầu tiên quyền lực của Thiên Hậu vươn ra hậu cung, phải nghiêm túc ứng đối, không thì rất có thể Thiên Hậu sẽ không tiếc mọi giá giết gà dọa khỉ!
Đám người Chương Hãn Phương rụt cổ, không ngờ Miêu Nghị trực tiếp mời Bích Nguyệt Phu Nhân ra. Năm xưa phủ Đông Hoa Tổng Trấn mở tiệc mời khách không thấy Miêu Nghị dám lên tiếng. Bọn họ lặng lẽ chuồn đi, Tô Lực sợ đứng tim.
Bích Nguyệt Phu Nhân hét to:
- Đứng lại!
Đám người cứng lại.
Bích Nguyệt Phu Nhân lạnh lùng hỏi:
- Tình huống gì?
Miêu Nghị nói thẳng:
- Những người này chiếm toàn bộ viện tử, ty chức không có chỗ đặt chân.
Tang Như Nguyệt nói:
- Đừng ngậm máu phun người, ai nói chúng ta chiếm hết viện tử? Ngươi có nhân chứng không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Tất cả nhân chứng ở chỗ của ngươi.
- Vậy là không có . . .
Bích Nguyệt Phu Nhân ngắt lời:
- Câm miệng hết cho ta, xem ta là phông nền sao?
Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu nhìn quanh, thi pháp quát to:
- Cung Vũ Phỉ!
Thanh âm mới truyền ra một bóng người bay tới, Cung Vũ Phỉ từ đâu chui ra, kinh sợ hành lễ nói:
- Phu nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân hét to:
- Ngươi quản sự như vậy sao?
Cung Vũ Phỉ liếc đám người Chương Hãn Phương, cứng rắn nói:
- Không biết có chuyện gì, xin phu nhân chỉ dẫn cho.
Bích Nguyệt Phu Nhân lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng giơ cao đánh khẽ:
- Lập tức sắp xếp chỗ ở cho đại thống lĩnh, nếu còn có gì ngoài ý muốn ta sẽ hỏi tội ngươi!
Cung Vũ Phỉ lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
- Còn các ngươi nữa!
Bích Nguyệt Phu Nhân chỉ vào đám người:
- Nếu dám gây sự nữa thì đừng trách ta không nể mặt!
Bích Nguyệt Phu Nhân nói xong liếc Miêu Nghị một cái, vung tay áo, dẫn mấy người bay lên trời trở về. Miêu Nghị nheo mắt nhìn bóng dáng biến mất trong phủ Tổng Trấn trên đỉnh núi, hắn hiểu hết. Bích Nguyệt Phu Nhân không chất vấn đám người này một câu, đây chính là thái độ, chứng minh nàng nghiêng hướng đám người kia. Nhưng cũng tỏ rõ Bích Nguyệt Phu Nhân không muốn xảy ra chuyện trước khi bắt đầu sát hạch, không thì nàng đã chẳng ra mặt.
Cung Vũ Phỉ không khách sáo vươn tay mời:
- Ngưu đại thống lĩnh, mời cất bước.
Miêu Nghị thấy độc ác trong mắt Cung Vũ Phỉ, hiện tại hắn không làm gì nàng được, đành tạm ghi sổ món nợ này. Miêu Nghị đi theo Cung Vũ Phỉ, sau lưng là tiếng trào phúng.
Viện tử vẫn là gian cũ, hiện tại không có người chạy tới nói đã có người ở trong viện này, dù sao Bích Nguyệt Phu Nhân mới vừa ra mặt. Mấy vị đại thống lĩnh không dám đắc tội Bích Nguyệt Phu Nhân, sau này còn phải lăn lộn dưới tay Thiên Nguyên Hầu. Bọn họ tham gia sát hạch không phải chạy đi mạo hiểm chịu chết, đơn thuần để qua sát hạch cho có, vừa vào Địa Ngục chắc chắn họ sẽ kiếm chỗ trốn, đợi khi sát hạch chấm dứt rồi trở về. Có thành tích hay không chẳng quan trọng, họ chưa từng muốn giữ vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, giữ mạng mới quan trọng. Cũng vì bất đắc dĩ, không đi tham gia sẽ bị biếm làm Thổ Địa, một vạn năm không được đề bạt. Bổng lộc của Thổ Địa có chút xíu, không đủ cho bọn họ tiêu vặt bình thường. Dựa vào chút bổng lộc đó sống qua một vạn năm, thiếu tài nguyên tu hành quá lớn. Đây không phải một, hai năm mà là một vạn năm, quá đáng!
Dù có quan hệ bối cảnh cũng không có lý nào cho ngươi tài nguyên tu hành sung túc suốt một vạn năm, nuôi ngươi không. Bọn họ bất đắc dĩ đành đi Địa Ngục sống qua một trăm năm, đi ra dù không làm được đại thống lĩnh Thiên Nhai thì ít nhất còn được điều tới nơi khác làm đại thống lĩnh, hơi ít mỡ chút nhưng đủ sức nuôi sống mình, đây là cái lợi khi có quan hệ có bối cảnh.
Người khác báo danh sát hạch không tốt số như vậy, bọn họ báo danh vì liều mạng ra tiền đồ, người đi Địa Ngục đánh cuộc một phen đa số là không có tương lai.
Miêu Nghị nhìn trúng điều này nên mới ổn định chỗ ngụ liền đi khắp nơi lôi kéo, hy vọng giống lúc hội dẹp loạn Tinh Túc Hải sẽ kéo được một đám người kết minh tự bảo vệ mình. Nhưng sát hạch khác với hội dẹp loạn Tinh Túc Hải, không như lần trước sát hạch Thiên Đình, không lấy mục đích đánh giết mà chỉ đi Địa Ngục tìm hiểu. Nếu ai kết minh với Ngưu Hữu Đức Ngưu đại thống lĩnh nổi tiếng như cồn thì đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
- Tô Lực, ngươi muốn tìm tương lai thì ta không ngăn cản, ngươi sợ ta liên lụy ngươi, ta cũng không trách. Nhưng ngươi nhớ kỹ câu này cho ta, ai có chí nấy, ta không so đo, nhưng ta tuyệt đối không bỏ qua phản đồ!
Tô Lực lo lắng nhìn hai bên.
Phu nhân của đô thống nào đó, Nghiêm Tố Nghiêm đại thống lĩnh đứng ra:
- Ngưu Hữu Đức, đây không phải nơi cho ngươi uy hiếp giương oai! Không buông tha? Còn chưa biết là ai không tha ai!
Miêu Nghị không cãi cọ với nàng, hắn đẩy từng cửa viện. Không ngoài dữ đoán, đám người theo sau xem kịch quả nhiên nhằm vào hắn, mười viện cung cấp cho đại thống lĩnh Thiên Nhai đều bị chiếm.
Miêu Nghị lười nói nhảm với họ, hắn móc tinh linh ra liên lạc với Bích Nguyệt Phu Nhân, hỏi thẳng: Có phải phu nhân muốn dồn ty chức vào chỗ chết không?
Không phải Miêu Nghị méc Bích Nguyệt Phu Nhân xin giúp đỡ, hắn chỉ muốn xác nhận nàng có ngầm chấp nhận không. Nếu đúng vậy, dưới có đám người này quậy, trên có Bích Nguyệt Phu Nhân ngầm chấp nhận thì Miêu Nghị đừng mơ thuận lợi đi tham gia sát hạch. Nếu bị dồn vào đường cùng thì Miêu Nghị bất chấp có đắc tội Bích Nguyệt Phu Nhân không, trở về từ sát hạch rồi hắn không định tiếp tục lăn lộn trong Thiên Nguyên, nên chẳng cần sợ trở mặt với Bích Nguyệt Phu Nhân, hắn sẽ trực tiếp liên lạc với Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan của Thiên Đình, cáo ngự trạng với bộ Giám Sát Thiên Đình.
Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi: Sao Ngưu đại thống lĩnh nói vậy?
Miêu Nghị hỏi: Vậy tại sao trong trang viên trú ngụ tập trung trước khi sát hạch, tất cả người trông giữ bắt tay nhau không cho ty chức một chỗ nghỉ?
Bích Nguyệt Phu Nhân: Có chuyện như vậy? Chờ chút.
Rất nhanh, Bích Nguyệt Phu Nhân dẫn đám người Lan Hương từ trên trời giáng xuống trước mặt Miêu Nghị. Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn đám người đối đầu với Miêu Nghị là hiểu đại khái, trong lòng nàng rực cháy lửa. Dù các ngươi muốn hại Ngưu Hữu Đức cũng phải đợi ta giao tiếp người đã, khi đó các ngươi muốn làm gì chẳng liên quan ta. Bây giờ gây sự, nếu truyền vào tai Thiên Hậu, lần đầu tiên Thiên Hậu cầm quyền tổ chức sát hạch bị xảy ra trục trặc ở chỗ của ta thì Thiên Hậu nhìn ta thế nào? Thiên Nguyên Hầu Gia đã dặn Bích Nguyệt Phu Nhân rồi, đây là lần đầu tiên quyền lực của Thiên Hậu vươn ra hậu cung, phải nghiêm túc ứng đối, không thì rất có thể Thiên Hậu sẽ không tiếc mọi giá giết gà dọa khỉ!
Đám người Chương Hãn Phương rụt cổ, không ngờ Miêu Nghị trực tiếp mời Bích Nguyệt Phu Nhân ra. Năm xưa phủ Đông Hoa Tổng Trấn mở tiệc mời khách không thấy Miêu Nghị dám lên tiếng. Bọn họ lặng lẽ chuồn đi, Tô Lực sợ đứng tim.
Bích Nguyệt Phu Nhân hét to:
- Đứng lại!
Đám người cứng lại.
Bích Nguyệt Phu Nhân lạnh lùng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tình huống gì?
Miêu Nghị nói thẳng:
- Những người này chiếm toàn bộ viện tử, ty chức không có chỗ đặt chân.
Tang Như Nguyệt nói:
- Đừng ngậm máu phun người, ai nói chúng ta chiếm hết viện tử? Ngươi có nhân chứng không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Tất cả nhân chứng ở chỗ của ngươi.
- Vậy là không có . . .
Bích Nguyệt Phu Nhân ngắt lời:
- Câm miệng hết cho ta, xem ta là phông nền sao?
Bích Nguyệt Phu Nhân quay đầu nhìn quanh, thi pháp quát to:
- Cung Vũ Phỉ!
Thanh âm mới truyền ra một bóng người bay tới, Cung Vũ Phỉ từ đâu chui ra, kinh sợ hành lễ nói:
- Phu nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân hét to:
- Ngươi quản sự như vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Vũ Phỉ liếc đám người Chương Hãn Phương, cứng rắn nói:
- Không biết có chuyện gì, xin phu nhân chỉ dẫn cho.
Bích Nguyệt Phu Nhân lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng giơ cao đánh khẽ:
- Lập tức sắp xếp chỗ ở cho đại thống lĩnh, nếu còn có gì ngoài ý muốn ta sẽ hỏi tội ngươi!
Cung Vũ Phỉ lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
- Còn các ngươi nữa!
Bích Nguyệt Phu Nhân chỉ vào đám người:
- Nếu dám gây sự nữa thì đừng trách ta không nể mặt!
Bích Nguyệt Phu Nhân nói xong liếc Miêu Nghị một cái, vung tay áo, dẫn mấy người bay lên trời trở về. Miêu Nghị nheo mắt nhìn bóng dáng biến mất trong phủ Tổng Trấn trên đỉnh núi, hắn hiểu hết. Bích Nguyệt Phu Nhân không chất vấn đám người này một câu, đây chính là thái độ, chứng minh nàng nghiêng hướng đám người kia. Nhưng cũng tỏ rõ Bích Nguyệt Phu Nhân không muốn xảy ra chuyện trước khi bắt đầu sát hạch, không thì nàng đã chẳng ra mặt.
Cung Vũ Phỉ không khách sáo vươn tay mời:
- Ngưu đại thống lĩnh, mời cất bước.
Miêu Nghị thấy độc ác trong mắt Cung Vũ Phỉ, hiện tại hắn không làm gì nàng được, đành tạm ghi sổ món nợ này. Miêu Nghị đi theo Cung Vũ Phỉ, sau lưng là tiếng trào phúng.
Viện tử vẫn là gian cũ, hiện tại không có người chạy tới nói đã có người ở trong viện này, dù sao Bích Nguyệt Phu Nhân mới vừa ra mặt. Mấy vị đại thống lĩnh không dám đắc tội Bích Nguyệt Phu Nhân, sau này còn phải lăn lộn dưới tay Thiên Nguyên Hầu. Bọn họ tham gia sát hạch không phải chạy đi mạo hiểm chịu chết, đơn thuần để qua sát hạch cho có, vừa vào Địa Ngục chắc chắn họ sẽ kiếm chỗ trốn, đợi khi sát hạch chấm dứt rồi trở về. Có thành tích hay không chẳng quan trọng, họ chưa từng muốn giữ vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, giữ mạng mới quan trọng. Cũng vì bất đắc dĩ, không đi tham gia sẽ bị biếm làm Thổ Địa, một vạn năm không được đề bạt. Bổng lộc của Thổ Địa có chút xíu, không đủ cho bọn họ tiêu vặt bình thường. Dựa vào chút bổng lộc đó sống qua một vạn năm, thiếu tài nguyên tu hành quá lớn. Đây không phải một, hai năm mà là một vạn năm, quá đáng!
Dù có quan hệ bối cảnh cũng không có lý nào cho ngươi tài nguyên tu hành sung túc suốt một vạn năm, nuôi ngươi không. Bọn họ bất đắc dĩ đành đi Địa Ngục sống qua một trăm năm, đi ra dù không làm được đại thống lĩnh Thiên Nhai thì ít nhất còn được điều tới nơi khác làm đại thống lĩnh, hơi ít mỡ chút nhưng đủ sức nuôi sống mình, đây là cái lợi khi có quan hệ có bối cảnh.
Người khác báo danh sát hạch không tốt số như vậy, bọn họ báo danh vì liều mạng ra tiền đồ, người đi Địa Ngục đánh cuộc một phen đa số là không có tương lai.
Miêu Nghị nhìn trúng điều này nên mới ổn định chỗ ngụ liền đi khắp nơi lôi kéo, hy vọng giống lúc hội dẹp loạn Tinh Túc Hải sẽ kéo được một đám người kết minh tự bảo vệ mình. Nhưng sát hạch khác với hội dẹp loạn Tinh Túc Hải, không như lần trước sát hạch Thiên Đình, không lấy mục đích đánh giết mà chỉ đi Địa Ngục tìm hiểu. Nếu ai kết minh với Ngưu Hữu Đức Ngưu đại thống lĩnh nổi tiếng như cồn thì đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro