Phiên Vân Phúc Vũ thú. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Vân Tri Thu cũng không giữ lại, quay đầu lại nói:
- Thiên nhi, giúp ta đưa mọi người ra.
- Mời.
Thiên Nhi vươn tay mời, sau đó ở phía trước dẫn đường.
Đi ra khỏi hòn non bộ, mấy người hết nhìn đông lại nhìn tây. Lúc đi qua cửa hàng, đám người nho sinh nhìn thấy mấy vị này đều sững sờ. Mà mấy người kia nhìn thấy trong cửa hàng phần lớn đều là tiểu nhị ở khách điếm Phong Vân năm đó, khóe miệng cũng co quắp một chút. Cảm thán, ngay cả đám hạ nhân này cũng đã sớm tới Đại thế giới.
Thiên nhi tiễn mọi người tới cửa.
Mấy người đứng bên ngoài cửa, nhìn người tới người đi trên đường. Trên đường, có người có yêu khí, hoặc là quỷ khí, vừa nhìn qua đã biết đều là tu sĩ.
Phong cảnh bốn phía khác biệt, nhà cửa rộng khiến cho mấy người cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này có một đội thiên binh thiên tướng đi tới, người cầm đầu hiên ngang lẫm liệt. Người này không phải là ai khác, mà là Liệt Hoàn mặc kim giáp, tay chắp tay phía sau nghênh ngang đi phía trước, uy phong bát diện. Người trên đường đi lập tức nhường đường, tránh lui ba thước sang hai bên.
- Đây không phải là Yêu vương Liệt Hoàn sao?
Tư Đồ Tiếu cười truyền âm mới mấy người còn lại.
Mấy người nhìn thấy Liệt Hoàn, Liệt Hoàn cũng nhìn thấy mấy người, cũng sững sờ, nghĩ thầm mấy vị này sao lại tới đây?
Khóe miệng Liệt Hoàn cười cười, mang đám người đi tới trước mặt mấy người.
Hắn chắp tay sau lưng đi quanh năm người một vòng, Liệt Hoàn vung tay:
- Mấy người này bộ dáng khả nghi, đừng để cho bọn chúng chạy.
Một đám thiên binh thiên tướng lập tức vung đao thương xuất hiện, vây quanh năm người. Người đi đường thấy vậy lập tức túm tụm lại.
Đám người Vân Khiếu lập tức phẫn nộ, thế nhưng nhớ tới Vân Tri Thu dặn dò, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, giận mà không dám nói gì.
May mắn Thiên nhi đứng ngoài cửa thấy vậy nhanh chóng đi ra, nàng còn chưa mở miệng thì Liệt Hoàn đã truyền âm hỏi:
- Đại cô cô, mấy gia hỏa này sao lại tới đây?
Thiên Nhi truyền âm nói:
- Đừng làm xằng bậy, là phu nhân mang về.
Liệt Hoàn ồ một tiếng, ngẫm lại cảm thấy cũng không đúng. Sao phu nhân lại mang mấy kẻ này tới đây? Hắn vẫn lấy ra tinh linh liên hệ với Phục Thanh xác nhận. Phục Thanh thông báo là Miêu Nghị sắp xếp, cũng bảo hắn không nên làm xằng bậy. Liệt Hoàn vốn muốn nhân cơ hội này hả giận một phen mới vung tay dẫn người rời đi. Năm người Vân Khiếu ở lại hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện khiến cho bọn họ không hài lòng mới chỉ bắt đầu. Kế tiếp, khi bắt đầu đi dạo bốn phía đám người Vân Khiếu mới phát hiện ra mình kiến thức hạn hẹp thế nào.
Trong những cửa hàng mọc lên san sát như rừng này có rất nhiều thứ tốt, làm cho mọi người hoa mắt, có cảm giác như hai lúa vào thành. Thế nhưng thứ tốt như vậy cho dù một kiện bọn họ cũng không mua nổi. thứ tốt chính thức cho dù là Lục thánh tự mình tới cũng không mua nổi.
Ba ngày trôi qua, năm người coi như đã mở mang tầm mắt.
Vô Lượng cung, Tiểu thế giới. Ngũ thánh cũng mang tới đệ tử hầu hạ, thái độ bên Miêu Nghị rất ác liệt, căn bản mặc kệ năm vị này ăn uống, sinh hoạt thế nào.
Sau khi biết được sư phụ không có chuyện, Hồng Trần tiên tử rời khỏi tiểu viện, trực tiếp đi vào hậu cung cầu kiến Miêu Nghị.
Được cho phép tiến vào, nhưng vừa thấy Miêu Nghị, Hồng Trần tiên tử muốn nói lại thôi.
Miêu Nghị thấy thế cười ha hả. Sau khi bảo những người khác trong sảnh lui ra, mời Hồng Trần ngồi xuống, hắn hỏi:
- Hiện tại có chuyện gì có thể nói ra được rồi.
Hồng Trần tiên tử yên lặng nói:
- Ngươi đã phát triển an toàn, sư phụ vì kiềm chế ngươi đã giam lỏng Nguyệt Ngọc...
Lúc này nàng đem mọi chuyện nói một cách đại khái ra.
- Tiện nhân Mục Phàm Quân.
Miêu Nghị âm thầm gầm lên một tiếng, không ngờ Mục Phàm Quân đã biết rõ tình huống lão nhị, cũng nhốt lão tam. Phẫn nộ, hắn vẫn cảm thấy nên xin lỗi lão tam. Phụ mẫu trên trời có linh tha thứ cho hắn, khi còn bé hắn không chiếu cố được lão tam cho tốt. Hôm nay biết được lão tam còn đang bị người ta bắt nạt, hắn đâu có thể nhịn được lửa giận, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hồng Trần nhanh chóng ngăn cản hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tự nhiên là tìm tiện nhân kia tính sổ.
Miêu Nghị lo lắng, chỉ vào mặt Hồng Trần nói:
- Ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Hồng Trần không có lui mà hỏi tiếp:
- Ngươi tính sổ như thế nào? Ngươi có công ơn nuôi dưỡng Nguyệt Ngọc, nhưng mà sư phụ ta sao lại không có công ơn nuôi dưỡng cơ chứ? Nói tới công ơn nuôi dưỡng sư phụ ta cũng không kém ngươi. Ngươi là huynh trưởng, sư phụ lại là sư phụ của nàng. Sư phụ giáo huấn đệ tử, thiên kinh địa nghĩa. Ai cũng không thể nói chữ không, ngươi tính sổ thế nào đây? Cho dù ngươi có năng lực, khả năng tính sổ. Ngươi bảo Nguyệt Ngọc phải làm sao bây giờ? Một bên là huynh trưởng, một bên là sư phụ. Nguyệt Ngọc nên giúp bên nào đây?
Miêu Nghị mỉm mai nói:
- Đừng có làm bộ đi, ngươi đừng cho là ta không biết. Mục Phàm Quân có tính toán gì, Nguyệt Ngọc là từ nhỏ ngươi mang tới, luận cảm tình với Nguyệt Ngọc thì ngươi còn sâu hơn.
Hồng Trần thở dài:
- Bây giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa, không có sư phụ không có Nguyệt Ngọc như hôm nay. Nguyệt Ngọc cũng không phải là người có ơn không báo đáp. Nếu không cũng không luôn nghĩ tới huynh trưởng là ngươi. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ngươi nói có lý, sư phụ ta cũng có chuẩn bị. Lúc nhốt Nguyệt Ngọc từng nói trước mặt nàng, nếu như xảy ra bất trắc, sư phụ sẽ từng phạt ta. Cũng giống như nugoiw vậy, Nguyệt Ngọc há có thể nhìn thấy ta chịu tội được? Ngươi và sư phụ nếu như có quan hệ giống như trước kia, mọi người bình tĩnh nói chuyện kỳ thực cũng không có gì. Thế nhưng hôm nay ngươi cường thế quật khởi. Quan hệ đã không giống như trước, về sau giữa các ngươi sẽ xảy ra xung đột. Ta rất sợ hãi, ta sợ hãi vì một ngày nào đó bởi vì ta mà làm liên lụy tới Nguyệt Ngọc.
Nghe lời này, hắn đã biết rõ nữ nhân này suy nghĩ cho lão Tam, lửa giận trong lòng Miêu Nghị hơi bình phục, nhíu mày nói:
- Ngươi đã biết rõ Mục Phàm Quân lợi dụng ngươi, vì sao lại không rời khỏi? Nếu như quả thực ngươi quan tâm tới Nguyệt Ngọc, không bằng như vậy. Ta sẽ tìm nơi sắp xếp cho ngươi, chỉ cần ngươi thoát khỏi ma trảo của Mục Phàm Quân, Mục Phàm Quân cũng không có biện pháp lợi dụng ngươi khống chế Nguyệt Ngọc. Đến lúc đó ta lại nghĩ biện pháp châm ngòi Mục Phàm Quân và Nguyệt Ngọc. Tự nhiên có thể cắt đứt đoạn tình cảm kia của Nguyệt Ngọc và Mục Phàm Quân, bằng không ta thực sự không đành lòng để cho lão Tam khó xử. Bằng không ta đã sớm nghĩ biện pháp bắt cóc Nguyệt Ngọc từ Thiên ngoại thiên rồi.
Hồng Trần nói:
- Ngươi muốn ta phản bội sư môn sao?
Miêu Nghị tức giận nói:
- Loại sư phụ tâm tư ác độc như vậy ngươi còn nhận nàng làm gì?
Hồng Trần lắc đầu nói:
- Sư phụ đối với ta cũng có công ơn nuôi dưỡng, ban thưởng ta áo cơm. Truyền nghề thụ nghiệp, đối đãi với ta cũng như phụ mẫu thân sinh. Lại cứu ta những lúc nguy cấp, nếu như ta ruồng bỏ người,ta còn có mặt mũi nào đặt chân trong thiên địa nữa chữ?
- Thiên nhi, giúp ta đưa mọi người ra.
- Mời.
Thiên Nhi vươn tay mời, sau đó ở phía trước dẫn đường.
Đi ra khỏi hòn non bộ, mấy người hết nhìn đông lại nhìn tây. Lúc đi qua cửa hàng, đám người nho sinh nhìn thấy mấy vị này đều sững sờ. Mà mấy người kia nhìn thấy trong cửa hàng phần lớn đều là tiểu nhị ở khách điếm Phong Vân năm đó, khóe miệng cũng co quắp một chút. Cảm thán, ngay cả đám hạ nhân này cũng đã sớm tới Đại thế giới.
Thiên nhi tiễn mọi người tới cửa.
Mấy người đứng bên ngoài cửa, nhìn người tới người đi trên đường. Trên đường, có người có yêu khí, hoặc là quỷ khí, vừa nhìn qua đã biết đều là tu sĩ.
Phong cảnh bốn phía khác biệt, nhà cửa rộng khiến cho mấy người cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này có một đội thiên binh thiên tướng đi tới, người cầm đầu hiên ngang lẫm liệt. Người này không phải là ai khác, mà là Liệt Hoàn mặc kim giáp, tay chắp tay phía sau nghênh ngang đi phía trước, uy phong bát diện. Người trên đường đi lập tức nhường đường, tránh lui ba thước sang hai bên.
- Đây không phải là Yêu vương Liệt Hoàn sao?
Tư Đồ Tiếu cười truyền âm mới mấy người còn lại.
Mấy người nhìn thấy Liệt Hoàn, Liệt Hoàn cũng nhìn thấy mấy người, cũng sững sờ, nghĩ thầm mấy vị này sao lại tới đây?
Khóe miệng Liệt Hoàn cười cười, mang đám người đi tới trước mặt mấy người.
Hắn chắp tay sau lưng đi quanh năm người một vòng, Liệt Hoàn vung tay:
- Mấy người này bộ dáng khả nghi, đừng để cho bọn chúng chạy.
Một đám thiên binh thiên tướng lập tức vung đao thương xuất hiện, vây quanh năm người. Người đi đường thấy vậy lập tức túm tụm lại.
Đám người Vân Khiếu lập tức phẫn nộ, thế nhưng nhớ tới Vân Tri Thu dặn dò, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn, giận mà không dám nói gì.
May mắn Thiên nhi đứng ngoài cửa thấy vậy nhanh chóng đi ra, nàng còn chưa mở miệng thì Liệt Hoàn đã truyền âm hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đại cô cô, mấy gia hỏa này sao lại tới đây?
Thiên Nhi truyền âm nói:
- Đừng làm xằng bậy, là phu nhân mang về.
Liệt Hoàn ồ một tiếng, ngẫm lại cảm thấy cũng không đúng. Sao phu nhân lại mang mấy kẻ này tới đây? Hắn vẫn lấy ra tinh linh liên hệ với Phục Thanh xác nhận. Phục Thanh thông báo là Miêu Nghị sắp xếp, cũng bảo hắn không nên làm xằng bậy. Liệt Hoàn vốn muốn nhân cơ hội này hả giận một phen mới vung tay dẫn người rời đi. Năm người Vân Khiếu ở lại hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện khiến cho bọn họ không hài lòng mới chỉ bắt đầu. Kế tiếp, khi bắt đầu đi dạo bốn phía đám người Vân Khiếu mới phát hiện ra mình kiến thức hạn hẹp thế nào.
Trong những cửa hàng mọc lên san sát như rừng này có rất nhiều thứ tốt, làm cho mọi người hoa mắt, có cảm giác như hai lúa vào thành. Thế nhưng thứ tốt như vậy cho dù một kiện bọn họ cũng không mua nổi. thứ tốt chính thức cho dù là Lục thánh tự mình tới cũng không mua nổi.
Ba ngày trôi qua, năm người coi như đã mở mang tầm mắt.
Vô Lượng cung, Tiểu thế giới. Ngũ thánh cũng mang tới đệ tử hầu hạ, thái độ bên Miêu Nghị rất ác liệt, căn bản mặc kệ năm vị này ăn uống, sinh hoạt thế nào.
Sau khi biết được sư phụ không có chuyện, Hồng Trần tiên tử rời khỏi tiểu viện, trực tiếp đi vào hậu cung cầu kiến Miêu Nghị.
Được cho phép tiến vào, nhưng vừa thấy Miêu Nghị, Hồng Trần tiên tử muốn nói lại thôi.
Miêu Nghị thấy thế cười ha hả. Sau khi bảo những người khác trong sảnh lui ra, mời Hồng Trần ngồi xuống, hắn hỏi:
- Hiện tại có chuyện gì có thể nói ra được rồi.
Hồng Trần tiên tử yên lặng nói:
- Ngươi đã phát triển an toàn, sư phụ vì kiềm chế ngươi đã giam lỏng Nguyệt Ngọc...
Lúc này nàng đem mọi chuyện nói một cách đại khái ra.
- Tiện nhân Mục Phàm Quân.
Miêu Nghị âm thầm gầm lên một tiếng, không ngờ Mục Phàm Quân đã biết rõ tình huống lão nhị, cũng nhốt lão tam. Phẫn nộ, hắn vẫn cảm thấy nên xin lỗi lão tam. Phụ mẫu trên trời có linh tha thứ cho hắn, khi còn bé hắn không chiếu cố được lão tam cho tốt. Hôm nay biết được lão tam còn đang bị người ta bắt nạt, hắn đâu có thể nhịn được lửa giận, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hồng Trần nhanh chóng ngăn cản hắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi muốn làm gì?
- Tự nhiên là tìm tiện nhân kia tính sổ.
Miêu Nghị lo lắng, chỉ vào mặt Hồng Trần nói:
- Ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Hồng Trần không có lui mà hỏi tiếp:
- Ngươi tính sổ như thế nào? Ngươi có công ơn nuôi dưỡng Nguyệt Ngọc, nhưng mà sư phụ ta sao lại không có công ơn nuôi dưỡng cơ chứ? Nói tới công ơn nuôi dưỡng sư phụ ta cũng không kém ngươi. Ngươi là huynh trưởng, sư phụ lại là sư phụ của nàng. Sư phụ giáo huấn đệ tử, thiên kinh địa nghĩa. Ai cũng không thể nói chữ không, ngươi tính sổ thế nào đây? Cho dù ngươi có năng lực, khả năng tính sổ. Ngươi bảo Nguyệt Ngọc phải làm sao bây giờ? Một bên là huynh trưởng, một bên là sư phụ. Nguyệt Ngọc nên giúp bên nào đây?
Miêu Nghị mỉm mai nói:
- Đừng có làm bộ đi, ngươi đừng cho là ta không biết. Mục Phàm Quân có tính toán gì, Nguyệt Ngọc là từ nhỏ ngươi mang tới, luận cảm tình với Nguyệt Ngọc thì ngươi còn sâu hơn.
Hồng Trần thở dài:
- Bây giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa, không có sư phụ không có Nguyệt Ngọc như hôm nay. Nguyệt Ngọc cũng không phải là người có ơn không báo đáp. Nếu không cũng không luôn nghĩ tới huynh trưởng là ngươi. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ngươi nói có lý, sư phụ ta cũng có chuẩn bị. Lúc nhốt Nguyệt Ngọc từng nói trước mặt nàng, nếu như xảy ra bất trắc, sư phụ sẽ từng phạt ta. Cũng giống như nugoiw vậy, Nguyệt Ngọc há có thể nhìn thấy ta chịu tội được? Ngươi và sư phụ nếu như có quan hệ giống như trước kia, mọi người bình tĩnh nói chuyện kỳ thực cũng không có gì. Thế nhưng hôm nay ngươi cường thế quật khởi. Quan hệ đã không giống như trước, về sau giữa các ngươi sẽ xảy ra xung đột. Ta rất sợ hãi, ta sợ hãi vì một ngày nào đó bởi vì ta mà làm liên lụy tới Nguyệt Ngọc.
Nghe lời này, hắn đã biết rõ nữ nhân này suy nghĩ cho lão Tam, lửa giận trong lòng Miêu Nghị hơi bình phục, nhíu mày nói:
- Ngươi đã biết rõ Mục Phàm Quân lợi dụng ngươi, vì sao lại không rời khỏi? Nếu như quả thực ngươi quan tâm tới Nguyệt Ngọc, không bằng như vậy. Ta sẽ tìm nơi sắp xếp cho ngươi, chỉ cần ngươi thoát khỏi ma trảo của Mục Phàm Quân, Mục Phàm Quân cũng không có biện pháp lợi dụng ngươi khống chế Nguyệt Ngọc. Đến lúc đó ta lại nghĩ biện pháp châm ngòi Mục Phàm Quân và Nguyệt Ngọc. Tự nhiên có thể cắt đứt đoạn tình cảm kia của Nguyệt Ngọc và Mục Phàm Quân, bằng không ta thực sự không đành lòng để cho lão Tam khó xử. Bằng không ta đã sớm nghĩ biện pháp bắt cóc Nguyệt Ngọc từ Thiên ngoại thiên rồi.
Hồng Trần nói:
- Ngươi muốn ta phản bội sư môn sao?
Miêu Nghị tức giận nói:
- Loại sư phụ tâm tư ác độc như vậy ngươi còn nhận nàng làm gì?
Hồng Trần lắc đầu nói:
- Sư phụ đối với ta cũng có công ơn nuôi dưỡng, ban thưởng ta áo cơm. Truyền nghề thụ nghiệp, đối đãi với ta cũng như phụ mẫu thân sinh. Lại cứu ta những lúc nguy cấp, nếu như ta ruồng bỏ người,ta còn có mặt mũi nào đặt chân trong thiên địa nữa chữ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro