Quá dã man. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Vân Nhược Song nghe hàng loạt, giật mình kêu lên:
- Tỷ phu sắp đối địch với Vân gia sao?
Miêu Nghị im lặng. Vân Ngạo Thiên đã nói thẳng trước mặt hắn, tương đương dùng cách khác cho biết tuyệt đối không thả Yến Bắc Hồng đi. Vân Ngạo Thiên không cho phép người có công pháp biến thái như vậy đi ra ngoài uy hiếp đến ích lợi của Vân gia, dập tắt tia hy vọng mỏng manh muốn bàn bạc của Miêu Nghị.
Hốc mắt Vân Tri Thu đỏ ửng lắc đầu nói:
- Không đâu gia gia, sẽ không.
Vân Ngạo Thiên xua tay, không muốn nói nhiều. Vân Ngạo Thiên không phải người dông dài, hôm nay ngoại lệ nói chuyện nhà.
Vân Ngạo Thiên liếc Miêu Nghị:
- Lão Kiều, hắn muốn gặp Yến Bắc Hồng đúng không? Dẫn hắn đi gặp đi, giám sát đừng để hắn bày ra trò, tiểu tử này không hiền gì.
Kiều công công lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Kiều công công tiến lên giơ tay mời.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì. Ta mà không hiền là thế nào? Nhưng hắn không tiện tranh cãi với người ta.
Vân Tri Thu kéo tay áo Miêu Nghị, hai phu thê lại quỳ lễ bái, từ biệt.
Vân Nhược Song kéo cánh tay Vân Tri Thu, lúc xuống bậc thang Đại Ma cung thì cánh cửa không gió tự động đóng lại cái rầm. Mấy người ngoái đầu nhìn.
Nơi nhốt Yến Bắc Hồng là trong một hang núi ở Đại Ma Thiên.
Vân Tri Thu đến chỗ này hơi cảm khái, lúc vào hang động cố ý nhắc nhở Miêu Nghị:
- Lúc trước Phong Huyền bị nhốt tại đây.
Vân Tri Thu không e dè gì. Miêu Nghị nghiêng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
Vân Tri Thu nhéo mạnh eo Miêu Nghị:
- Đừng nghĩ lung tung!
Sâu trong hang động đặt các cái cũi chế tạo bằng tinh kim độ thuần cao. Yến Bắc Hồng đầu xù tóc rối như ăn mày bị nhốt trong đó, Hồng Tụ, Hồng Phất cũng ở. Bọn họ bị nhốt riêng mỗi người một cái lồng, rất chật vật. Miêu Nghị nhìn bọn họ tinh khí thần uể oải suy sút là toàn bộ bị phong tu vi.
Kiều công công phất tay, mấy ngọn đèn dầu trên vách tường sáng lên.
Kiều công công nhắc nhở nói:
- Miêu Nghị, không được truyền âm giao lưu, có lời gì cứ nói thẳng ra không thì đừng trách ta không khách sáo! Lão gia tuyệt đối không cho phép truyền ra ma công của hắn.
Miêu Nghị đi tới trước cái lồng, kêu lên:
- Yến đại ca!
Yến Bắc Hồng nằm trong lồng lật người lại xem, hai tay vén tóc dài che mặt lên, vui mừng tới gần:
- Lão đệ, sao đến đây?
Hồng Tụ, Hồng Phất ở trong cái lồng hai bên cũng bò dậy, trông thấy Miêu Nghị làm bọn họ như có hy vọng rời đi, cùng hành lễ:
- Miêu gia!
Miêu Nghị chắp tay xin lỗi:
- Tiểu đệ bận việc đến chậm, khi biết chuyện thì đã quá muộn, Yến đại ca chịu khổ.
Miêu Nghị ngoắc Vân Tri Thu lại gần:
- Yến đại ca, đây là nội nhân của ta, Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nửa ngồi xổm xuống chào:
- Yến đại ca!
Yến Bắc Hồng cười to bảo:
- Đã gặp rồi, lần trước đệ muội đã đến thăm. Lão đệ giỏi thật, dám cướp cả Lão Bản Nương của Phong Vân khách điếm làm vợ. Nói ra thật xấu hổ, lúc lão đệ thành hôn không thể đến chúc mừng, cộng với trong không có gì đáng giá, cũng không tặng được món quà nào ra hồn. Vốn định sau này sẽ tặng lại nhưng xem ra không có cơ hội nữa, mong đệ muội đừng trách.
Vân Tri Thu cười nói:
- Quà nặng hay nhẹ không quý bằng tấm lòng của Yến đại ca.
Yến Bắc Hồng phất tay nói:
- Nếu không phải đệ muội bôn ba cầu tình thì Yến mỗ làm sao có thể sống đến bây giờ. Như thế nào? Chẳng lẽ lão đệ đến đây là muốn cứu ta ra ngoài!
Mặt Miêu Nghị toát mồ hôi nói:
- Không giấu gì đại ca, đúng là định làm vậy. Nhưng thân phận tôn nữ tế của ta có ra mặt cũng vô dụng, phải để đại ca tiếp tục ở đây thêm một thời gian.
Yến Bắc Hồng khẽ thở dài:
- Đây là chuyện đương nhiên, chuyện ta làm đã bị Ma Thánh phát hiện, không giết ta đã là nể mặt đệ muội nhiều. Có thể sống tạm ở đây là may mắn rồi. Nhưng Hồng Tụ, Hồng Phất bị ta liên luỵ, đệ muội có thể nghĩ cách đưa hai người kia ra ngoài trước không?
Vân Tri Thu chưa nói chuyện Kiều công công đứng đằng sau đã lên tiếng nói:
- Không được! Người tu luyện ma công đó không ai được ra ngoài, muốn đi ra ngoài cũng được, tự mình kết thúc, xác chết có thể ra ngoài.
Vân Tri Thu cười khổ với Yến Bắc Hồng:
Miêu Nghị nói:
- Đại ca yên tâm, hễ có cơ hội thì tiểu đệ sẽ tìm cách mang đại ca ra. Nhưng tiểu đệ có chuyện không rõ, đại ca làm sao được bộ ma công đó?
- Việc đến hiện giờ cũng không có gì đáng để che giấu nữa.
Hai tay Yến Bắc Hồng siết chặt hàng rào, cười gian:
- Lão đệ còn nhớ chúng ta chia tay ở Vạn Trượng Hồng Trần không? Lão đệ tiếp tục vào sâu trong hiểm cảnh còn ta thì quay về, trên đường vô tình nhặt được một cây đao nhỏ, dài cỡ này.
Yến Bắc Hồng vươn một cây ngón trỏ ra so sánh kích cỡ:
- Đao cắm trên gốc cây khô quắt, ta nhổ nó xuống cất đi. Ban đầu cũng không để ý tới nó, sau này vào Vân Hoa tông hơi có cơ sở tu hành mới khám phá được bí mật của đao nhỏ, được một bộ công pháp tu hành từ trong đó có tên là Phệ Ma. Bên trong có ghi khuyết điểm tu luyện nhưng ta vẫn không kiềm được hấp dẫn mới từng bước một đi tới hôm nay. Hiện giờ cây đao đó đã rơi vào tay Ma Thánh, bằng vào tu vi của Ma Thánh sẽ khám phá ra bí mật trong đó.
Miêu Nghị, Vân Tri Thu cùng ngoái đầu nhìn, thấy Kiều công công vẫn cười tủm tỉm thờ ơ liền biết đúng như Yến Bắc Hồng nói, bộ ma công đã rơi vào tay Vân Ngạo Thiên.
Miêu Nghị quay đầu hỏi:
- Không lẽ là đại đao đỏ máu mà Yến đại ca sử dụng?
- Chính xác!
Yến Bắc Hồng gật đầu nói:
- Thanh đao đó có thể biến lớn biến nhỏ, cất giấu nhiều biến hóa. Chém sắt như chém bùn, uy lực vô cùng, là pháp bảo lục phẩm đến từ đại thế giới. Tu vi càng cao càng có thể phát huy ra uy lực của nó, Ma Thánh có được đao này thì như hổ thêm cánh. Nhưng bằng vào tu vi của Ma Thánh cũng khó thể phát huy uy lực thật sự của đao này, không thì Ma Thánh sẽ quân lâm thiên hạ!
Hai phu phụ nhìn nhau.
Hai người không ở lại đây quá lâu, quan trọng là Kiều công công không cho phép, dù sao không thể cứu Yến Bắc Hồng ra.
Trước khi từ biệt Miêu Nghị dặn dò nhiều lần:
- Yến đại ca ở đây hãy giữ gìn sức khỏe, đừng sa sút tinh thần bỏ cuộc, Miêu Nghị nhất định sẽ tìm cách cứu đại ca ra ngoài!
Yến Bắc Hồng cười sang sảng:
- Ta chờ! Có thể nhặt được cái mạng coi như có lời, chết rồi thì thôi!
Ban đêm, ánh lửa bập bùng đốt cháy trong Đại Ma Thiên. Mở tiệc lớn, cả đám Vân gia đến được thì đều có mặt. Nam lẫn nữ ngồi mấy chục bàn, rất là náo nhiệt.
Miêu Nghị, Vân Tri Thu kính rượu từng bàn một, cô gia cũng tặng tấm lòng cho mọi người coi như quà gặp mặt.
Vân Tri Thu đã chuẩn bị sẵn quà, người nào nên đưa bao nhiêu trong lòng nàng hiểu rõ, không cần Miêu Nghị lo mấy thứ đó. Đi tới trước mặt ai Vân Tri Thu sẽ đưa trữ vật giới chỉ đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Miêu Nghị, hắn sẽ nói lời khách sáo rồi đưa qua.
- Tỷ phu sắp đối địch với Vân gia sao?
Miêu Nghị im lặng. Vân Ngạo Thiên đã nói thẳng trước mặt hắn, tương đương dùng cách khác cho biết tuyệt đối không thả Yến Bắc Hồng đi. Vân Ngạo Thiên không cho phép người có công pháp biến thái như vậy đi ra ngoài uy hiếp đến ích lợi của Vân gia, dập tắt tia hy vọng mỏng manh muốn bàn bạc của Miêu Nghị.
Hốc mắt Vân Tri Thu đỏ ửng lắc đầu nói:
- Không đâu gia gia, sẽ không.
Vân Ngạo Thiên xua tay, không muốn nói nhiều. Vân Ngạo Thiên không phải người dông dài, hôm nay ngoại lệ nói chuyện nhà.
Vân Ngạo Thiên liếc Miêu Nghị:
- Lão Kiều, hắn muốn gặp Yến Bắc Hồng đúng không? Dẫn hắn đi gặp đi, giám sát đừng để hắn bày ra trò, tiểu tử này không hiền gì.
Kiều công công lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Kiều công công tiến lên giơ tay mời.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì. Ta mà không hiền là thế nào? Nhưng hắn không tiện tranh cãi với người ta.
Vân Tri Thu kéo tay áo Miêu Nghị, hai phu thê lại quỳ lễ bái, từ biệt.
Vân Nhược Song kéo cánh tay Vân Tri Thu, lúc xuống bậc thang Đại Ma cung thì cánh cửa không gió tự động đóng lại cái rầm. Mấy người ngoái đầu nhìn.
Nơi nhốt Yến Bắc Hồng là trong một hang núi ở Đại Ma Thiên.
Vân Tri Thu đến chỗ này hơi cảm khái, lúc vào hang động cố ý nhắc nhở Miêu Nghị:
- Lúc trước Phong Huyền bị nhốt tại đây.
Vân Tri Thu không e dè gì. Miêu Nghị nghiêng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
Vân Tri Thu nhéo mạnh eo Miêu Nghị:
- Đừng nghĩ lung tung!
Sâu trong hang động đặt các cái cũi chế tạo bằng tinh kim độ thuần cao. Yến Bắc Hồng đầu xù tóc rối như ăn mày bị nhốt trong đó, Hồng Tụ, Hồng Phất cũng ở. Bọn họ bị nhốt riêng mỗi người một cái lồng, rất chật vật. Miêu Nghị nhìn bọn họ tinh khí thần uể oải suy sút là toàn bộ bị phong tu vi.
Kiều công công phất tay, mấy ngọn đèn dầu trên vách tường sáng lên.
Kiều công công nhắc nhở nói:
- Miêu Nghị, không được truyền âm giao lưu, có lời gì cứ nói thẳng ra không thì đừng trách ta không khách sáo! Lão gia tuyệt đối không cho phép truyền ra ma công của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Nghị đi tới trước cái lồng, kêu lên:
- Yến đại ca!
Yến Bắc Hồng nằm trong lồng lật người lại xem, hai tay vén tóc dài che mặt lên, vui mừng tới gần:
- Lão đệ, sao đến đây?
Hồng Tụ, Hồng Phất ở trong cái lồng hai bên cũng bò dậy, trông thấy Miêu Nghị làm bọn họ như có hy vọng rời đi, cùng hành lễ:
- Miêu gia!
Miêu Nghị chắp tay xin lỗi:
- Tiểu đệ bận việc đến chậm, khi biết chuyện thì đã quá muộn, Yến đại ca chịu khổ.
Miêu Nghị ngoắc Vân Tri Thu lại gần:
- Yến đại ca, đây là nội nhân của ta, Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nửa ngồi xổm xuống chào:
- Yến đại ca!
Yến Bắc Hồng cười to bảo:
- Đã gặp rồi, lần trước đệ muội đã đến thăm. Lão đệ giỏi thật, dám cướp cả Lão Bản Nương của Phong Vân khách điếm làm vợ. Nói ra thật xấu hổ, lúc lão đệ thành hôn không thể đến chúc mừng, cộng với trong không có gì đáng giá, cũng không tặng được món quà nào ra hồn. Vốn định sau này sẽ tặng lại nhưng xem ra không có cơ hội nữa, mong đệ muội đừng trách.
Vân Tri Thu cười nói:
- Quà nặng hay nhẹ không quý bằng tấm lòng của Yến đại ca.
Yến Bắc Hồng phất tay nói:
- Nếu không phải đệ muội bôn ba cầu tình thì Yến mỗ làm sao có thể sống đến bây giờ. Như thế nào? Chẳng lẽ lão đệ đến đây là muốn cứu ta ra ngoài!
Mặt Miêu Nghị toát mồ hôi nói:
- Không giấu gì đại ca, đúng là định làm vậy. Nhưng thân phận tôn nữ tế của ta có ra mặt cũng vô dụng, phải để đại ca tiếp tục ở đây thêm một thời gian.
Yến Bắc Hồng khẽ thở dài:
- Đây là chuyện đương nhiên, chuyện ta làm đã bị Ma Thánh phát hiện, không giết ta đã là nể mặt đệ muội nhiều. Có thể sống tạm ở đây là may mắn rồi. Nhưng Hồng Tụ, Hồng Phất bị ta liên luỵ, đệ muội có thể nghĩ cách đưa hai người kia ra ngoài trước không?
Vân Tri Thu chưa nói chuyện Kiều công công đứng đằng sau đã lên tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không được! Người tu luyện ma công đó không ai được ra ngoài, muốn đi ra ngoài cũng được, tự mình kết thúc, xác chết có thể ra ngoài.
Vân Tri Thu cười khổ với Yến Bắc Hồng:
Miêu Nghị nói:
- Đại ca yên tâm, hễ có cơ hội thì tiểu đệ sẽ tìm cách mang đại ca ra. Nhưng tiểu đệ có chuyện không rõ, đại ca làm sao được bộ ma công đó?
- Việc đến hiện giờ cũng không có gì đáng để che giấu nữa.
Hai tay Yến Bắc Hồng siết chặt hàng rào, cười gian:
- Lão đệ còn nhớ chúng ta chia tay ở Vạn Trượng Hồng Trần không? Lão đệ tiếp tục vào sâu trong hiểm cảnh còn ta thì quay về, trên đường vô tình nhặt được một cây đao nhỏ, dài cỡ này.
Yến Bắc Hồng vươn một cây ngón trỏ ra so sánh kích cỡ:
- Đao cắm trên gốc cây khô quắt, ta nhổ nó xuống cất đi. Ban đầu cũng không để ý tới nó, sau này vào Vân Hoa tông hơi có cơ sở tu hành mới khám phá được bí mật của đao nhỏ, được một bộ công pháp tu hành từ trong đó có tên là Phệ Ma. Bên trong có ghi khuyết điểm tu luyện nhưng ta vẫn không kiềm được hấp dẫn mới từng bước một đi tới hôm nay. Hiện giờ cây đao đó đã rơi vào tay Ma Thánh, bằng vào tu vi của Ma Thánh sẽ khám phá ra bí mật trong đó.
Miêu Nghị, Vân Tri Thu cùng ngoái đầu nhìn, thấy Kiều công công vẫn cười tủm tỉm thờ ơ liền biết đúng như Yến Bắc Hồng nói, bộ ma công đã rơi vào tay Vân Ngạo Thiên.
Miêu Nghị quay đầu hỏi:
- Không lẽ là đại đao đỏ máu mà Yến đại ca sử dụng?
- Chính xác!
Yến Bắc Hồng gật đầu nói:
- Thanh đao đó có thể biến lớn biến nhỏ, cất giấu nhiều biến hóa. Chém sắt như chém bùn, uy lực vô cùng, là pháp bảo lục phẩm đến từ đại thế giới. Tu vi càng cao càng có thể phát huy ra uy lực của nó, Ma Thánh có được đao này thì như hổ thêm cánh. Nhưng bằng vào tu vi của Ma Thánh cũng khó thể phát huy uy lực thật sự của đao này, không thì Ma Thánh sẽ quân lâm thiên hạ!
Hai phu phụ nhìn nhau.
Hai người không ở lại đây quá lâu, quan trọng là Kiều công công không cho phép, dù sao không thể cứu Yến Bắc Hồng ra.
Trước khi từ biệt Miêu Nghị dặn dò nhiều lần:
- Yến đại ca ở đây hãy giữ gìn sức khỏe, đừng sa sút tinh thần bỏ cuộc, Miêu Nghị nhất định sẽ tìm cách cứu đại ca ra ngoài!
Yến Bắc Hồng cười sang sảng:
- Ta chờ! Có thể nhặt được cái mạng coi như có lời, chết rồi thì thôi!
Ban đêm, ánh lửa bập bùng đốt cháy trong Đại Ma Thiên. Mở tiệc lớn, cả đám Vân gia đến được thì đều có mặt. Nam lẫn nữ ngồi mấy chục bàn, rất là náo nhiệt.
Miêu Nghị, Vân Tri Thu kính rượu từng bàn một, cô gia cũng tặng tấm lòng cho mọi người coi như quà gặp mặt.
Vân Tri Thu đã chuẩn bị sẵn quà, người nào nên đưa bao nhiêu trong lòng nàng hiểu rõ, không cần Miêu Nghị lo mấy thứ đó. Đi tới trước mặt ai Vân Tri Thu sẽ đưa trữ vật giới chỉ đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Miêu Nghị, hắn sẽ nói lời khách sáo rồi đưa qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro