Qua sông đoạn cầu (1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Ngày kế, cửa tẩm cung mở ra, Miêu Nghị sắp đi xuống bậc thềm, lại thấy Dương Triệu Thanh đi tới, bẩm báo nói:
- Mẹ con Vân Nhược Song tới, nương nương hi vọng bệ hạ cùng tới gặp các nàng một lúc.
Miêu Nghị gật đầu, quay đầu mắt nhìn trong nhà, lại quay đầu nói:
- Truyền chỉ, phong Tinh là Tinh Hoa thiên phi!
Nói xong liền bước nhanh rời đi.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng, cũng quay đầu hơi liếc vào trong nhà, rồi bước nhanh đi theo sau người Miêu Nghị.
Lúc này, vài tên cũng cứ đứng chỉ ngoài cửa mới tiến vào trong phòng thu dọn, hầu hạ nữ chủ nhân.
Thẳng đến lúc Miêu Nghị đi xa, tại lầu các, phụ cận Mộ Dung Tinh Hoa đứng đây một đêm một mực quan chú bên này mới đi ra.
Nàng là nữ vệ thống lĩnh phụ trách hậu cung, thân mặc chiến giáp, chầm chậm đi tới cửa tẩm cung, cất bước đi vào, đến một góc trong nhà rồi dừng lại.
Tinh một thân bạch y như tuyết, chân dài để trần miên man dưới váy, an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, mặt không biểu tình đăm đăm nhìn chính mình ở trong gương.
Hai vị cung nữ đang giúp nàng chải tóc, mặc đồ, hai vị cung nữ khác thì đang thu dọn vết tích lộn xộn trên giường sạp.
Mộ Dung Tinh Hoa một thân khôi giáp, tay vịn bao kiếm giữa eo, chầm chậm đi tới cạnh bàn trang điểm, nhè nhẹ gọi một tiếng:
- Tinh tỷ tỷ.
Tinh không đáp lại, vẫn cứ an tĩnh nhìn chính mình trong gương.
Mộ Dung Tinh Hoa mấp máy miệng môi, lặng lẽ nhìn Tinh vẫn không nhúc nhích ngồi ở kia, thần tình phức tạp...
Thiên Tẫn cung, trước lúc tiến cung Miêu Nghị có chút thấp thỏm, biết Vân Tri Thu cũng rõ ràng chuyện đêm qua, trước nay vẫn thể, khẳng định sắc mặt không dễ nhìn, cho dù trước đó đã được Vân Tri Thu ngầm chấp nhận, nhưng nhất định sẽ vẫn có chút ý kiến.
Song ngoài ý liệu của hắn, Vân Tri Thu vừa thấy hắn lại có vẻ hơi khẩn trương, sau khi lại gần mới tựa hồ có phần lo lắng nói:
- Mẹ con Song nhi đang ở trước của cung chờ đợi triệu kiến.
Thấy có chuyện chuyển dời sự chú ý của nàng, Miêu Nghị nhiều ít cũng thở phào một hơi, nhìn ra lo lắng của nàng, biết nàng không biết nên đối mặt thế nào, bèn quay đầu nói với Dương Triệu Thanh:
- Tuyên!
Dương Triệu Thanh quay đầu ra hiệu một cái với người bên ngoài.
Hai phu phụ vừa ngồi xuống trong chính sinh không lâu, Vân Nhược Song đã tới, sau lưng còn có một nữ tự tinh lệ rụt rè đi theo, mi mục có vài phần tương tự Vân Nhược Song, chính là con gái của nàng Sở Vân Vô Song. Sở Vân Vô Song chưa từng gặp qua Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu, trước kia chỉ biết là Thánh Vương, không lâu trước mới biết đã là Thiên đế cùng thiên hậu hùng bá thiên hạ.
Bây giờ thỉnh thoảng nghe được tin tức liên quan đến di phu cùng đại di (dượng và dì ca) đều có phần phóng đại, tóm lại đều là tán dương di phu hùng tài đại lược, uy vũ bá khí, lúc trước khi biết phải gặp mặt còn chưa cảm thấy gì, bởi vì lúc đó còn chưa từ trong bi thương thoát ra được, đợi đến lúc thực sự phả gặp liền không tránh được căng thẳng.
Vân Nhược Song còn đơ, một mặt mỉm cười, không lo không sợ, tròng mắt vẫn sáng ngời như cú, hai lúm đồng tiền trên gương mặt vẫn vậy, chỉ là so với Vân Nhược Song trong ấn tượng của Miêu Nghị thì nhiều thêm mấy phần phong hoa quý phái, có một dạng vận vị rất khác.
Mỗi lần nhìn thấy nàng trong đầu Miêu Nghị không khỏi phù hiện bóng dáng La Song Phi, lần này gặp lại, Miêu Nghị thực có phần cảm khái, nữ nhân này không ngờ đã có con gái lớn như vậy.
Vân Nhược Song đứng ở trong sảnh, ánh mắt quét qua hai người, cũng không hành lễ, mà cười lên, hỏi:
- Ta nên xưng hô tỷ tỷ cùng tỷ phu, hay là xưng hô bệ hạ cùng thiên hậu nương nương?
Thấy nàng còn có thể cười lên nói chuyện, tâm huyền đang bành lên của Vân Tri Thu khẽ buông xuống, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cười vươn tay nghênh tiếp.
Trên mặt Miêu Nghị cũng phù hiện ý cười, đứng dậy, kỳ thực bằng tia vị hiện nay của hắn không cần phải làm như thế, chẳng qua nghĩ đến chuyện Sở Nguyên lâm nạn, có thẹn trong lòng, mới đứng lên tỏ kính ý.
Hai tay Vân Tri Thu nắm lấy tay mềm của Vân Nhược Song, làm bộ cáu nói:
- Lại không có người ngoài ở đây, toàn người trong nhà, không cần khách khí như thế.
Nói rồi rướn đầu qua vai nàng, mắt nhìn nữ tư tinh lệ tránh sau lưng Vân Nhược Song, cười nói:
- Song nhi, đây chính là Vô Song đúng không?
Vân Nhược Song rút tay khỏi bàn tay Vân Tri Thu, tựa hồ rất kháng cự hành động này của Vân Tri Thu, xoay người nhìn nữ nhi, sắc mặt đột nhiên biến, biến thành một mặt hàn sương, lệ thanh quát mắng nói:
- Vô Song, làm gì trốn tránh lén la lén lút như thế? Đường đường chính chính tới đây, rụt rè cái gì? Không phải ngươi một mực muốn gặp di phu cùng đại di trong truyền thuyết ư?
Nàng vung tay chỉ hướng Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu:
- Đây chính là di phu cùng đại di của ngươi, di phu ngươi là Thiên đế hùng bá thiên hạ, đại di ngươi là thiên hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, cha ngươi chết rồi cũng không sao, cùng lắm là sau này ta tìm cho ngươi một người bố dượng thật tốt là được, bố dượng có chết tiếp cũng không sợ, ta còn có thể tìm nữa, chỉ cần có di phu cùng đại di ngươi ở đây, có bọn họ chiếu cố mẹ con chúng ta, người một nhà chết sạch đều không sao, còn không mau bái kiến, còn không mau tới vấn an!
Ngữ điệu có thể nói là vô cùng gay gắt.
Hạ nhân ngoài cửa nghe mà nhịn không được hướng mắt nhìn vào trong, trong lòng đều sách sách kinh kỳ, nữ nhân này thật là to gan a!
Kết quả bị Dương Triệu Thanh ở trước môn khẽ trừng mắt, đám hạ nhân nhìn lén vội vàng cúi đầu xuống.
Mặc ai đều nghe ra Vân Nhược Song rõ ràng đang mượn chuyện mắng nữ nhi để châm chọc, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, đổi thành người khác sợ là hai người đã sớm đứng ra quở mắng, nhưng hiện tại lại không tới phiên hai người nhiều chuyện, đây là chuyện riêng của nhà người ta.
Nghe được lời ấy, Miêu Nghị cúi đầu trầm mặc, Vân Tri Thu thì một mặt khổ sở nhìn ngươi muội muội mà mình thương yêu nhất này, lời muội muội thật là chữ như đao đâm vào trái tim nàng, vì thiên hạ của phu thê các nàng, thật khiến rất nhiều rất nhiều người chết đi, thân nhân, bằng hữu, bộ hạ cũ...
Lại nhắc tới cái chết của phụ thân, Sở Vân Vô Song lệ chảy đầy mặt, vai gầy run rẩy, nghẹn ngào bước lên bái kiến:
- Di phu, đại di.
Vân Nhược Song quay đầu lại, đổi thành mặt cười nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện khiến tỷ tỷ, tỷ phu chê cười.
Vân Tri Thu bước tới chà lau nước mắt trên mặt Sở Vân Vô Song, ôm vào trong lòng, vỗ về nói:
- Mọi thứ đều đi qua, sau này sẽ tốt đẹp, đừng khóc, đừng khóc nữa!
Sở Vân Vô Song lại vẫn khó kìm được nước mắt chảy ra, sấp ở trong ngực Vân Tri Thu khóc càng thương tâm.
- Khóc cái gì mà khóc?
- Mẹ con Vân Nhược Song tới, nương nương hi vọng bệ hạ cùng tới gặp các nàng một lúc.
Miêu Nghị gật đầu, quay đầu mắt nhìn trong nhà, lại quay đầu nói:
- Truyền chỉ, phong Tinh là Tinh Hoa thiên phi!
Nói xong liền bước nhanh rời đi.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng, cũng quay đầu hơi liếc vào trong nhà, rồi bước nhanh đi theo sau người Miêu Nghị.
Lúc này, vài tên cũng cứ đứng chỉ ngoài cửa mới tiến vào trong phòng thu dọn, hầu hạ nữ chủ nhân.
Thẳng đến lúc Miêu Nghị đi xa, tại lầu các, phụ cận Mộ Dung Tinh Hoa đứng đây một đêm một mực quan chú bên này mới đi ra.
Nàng là nữ vệ thống lĩnh phụ trách hậu cung, thân mặc chiến giáp, chầm chậm đi tới cửa tẩm cung, cất bước đi vào, đến một góc trong nhà rồi dừng lại.
Tinh một thân bạch y như tuyết, chân dài để trần miên man dưới váy, an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, mặt không biểu tình đăm đăm nhìn chính mình ở trong gương.
Hai vị cung nữ đang giúp nàng chải tóc, mặc đồ, hai vị cung nữ khác thì đang thu dọn vết tích lộn xộn trên giường sạp.
Mộ Dung Tinh Hoa một thân khôi giáp, tay vịn bao kiếm giữa eo, chầm chậm đi tới cạnh bàn trang điểm, nhè nhẹ gọi một tiếng:
- Tinh tỷ tỷ.
Tinh không đáp lại, vẫn cứ an tĩnh nhìn chính mình trong gương.
Mộ Dung Tinh Hoa mấp máy miệng môi, lặng lẽ nhìn Tinh vẫn không nhúc nhích ngồi ở kia, thần tình phức tạp...
Thiên Tẫn cung, trước lúc tiến cung Miêu Nghị có chút thấp thỏm, biết Vân Tri Thu cũng rõ ràng chuyện đêm qua, trước nay vẫn thể, khẳng định sắc mặt không dễ nhìn, cho dù trước đó đã được Vân Tri Thu ngầm chấp nhận, nhưng nhất định sẽ vẫn có chút ý kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song ngoài ý liệu của hắn, Vân Tri Thu vừa thấy hắn lại có vẻ hơi khẩn trương, sau khi lại gần mới tựa hồ có phần lo lắng nói:
- Mẹ con Song nhi đang ở trước của cung chờ đợi triệu kiến.
Thấy có chuyện chuyển dời sự chú ý của nàng, Miêu Nghị nhiều ít cũng thở phào một hơi, nhìn ra lo lắng của nàng, biết nàng không biết nên đối mặt thế nào, bèn quay đầu nói với Dương Triệu Thanh:
- Tuyên!
Dương Triệu Thanh quay đầu ra hiệu một cái với người bên ngoài.
Hai phu phụ vừa ngồi xuống trong chính sinh không lâu, Vân Nhược Song đã tới, sau lưng còn có một nữ tự tinh lệ rụt rè đi theo, mi mục có vài phần tương tự Vân Nhược Song, chính là con gái của nàng Sở Vân Vô Song. Sở Vân Vô Song chưa từng gặp qua Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu, trước kia chỉ biết là Thánh Vương, không lâu trước mới biết đã là Thiên đế cùng thiên hậu hùng bá thiên hạ.
Bây giờ thỉnh thoảng nghe được tin tức liên quan đến di phu cùng đại di (dượng và dì ca) đều có phần phóng đại, tóm lại đều là tán dương di phu hùng tài đại lược, uy vũ bá khí, lúc trước khi biết phải gặp mặt còn chưa cảm thấy gì, bởi vì lúc đó còn chưa từ trong bi thương thoát ra được, đợi đến lúc thực sự phả gặp liền không tránh được căng thẳng.
Vân Nhược Song còn đơ, một mặt mỉm cười, không lo không sợ, tròng mắt vẫn sáng ngời như cú, hai lúm đồng tiền trên gương mặt vẫn vậy, chỉ là so với Vân Nhược Song trong ấn tượng của Miêu Nghị thì nhiều thêm mấy phần phong hoa quý phái, có một dạng vận vị rất khác.
Mỗi lần nhìn thấy nàng trong đầu Miêu Nghị không khỏi phù hiện bóng dáng La Song Phi, lần này gặp lại, Miêu Nghị thực có phần cảm khái, nữ nhân này không ngờ đã có con gái lớn như vậy.
Vân Nhược Song đứng ở trong sảnh, ánh mắt quét qua hai người, cũng không hành lễ, mà cười lên, hỏi:
- Ta nên xưng hô tỷ tỷ cùng tỷ phu, hay là xưng hô bệ hạ cùng thiên hậu nương nương?
Thấy nàng còn có thể cười lên nói chuyện, tâm huyền đang bành lên của Vân Tri Thu khẽ buông xuống, vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cười vươn tay nghênh tiếp.
Trên mặt Miêu Nghị cũng phù hiện ý cười, đứng dậy, kỳ thực bằng tia vị hiện nay của hắn không cần phải làm như thế, chẳng qua nghĩ đến chuyện Sở Nguyên lâm nạn, có thẹn trong lòng, mới đứng lên tỏ kính ý.
Hai tay Vân Tri Thu nắm lấy tay mềm của Vân Nhược Song, làm bộ cáu nói:
- Lại không có người ngoài ở đây, toàn người trong nhà, không cần khách khí như thế.
Nói rồi rướn đầu qua vai nàng, mắt nhìn nữ tư tinh lệ tránh sau lưng Vân Nhược Song, cười nói:
- Song nhi, đây chính là Vô Song đúng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Nhược Song rút tay khỏi bàn tay Vân Tri Thu, tựa hồ rất kháng cự hành động này của Vân Tri Thu, xoay người nhìn nữ nhi, sắc mặt đột nhiên biến, biến thành một mặt hàn sương, lệ thanh quát mắng nói:
- Vô Song, làm gì trốn tránh lén la lén lút như thế? Đường đường chính chính tới đây, rụt rè cái gì? Không phải ngươi một mực muốn gặp di phu cùng đại di trong truyền thuyết ư?
Nàng vung tay chỉ hướng Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu:
- Đây chính là di phu cùng đại di của ngươi, di phu ngươi là Thiên đế hùng bá thiên hạ, đại di ngươi là thiên hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, cha ngươi chết rồi cũng không sao, cùng lắm là sau này ta tìm cho ngươi một người bố dượng thật tốt là được, bố dượng có chết tiếp cũng không sợ, ta còn có thể tìm nữa, chỉ cần có di phu cùng đại di ngươi ở đây, có bọn họ chiếu cố mẹ con chúng ta, người một nhà chết sạch đều không sao, còn không mau bái kiến, còn không mau tới vấn an!
Ngữ điệu có thể nói là vô cùng gay gắt.
Hạ nhân ngoài cửa nghe mà nhịn không được hướng mắt nhìn vào trong, trong lòng đều sách sách kinh kỳ, nữ nhân này thật là to gan a!
Kết quả bị Dương Triệu Thanh ở trước môn khẽ trừng mắt, đám hạ nhân nhìn lén vội vàng cúi đầu xuống.
Mặc ai đều nghe ra Vân Nhược Song rõ ràng đang mượn chuyện mắng nữ nhi để châm chọc, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, đổi thành người khác sợ là hai người đã sớm đứng ra quở mắng, nhưng hiện tại lại không tới phiên hai người nhiều chuyện, đây là chuyện riêng của nhà người ta.
Nghe được lời ấy, Miêu Nghị cúi đầu trầm mặc, Vân Tri Thu thì một mặt khổ sở nhìn ngươi muội muội mà mình thương yêu nhất này, lời muội muội thật là chữ như đao đâm vào trái tim nàng, vì thiên hạ của phu thê các nàng, thật khiến rất nhiều rất nhiều người chết đi, thân nhân, bằng hữu, bộ hạ cũ...
Lại nhắc tới cái chết của phụ thân, Sở Vân Vô Song lệ chảy đầy mặt, vai gầy run rẩy, nghẹn ngào bước lên bái kiến:
- Di phu, đại di.
Vân Nhược Song quay đầu lại, đổi thành mặt cười nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện khiến tỷ tỷ, tỷ phu chê cười.
Vân Tri Thu bước tới chà lau nước mắt trên mặt Sở Vân Vô Song, ôm vào trong lòng, vỗ về nói:
- Mọi thứ đều đi qua, sau này sẽ tốt đẹp, đừng khóc, đừng khóc nữa!
Sở Vân Vô Song lại vẫn khó kìm được nước mắt chảy ra, sấp ở trong ngực Vân Tri Thu khóc càng thương tâm.
- Khóc cái gì mà khóc?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro