Quang lâm đại thế giới
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị kể lại lúc ban đầu gặp Hồng Trần, buông tiếng thở dài:
- Sau đó gặp lại lão Bạch, đến dưới cây liễu thành Cổ, nói về Hồng Trần, cảm thấy nàng quá xa xôi với ta. Lão Bạch đã nói những lời đó với ta, bây giờ ngẫm lại thấy đúng, Hồng Trần đã là tiểu thiếp của ta, đâu xa xôi ngoài tầm tay.
Vân Tri Thu trở mình, một tay chống đầu, một cái đùi đè lên người Miêu Nghị, để mặc hắn xoa bóp ngực mình.
Vân Tri Thu tò mò hỏi:
- Ngươi thỉnh thoảng kể lão Bạch rất đẹp trai, tiêu sái thế này thế kia, ta rất khó tin trên đời có phàm phu tục tử mà tầm mắt phi phàm như thế, còn có thể chỉ điểm ngươi tu luyện công pháp đặc biệt duy nhất. Ta nghi ngờ có khi nào hắn là tu sĩ không?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Ta cũng có nghi, nhưng không thể nào, tu sĩ không thể vào khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra . . .
Óc Miêu Nghị lóe tia sáng, không biết Tinh Hỏa quyết có thể đi vào khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra không? Nếu thật sự đi vào được thì rất có thể lão Bạch là tu sĩ.
- Nhưng nói đi phải nói lại, nếu thật sự có tu sĩ như ngươi nói thì đặc điểm quá rõ ràng, còn chỉ điểm ngươi tu luyện công pháp bất phàm. Ta ở Tu Hành giới nhiều năm, nếu Tu Hành giới có loại người này thì không thể nào chưa từng nghe qua.
Vân Tri Thu chép miệng:
- Thật muốn gặp thử, xem một nam nhân thì phong hoa tuyệt đại thế nào.
- Không được nghĩ tới nam nhân khác, chỉ cho phép nghĩ đến ta, nàng là cấm luyến của Miêu Nghị ta!
Miêu Nghị xoay mặt Vân Tri Thu sang mình, cười nói:
- Nàng nên biết có cưới nhiều bao nhiêu thì nàng mãi mãi là người ta yêu nhất. Vân Tri Thu, ta yêu nàng.
Mắt Vân Tri Thu mông lung, nhào lên dán chặt môi Miêu Nghị, điên cuồng chủ động, liều chết triền miên.
Ngày kết, Vân Tri Thu ngồi trên ghế cao. Hồng Trần, Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều, Pháp Âm lần lượt tiến lên kính trà hành lễ với phu nhân.
Vân Tri Thu cười tủm tỉm, mặt sáng sủa, mắt liếc qua khuôn mặt bốn nữ nhân, thầm buồn cười. Đêm qua Vân Tri Thu sướng chết, Miêu địa quan nhân hết sức hầu hạ, nói một đống lời làm người chết chìm, nhưng nàng thích, nàng thích nghe Miêu Nghị tâm tình, càng sến càng khoái.
Tuy biết Miêu đại quan nhân áy náy nên cố ý nịnh nàng nhưng nói đi phải nói lại, tân hôn không đi tìm tân nương tử mà cùng nàng, ngoài miệng Vân Tri Thu không nói nhưng lòng thoải mái nhiều. Vân Tri Thu thầm thích thú, nàng thích cảm giác được Miêu Nghị cưng chiều.
Vân Tri Thu nghiêm nghị xác nhận địa vị của mình trước mặt công chúng, không chút khách sáo nói:
- Lão gia không quản lý chuyện trong nhà, đại nam nhân cũng không nên đặt nhiều sức vào các nữ nhân, vì vậy mọi chuyện trong nhà do ta nói!
Bốn nữ nhân liếc qua Miêu Nghị, thấy hắn sờ mũi không hé răng, các nàng khom người lên tiếng:
- Rõ!
Vân Tri Thu liếc xéo Miêu Nghị ngồi bên cạnh, lạnh nhạt hỏi:
- Lão gia sờ mũi làm gì, chẳng lẽ lão gia không đồng ý lời của thiếp thân?
Miêu Nghị ho khan:
- Khụ khụ!
Miêu Nghị xua tay nói:
- Không có ý kiến, chuyện trong nhà do phu nhân quyết định!
Một chốc cưới bốn người về, hắn dám ý kiến ý cò mới lạ.
Ngọc Nô Kiều đứng bên dưới xem thường trượn trắng mắt, thầm nghĩ: Thì ra là kẻ vỏ ngoài bảnh bao mà trong bụng sợ vợ.
Ánh mắt Vân Tri Thu lạnh lùng liếc qua mọi người:
- Ta mặc kệ cái gì là phòng lớn hay phòng nhỏ, đều đối xử bình đẳng với mọi người. Nhưng ta cảnh cáo trước, ta không quan tâm trước khi các ngươi đến thì có mục đích gì, đã gả vào cửa Miêu gia thì là người của Miêu gia, ai dám làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung thì không cần lão gia mở miệng, ta phế người đó trước! Khi ấy dù lão gia cầu tình cũng vô dụng, vẫn câu cũ, chuyện trong nhà do ta quyết định!
Dù trong lòng nghĩ gì thì mặt ngoài bốn nữ nhân vẫn khom người nói:
- Rõ!
- Vi Vi!
Vân Tri Thu nghiêng đầu nói với Tần Vi Vi ngồi bên dưới:
- Đưa họ đi trạch viện đã phân phối.
Tần Vi Vi đứng lên lĩnh bốn người đi:
- Biết!
Không có người ngoài, Vân Tri Thu bắt chéo chân châm chọc Miêu Nghị ngồi bên cạnh:
- Các đại mỹ nhân làm ta nhìn hoa mắt, trong lòng ngươi sướng lắm phải không?
Miêu Nghị cười giả lả:
- Đêm qua được kiến thức phong tình tuyệt vời của phu nhân thì sao có hứng thú với nữ nhân khác được.
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Xì, nếu tin lời ngươi nói thì đầu ta bị cửa kẹp!
Vân Tri Thu đứng dậy rời đi.
Ngày tiếp theo, trước khi cưới Miêu Nghị không có hứng thú, hắn không muốn cưới, nhưng cưới về rồi hắn bắt đầu rục rịch. Dù sao thịt đặt ngay bên miệng, nhưng Miêu Nghị không dám chạy tới chỗ bốn tiểu thiếp mới cưới, mỗi đêm thật ngoan ở bên cạnh phu nhân chính thất. Dù sao sau này còn cơ hội, Miêu Nghị không gấp, giờ lo nịnh nữ nhân này mới là quan trọng nhất, không thì sau này khó sống. Vân Tri Thu mà chửi xéo xách mé thì cực kỳ khó chịu.
Vân Tri Thu dời sức lực vào công vụ, Miêu Nghị lười không muốn lo công việc, toàn ném cho cấp dưới. Vân Tri Thu hết cách đành tiếp nhận xử lý, ít nhất nàng không muốn bị người ngoài qua loa nói gì tin nấy.
Vân Tri Thu tiếp nhận thì Miêu Nghị càng yên tâm hơn. Địa bàn lớn như vậy phải điều động người vào vị trí, Vân Tri Thu hết sức bận rộn, Miêu Nghị thì trốn trong phòng tu luyện.
Dù Miêu Nghị không muốn đụng vào Tinh Túc Hải nhưng Túc Chủ tứ phương liên tiếp chủ động xin đi, hắn bất đắc dĩ đành đồng ý.
Hôm nay Miêu Nghị đang tu luyện Hồng Miên đột nhiên chạy tới bẩm báo:
- Thánh Tôn, Hạng Bách Đình của Linh Lung tông cầu kiến!
Vân Tri Thu dù sao là nữ nhân, không tiện để nam nhân gần mình mãi, nàng bây giờ không như lúc ở Phong Vân khách điếm, dù gì đã gả đi, không tiện bị truyền ra lời đồn. Cấp dưới đều đang dòm chừng, Vân Tri Thu muốn biểu hiện. Thiên Nhi, Tuyết Nhi không ở bên cạnh, Tần Vi Vi thành trợ thủ của nàng. Hồng Miên, Lục Liễu nhận nhiệm vụ chạy chân truyền lời.
Miêu Nghị ngồi khoanh chân trên giường đá lấy làm lạ hỏi:
- Hắn chạy tới làm gì? Không gặp, có việc gì thì đi tìm phu nhân xử lý!
Hồng Miên nói:
- Phu nhân bảo là việc này phu nhân không xử lý được, kêu Thánh Tôn tự đi xem.
Miêu Nghị cau mày xuống giường. Hồng Miên chạy lại giúp hắn phủi áo nhăn vì ngồi xuống, sau khi hai người gần gũi da thịt thì nàng làm chuyện này cũng đương nhiên, không lúng túng vì nam nữ thụ thụ bất thân nữa.
Miêu Nghị đến chính sảnh thấy Vân Tri Thu nhàn nhã ngồi bưng tách trà.
Hạng Bách Đình đứng bên dưới lập tức kinh sợ nói:
- Tiểu nhân tham kiến Thánh Tôn!
Miêu Nghị nhìn ba người quỳ bên cạnh Hạng Bách Đình, Mạc Danh, Miêu Quân Di và Mạc Quân Lan. Ai nấy cực kỳ chật vật, khuôn mặt buồn bã chất chứa bi thương căm giận, đặc biệt Mạc Quân Lan có dấu hiệu khóc.
Miêu Nghị ngồi bên cạnh Vân Tri Thu, mở miệng hỏi:
- Thế này là sao?
Vân Tri Thu qua loa giải thích. Đơn giản là ấm lạnh tình đời, bỏ đá xuống giếng. Hạng Bách Đình hạ độc cả gia đình nhạc phụ, thậm chí không bỏ qua cho phu nhân của mình, bắt trọn ổ đi tranh công với Miêu Nghị.
- Sau đó gặp lại lão Bạch, đến dưới cây liễu thành Cổ, nói về Hồng Trần, cảm thấy nàng quá xa xôi với ta. Lão Bạch đã nói những lời đó với ta, bây giờ ngẫm lại thấy đúng, Hồng Trần đã là tiểu thiếp của ta, đâu xa xôi ngoài tầm tay.
Vân Tri Thu trở mình, một tay chống đầu, một cái đùi đè lên người Miêu Nghị, để mặc hắn xoa bóp ngực mình.
Vân Tri Thu tò mò hỏi:
- Ngươi thỉnh thoảng kể lão Bạch rất đẹp trai, tiêu sái thế này thế kia, ta rất khó tin trên đời có phàm phu tục tử mà tầm mắt phi phàm như thế, còn có thể chỉ điểm ngươi tu luyện công pháp đặc biệt duy nhất. Ta nghi ngờ có khi nào hắn là tu sĩ không?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Ta cũng có nghi, nhưng không thể nào, tu sĩ không thể vào khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra . . .
Óc Miêu Nghị lóe tia sáng, không biết Tinh Hỏa quyết có thể đi vào khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra không? Nếu thật sự đi vào được thì rất có thể lão Bạch là tu sĩ.
- Nhưng nói đi phải nói lại, nếu thật sự có tu sĩ như ngươi nói thì đặc điểm quá rõ ràng, còn chỉ điểm ngươi tu luyện công pháp bất phàm. Ta ở Tu Hành giới nhiều năm, nếu Tu Hành giới có loại người này thì không thể nào chưa từng nghe qua.
Vân Tri Thu chép miệng:
- Thật muốn gặp thử, xem một nam nhân thì phong hoa tuyệt đại thế nào.
- Không được nghĩ tới nam nhân khác, chỉ cho phép nghĩ đến ta, nàng là cấm luyến của Miêu Nghị ta!
Miêu Nghị xoay mặt Vân Tri Thu sang mình, cười nói:
- Nàng nên biết có cưới nhiều bao nhiêu thì nàng mãi mãi là người ta yêu nhất. Vân Tri Thu, ta yêu nàng.
Mắt Vân Tri Thu mông lung, nhào lên dán chặt môi Miêu Nghị, điên cuồng chủ động, liều chết triền miên.
Ngày kết, Vân Tri Thu ngồi trên ghế cao. Hồng Trần, Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều, Pháp Âm lần lượt tiến lên kính trà hành lễ với phu nhân.
Vân Tri Thu cười tủm tỉm, mặt sáng sủa, mắt liếc qua khuôn mặt bốn nữ nhân, thầm buồn cười. Đêm qua Vân Tri Thu sướng chết, Miêu địa quan nhân hết sức hầu hạ, nói một đống lời làm người chết chìm, nhưng nàng thích, nàng thích nghe Miêu Nghị tâm tình, càng sến càng khoái.
Tuy biết Miêu đại quan nhân áy náy nên cố ý nịnh nàng nhưng nói đi phải nói lại, tân hôn không đi tìm tân nương tử mà cùng nàng, ngoài miệng Vân Tri Thu không nói nhưng lòng thoải mái nhiều. Vân Tri Thu thầm thích thú, nàng thích cảm giác được Miêu Nghị cưng chiều.
Vân Tri Thu nghiêm nghị xác nhận địa vị của mình trước mặt công chúng, không chút khách sáo nói:
- Lão gia không quản lý chuyện trong nhà, đại nam nhân cũng không nên đặt nhiều sức vào các nữ nhân, vì vậy mọi chuyện trong nhà do ta nói!
Bốn nữ nhân liếc qua Miêu Nghị, thấy hắn sờ mũi không hé răng, các nàng khom người lên tiếng:
- Rõ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tri Thu liếc xéo Miêu Nghị ngồi bên cạnh, lạnh nhạt hỏi:
- Lão gia sờ mũi làm gì, chẳng lẽ lão gia không đồng ý lời của thiếp thân?
Miêu Nghị ho khan:
- Khụ khụ!
Miêu Nghị xua tay nói:
- Không có ý kiến, chuyện trong nhà do phu nhân quyết định!
Một chốc cưới bốn người về, hắn dám ý kiến ý cò mới lạ.
Ngọc Nô Kiều đứng bên dưới xem thường trượn trắng mắt, thầm nghĩ: Thì ra là kẻ vỏ ngoài bảnh bao mà trong bụng sợ vợ.
Ánh mắt Vân Tri Thu lạnh lùng liếc qua mọi người:
- Ta mặc kệ cái gì là phòng lớn hay phòng nhỏ, đều đối xử bình đẳng với mọi người. Nhưng ta cảnh cáo trước, ta không quan tâm trước khi các ngươi đến thì có mục đích gì, đã gả vào cửa Miêu gia thì là người của Miêu gia, ai dám làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung thì không cần lão gia mở miệng, ta phế người đó trước! Khi ấy dù lão gia cầu tình cũng vô dụng, vẫn câu cũ, chuyện trong nhà do ta quyết định!
Dù trong lòng nghĩ gì thì mặt ngoài bốn nữ nhân vẫn khom người nói:
- Rõ!
- Vi Vi!
Vân Tri Thu nghiêng đầu nói với Tần Vi Vi ngồi bên dưới:
- Đưa họ đi trạch viện đã phân phối.
Tần Vi Vi đứng lên lĩnh bốn người đi:
- Biết!
Không có người ngoài, Vân Tri Thu bắt chéo chân châm chọc Miêu Nghị ngồi bên cạnh:
- Các đại mỹ nhân làm ta nhìn hoa mắt, trong lòng ngươi sướng lắm phải không?
Miêu Nghị cười giả lả:
- Đêm qua được kiến thức phong tình tuyệt vời của phu nhân thì sao có hứng thú với nữ nhân khác được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tri Thu khinh thường nói:
- Xì, nếu tin lời ngươi nói thì đầu ta bị cửa kẹp!
Vân Tri Thu đứng dậy rời đi.
Ngày tiếp theo, trước khi cưới Miêu Nghị không có hứng thú, hắn không muốn cưới, nhưng cưới về rồi hắn bắt đầu rục rịch. Dù sao thịt đặt ngay bên miệng, nhưng Miêu Nghị không dám chạy tới chỗ bốn tiểu thiếp mới cưới, mỗi đêm thật ngoan ở bên cạnh phu nhân chính thất. Dù sao sau này còn cơ hội, Miêu Nghị không gấp, giờ lo nịnh nữ nhân này mới là quan trọng nhất, không thì sau này khó sống. Vân Tri Thu mà chửi xéo xách mé thì cực kỳ khó chịu.
Vân Tri Thu dời sức lực vào công vụ, Miêu Nghị lười không muốn lo công việc, toàn ném cho cấp dưới. Vân Tri Thu hết cách đành tiếp nhận xử lý, ít nhất nàng không muốn bị người ngoài qua loa nói gì tin nấy.
Vân Tri Thu tiếp nhận thì Miêu Nghị càng yên tâm hơn. Địa bàn lớn như vậy phải điều động người vào vị trí, Vân Tri Thu hết sức bận rộn, Miêu Nghị thì trốn trong phòng tu luyện.
Dù Miêu Nghị không muốn đụng vào Tinh Túc Hải nhưng Túc Chủ tứ phương liên tiếp chủ động xin đi, hắn bất đắc dĩ đành đồng ý.
Hôm nay Miêu Nghị đang tu luyện Hồng Miên đột nhiên chạy tới bẩm báo:
- Thánh Tôn, Hạng Bách Đình của Linh Lung tông cầu kiến!
Vân Tri Thu dù sao là nữ nhân, không tiện để nam nhân gần mình mãi, nàng bây giờ không như lúc ở Phong Vân khách điếm, dù gì đã gả đi, không tiện bị truyền ra lời đồn. Cấp dưới đều đang dòm chừng, Vân Tri Thu muốn biểu hiện. Thiên Nhi, Tuyết Nhi không ở bên cạnh, Tần Vi Vi thành trợ thủ của nàng. Hồng Miên, Lục Liễu nhận nhiệm vụ chạy chân truyền lời.
Miêu Nghị ngồi khoanh chân trên giường đá lấy làm lạ hỏi:
- Hắn chạy tới làm gì? Không gặp, có việc gì thì đi tìm phu nhân xử lý!
Hồng Miên nói:
- Phu nhân bảo là việc này phu nhân không xử lý được, kêu Thánh Tôn tự đi xem.
Miêu Nghị cau mày xuống giường. Hồng Miên chạy lại giúp hắn phủi áo nhăn vì ngồi xuống, sau khi hai người gần gũi da thịt thì nàng làm chuyện này cũng đương nhiên, không lúng túng vì nam nữ thụ thụ bất thân nữa.
Miêu Nghị đến chính sảnh thấy Vân Tri Thu nhàn nhã ngồi bưng tách trà.
Hạng Bách Đình đứng bên dưới lập tức kinh sợ nói:
- Tiểu nhân tham kiến Thánh Tôn!
Miêu Nghị nhìn ba người quỳ bên cạnh Hạng Bách Đình, Mạc Danh, Miêu Quân Di và Mạc Quân Lan. Ai nấy cực kỳ chật vật, khuôn mặt buồn bã chất chứa bi thương căm giận, đặc biệt Mạc Quân Lan có dấu hiệu khóc.
Miêu Nghị ngồi bên cạnh Vân Tri Thu, mở miệng hỏi:
- Thế này là sao?
Vân Tri Thu qua loa giải thích. Đơn giản là ấm lạnh tình đời, bỏ đá xuống giếng. Hạng Bách Đình hạ độc cả gia đình nhạc phụ, thậm chí không bỏ qua cho phu nhân của mình, bắt trọn ổ đi tranh công với Miêu Nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro