Rời Đông Lai động
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị đáp tiền đồ chưa biết, có nhiều hung hiểm, họa phúc khó lường, có thể còn sống trở về hay không cũng chưa biết được.
Hai nàng hỏi, chủ nhân đã biết tiền đồ có nhiều hung hiểm, vì sao còn phải bôn ba vất vả. Nếu gặp hung hiểm ở Đông Lai động này, chủ nhân ra lệnh một tiếng, tất cả tử chiến cùng nhau sẽ an toàn hơn nhiều, ở lại Đông Lai động không tốt sao?
Miêu Nghị đáp, lần trước nói chuyện với Tiếu Ất Chủ xong đột nhiên tỉnh ngộ, Đông Lai động quá nhỏ, Trấn Hải sơn quá nhỏ, Nam Tuyên phủ cũng không lớn. Ta bị vây trong khu vực nhỏ nhoi này, thậm chí kiến thức của ta chưa chắc đã bằng thương nhân Đông Lai thành vào Nam ra Bắc. Có chuyện vẫn đeo đẳng trong lòng ta nhiều năm, cũng đã tới lúc phải giải quyết.
Hai nàng thỉnh cầu, tỳ tử nguyện đi theo hầu hạ chủ nhân.
Miêu Nghị đáp, ta không bảo đảm an nguy của bản thân mình, bằng vào tu vi hai người các ngươi làm sao có thể đi theo.
Hai nàng thấy hắn không chút động lòng bèn tiến tựa sát bên người, dâng lên hương diễm ngượng ngùng, chủ động cầu xin hầu hạ một đêm, nếu có bất trắc hãy nhớ đêm này, không uổng tình chủ tớ một phen.
Miêu Nghị cười to, hào khí ngất trời khen hay, hai nàng tấm thân xử nữ trong trắng, ta không đành bỏ bất cứ người nào, tạm thời giữ lại, chờ ta trở về sẽ lấy.
Một câu này có tác dụng hơn mười câu khuyên giải.
Hai nàng tim đập thình thịch, được hắn cam kết không hề năn nỉ nữa, ngượng ngùng lui ra, sớm tối mong đợi.
Sau khi cắt đứt dòng suy nghĩ, Miêu Nghị đứng ở cửa đại sảnh vẫy vẫy tay với hai nàng.
Hai nàng tiến lên, Miêu Nghị căn dặn:
- Lúc ta không có ở đây, bảo Yêu tiền bối cẩn thận nhiều hơn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, không trông cậy vào lão có thể bảo vệ Đông Lai động, chỉ cần có thể bảo vệ hai ngươi bình an.
Nói xong lại lấy ra một nắm Nguyện Lực Châu nhét vào tay hai người.
Hai nàng tuyệt vọng, rất hiển nhiên hắn không muốn dẫn các nàng theo, chỉ có thể nhắc nhở:
- Chủ nhân đi sớm về sớm.
Miêu Nghị cười cười, đưa chân đá đá Hắc Thán đang nằm:
- Tên mập chết tiệt, bên ngoài trời đất bao la, vì sao lười ngủ ở chỗ này, có muốn theo ta đi ra ngoài dong ruổi tung hoành không?
Hắc Thán khịt mũi một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì.
Mặc dù nó có linh tính nhưng ngôn ngữ quá phức tạp, khó lòng hiểu được, cô phụ một phen hào tình của Miêu Nghị.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, nói huỵch toẹt ra:
- Tên mập chết tiệt, đi ra ngoài chơi!
Hắc Thán sáng mắt lên, lập tức nhảy dựng lên vọt vào trong đình viện chạy loạn khắp nơi, xua hai thớt long câu kia sang bên, dương dương đắc ý lắc đầu vẫy đuôi ở trong sân, coi như cảnh cáo người ngoài trước, đây là địa bàn của mình, sau đó bốn vó giẫm liên hồi, chờ Miêu Nghị cùng đi ra ngoài chơi.
Miêu Nghị phi thân rơi lên lưng nó, hai xúc tua thịt từ trong bờm lập tức bắn ra, nối liền với đùi hắn.
Hai nàng đi theo đưa tiễn, Miêu Nghị lại không quay đầu lại, giục Hắc Thán bay lên trời, trong nháy mắt rơi xuống bên ngoài, tung bốn vó lập tức chạy như điên.
Bên ngoài đã có Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm chờ, thấy vậy nhanh chóng giục long câu đuổi theo khẩn cấp...
Ba người chạy một mạch không ngừng, dong ruổi trong gió, dọc đường thỉnh thoảng có thể thấy phàm phu tục tử nhanh chóng tránh né vào vệ đường lộ vẻ sùng bái hâm mộ, thậm chí có người quỳ xuống đảnh lễ quỳ lạy, lại bị bọn họ lướt qua.
Chạy tới Trấn Hải sơn bị người canh cửa ngăn lại, sau khi thông báo mới cho đi.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không được triệu kiến dĩ nhiên là không có tư cách vào vào trọng địa Trấn Hải sơn, Miêu Nghị một thân một mình tiến lên bậc thềm, gặp được Hồng Miên cười khanh khách đứng ở cửa đại điện.
- Miêu Nghị, chúng ta phải có hơn mười năm không gặp rồi, ngươi có khỏe không?
Hồng Miên cười hỏi.
Miêu Nghị chắp tay hành lễ:
- Ra mắt Đại cô cô, ta vẫn mạnh khỏe, phiền Đại cô cô thăm hỏi.
- Đi theo ta đi!
Hồng Miên gật đầu một cái, xoay người dẫn đường.
Qua tiền điện, xuyên hậu điện, tiến vào đình viện ở hậu điện, ngôi lầu mà Tần Vi Vi hay xử lý công vụ trên đó, Miêu Nghị thấy vẫn không thay đổi giống như hơn mười năm trước.
Leo lên lầu các, Hồng Miên thông báo một tiếng:
- Sơn chủ, Miêu Nghị đã tới.
Nói xong chủ động tiến lên, cùng với Lục Liễu chia ra đứng hai bên tả hữu Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi ngồi ngay ngắn ở phía sau trường án, dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa, vận một bộ quần trắng trong trẻo lạnh lùng vô cùng thanh nhã, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị đi tới, có hơi hoảng hốt, một vài cảnh tượng bi tráng đẹp đẽ thoáng qua trong đầu nàng.
Miêu Nghị tiến lên chắp tay hành lễ:
- Mã thừa Miêu Nghị Đông Lai động bái kiến sơn chủ!
Hắn hơi nhấn mạnh hai chữ mã thừa, dường như đang nhắc nhở Tần Vi Vi, ta bất quá là một mã thừa nho nhỏ, không đáng để đường đường sơn chủ như nàng cho đòi như vậy. Dưới tình huống bình thường không chơi như vậy, có chuyện gì cứ tìm động chủ chúng ta nói chuyện, lui một vạn bước nói, trực tiếp cho gọi là được, hạ pháp chỉ với một mã thừa như ta thật sự là quá đáng rồi.
Hắn cũng không chịu nghĩ, nếu đơn giản cho gọi hắn có chịu đến không. Chắc chắn sẽ cho Diêm Tu mượn cớ từ chối, nói không có ở Đông Lai động vân vân…
Tần Vi Vi âm thầm cắn răng, ngoài mặt lại tỏ ra bình thản, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta có hơn mười năm không gặp rồi phải không?
- Dạ!
Miêu Nghị giữ kỹ bổn phận trả lời.
- Không cần câu thúc, ngồi xuống nói, bản tọa có mấy lời hỏi ngươi.
Tần Vi Vi đưa tay chỉ một cái ghế bên cạnh.
Miêu Nghị buồn cười, ta có cái gì câu thúc, bất quá vẫn đi tới ghế ngồi xuống, hỏi:
- Không biết sơn chủ triệu kiến có gì chỉ thị?
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm hắn hỏi:
- Trấn Hải sơn có sáu người đi tới Đông Lai động thình lình biến mất, ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị nghĩ thầm, cũng biết nàng gọi ta tới đây không có chuyện tốt lành gì, đây là đã nghi ngờ ta, chẳng lẽ muốn động thủ với ta sao?
Miêu Nghị cảnh giác nhìn chung quanh, chỉ bằng ba người trước mắt còn chưa phải là đối thủ của mình, hắn có hơi lo lắng chung quanh không biết có mai phục hay không.
Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau không nói, vừa nhìn bộ dáng Miêu Nghị cũng biết thành kiến đối với sơn chủ khá sâu, hiển nhiên sơn chủ cũng đã nhìn ra, hai người thấy Tần Vi Vi từ từ siết chặt song quyền lại.
Rất nhanh, chỉ thấy Miêu Nghị lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Thuộc hạ nghe không hiểu ý gì, người của Trấn Hải sơn đi Đông Lai động, có chuyện này sao? Chuyện này ta thật sự không biết, ta chẳng qua là mã thừa Đông Lai động, bình thường chỉ biết chăn long câu, chỉ biết làm xong chuyện trong bổn phận của một tên mã thừa, cũng không có quyền quan tâm những chuyện khác. Sơn chủ không ngại cho đòi động chủ tới hỏi thăm, hẳn là lão biết rất rõ ràng.
Đã sớm biết hắn sẽ không thừa nhận, đây là chuyện trong dự liệu.
Tần Vi Vi cũng không trông cậy hắn sẽ thừa nhận, thấy hắn chối bèn đổi đề tài:
- Miêu Nghị, phải chăng là ngươi có thành kiến với ta?
- Không dám!
Hai nàng hỏi, chủ nhân đã biết tiền đồ có nhiều hung hiểm, vì sao còn phải bôn ba vất vả. Nếu gặp hung hiểm ở Đông Lai động này, chủ nhân ra lệnh một tiếng, tất cả tử chiến cùng nhau sẽ an toàn hơn nhiều, ở lại Đông Lai động không tốt sao?
Miêu Nghị đáp, lần trước nói chuyện với Tiếu Ất Chủ xong đột nhiên tỉnh ngộ, Đông Lai động quá nhỏ, Trấn Hải sơn quá nhỏ, Nam Tuyên phủ cũng không lớn. Ta bị vây trong khu vực nhỏ nhoi này, thậm chí kiến thức của ta chưa chắc đã bằng thương nhân Đông Lai thành vào Nam ra Bắc. Có chuyện vẫn đeo đẳng trong lòng ta nhiều năm, cũng đã tới lúc phải giải quyết.
Hai nàng thỉnh cầu, tỳ tử nguyện đi theo hầu hạ chủ nhân.
Miêu Nghị đáp, ta không bảo đảm an nguy của bản thân mình, bằng vào tu vi hai người các ngươi làm sao có thể đi theo.
Hai nàng thấy hắn không chút động lòng bèn tiến tựa sát bên người, dâng lên hương diễm ngượng ngùng, chủ động cầu xin hầu hạ một đêm, nếu có bất trắc hãy nhớ đêm này, không uổng tình chủ tớ một phen.
Miêu Nghị cười to, hào khí ngất trời khen hay, hai nàng tấm thân xử nữ trong trắng, ta không đành bỏ bất cứ người nào, tạm thời giữ lại, chờ ta trở về sẽ lấy.
Một câu này có tác dụng hơn mười câu khuyên giải.
Hai nàng tim đập thình thịch, được hắn cam kết không hề năn nỉ nữa, ngượng ngùng lui ra, sớm tối mong đợi.
Sau khi cắt đứt dòng suy nghĩ, Miêu Nghị đứng ở cửa đại sảnh vẫy vẫy tay với hai nàng.
Hai nàng tiến lên, Miêu Nghị căn dặn:
- Lúc ta không có ở đây, bảo Yêu tiền bối cẩn thận nhiều hơn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, không trông cậy vào lão có thể bảo vệ Đông Lai động, chỉ cần có thể bảo vệ hai ngươi bình an.
Nói xong lại lấy ra một nắm Nguyện Lực Châu nhét vào tay hai người.
Hai nàng tuyệt vọng, rất hiển nhiên hắn không muốn dẫn các nàng theo, chỉ có thể nhắc nhở:
- Chủ nhân đi sớm về sớm.
Miêu Nghị cười cười, đưa chân đá đá Hắc Thán đang nằm:
- Tên mập chết tiệt, bên ngoài trời đất bao la, vì sao lười ngủ ở chỗ này, có muốn theo ta đi ra ngoài dong ruổi tung hoành không?
Hắc Thán khịt mũi một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì.
Mặc dù nó có linh tính nhưng ngôn ngữ quá phức tạp, khó lòng hiểu được, cô phụ một phen hào tình của Miêu Nghị.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, nói huỵch toẹt ra:
- Tên mập chết tiệt, đi ra ngoài chơi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Thán sáng mắt lên, lập tức nhảy dựng lên vọt vào trong đình viện chạy loạn khắp nơi, xua hai thớt long câu kia sang bên, dương dương đắc ý lắc đầu vẫy đuôi ở trong sân, coi như cảnh cáo người ngoài trước, đây là địa bàn của mình, sau đó bốn vó giẫm liên hồi, chờ Miêu Nghị cùng đi ra ngoài chơi.
Miêu Nghị phi thân rơi lên lưng nó, hai xúc tua thịt từ trong bờm lập tức bắn ra, nối liền với đùi hắn.
Hai nàng đi theo đưa tiễn, Miêu Nghị lại không quay đầu lại, giục Hắc Thán bay lên trời, trong nháy mắt rơi xuống bên ngoài, tung bốn vó lập tức chạy như điên.
Bên ngoài đã có Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm chờ, thấy vậy nhanh chóng giục long câu đuổi theo khẩn cấp...
Ba người chạy một mạch không ngừng, dong ruổi trong gió, dọc đường thỉnh thoảng có thể thấy phàm phu tục tử nhanh chóng tránh né vào vệ đường lộ vẻ sùng bái hâm mộ, thậm chí có người quỳ xuống đảnh lễ quỳ lạy, lại bị bọn họ lướt qua.
Chạy tới Trấn Hải sơn bị người canh cửa ngăn lại, sau khi thông báo mới cho đi.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không được triệu kiến dĩ nhiên là không có tư cách vào vào trọng địa Trấn Hải sơn, Miêu Nghị một thân một mình tiến lên bậc thềm, gặp được Hồng Miên cười khanh khách đứng ở cửa đại điện.
- Miêu Nghị, chúng ta phải có hơn mười năm không gặp rồi, ngươi có khỏe không?
Hồng Miên cười hỏi.
Miêu Nghị chắp tay hành lễ:
- Ra mắt Đại cô cô, ta vẫn mạnh khỏe, phiền Đại cô cô thăm hỏi.
- Đi theo ta đi!
Hồng Miên gật đầu một cái, xoay người dẫn đường.
Qua tiền điện, xuyên hậu điện, tiến vào đình viện ở hậu điện, ngôi lầu mà Tần Vi Vi hay xử lý công vụ trên đó, Miêu Nghị thấy vẫn không thay đổi giống như hơn mười năm trước.
Leo lên lầu các, Hồng Miên thông báo một tiếng:
- Sơn chủ, Miêu Nghị đã tới.
Nói xong chủ động tiến lên, cùng với Lục Liễu chia ra đứng hai bên tả hữu Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi ngồi ngay ngắn ở phía sau trường án, dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa, vận một bộ quần trắng trong trẻo lạnh lùng vô cùng thanh nhã, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị đi tới, có hơi hoảng hốt, một vài cảnh tượng bi tráng đẹp đẽ thoáng qua trong đầu nàng.
Miêu Nghị tiến lên chắp tay hành lễ:
- Mã thừa Miêu Nghị Đông Lai động bái kiến sơn chủ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn hơi nhấn mạnh hai chữ mã thừa, dường như đang nhắc nhở Tần Vi Vi, ta bất quá là một mã thừa nho nhỏ, không đáng để đường đường sơn chủ như nàng cho đòi như vậy. Dưới tình huống bình thường không chơi như vậy, có chuyện gì cứ tìm động chủ chúng ta nói chuyện, lui một vạn bước nói, trực tiếp cho gọi là được, hạ pháp chỉ với một mã thừa như ta thật sự là quá đáng rồi.
Hắn cũng không chịu nghĩ, nếu đơn giản cho gọi hắn có chịu đến không. Chắc chắn sẽ cho Diêm Tu mượn cớ từ chối, nói không có ở Đông Lai động vân vân…
Tần Vi Vi âm thầm cắn răng, ngoài mặt lại tỏ ra bình thản, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta có hơn mười năm không gặp rồi phải không?
- Dạ!
Miêu Nghị giữ kỹ bổn phận trả lời.
- Không cần câu thúc, ngồi xuống nói, bản tọa có mấy lời hỏi ngươi.
Tần Vi Vi đưa tay chỉ một cái ghế bên cạnh.
Miêu Nghị buồn cười, ta có cái gì câu thúc, bất quá vẫn đi tới ghế ngồi xuống, hỏi:
- Không biết sơn chủ triệu kiến có gì chỉ thị?
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm hắn hỏi:
- Trấn Hải sơn có sáu người đi tới Đông Lai động thình lình biến mất, ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị nghĩ thầm, cũng biết nàng gọi ta tới đây không có chuyện tốt lành gì, đây là đã nghi ngờ ta, chẳng lẽ muốn động thủ với ta sao?
Miêu Nghị cảnh giác nhìn chung quanh, chỉ bằng ba người trước mắt còn chưa phải là đối thủ của mình, hắn có hơi lo lắng chung quanh không biết có mai phục hay không.
Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau không nói, vừa nhìn bộ dáng Miêu Nghị cũng biết thành kiến đối với sơn chủ khá sâu, hiển nhiên sơn chủ cũng đã nhìn ra, hai người thấy Tần Vi Vi từ từ siết chặt song quyền lại.
Rất nhanh, chỉ thấy Miêu Nghị lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Thuộc hạ nghe không hiểu ý gì, người của Trấn Hải sơn đi Đông Lai động, có chuyện này sao? Chuyện này ta thật sự không biết, ta chẳng qua là mã thừa Đông Lai động, bình thường chỉ biết chăn long câu, chỉ biết làm xong chuyện trong bổn phận của một tên mã thừa, cũng không có quyền quan tâm những chuyện khác. Sơn chủ không ngại cho đòi động chủ tới hỏi thăm, hẳn là lão biết rất rõ ràng.
Đã sớm biết hắn sẽ không thừa nhận, đây là chuyện trong dự liệu.
Tần Vi Vi cũng không trông cậy hắn sẽ thừa nhận, thấy hắn chối bèn đổi đề tài:
- Miêu Nghị, phải chăng là ngươi có thành kiến với ta?
- Không dám!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro