Tai bay vạ gió (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Có người vọt tới, toàn thân Miêu Nghị trong nháy mắt hiện lên bảo quang màu trắng, Nghịch Lân thương trong tay ong ong vang lên, đâm sang hai bên tả hữu nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã đâm hai tên địch rơi khỏi long câu.
Phía sau còn có mười mấy người vọt tới, trên thân Hắc Thán cũng trong nháy mắt hiện lên bảo quang, hí dài một tiếng hưng phấn, chở Miêu Nghị xông về phía trước nghênh địch. Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị toát ra trận trận hàn quang, đi tới đâu người ngã mã lật tới đó.
Mục tiêu Miêu Nghị không phải là những người này, mà là người đang quyết chiến với Nguyên Phương, Lại Vũ Hàm. Sau khi húc tung đám địch nhân xông tới, Hắc Thán lập tức bay lên trời, cả người lẫn ngựa đâm bổ vào Tô Bưu.
Tô Bưu cả kinh, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm lại tỏ ra mừng rỡ, hai người mạo hiểm công liên tiếp, liều mạng cuốn lấy đối phương.
Tả hữu có người điên cuồng tấn công, trước có long câu húc tới, Tô Bưu lại không thể lui chạy.
Đột nhiên y thi triển pháp lực tới cực hạn, vung thương quét ngang tả hữu, hai tiếng keng keng đánh văng liên kích của Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm, tranh thủ lăng không bổ ra một đạo pháp lực vô hình, chém ầm ầm về phía Miêu Nghị cả người lẫn long câu từ trên không bổ xuống.
Ngay sau đó Tô Bưu lại nhanh chóng gạt đỡ công kích của hai địch nhân hai bên.
Miêu Nghị cả người lẫn long câu nhảy bổ đến thình lình đâm Nghịch Lân thương ra, thương hiện lên bảo quang kêu ầm một tiếng, pháp lực công phá đánh tới sắc bén lợi hại giống như thực chất.
Đổi lại là trước kia, Miêu Nghị sẽ không ngăn được một đòn này, nhưng hôm nay có uy lực bảo thương gia trì, yêu linh tê ngưu bên trong Nghịch Lân thương có uy lực đủ để công phá pháp lực này công kích. Lại thêm Nghịch Lân thương có thể giảm bớt hai thành lực đạo truyền tới, cho nên một đòn này cũng không làm gì được Miêu Nghị.
Nếu như không phải là một đòn bất ngờ, mà một đòn có chuẩn bị đầy đủ của Tô Bưu, tất nhiên Miêu Nghị khó lòng ngăn cản.
Sau khi phá được đòn này, Miêu Nghị cả người lẫn long câu nháy mắt dâng lên bảo quang màu trắng, tiếp tục xông tới húc mạnh về phía Tô Bưu đang bị Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm liều mạng cuốn lấy.
Tô Bưu nhất thời có hơi bối rối.
Nói thật, chênh lệch giữa Thanh Liên nhất phẩm và nhị phẩm cũng giống như Bạch Liên nhất phẩm và nhị phẩm, thực lực sai biệt không phải là rất lớn. Tô Bưu chống lại một người muốn đánh thắng không có vấn đề gì, nhưng chống lại hai người, muốn chiến thắng dễ dàng sợ là không thể nhanh như vậy.
Cho dù là bây giờ Miêu Nghị gia nhập vây công, y cũng không sợ, nhưng bị một con long câu khoác bảo giáp đụng phải cũng không phải là đùa giỡn, không chết cũng phải trọng thương. Lực húc của long câu hết sức kinh người, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám chọi thẳng, huống chi còn có uy lực pháp bảo gia trì, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Song quyền khó địch bốn tay, dưới tình thế cấp bách Tô Bưu luống cuống tay chân, dốc hết toàn lực gạt đỡ công kích của Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm, sau đó thình lình điều khiển long câu bay lên.
Giao chiến ở khoảng cách gần như vậy, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm há có thể để cho y dễ dàng thoát khốn, cơ hồ là đồng thời song song xuất thương, song song đâm mạnh vào bụng long câu khiến cho chúng bị đau nhảy vọt lên thật mạnh. Lại song song vung thương tấn công, nhất thời hoa máu nở giữa không trung, một tiếng long câu hí thảm thiết vang lên.
Long câu của Tô Bưu bị giết chết, bản thân y lại mượn lực bay lên cao.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không bỏ qua cho y, long câu hai người vừa chạm đất lại tiếp tục nhảy lên, lăng không đánh chặn đường.
Ngược lại Miêu Nghị húc một cái thất bại vừa chạm đất, người của Tô Bưu hai bên chạy tới giải vây lập tức vọt tới vây hắn, kịch liệt vây công.
Hắc Thán nhanh chóng quay một vòng ngay tại chỗ, chỉ thấy Miêu Nghị một thân chiến giáp ngồi trên lưng nó xuất thương như rồng, nhanh chóng đánh trả bốn phương tám hướng, không loạn chút nào. Nghịch Lân thương ở trong tay hắn phát ra trận trận tiếng long ngâm hết sức dễ nghe, phun ra nuốt vào nổ bắn ra ra trận trận hàn quang.
Mũi thương ba cạnh sắc bén đánh trúng chỗ nào, chỗ đó nổ tung từng vòi máu, Hắc Thán chở hắn quay một vòng, đã có năm sáu người bị hắn giết chết dưới long câu.
Sau khi giết hết địch nhân xung quanh, Miêu Nghị giục Hắc Thán quay một vòng vung thương chỉ bốn phía, hừ lạnh một tiếng, uy chấn tứ phương:
- Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!
Đám người xông tới bao vây bị lực sát thương cực cao của hắn dọa cho sợ hãi rối rít lui ra, không còn ai dám tiến lên nữa.
Miêu Nghị cũng không khách sáo, Hắc Thán chở hắn đột nhiên lao ra, vung thương xông tới chém giết.
Hắn cũng không để ý tới bên Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm nữa, Tô Bưu đã không còn vật cỡi, nếu hai người còn không giải quyết được, vậy thật đúng là phế vật.
Hắn chỉ việc lo xung phong, giúp hai người ngăn lại đám nhân mã của Tô Bưu muốn xông lên giải vây cho y.
Quả nhiên bên phía Tô Bưu, khi ba người vừa từ trên không rơi xuống, sắc mặt Tô Bưu đại biến. Y không còn vật cỡi, không dám lấy cứng chọi cứng với hai người Lại Vũ Hàm, có thể nói là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lại Vũ Hàm và Nguyên Phương sẽ không bỏ qua cho y, long câu hai người vọt tới nhanh như điện chớp, nhanh chóng đuổi theo.
Phía sau vang lên tiếng xé gió cấp tốc đánh tới, Tô Bưu bi phẫn quay đầu lại đánh trả, đâm ra một thương va chạm với trường thương của Lại Vũ Hàm.
Keng một tiếng vang lên, bạch quang bắn ra tung tóe.
Thân hình Lại Vũ Hàm trên long câu lảo đảo một hồi, có uy lực long câu tương trợ nhưng vẫn suýt chút nữa bị đánh rơi xuống đát, thực lực đối phương vẫn còn, lúc này lướt sát qua bên cạnh Tô Bưu.
Mà trường thương trong tay Tô Bưu lại bị chấn bay ra ngoài, hổ khẩu rách toạc tuôn máu đầm đìa, toàn thân lảo đảo lui về phía sau.
Dưới tình huống bình thường lấy cứng đối cứng Lại Vũ Hàm không phải là đối thủ của y, nhưng cộng thêm lực xung kích hùng mạnh của long câu lại khác. Lực xung kích có thêm tốc độ cộng vào thực lực của bản thân Lại Vũ Hàm, nên uy lực công kích gia tăng, rốt cục đã đánh bay vũ khí của Tô Bưu.
Đây là lý do vì sao tu sĩ còn ở cảnh giới tung hoành không dám rời khỏi long câu giao chiến, lúc giao chiến không có long câu tương đương với mất nửa cái mạng.
Cho dù là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm đối mặt cao thủ Thanh Liên cửu phẩm, nếu cao thủ Thanh Liên không có long câu, tu sĩ Bạch Liên đánh không thắng cũng có thể mượn lực chân của long câu chạy mất. Cho nên đối với tu sĩ cảnh giới Bạch Liên và Thanh Liên, long câu gần như là không thể thiếu.
Tô Bưu bị công kích một đòn hai chân loạng choạng lui về phía sau, còn chưa kịp ổn định thân hình, trong lúc hoảng hốt trợn to cặp mắt, chỉ thấy một đạo hàn quang đâm tới, dưới tình thế cấp bách tay không tấc sắt cơ hồ ngăn cản không thể ngăn cản.
- Chết!
Nguyên Phương theo sát vọt tới gầm lên một tiếng, trong nháy mắt đâm một thương xuyên tim Tô Bưu, sau đó vung thương hất thân thể y bay đi.
Lại Vũ Hàm bên kia nhanh chóng quay đầu lập tức giục long câu chạy tới, xuất thương chém tan tác thi thể Tô Bưu vừa rơi xuống giữa không trung.
Phía sau còn có mười mấy người vọt tới, trên thân Hắc Thán cũng trong nháy mắt hiện lên bảo quang, hí dài một tiếng hưng phấn, chở Miêu Nghị xông về phía trước nghênh địch. Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị toát ra trận trận hàn quang, đi tới đâu người ngã mã lật tới đó.
Mục tiêu Miêu Nghị không phải là những người này, mà là người đang quyết chiến với Nguyên Phương, Lại Vũ Hàm. Sau khi húc tung đám địch nhân xông tới, Hắc Thán lập tức bay lên trời, cả người lẫn ngựa đâm bổ vào Tô Bưu.
Tô Bưu cả kinh, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm lại tỏ ra mừng rỡ, hai người mạo hiểm công liên tiếp, liều mạng cuốn lấy đối phương.
Tả hữu có người điên cuồng tấn công, trước có long câu húc tới, Tô Bưu lại không thể lui chạy.
Đột nhiên y thi triển pháp lực tới cực hạn, vung thương quét ngang tả hữu, hai tiếng keng keng đánh văng liên kích của Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm, tranh thủ lăng không bổ ra một đạo pháp lực vô hình, chém ầm ầm về phía Miêu Nghị cả người lẫn long câu từ trên không bổ xuống.
Ngay sau đó Tô Bưu lại nhanh chóng gạt đỡ công kích của hai địch nhân hai bên.
Miêu Nghị cả người lẫn long câu nhảy bổ đến thình lình đâm Nghịch Lân thương ra, thương hiện lên bảo quang kêu ầm một tiếng, pháp lực công phá đánh tới sắc bén lợi hại giống như thực chất.
Đổi lại là trước kia, Miêu Nghị sẽ không ngăn được một đòn này, nhưng hôm nay có uy lực bảo thương gia trì, yêu linh tê ngưu bên trong Nghịch Lân thương có uy lực đủ để công phá pháp lực này công kích. Lại thêm Nghịch Lân thương có thể giảm bớt hai thành lực đạo truyền tới, cho nên một đòn này cũng không làm gì được Miêu Nghị.
Nếu như không phải là một đòn bất ngờ, mà một đòn có chuẩn bị đầy đủ của Tô Bưu, tất nhiên Miêu Nghị khó lòng ngăn cản.
Sau khi phá được đòn này, Miêu Nghị cả người lẫn long câu nháy mắt dâng lên bảo quang màu trắng, tiếp tục xông tới húc mạnh về phía Tô Bưu đang bị Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm liều mạng cuốn lấy.
Tô Bưu nhất thời có hơi bối rối.
Nói thật, chênh lệch giữa Thanh Liên nhất phẩm và nhị phẩm cũng giống như Bạch Liên nhất phẩm và nhị phẩm, thực lực sai biệt không phải là rất lớn. Tô Bưu chống lại một người muốn đánh thắng không có vấn đề gì, nhưng chống lại hai người, muốn chiến thắng dễ dàng sợ là không thể nhanh như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là bây giờ Miêu Nghị gia nhập vây công, y cũng không sợ, nhưng bị một con long câu khoác bảo giáp đụng phải cũng không phải là đùa giỡn, không chết cũng phải trọng thương. Lực húc của long câu hết sức kinh người, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám chọi thẳng, huống chi còn có uy lực pháp bảo gia trì, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Song quyền khó địch bốn tay, dưới tình thế cấp bách Tô Bưu luống cuống tay chân, dốc hết toàn lực gạt đỡ công kích của Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm, sau đó thình lình điều khiển long câu bay lên.
Giao chiến ở khoảng cách gần như vậy, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm há có thể để cho y dễ dàng thoát khốn, cơ hồ là đồng thời song song xuất thương, song song đâm mạnh vào bụng long câu khiến cho chúng bị đau nhảy vọt lên thật mạnh. Lại song song vung thương tấn công, nhất thời hoa máu nở giữa không trung, một tiếng long câu hí thảm thiết vang lên.
Long câu của Tô Bưu bị giết chết, bản thân y lại mượn lực bay lên cao.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không bỏ qua cho y, long câu hai người vừa chạm đất lại tiếp tục nhảy lên, lăng không đánh chặn đường.
Ngược lại Miêu Nghị húc một cái thất bại vừa chạm đất, người của Tô Bưu hai bên chạy tới giải vây lập tức vọt tới vây hắn, kịch liệt vây công.
Hắc Thán nhanh chóng quay một vòng ngay tại chỗ, chỉ thấy Miêu Nghị một thân chiến giáp ngồi trên lưng nó xuất thương như rồng, nhanh chóng đánh trả bốn phương tám hướng, không loạn chút nào. Nghịch Lân thương ở trong tay hắn phát ra trận trận tiếng long ngâm hết sức dễ nghe, phun ra nuốt vào nổ bắn ra ra trận trận hàn quang.
Mũi thương ba cạnh sắc bén đánh trúng chỗ nào, chỗ đó nổ tung từng vòi máu, Hắc Thán chở hắn quay một vòng, đã có năm sáu người bị hắn giết chết dưới long câu.
Sau khi giết hết địch nhân xung quanh, Miêu Nghị giục Hắc Thán quay một vòng vung thương chỉ bốn phía, hừ lạnh một tiếng, uy chấn tứ phương:
- Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!
Đám người xông tới bao vây bị lực sát thương cực cao của hắn dọa cho sợ hãi rối rít lui ra, không còn ai dám tiến lên nữa.
Miêu Nghị cũng không khách sáo, Hắc Thán chở hắn đột nhiên lao ra, vung thương xông tới chém giết.
Hắn cũng không để ý tới bên Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm nữa, Tô Bưu đã không còn vật cỡi, nếu hai người còn không giải quyết được, vậy thật đúng là phế vật.
Hắn chỉ việc lo xung phong, giúp hai người ngăn lại đám nhân mã của Tô Bưu muốn xông lên giải vây cho y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên bên phía Tô Bưu, khi ba người vừa từ trên không rơi xuống, sắc mặt Tô Bưu đại biến. Y không còn vật cỡi, không dám lấy cứng chọi cứng với hai người Lại Vũ Hàm, có thể nói là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lại Vũ Hàm và Nguyên Phương sẽ không bỏ qua cho y, long câu hai người vọt tới nhanh như điện chớp, nhanh chóng đuổi theo.
Phía sau vang lên tiếng xé gió cấp tốc đánh tới, Tô Bưu bi phẫn quay đầu lại đánh trả, đâm ra một thương va chạm với trường thương của Lại Vũ Hàm.
Keng một tiếng vang lên, bạch quang bắn ra tung tóe.
Thân hình Lại Vũ Hàm trên long câu lảo đảo một hồi, có uy lực long câu tương trợ nhưng vẫn suýt chút nữa bị đánh rơi xuống đát, thực lực đối phương vẫn còn, lúc này lướt sát qua bên cạnh Tô Bưu.
Mà trường thương trong tay Tô Bưu lại bị chấn bay ra ngoài, hổ khẩu rách toạc tuôn máu đầm đìa, toàn thân lảo đảo lui về phía sau.
Dưới tình huống bình thường lấy cứng đối cứng Lại Vũ Hàm không phải là đối thủ của y, nhưng cộng thêm lực xung kích hùng mạnh của long câu lại khác. Lực xung kích có thêm tốc độ cộng vào thực lực của bản thân Lại Vũ Hàm, nên uy lực công kích gia tăng, rốt cục đã đánh bay vũ khí của Tô Bưu.
Đây là lý do vì sao tu sĩ còn ở cảnh giới tung hoành không dám rời khỏi long câu giao chiến, lúc giao chiến không có long câu tương đương với mất nửa cái mạng.
Cho dù là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm đối mặt cao thủ Thanh Liên cửu phẩm, nếu cao thủ Thanh Liên không có long câu, tu sĩ Bạch Liên đánh không thắng cũng có thể mượn lực chân của long câu chạy mất. Cho nên đối với tu sĩ cảnh giới Bạch Liên và Thanh Liên, long câu gần như là không thể thiếu.
Tô Bưu bị công kích một đòn hai chân loạng choạng lui về phía sau, còn chưa kịp ổn định thân hình, trong lúc hoảng hốt trợn to cặp mắt, chỉ thấy một đạo hàn quang đâm tới, dưới tình thế cấp bách tay không tấc sắt cơ hồ ngăn cản không thể ngăn cản.
- Chết!
Nguyên Phương theo sát vọt tới gầm lên một tiếng, trong nháy mắt đâm một thương xuyên tim Tô Bưu, sau đó vung thương hất thân thể y bay đi.
Lại Vũ Hàm bên kia nhanh chóng quay đầu lập tức giục long câu chạy tới, xuất thương chém tan tác thi thể Tô Bưu vừa rơi xuống giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro