Tay có thể hái xuống sao trời (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Ngô Trương hơi trầm mặc, lại từ từ nói:
- Năm đó Bạch gia nói qua, lúc ta thoát khốn cung là lúc gặp lại Yêu chủ, không biết Yêu chủ ở đâu, để ta đi trước tạ tội!
Lâm Hải nói:
- Yêu chủ còn ở trong Trấn yêu tháp.
Hai mắt Ngô Trương hơi trừng:
-Chẳng lẽ bằng bản sự Bạch gia mà đến nay vẫn không thể cứu ra Yêu chủ? Nói không giữ lời, hắn dựa vào cái gì giam ta mấy năm nay...
- Thiên hạ sớm đã không con là thiên hạ năm đó, liền cả chính bạn thân Bạch gia cũng bị giam ở trong tháp...
Lâm Hải kể lại đại khai sự tỉnh diễn ra trong mấy năm đối phương bị giam:
- Ngày hôm nay thiên hạ đại biến, hẳn là thời cơ đến, Bạch gia triệu tập chúng ta chính là vì việc này...
-Thanh, Phật hai tên cẩu tặc vô si!
Ngô Trương ngựa đầu lên trơi gầm gào một tiếng, râu tóc đều dựng, ánh mắt nhìn lại, trầm giọng nói:
- Theo như người nói, hôm nay thiên hạ đại chiến, sợ rằng tinh môn các nơi đều bị khống chế, chúng ta làm cách nào để thông hành?
Lâm Hải:
- Cái này không cần ngươi lo, Bạch gia sớm có chuẩn bị, chỉ rõ mật đạo cho ta, ta đã triệu tập đệ tử trên dưới Mộc Hành cung, người chỉ để ý đi theo ta là được!
Nếu đã như thế, còn mài mài quẹt quẹt cái gì?
Hai người rất nhanh vút không mà đi...
Thiên Hành tinh.
Oanh! Trên một ngọn núi lửa, đỉnh núi sụp đổ bay tán ra, dòng tương xung thiên bạo ra ngoài.
Lục lực đạo dong tương phun lên trời vừa hết, một bong tích dịch (thằn lằn) khổng lồ màu hoa hồng mang theo dây xích xông ra khỏi dong tương, quăng đuôi xoáy vòng giữa trời.
Một bích y lão giả đứng trên thân hoa tích dịch, đầu tóc bạc trắng bó thành đuôi ngựa, tay áo đón gió phiêu phiếu, mi tâm điểm chu sa, tiên phong đạo cốt, giống như giá ngự phi long tại thiên, chính là cung chu Thiên Hành cung Ôn Hoan Chân.
Ôn Hoàn Chân khẽ vung hai tay áo, bay ngược mà xuống, một chưởng vỗ ra, dong tương đang hoành dật từ phương phía dưới tức thì ngưng lại lưu động, dong tương cuộn trao trong núi lửa cũng yên tĩnh lại, nhẹ nhàng hạ xuống trên một chóp núi đã bị thiêu đến cháy đen, phẩy phẩy tay áo xua đi sóng nhiệt cuồn cuộn bên dưới, ngẩng đầu nhìn hướng hoa hồng tích dịch không lồ giữa không trung.
- Hóng!
Hỏa hồng tích dịch ngưa lên trời gầm gao một tiếng, nhìn như man hoang hung thú, thân hình hạ thấp xuống, đón lấy Ôn Hoan Chân phía dưới xông đi.
Sắp xông đến nơi, hai hồng nhãn đột nhiên toát ra liệt diễm hừng hực, tấn tốc tran lan xung quanh thân thể không lồ, thiêu hướng hai sợi dây xích dài trên tay, kéo theo hai sợi hóa liên giống như hai chiếc cánh, đụng hướng Ôn Hoan Chân đưng trên đỉnh núi lửa.
Một đoạn hoa cầu lăng không mà đến bi kịch liệt bao ra, ánh lửa tứ xạ, tích dịch khổng lồ trong hoả cầu biến thành một hồng y lão đầu.
Lão đầu lăng không run tay, vẫy động rất khỏi hai sợi xích sắt, quất về hương người trên đỉnh núi.
Ôn Hoàn Chân khẽ vung tay ao, một đạo hàn quang thoát tụ mà ra, phảng phất một đạo kinh thiên phích lịch, trảm hướng hóa liên quất tơi.
Quang quang! Tiếng kim loại chấn minh vang lên hai tiếng liên tiếp, chấn cho đất đá trên mặt đất phương xa đều bị run rẩy.
Đạo phích lịch hàn quang chợt lóe ra hai bên chặt đứt hai điều hòa liên, hỏa liên bị cắt thanh hai nưa rớt đất.
Hàn quang quay ngược mà về, Ôn Hoan Chân lại khẽ vung tay ao, hàn quang chìm vào trong ống tay.
Lao đầu mang theo liệt diễm mà đến hạ xuống đối diện, bước lên trước một bước, thân hình lại toát ra liệt diễm, liệt diêm vụt sáng đột nhiên thu lại phía sau, nháy mắt chìm vào sau lưng hắn, ánh lửa tan biến vô ảnh vô tung. Lão đầu một thân xích y, râu tóc đều dựng, cũng là xích hồng sắc, tức giận quát lớn:
-Ôn Hoàn Chân, sao lại là người? Đệ tử mà Bạch gia nói ở đâu?
Ôn Hoan Chân nho nhã nói:
- Hỏa Chân Quân, tính tình vẫn không thay đổi. Ta không hiểu người nói cái gì, Bạch gia để ta mang người đi gặp Yêu chủ...
Một nơi không có sự sống, trên cánh đồng tuyết phủ đầy tuyết trắng, mặt bằng răng rắc nứt ra, khoái tốc tràn hướng bốn phía, nứt ra càng lúc càng lớn, khe nứt lớn nhất dần dần thanh hình hạp cốc, tuyết đọng trên mặt đất lả chả rơi rụng xuống cốc.
Một đạo nhân ảnh lóe ra, nửa phù trên không, một thân trường bào trắng như tuyết, một đầu tóc bạc trắng tinh, dưới chân như phủ một kiện ngân sa, khi bước đi hắn phóng trên cánh đồng tuyết liền phiếu đăng theo. Dưới làn môi dày làm chòm râu trắng rủ ngực, mi tâm xăm một đóa mây màu bạc, mặt đầy nếp nhăn, không phải ai khác, chính là cung chu Tiến Hành cung Du Y, an tĩnh nhìn xuống mặt dưới.
Trong băng cốc bị nứt ra, dưới lớp băng tuyết che phủ tựa hồ có thư gì đó đang hô hấp, phập phồng băng tuyết đột nhiên sụp đổ, lộ ra một con cóc thể hình cự đại, một thân bằng giáp, dưới mỗi khối băng giáp đều có hoa diễm hình người đang nhảy động. Con cóc dần dần mở mắt ra, nhìn hướng thiên không gió tuyết gào thét, quang mang chợt lóe trên người, đột nhiên ngưng súc thành một hán tử trung niên mập mạp, xung thiên mà lên.
Cũng là bạch y như tuyết, chỉ là thể hình mập mạp, trôi nổi giữa không trung, đối mặt cung Du Y.
Du Y hờ hững nói:
- m Nhi Lang, ngủ ngon chư?
Hán tự mập mạp được xưng là m Nhi Lang nhìn bốn phía một chút, dần dần nhíu mày nói:
- Du Y? Làm sao là ngươi...
Màn đêm, sao trời sáng lấp lánh, từng đợt sóng cuộn vào bờ gột rửa bãi cát nhẵn nhụi
Dưới bong đêm, Tả Nhi từ trong rừng rậm đi tới, tiến vào trong hang động đen thui.
Đến đầu cuối, dựng lại bên vách đá sâu trong lòng núi, nhìn hướng bồn địa phía dưới.
Trong bồn địa, xương trắng chất thanh từng đống, một cây trụ đồng đứng giữa đam xương trắng, Nam Ba trần trụi nhắm mắt bo gối tĩnh tọa bên trụ đồng, trên thân hình kiện tráng cánh nhiên có lưu quang du tẩu tràn quanh mình, tựa hình xăm rồng, lại tựa như hình đám mây.
Bồn địa vốn nên đen nhánh, nhưng Nam Ba ngồi đó, lại như đom đóm trong đêm, một con đom đóm lộng lẫy lóa măt.
Loại trạng thái nay đã được Nam Ba duy trì gần mười năm, tĩnh tọa ở đây gần mười năm mà chưa từng có động tĩnh gì, ngược lại lưu quang trên người càng trở nên nồng đượm.
- Năm đó Bạch gia nói qua, lúc ta thoát khốn cung là lúc gặp lại Yêu chủ, không biết Yêu chủ ở đâu, để ta đi trước tạ tội!
Lâm Hải nói:
- Yêu chủ còn ở trong Trấn yêu tháp.
Hai mắt Ngô Trương hơi trừng:
-Chẳng lẽ bằng bản sự Bạch gia mà đến nay vẫn không thể cứu ra Yêu chủ? Nói không giữ lời, hắn dựa vào cái gì giam ta mấy năm nay...
- Thiên hạ sớm đã không con là thiên hạ năm đó, liền cả chính bạn thân Bạch gia cũng bị giam ở trong tháp...
Lâm Hải kể lại đại khai sự tỉnh diễn ra trong mấy năm đối phương bị giam:
- Ngày hôm nay thiên hạ đại biến, hẳn là thời cơ đến, Bạch gia triệu tập chúng ta chính là vì việc này...
-Thanh, Phật hai tên cẩu tặc vô si!
Ngô Trương ngựa đầu lên trơi gầm gào một tiếng, râu tóc đều dựng, ánh mắt nhìn lại, trầm giọng nói:
- Theo như người nói, hôm nay thiên hạ đại chiến, sợ rằng tinh môn các nơi đều bị khống chế, chúng ta làm cách nào để thông hành?
Lâm Hải:
- Cái này không cần ngươi lo, Bạch gia sớm có chuẩn bị, chỉ rõ mật đạo cho ta, ta đã triệu tập đệ tử trên dưới Mộc Hành cung, người chỉ để ý đi theo ta là được!
Nếu đã như thế, còn mài mài quẹt quẹt cái gì?
Hai người rất nhanh vút không mà đi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Hành tinh.
Oanh! Trên một ngọn núi lửa, đỉnh núi sụp đổ bay tán ra, dòng tương xung thiên bạo ra ngoài.
Lục lực đạo dong tương phun lên trời vừa hết, một bong tích dịch (thằn lằn) khổng lồ màu hoa hồng mang theo dây xích xông ra khỏi dong tương, quăng đuôi xoáy vòng giữa trời.
Một bích y lão giả đứng trên thân hoa tích dịch, đầu tóc bạc trắng bó thành đuôi ngựa, tay áo đón gió phiêu phiếu, mi tâm điểm chu sa, tiên phong đạo cốt, giống như giá ngự phi long tại thiên, chính là cung chu Thiên Hành cung Ôn Hoan Chân.
Ôn Hoàn Chân khẽ vung hai tay áo, bay ngược mà xuống, một chưởng vỗ ra, dong tương đang hoành dật từ phương phía dưới tức thì ngưng lại lưu động, dong tương cuộn trao trong núi lửa cũng yên tĩnh lại, nhẹ nhàng hạ xuống trên một chóp núi đã bị thiêu đến cháy đen, phẩy phẩy tay áo xua đi sóng nhiệt cuồn cuộn bên dưới, ngẩng đầu nhìn hướng hoa hồng tích dịch không lồ giữa không trung.
- Hóng!
Hỏa hồng tích dịch ngưa lên trời gầm gao một tiếng, nhìn như man hoang hung thú, thân hình hạ thấp xuống, đón lấy Ôn Hoan Chân phía dưới xông đi.
Sắp xông đến nơi, hai hồng nhãn đột nhiên toát ra liệt diễm hừng hực, tấn tốc tran lan xung quanh thân thể không lồ, thiêu hướng hai sợi dây xích dài trên tay, kéo theo hai sợi hóa liên giống như hai chiếc cánh, đụng hướng Ôn Hoan Chân đưng trên đỉnh núi lửa.
Một đoạn hoa cầu lăng không mà đến bi kịch liệt bao ra, ánh lửa tứ xạ, tích dịch khổng lồ trong hoả cầu biến thành một hồng y lão đầu.
Lão đầu lăng không run tay, vẫy động rất khỏi hai sợi xích sắt, quất về hương người trên đỉnh núi.
Ôn Hoàn Chân khẽ vung tay ao, một đạo hàn quang thoát tụ mà ra, phảng phất một đạo kinh thiên phích lịch, trảm hướng hóa liên quất tơi.
Quang quang! Tiếng kim loại chấn minh vang lên hai tiếng liên tiếp, chấn cho đất đá trên mặt đất phương xa đều bị run rẩy.
Đạo phích lịch hàn quang chợt lóe ra hai bên chặt đứt hai điều hòa liên, hỏa liên bị cắt thanh hai nưa rớt đất.
Hàn quang quay ngược mà về, Ôn Hoan Chân lại khẽ vung tay ao, hàn quang chìm vào trong ống tay.
Lao đầu mang theo liệt diễm mà đến hạ xuống đối diện, bước lên trước một bước, thân hình lại toát ra liệt diễm, liệt diêm vụt sáng đột nhiên thu lại phía sau, nháy mắt chìm vào sau lưng hắn, ánh lửa tan biến vô ảnh vô tung. Lão đầu một thân xích y, râu tóc đều dựng, cũng là xích hồng sắc, tức giận quát lớn:
-Ôn Hoàn Chân, sao lại là người? Đệ tử mà Bạch gia nói ở đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hoan Chân nho nhã nói:
- Hỏa Chân Quân, tính tình vẫn không thay đổi. Ta không hiểu người nói cái gì, Bạch gia để ta mang người đi gặp Yêu chủ...
Một nơi không có sự sống, trên cánh đồng tuyết phủ đầy tuyết trắng, mặt bằng răng rắc nứt ra, khoái tốc tràn hướng bốn phía, nứt ra càng lúc càng lớn, khe nứt lớn nhất dần dần thanh hình hạp cốc, tuyết đọng trên mặt đất lả chả rơi rụng xuống cốc.
Một đạo nhân ảnh lóe ra, nửa phù trên không, một thân trường bào trắng như tuyết, một đầu tóc bạc trắng tinh, dưới chân như phủ một kiện ngân sa, khi bước đi hắn phóng trên cánh đồng tuyết liền phiếu đăng theo. Dưới làn môi dày làm chòm râu trắng rủ ngực, mi tâm xăm một đóa mây màu bạc, mặt đầy nếp nhăn, không phải ai khác, chính là cung chu Tiến Hành cung Du Y, an tĩnh nhìn xuống mặt dưới.
Trong băng cốc bị nứt ra, dưới lớp băng tuyết che phủ tựa hồ có thư gì đó đang hô hấp, phập phồng băng tuyết đột nhiên sụp đổ, lộ ra một con cóc thể hình cự đại, một thân bằng giáp, dưới mỗi khối băng giáp đều có hoa diễm hình người đang nhảy động. Con cóc dần dần mở mắt ra, nhìn hướng thiên không gió tuyết gào thét, quang mang chợt lóe trên người, đột nhiên ngưng súc thành một hán tử trung niên mập mạp, xung thiên mà lên.
Cũng là bạch y như tuyết, chỉ là thể hình mập mạp, trôi nổi giữa không trung, đối mặt cung Du Y.
Du Y hờ hững nói:
- m Nhi Lang, ngủ ngon chư?
Hán tự mập mạp được xưng là m Nhi Lang nhìn bốn phía một chút, dần dần nhíu mày nói:
- Du Y? Làm sao là ngươi...
Màn đêm, sao trời sáng lấp lánh, từng đợt sóng cuộn vào bờ gột rửa bãi cát nhẵn nhụi
Dưới bong đêm, Tả Nhi từ trong rừng rậm đi tới, tiến vào trong hang động đen thui.
Đến đầu cuối, dựng lại bên vách đá sâu trong lòng núi, nhìn hướng bồn địa phía dưới.
Trong bồn địa, xương trắng chất thanh từng đống, một cây trụ đồng đứng giữa đam xương trắng, Nam Ba trần trụi nhắm mắt bo gối tĩnh tọa bên trụ đồng, trên thân hình kiện tráng cánh nhiên có lưu quang du tẩu tràn quanh mình, tựa hình xăm rồng, lại tựa như hình đám mây.
Bồn địa vốn nên đen nhánh, nhưng Nam Ba ngồi đó, lại như đom đóm trong đêm, một con đom đóm lộng lẫy lóa măt.
Loại trạng thái nay đã được Nam Ba duy trì gần mười năm, tĩnh tọa ở đây gần mười năm mà chưa từng có động tĩnh gì, ngược lại lưu quang trên người càng trở nên nồng đượm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro