Thiên Đình truy sát
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Tàng Lôi thở dài thườn thượt:
- Thật ra ngẫm lại chúng ta đã dự đoán được đại thống lĩnh Thiên Nhai kiếm bao nhiêu, lúc trước chúng ta từ chối Miêu Nghị chiêu lãm cũng đã tính qua rồi, tại sao bây giờ chỉ vì hắn được một mớ tiền thì bị che mờ mắt? Mọi người ngẫm lại đi, đồ trên người ba vị đại thống lĩnh này có chênh lệch lớn với tính toán lúc trước của chúng ta không? Cũng gần bằng rồi, chẳng qua tự chúng ta suy nghĩ nhiều, bị mê hoặc.
Mấy người im lặng, ngẫm lại đúng thật.
Cơ Hoan nói:
- Bị mê hoặc cũng vì hầu bao eo hẹp, không thì ai muốn mạo hiểm như vậy?
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Dù biết không được như đã muốn e rằng mọi người vẫn sẽ làm.
Mấy người nhìn nhau. Câu này đúng, tuy không nhiều bằng của Miêu Nghị nhưng đồ trên người ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai vẫn có đủ sức hấp dẫn với mọi người. Trong tình huống có đường lui thì đúng là bọn họ vẫn sẽ làm.
Đồ vật không nhiều như trong tưởng tượng chỉ vì so sánh với Miêu Nghị, thật ra với bọn họ vẫn là số tiền kếch sù. Mọi người bắt đầu chia theo ước định, ai nấy tinh thần tỉnh táo, đồ đúng là nhiều thật.
Chia đồ xong trong tay bọn họ cầm của cải nhiều còn hơn mười mấy năm qua cực khổ vất vả gấp mấy lần. Đủ cho mọi người có mặt tiêu hao mấy trăm năm. Điều tiếc nuối duy nhất là không nhiều thứ đáng giá, nhưng giữ lại đều hữu dụng, thứ không tiện biểu hiện ra ngoài thì thành tài nguyên tu luyện. Tình huống trước mắt khó đem ra buôn bán, không có nhiều vật tư có thể tu luyện chia cho năm người.
Tư Đồ Tiếu mất một con tọa kỵ nên chia đồ nhường cho gã lấy, coi như xóa bỏ nỗi khó chịu vì bị soát người.
Xong việc Tàng Lôi khẽ thở dài:
- Miêu Nghị kiếm đâu ra nhiều thứ như thế? Người so với người tức chết người, Vu Hành Giả nói đúng, tên kia . . .
Tàng Lôi lắc đầu không nói tiếp.
Hai trữ vật thủ trạc bắn cho An Như Ngọc, Tông Trấn, chia chút đồ như Tiên Nguyên đan cho đệ tử xong Mục Phàm Quân lườm Vân Ngạo Thiên:
- Đại ma đầu, chiến giáp Hồng Tinh của ngươi vừa người quá, đôi cánh kia nữa, chắc là thuật pháp trong địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết đúng không? Tôn nữ của ngươi đối xử với ngươi tốt thật.
Mấy vị khác nghe xong hâm mộ nhìn. Vân Ngạo Thiên nghe ra ghen tuông trong giọng nói của Mục Phàm Quân, có vài thứ chỉ hai người biết.
Vân Ngạo Thiên nói nước đôi:
- Không chỉ mình tôn nữ của ta gả sang, nàng muốn thì tự đi mà hỏi.
Mục Phàm Quân hừ lạnh:
- Ta không mặt dày như ngươi.
Nói chuyện sao mà khó nghe!
Vân Ngạo Thiên nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Đã nhiều năm qua không ngờ nữ nhân như nàng xúc cảm thân thể vẫn như cũ, nếu sớm biết vậy lúc trước đã thừa dịp ngủ nàng.
Nghe câu đó Mục Phàm Quân như mèo bị đạp đuôi. Đồ đệ đang có mặt sao có thể chấp nhận nhục nhã này.
Mục Phàm Quân tức giận quát:
- Cẩu tặc. . . !
Mục Phàm Quân định lao lên liều mạng, đám người Tàng Lôi nín cười vội chen vào giữa hai người khuyên nhủ:
- Hai ngươi đối nghịch nhau trong tiểu thế giới nhiều năm sao đến đại thế giới vẫn không chịu yên tĩnh? Muốn liều mạng thì về sau còn cơ hội, bây giờ chưa hoàn toàn thoát hiểm, đừng tự đánh phe mình trước, hãy giữ thực lực, giữ thực lực . . .
- Nơi đây không tiện ở lâu, đừng quên lời tiên tri của Vu Hành Giả . . .
Làm ầm ĩ một lúc rồi mấy người dịch dung cải trang thu đệ tử của mình vào túi thú. Mục Phàm Quân thở phì phì bay cách xa đám người Tàng Lôi, giữ khoảng cách với Vân Ngạo Thiên vẻ mặt khinh thường. Mọi người lại bay hướng mục tiêu.
- Dừng lại!
Mấy ngày sau, trong trời sao chợt có tiếng quát.
Năm người bay nhanh giữa hư không nghiêng đầu nhìn, thấy tinh thể đằng trước đột nhiên có ba thiên tướng giáp vàng cầm đao thương ngăn cản.
Cơ Hoan giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, chẳng lẽ hành tung của chúng ta bị phát hiện?
Tư Đồ Tiếu hỏi:
- Có cần ra tay giải quyết bọn họ không?
Tư Đồ Tiếu nói:
- Không biết xung quanh có người khác không, đừng để bị bám giữ.
Vân Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Mặc kệ bọn họ, lao qua!
Năm người lập tức tăng hết tốc độ. Ba thiên tướng chặn đường bị vượt mặt, năm người nhanh chóng bay vào trời sao xa xăm.
Ba thiên tướng lớn tiếng đuổi theo gắt gao:
- To gan, còn không mau dừng lại nhận kiểm tra!
Tu vi hai bên chênh lệch không lớn. Năm người ngoái đầu nhìn, gật đầu với nhau, ném tọa kỵ ra thay đi bộ, rất nhanh kéo giãn khoảng cách.
Mắt thấy khoảng cách xa dần, một thiên tướng lấy tinh linh ra lắc nhanh. Bọn họ nhìn năm người biến mất trong trời sao xa xăm, ba thiên tướng không có điều kiện sở hữu tọa kỵ.
Nửa ngày sau, năm người phát hiện mình chọc vào tổ ong, con đường phía trước liên tục có thiên tướng bay ra cản đường quát ngăn bọn họ dừng lại.
Năm người không dám đứng lại, cũng không dây dưa, liên tục vượt qua. Đến cuối cùng bị hơn mười thiên tướng điều khiển tọa kỵ đuổi theo gắt gao.
Điều khủng bố hơn còn ở phía sau, trời sao đằng trước đột nhiên xuất hiện sáu thiên tướng giáp tím xếp hàng ngang, phía sau là mấy ngàn thiên tướng như cái lưới chặn đường đi của bọn họ, hiển nhiên họ nhận được tin tức nên đến chặn đường trước.
Sáu người dẫn đầu nhìn liền biết là tu sĩ cảnh giới Thải Liên.
Tàng Lôi vội hỏi:
- Làm sao bây giờ? Loại linh thú của chúng ta không chạy lại tốc độ của tu sĩ Thải Liên!
Một nhện tinh cảnh giới Thải Liên đã khiến bọn họ không chịu nổi chứ huống chi chọc vào sáu tu sĩ Thải Liên.
Vân Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Vào túi thú của ta!
Bốn người nhìn nhau, bây giờ không rảnh băn khoăn Vân Ngạo Thiên có thừa cơ hại bọn họ không, tất cả thu linh thú chủ động chui vào túi thú.
Vân Ngạo Thiên thì đứng lơ lửng, nhìn một đống người lao tới, giơ ngang đại đao màu đỏ trầm giọng ngâm:
- Ma Hành Thiên Hạ!
Ma khí lượn lờ quanh thân Vân Ngạo Thiên ngưng tụ thành hai hình cầu màu đen sau lưng lão, phá kén trọng sinh nổ thành đôi cánh màu đen.
Đôi cánh ma đập nhanh bắn lên cao rẽ đường cong lướt qua đống người đằng trước. Sáu thượng tướng giáp tím lập tức xoay lại rượt theo, mấy ngàn người chuyển hướng chạy nhanh.
Qua một lúc mấy người bị bỏ xa không thấy bóng người. Chỉ có sáu tu sĩ Thải Liên còn bám chặt sau lưng, nhưng khoảng cách hai bên đang dần cách biệt.
Năm thượng tướng đuổi theo đằng sau nhìn nhau, biểu tình kinh ngạc. Lúc trước họ nhận được tin phán đoán nghi phạm là tu sĩ cảnh giới Kim Liên, vốn không cần xuất động bọn họ. Mãi khi cấp dưới không đuổi kịp nghi phạm, cấp trên khẩn cấp phái bọn họ đi chặn đường. Ai dè người ta có bí pháp khác, mọi người không đuổi kịp.
Thượng tướng dẫn đầu thấy tình thế không ổn thì móc tinh linh ra báo cáo, xin cấp trên điều tu sĩ pháp lực vô biên đẳng cấp đại tướng.
Cấp trên chỉ báo lại bốn chữ: Báo vị trí!
Sáu người bất chấp có thể đuổi theo hay không, dù khoảng cách dần xa nhưng cứ bám riết không tha, tránh cho mục tiêu chạy mất. Bọn họ thường giữ liên lạc với bấp trên, báo cáo hướng đuổi theo. Mãi đến khi không thấy bóng dáng Vân Ngạo Thiên thì sáu người mới bỏ đuổi theo.
- Thật ra ngẫm lại chúng ta đã dự đoán được đại thống lĩnh Thiên Nhai kiếm bao nhiêu, lúc trước chúng ta từ chối Miêu Nghị chiêu lãm cũng đã tính qua rồi, tại sao bây giờ chỉ vì hắn được một mớ tiền thì bị che mờ mắt? Mọi người ngẫm lại đi, đồ trên người ba vị đại thống lĩnh này có chênh lệch lớn với tính toán lúc trước của chúng ta không? Cũng gần bằng rồi, chẳng qua tự chúng ta suy nghĩ nhiều, bị mê hoặc.
Mấy người im lặng, ngẫm lại đúng thật.
Cơ Hoan nói:
- Bị mê hoặc cũng vì hầu bao eo hẹp, không thì ai muốn mạo hiểm như vậy?
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Dù biết không được như đã muốn e rằng mọi người vẫn sẽ làm.
Mấy người nhìn nhau. Câu này đúng, tuy không nhiều bằng của Miêu Nghị nhưng đồ trên người ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai vẫn có đủ sức hấp dẫn với mọi người. Trong tình huống có đường lui thì đúng là bọn họ vẫn sẽ làm.
Đồ vật không nhiều như trong tưởng tượng chỉ vì so sánh với Miêu Nghị, thật ra với bọn họ vẫn là số tiền kếch sù. Mọi người bắt đầu chia theo ước định, ai nấy tinh thần tỉnh táo, đồ đúng là nhiều thật.
Chia đồ xong trong tay bọn họ cầm của cải nhiều còn hơn mười mấy năm qua cực khổ vất vả gấp mấy lần. Đủ cho mọi người có mặt tiêu hao mấy trăm năm. Điều tiếc nuối duy nhất là không nhiều thứ đáng giá, nhưng giữ lại đều hữu dụng, thứ không tiện biểu hiện ra ngoài thì thành tài nguyên tu luyện. Tình huống trước mắt khó đem ra buôn bán, không có nhiều vật tư có thể tu luyện chia cho năm người.
Tư Đồ Tiếu mất một con tọa kỵ nên chia đồ nhường cho gã lấy, coi như xóa bỏ nỗi khó chịu vì bị soát người.
Xong việc Tàng Lôi khẽ thở dài:
- Miêu Nghị kiếm đâu ra nhiều thứ như thế? Người so với người tức chết người, Vu Hành Giả nói đúng, tên kia . . .
Tàng Lôi lắc đầu không nói tiếp.
Hai trữ vật thủ trạc bắn cho An Như Ngọc, Tông Trấn, chia chút đồ như Tiên Nguyên đan cho đệ tử xong Mục Phàm Quân lườm Vân Ngạo Thiên:
- Đại ma đầu, chiến giáp Hồng Tinh của ngươi vừa người quá, đôi cánh kia nữa, chắc là thuật pháp trong địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết đúng không? Tôn nữ của ngươi đối xử với ngươi tốt thật.
Mấy vị khác nghe xong hâm mộ nhìn. Vân Ngạo Thiên nghe ra ghen tuông trong giọng nói của Mục Phàm Quân, có vài thứ chỉ hai người biết.
Vân Ngạo Thiên nói nước đôi:
- Không chỉ mình tôn nữ của ta gả sang, nàng muốn thì tự đi mà hỏi.
Mục Phàm Quân hừ lạnh:
- Ta không mặt dày như ngươi.
Nói chuyện sao mà khó nghe!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ngạo Thiên nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Đã nhiều năm qua không ngờ nữ nhân như nàng xúc cảm thân thể vẫn như cũ, nếu sớm biết vậy lúc trước đã thừa dịp ngủ nàng.
Nghe câu đó Mục Phàm Quân như mèo bị đạp đuôi. Đồ đệ đang có mặt sao có thể chấp nhận nhục nhã này.
Mục Phàm Quân tức giận quát:
- Cẩu tặc. . . !
Mục Phàm Quân định lao lên liều mạng, đám người Tàng Lôi nín cười vội chen vào giữa hai người khuyên nhủ:
- Hai ngươi đối nghịch nhau trong tiểu thế giới nhiều năm sao đến đại thế giới vẫn không chịu yên tĩnh? Muốn liều mạng thì về sau còn cơ hội, bây giờ chưa hoàn toàn thoát hiểm, đừng tự đánh phe mình trước, hãy giữ thực lực, giữ thực lực . . .
- Nơi đây không tiện ở lâu, đừng quên lời tiên tri của Vu Hành Giả . . .
Làm ầm ĩ một lúc rồi mấy người dịch dung cải trang thu đệ tử của mình vào túi thú. Mục Phàm Quân thở phì phì bay cách xa đám người Tàng Lôi, giữ khoảng cách với Vân Ngạo Thiên vẻ mặt khinh thường. Mọi người lại bay hướng mục tiêu.
- Dừng lại!
Mấy ngày sau, trong trời sao chợt có tiếng quát.
Năm người bay nhanh giữa hư không nghiêng đầu nhìn, thấy tinh thể đằng trước đột nhiên có ba thiên tướng giáp vàng cầm đao thương ngăn cản.
Cơ Hoan giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, chẳng lẽ hành tung của chúng ta bị phát hiện?
Tư Đồ Tiếu hỏi:
- Có cần ra tay giải quyết bọn họ không?
Tư Đồ Tiếu nói:
- Không biết xung quanh có người khác không, đừng để bị bám giữ.
Vân Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Mặc kệ bọn họ, lao qua!
Năm người lập tức tăng hết tốc độ. Ba thiên tướng chặn đường bị vượt mặt, năm người nhanh chóng bay vào trời sao xa xăm.
Ba thiên tướng lớn tiếng đuổi theo gắt gao:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- To gan, còn không mau dừng lại nhận kiểm tra!
Tu vi hai bên chênh lệch không lớn. Năm người ngoái đầu nhìn, gật đầu với nhau, ném tọa kỵ ra thay đi bộ, rất nhanh kéo giãn khoảng cách.
Mắt thấy khoảng cách xa dần, một thiên tướng lấy tinh linh ra lắc nhanh. Bọn họ nhìn năm người biến mất trong trời sao xa xăm, ba thiên tướng không có điều kiện sở hữu tọa kỵ.
Nửa ngày sau, năm người phát hiện mình chọc vào tổ ong, con đường phía trước liên tục có thiên tướng bay ra cản đường quát ngăn bọn họ dừng lại.
Năm người không dám đứng lại, cũng không dây dưa, liên tục vượt qua. Đến cuối cùng bị hơn mười thiên tướng điều khiển tọa kỵ đuổi theo gắt gao.
Điều khủng bố hơn còn ở phía sau, trời sao đằng trước đột nhiên xuất hiện sáu thiên tướng giáp tím xếp hàng ngang, phía sau là mấy ngàn thiên tướng như cái lưới chặn đường đi của bọn họ, hiển nhiên họ nhận được tin tức nên đến chặn đường trước.
Sáu người dẫn đầu nhìn liền biết là tu sĩ cảnh giới Thải Liên.
Tàng Lôi vội hỏi:
- Làm sao bây giờ? Loại linh thú của chúng ta không chạy lại tốc độ của tu sĩ Thải Liên!
Một nhện tinh cảnh giới Thải Liên đã khiến bọn họ không chịu nổi chứ huống chi chọc vào sáu tu sĩ Thải Liên.
Vân Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Vào túi thú của ta!
Bốn người nhìn nhau, bây giờ không rảnh băn khoăn Vân Ngạo Thiên có thừa cơ hại bọn họ không, tất cả thu linh thú chủ động chui vào túi thú.
Vân Ngạo Thiên thì đứng lơ lửng, nhìn một đống người lao tới, giơ ngang đại đao màu đỏ trầm giọng ngâm:
- Ma Hành Thiên Hạ!
Ma khí lượn lờ quanh thân Vân Ngạo Thiên ngưng tụ thành hai hình cầu màu đen sau lưng lão, phá kén trọng sinh nổ thành đôi cánh màu đen.
Đôi cánh ma đập nhanh bắn lên cao rẽ đường cong lướt qua đống người đằng trước. Sáu thượng tướng giáp tím lập tức xoay lại rượt theo, mấy ngàn người chuyển hướng chạy nhanh.
Qua một lúc mấy người bị bỏ xa không thấy bóng người. Chỉ có sáu tu sĩ Thải Liên còn bám chặt sau lưng, nhưng khoảng cách hai bên đang dần cách biệt.
Năm thượng tướng đuổi theo đằng sau nhìn nhau, biểu tình kinh ngạc. Lúc trước họ nhận được tin phán đoán nghi phạm là tu sĩ cảnh giới Kim Liên, vốn không cần xuất động bọn họ. Mãi khi cấp dưới không đuổi kịp nghi phạm, cấp trên khẩn cấp phái bọn họ đi chặn đường. Ai dè người ta có bí pháp khác, mọi người không đuổi kịp.
Thượng tướng dẫn đầu thấy tình thế không ổn thì móc tinh linh ra báo cáo, xin cấp trên điều tu sĩ pháp lực vô biên đẳng cấp đại tướng.
Cấp trên chỉ báo lại bốn chữ: Báo vị trí!
Sáu người bất chấp có thể đuổi theo hay không, dù khoảng cách dần xa nhưng cứ bám riết không tha, tránh cho mục tiêu chạy mất. Bọn họ thường giữ liên lạc với bấp trên, báo cáo hướng đuổi theo. Mãi đến khi không thấy bóng dáng Vân Ngạo Thiên thì sáu người mới bỏ đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro