Phi Thiên

‘Tiểu tử’ xuất thế (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Chuyện khiến cho người ta rợn cả tóc gáy xuất hiện rất nhanh trên Quan Tinh đài, trên trăm con Đường Lang tranh nhau ăn thịt mười mấy con chim sẻ, tuy rằng hoàn cảnh không lớn nhưng vẫn vô cùng đẫm máu.

Thiên nhi và Tuyết nhi dần dần trợn to hai mắt, há to miệng, lộ vẻ không thể nào tin được.

Thanh âm nhai xương rau ráu của chúng khiến cho Miêu Nghị cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh.

Không bao lâu sau, dưới đất chỉ còn lại mười mấy đốm máu nhỏ, thậm chí đám ‘tiểu tử’ kinh khủng này không buông tha cả xương và lông chim sẻ, ăn tới nỗi mười mấy con chim sẻ không còn lại chút gì.

Sau khi ăn thức ăn huyết nhục, dường như đám ‘tiểu tử’ đã hài lòng, không gây ồn ào huyên náo nữa. Con nào con nấy đứng thẳng trên bốn chân, ngẩng đầu ưỡn ngực lay động xúc tua nho nhỏ vuốt vết máu dính trên cặp càng, giống như đang liếm máu.

Sau khi thanh lý sạch sẽ vết máu dính trên thân thể, bọn ‘tiểu tử’ ngẩng đầu nhìn trời, dường như không mấy thích ánh mặt trời bèn lục tục vỗ cánh bay lên, từng con một bay vào người Miêu Nghị, chui vào bên trong y phục hắn, rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bất quá còn có thể thấy chúng đang khẽ cử động bên dưới y phục.

Thiên nhi và Tuyết nhi nhìn những đốm máu còn đọng dưới đất, lại nhìn sang tình cảnh đám ‘tiểu tử’ cử động lúc nhúc bên dưới y phục Miêu Nghị, cảm thấy rùng mình một trận, động chủ dám để thứ ghê tởm như vậy trong y phục mình.

Miêu Nghị cũng bị đám ‘tiểu tử’ chui vào trong y phục khiến cho toàn thân ngứa ngáy không được tự nhiên, thấy hai nha đầu nhìn mình có vẻ là lạ, cười khan một tiếng nói:

- Có thấy chưa, ta nói đây là Đường Lang tiên nhân nuôi, không phải là Đường Lang thông thường.

Thiên nhi và Tuyết nhi gật đầu liên tục, tựa hồ muốn nói chúng ta tin, ngươi không cần lấy ra để chứng minh.

Dù sao hai nàng vẫn còn tâm tính nữ nhi bình thường, vẫn cảm thấy sợ đám súc sinh giết chóc ghê tởm này, cũng chưa từng thấy qua Đường Lang khiến cho người ta sợ hãi như vậy.

- Động chủ, còn một con nữa, mau thu lại đi!

Tuyết nhi chợt lui về phía sau một bước, chỉ chỉ một con Đường Lang đang đậu trên lan can, có màu xanh lục.

- Ngươi cho rằng loại Đường Lang nào ta cũng thu sao, đây không phải là Đường Lang ta nuôi…

Miêu Nghị liếc mắt tỏ vẻ khinh thường, co ngón tay bắn ra, một đạo kình phong bắn con Đường Lang kia tan nát, còn mình phất phơ bay xuống Quan Tinh đài.



Miêu Nghị trở về tĩnh thất tạm thời cũng không có tâm trạng tu luyện, bên trong y phục đột nhiên xuất hiện nhiều ‘tiểu tử’ bò lổm ngổm trong đó, có thể tưởng tượng được khó chịu thế nào.

Thử dùng tâm ý câu thông với bọn ‘tiểu tử’ lần nữa, lão Bạch không có lừa gạt hắn, đám ‘tiểu tử’ này tốn nhiều tâm tư như vậy, chảy nhiều máu như vậy ấp nở ra không làm cho hắn thất vọng, đúng là có thể tâm ý tương thông với hắn.

Khi hắn cho gọi, bọn ‘tiểu tử’ lại từ trong y phục hắn bò ra, dựa theo chỉ thị của hắn vỗ cánh trôi lơ lửng giữa không trung.

Miêu Nghị không ngừng thử điều khiển, theo ý niệm của hắn, cả đám ‘tiểu tử’ bay lượn quanh quẩn qua lại ở bên trong thạch thất, tốc độ chợt nhanh chợt chậm, không ngừng biến đổi đội hình, khiến cho Miêu đại động chủ mừng rỡ lên tiếng cười khúc khích.

Chơi mãi một kiểu như vậy tự nhiên sẽ tới lúc chán, ánh mắt Miêu Nghị di chuyển sang hồ nước gần đó, sờ cằm suy nghĩ một trận.

Hắn dùng ý niệm sai khiến, bọn ‘tiểu tử’ như thiêu thân đâm đầu vào lửa, nối đuôi nhau bay xuống hồ nước, bọt nước văng lên tung tóe.

Miêu Nghị nhất thời lộ vẻ tò mò đi tới bên bờ, nhìn đám ‘tiểu tử’ dưới nước dùng cánh bơi qua bơi lại, hơn nữa tốc độ bơi của chúng nhanh nhẹn vô cùng.

- Chậc chậc, lại không sợ nước!

Miêu Nghị vô cùng yêu thích, có cảm giác chơi đùa cực kỳ vui vẻ, tự nhiên phải chơi lâu một chút, dùng ý niệm thao túng đám ‘tiểu tử’ lặn tới lặn lui dưới nước, hoặc phân tán, hoặc nhóm đội.

Chơi chán hắn lại gọi bọn ‘tiểu tử’ lên.

Bọn ‘tiểu tử’ từ dưới nước bay lên không, nhanh chóng lắc lắc thân thể, giữ sạch nước bám trên người.

Nhìn cả đám ‘tiểu tử’, Miêu Nghị cau mày sờ cằm lẩm bẩm:

- Như vậy cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ trước khi trưởng thành chỉ có thể là món đồ chơi sao?

Hắn đưa một tay ra, gọi một tên ‘tiểu tử’ rơi vào trong lòng bàn tay, do dự hồi lâu, rốt cục quyết định thử xem sức chịu đựng của chúng thế nào.

Hắn bóp bóp hai ngón tay lại, cảm thấy ‘tiểu tử’ có thể chịu đựng được, dường như lực lượng bình thường rất khó giết chết, chỉ là gân cốt của nó có vẻ hơi mềm.

Miêu Nghị lại tăng thêm chút pháp lực, nhất thời bóp cho ‘tiểu tử’ liều mạng giãy giụa dường như muốn tắt thở.



- Chỉ có chút khả năng như vậy sao, không thể sánh với phụ mẫu các ngươi, cho dù là dùng đao chém cũng không làm gì được… ặc…

Trong nháy mắt Miêu Nghị trợn to cặp mắt, lời còn trong cổ chưa thốt ra ngoài, ngón tay buông lỏng ‘tiểu tử’ đang bị ngược đãi kia.

Chỉ thấy ngón tay hắn đã chảy ra một giọt máu, trong nháy mắt đọng lại thành băng, mà quanh thân hắn cũng nhanh chóng hiện lên một tầng băng sương.

Thật sự là ‘tiểu tử’ mới vừa xuất thế quá mức yếu ớt, không chịu được ngược đãi như vậy, bị bức bách bất ngờ quơ lưỡi hái nhỏ đâm hắn một cái.

Bất quá đừng chê nó yếu ớt, càng nó rất sắc bén, không ngờ rằng có thể đâm phá pháp lực trên ngón tay Miêu Nghị.

Vội vàng tránh né ngón tay Miêu Nghị suýt chút nữa bóp chết mình, ‘tiểu tử’ kia nhanh chóng lắc đầu vẫy đuôi một cái, vội vàng vỗ cánh bỏ chạy.

Miêu Nghị lại giống như một khúc gỗ cứng đờ, đứng yên tại chỗ không thể cử động.

Trong khoảnh khắc càng ‘tiểu tử’ đâm vào ngón tay, một cỗ khí tức u minh âm hàn tới cực điểm theo càng ‘tiểu tử’ nhanh chóng rót vào thân thể của hắn.

Trong nháy mắt tinh thần Miêu Nghị hoảng hốt, lại tìm được loại cảm giác giống như trước đó, hồn bất phụ thể, dường như linh hồn phiêu đãng ở thế giới u minh giá rét, không chỗ nương tựa, không chỗ trú thân.

Thời khắc mấu chốt lại là pháp nguyên trong cơ thể hắn tự động bắn ngược, nhanh chóng tự vận chuyển, cực kỳ khí phách cấp tốc xua tan khí âm hàn cực độ trong cơ thể hắn.

Miêu Nghị run lập cập, nhanh chóng tỉnh lại.

Hắn từ từ nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi rơi vào đám ‘tiểu tử’ vỗ cánh trôi lơ lửng, không hề lộ vẻ giận dữ, ngược lại lộ vẻ vui mừng không kềm được.

Trong nháy mắt hắn liên tưởng đến tình hình trước đó đám ‘tiểu tử’ này ăn thịt chim sẻ, chỉ cần tùy tiện đâm chim sẻ một cái đã khiến cho chúng không thể nào nhúc nhích được nữa.

- Giỏi thật, lại có thể dễ dàng đâm thủng pháp lực của ta, thật sự đã xem thường các ngươi, thì ra còn có bản lãnh này.

Miêu Nghị bật cười to vui sướng, hắn còn tưởng rằng sau khi ra ngoài, năng lực làm cho người ta trong nháy mắt hồn bất phụ thể của đám ‘tiểu tử’ này lúc còn là minh thai trong trứng sẽ biến mất, không ngờ rằng không phải là biến mất, mà là thu liễm vào trong cơ thể.

- Không hổ là con cháu Minh Đường Lang uy chấn Vạn Trượng Hồng Trần, giỏi, giỏi lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0