Trả tiền. (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Đúng rồi, là đệ tử của Chính Khí môn đều hy vọng Chính Khí môn tốt hơn.
Ngọc Hư Chân Nhân lắc đầu cười khổ:
- Nhưng tại sao phải khác đường chung lối? Mọi người cùng đi chung như trước kia không tốt sao?
Miêu Nghị cười nói:
- Chính Khí môn vốn chỉ có một con đường để đi nên mọi người chỉ có thể đi trên đó, giờ thêm Chính Khí tiệm tạp hóa, Chính Khí môn có thêm một con đường khác. Khi có đường tự nhiên có người muốn đi, nói trắng ra là vì ích lợi. Như ta hồi còn nhỏ, khi đó điều kiện hữu hạn, chỉ mơ ăn no mặc ấm, nếu như có thể cưới nữ nhi nhà đối diện là cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Sau khi bước vào Tu Hành giới, ăn mặc đã không thành vấn đề, có điều kiện thì muốn chọn nữ nhân xinh đẹp. Đạo lý đều như thế, Chính Khí môn có tiền, khó tránh khỏi về sau môn hạ đệ tử có ý tưởng khác.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
- Sau khi Đức Minh quay về Chính Khí môn e rằng khó chịu nhất là chưởng môn sư huynh, nhi tử của mình làm ra chuyện bức cung. Ài, tiền đồ của Đức Minh trong Chính Khí môn coi như xong.
Miêu Nghị tặc lưỡi:
- Chân nhân lo nghĩ nhiều rồi. Sau này Đức Minh không cần nghĩ gì, không phải làm gì, thành thật sống qua ngày là được. Bằng vào xuất thân của Đức Minh miễn chưởng môn còn ở thì không ai làm khó hắn, những người khác hâm mộ cuộc sống của hắn còn không được nữa là.
- Ài, tạm gác chuyện Đức Minh sang một bên để chưởng môn sư huynh tự mình sắp xếp đi, đàm phán bên Quần Anh hội quán thì giao cho cư sĩ.
- Chân nhân yên tâm, dù chân nhân không nói thì ta cũng sẽ tham gia. Nữ nhân kia luôn ở sau lưng ngầm giở trò hại người, ta sớm muốn xử nàng. Nếu không phải e ngại chút bối cảnh của nàng ta thì . . . Lần này ta sẽ cho nàng ta biết tay!
- Chuyện hợp tác có bị xung đột gì vì Đức Minh không?
- Chân nhân lo quá, nàng chỉ muốn lợi dụng Đức Minh, không thấy hắn nữa thì nàng sẽ chủ động tìm tới cửa.
Vô Tướng tinh, Tê Ngô sơn, bên ngoài Chính Khí cung. Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân đứng trên bậc thang cao cao trước cửa cung lạnh lùng nhìn bên dưới, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng, phía không xa gióng hồi chuông ngân.
Đấu Kê Nhãn đứng cùng Đức Minh im lặng cúi đầu.
Ngọc Luyện Chân Nhân lắc người lên bậc thang, chắp tay báo cáo với chưởng môn. Ngọc Linh Chân Nhân nhẹ gật đầu nói câu vất vả, lại nhìn xuống dưới.
Ngọc Linh Chân Nhân lạnh nhạt nói:
- Đức Minh, mọi người đã đề cử ngươi làm người thừa kế chưởng môn thì không tránh khỏi thử thách, từ hôm nay . . . Đi linh thảo viên bắt đầu đi. Đức Thực, giao Đức Minh cho ngươi.
Đấu Kê Nhãn chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Đấu Kê Nhãn vươn tay hướng Đức Minh:
- Sư đệ, mời.
Đức Minh chắp tay lạy dài hai người đứng trên bậc thang rồi khuôn mặt cay đắng đi theo Đấu Kê Nhãn.
Nếu lúc này Đức Minh còn không biết cái gọi là người thừa kế chưởng môn thì như đồ ngốc. Đây chỉ là hư danh tách Đức Minh khỏi mấy đệ tử, để gã không còn làm mưa làm gió được nữa. Đấu với nhóm chưởng môn đến mức này còn muốn làm người thừa kế chưởng môn thì đúng là đùa. Dần dà không ai còn nhớ cái tốt của Đức Minh, chờ khi mọi người đều lãng quên gã cũng là lúc trừ bỏ hư danh này.
Đức Minh đến linh thảo viên, nhìn một mảnh xanh ngát, gã bỗng cảm giác như trút được gánh nặng. Trong khoảnh khắc này Đức Minh đột nhiên phát hiện những chuyện trước kia tựa như mộng ảo, gã cũng không hiểu tại sao mình đi tới bước đường đó, lúc xưa gã không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Đức Minh nhớ đến lúc đề cử người thừa kế chưởng môn, Ngưu cư sĩ ngồi một bên bưng tách trà nhàn nhã uống, nhớ lại năm xưa khi tiệm tạp hóa mới bắt đầu khởi nghiệp, Ngưu cư sĩ dùng thủ đoạn khởi tử hồi sinh, lại ngẫm nghĩ Hoàng Phủ Quân Nhu nhiều lần cảnh cáo gã hãy cẩn thận, nói gã không đấu lại Ngưu Hữu Đức.
Đức Minh đột nhiên cười phá lên, cười chảy nước mắt.
Đức Minh lắc đầu nguầy nguậy:
- Thua không oan, là ta tự cho mình thông minh, thua không oan . . .
Đấu Kê Nhãn chậm rãi đi tới sau lưng Đức Minh, khẽ thở dài:
- Sư đệ, chưởng môn có dặn là thử thách đầu tiên cho sư đệ là viết xuống những gì sai sót khi kinh doanh trong Chính Khí tiệm tạp hóa rồi giao lên trên.
Đức Minh ngừng cười, nâng ống tay áo lau nước mắt.
Đức Minh chắp tay nói:
- Sư huynh, lĩnh chỉ, về sau sợ là sẽ vĩnh viễn làm bạn với sư huynh tại đây.
- Ài, sư đệ, lỗi hay không lỗi đều có nguyên nhân.
Đấu Kê Nhãn vỗ vai Đức Minh, thở ra:
- Hãy tịnh tâm đi, ở lại đây không có gì không tốt, lúc rảnh tu luyện thì ngắm núi sông, làm ít việc, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, muộn thì uống chút rượu, bực bội thì mắng tiểu đệ tử dưới tay,
Miêu Nghị thì đang ung dung đến Thiên Hương lâu cách vách, 'liếc mắt đưa tình' với Từ ma ma bị nàng chọt mạnh eo hai cái.
Trong thiên thính tầng một, Miêu Nghị nằm trên xích đu vui vẻ lắc mông né Từ ma ma vừa chọt vừa nhéo:
- Đừng giở trò, chỗ của nàng không phải thanh lâu. Ta nói thật lòng, Từ ma ma muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, thời trẻ chắc chắn là một đóa hoa!
- Hoa tàn ít bướm mà thôi.
Từ ma ma tha cho Miêu Nghị một lần, nàng ngồi xuống bên cạnh:
- Sao có rảnh đến đùa với bà già như ta? Còn tưởng ngươi ghi hận không tới nữa.
- Ta cam đoan với nàng một điều, con người của ta không bao giờ ghi hận nữ nhân. Hàng xóm với nhau thì đâu có thù sâu gì, thật tình vì gần đây có chuyện ầm ĩ, tiệm tạp hóa xảy ra việc lớn, trời suýt sập nên không rảnh tới chơi, bây giờ vừa lúc rảnh.
Miêu Nghị lắc lư trên ghế, quay đầu cười nói:
- Từ ma ma, hay là kêu Tuyết Linh Lung lại đây hát một bài cho ta nghe? Ta chưa từng nghe Tuyết Linh Lung hát, hay nói nàng hát là số một, cho một bài miễn phí đi.
Từ ma ma khinh thường nói:
- Miễn phí? Vậy ngươi tự đi mà nói với Tuyết Linh Lung.
Từ ma ma hỏi:
- Tiệm tạp hóa xảy ra chuyện lớn gì?
- Ài.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Đức Minh Đạo Trưởng đó, Đức Minh Đạo Trưởng đã thành người thừa kế chưởng môn, quay về Chính Khí môn rồi, sau này không nhúng tay vào việc kinh thương nữa. Chưởng quầy đổi thành Đức Chính Đạo Trưởng.
Từ ma ma vặc lại, đạp chân Miêu Nghị một cái:
- Thôi đi, rõ ràng là chuyện tốt còn than thở cái gì!
Rất nhanh Từ ma ma không nghĩ vậy, Hoàng Phủ Quân Nhu tìm đến Từ ma ma, mang theo lá trà ngon, kêu nàng mời Miêu Nghị đến uống trà.
Từ ma ma rất ghét, sao cứ tìm nàng làm chuyện đắc tội với ngươi? Nhưng Từ ma ma không dám làm phật lòng Hoàng Phủ Quân Nhu. Thiên Hương lâu vào Nam ra Bắc bán nghề giơ chiêu bài Hoàng Phủ Quân Nhu mới được Quần Anh hội giúp đỡ, nếu dựa vào tu vi của đám người Thiên Hương lâu thì không làm được gì. Ngay cả khối đất cất lầu cao cũng là nhờ mặt mũi Hoàng Phủ chưởng quầy tìm Hạ Hầu Long Thành cấp cho.
Quan trọng là da mặt Từ ma ma có dày mấy cũng không thể luôn xem người ta như kẻ ngốc chơi mãi một trò, huống chi vị kia không ngốc.
Ngọc Hư Chân Nhân lắc đầu cười khổ:
- Nhưng tại sao phải khác đường chung lối? Mọi người cùng đi chung như trước kia không tốt sao?
Miêu Nghị cười nói:
- Chính Khí môn vốn chỉ có một con đường để đi nên mọi người chỉ có thể đi trên đó, giờ thêm Chính Khí tiệm tạp hóa, Chính Khí môn có thêm một con đường khác. Khi có đường tự nhiên có người muốn đi, nói trắng ra là vì ích lợi. Như ta hồi còn nhỏ, khi đó điều kiện hữu hạn, chỉ mơ ăn no mặc ấm, nếu như có thể cưới nữ nhi nhà đối diện là cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Sau khi bước vào Tu Hành giới, ăn mặc đã không thành vấn đề, có điều kiện thì muốn chọn nữ nhân xinh đẹp. Đạo lý đều như thế, Chính Khí môn có tiền, khó tránh khỏi về sau môn hạ đệ tử có ý tưởng khác.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
- Sau khi Đức Minh quay về Chính Khí môn e rằng khó chịu nhất là chưởng môn sư huynh, nhi tử của mình làm ra chuyện bức cung. Ài, tiền đồ của Đức Minh trong Chính Khí môn coi như xong.
Miêu Nghị tặc lưỡi:
- Chân nhân lo nghĩ nhiều rồi. Sau này Đức Minh không cần nghĩ gì, không phải làm gì, thành thật sống qua ngày là được. Bằng vào xuất thân của Đức Minh miễn chưởng môn còn ở thì không ai làm khó hắn, những người khác hâm mộ cuộc sống của hắn còn không được nữa là.
- Ài, tạm gác chuyện Đức Minh sang một bên để chưởng môn sư huynh tự mình sắp xếp đi, đàm phán bên Quần Anh hội quán thì giao cho cư sĩ.
- Chân nhân yên tâm, dù chân nhân không nói thì ta cũng sẽ tham gia. Nữ nhân kia luôn ở sau lưng ngầm giở trò hại người, ta sớm muốn xử nàng. Nếu không phải e ngại chút bối cảnh của nàng ta thì . . . Lần này ta sẽ cho nàng ta biết tay!
- Chuyện hợp tác có bị xung đột gì vì Đức Minh không?
- Chân nhân lo quá, nàng chỉ muốn lợi dụng Đức Minh, không thấy hắn nữa thì nàng sẽ chủ động tìm tới cửa.
Vô Tướng tinh, Tê Ngô sơn, bên ngoài Chính Khí cung. Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân đứng trên bậc thang cao cao trước cửa cung lạnh lùng nhìn bên dưới, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng, phía không xa gióng hồi chuông ngân.
Đấu Kê Nhãn đứng cùng Đức Minh im lặng cúi đầu.
Ngọc Luyện Chân Nhân lắc người lên bậc thang, chắp tay báo cáo với chưởng môn. Ngọc Linh Chân Nhân nhẹ gật đầu nói câu vất vả, lại nhìn xuống dưới.
Ngọc Linh Chân Nhân lạnh nhạt nói:
- Đức Minh, mọi người đã đề cử ngươi làm người thừa kế chưởng môn thì không tránh khỏi thử thách, từ hôm nay . . . Đi linh thảo viên bắt đầu đi. Đức Thực, giao Đức Minh cho ngươi.
Đấu Kê Nhãn chắp tay lĩnh mệnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tuân lệnh!
Đấu Kê Nhãn vươn tay hướng Đức Minh:
- Sư đệ, mời.
Đức Minh chắp tay lạy dài hai người đứng trên bậc thang rồi khuôn mặt cay đắng đi theo Đấu Kê Nhãn.
Nếu lúc này Đức Minh còn không biết cái gọi là người thừa kế chưởng môn thì như đồ ngốc. Đây chỉ là hư danh tách Đức Minh khỏi mấy đệ tử, để gã không còn làm mưa làm gió được nữa. Đấu với nhóm chưởng môn đến mức này còn muốn làm người thừa kế chưởng môn thì đúng là đùa. Dần dà không ai còn nhớ cái tốt của Đức Minh, chờ khi mọi người đều lãng quên gã cũng là lúc trừ bỏ hư danh này.
Đức Minh đến linh thảo viên, nhìn một mảnh xanh ngát, gã bỗng cảm giác như trút được gánh nặng. Trong khoảnh khắc này Đức Minh đột nhiên phát hiện những chuyện trước kia tựa như mộng ảo, gã cũng không hiểu tại sao mình đi tới bước đường đó, lúc xưa gã không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Đức Minh nhớ đến lúc đề cử người thừa kế chưởng môn, Ngưu cư sĩ ngồi một bên bưng tách trà nhàn nhã uống, nhớ lại năm xưa khi tiệm tạp hóa mới bắt đầu khởi nghiệp, Ngưu cư sĩ dùng thủ đoạn khởi tử hồi sinh, lại ngẫm nghĩ Hoàng Phủ Quân Nhu nhiều lần cảnh cáo gã hãy cẩn thận, nói gã không đấu lại Ngưu Hữu Đức.
Đức Minh đột nhiên cười phá lên, cười chảy nước mắt.
Đức Minh lắc đầu nguầy nguậy:
- Thua không oan, là ta tự cho mình thông minh, thua không oan . . .
Đấu Kê Nhãn chậm rãi đi tới sau lưng Đức Minh, khẽ thở dài:
- Sư đệ, chưởng môn có dặn là thử thách đầu tiên cho sư đệ là viết xuống những gì sai sót khi kinh doanh trong Chính Khí tiệm tạp hóa rồi giao lên trên.
Đức Minh ngừng cười, nâng ống tay áo lau nước mắt.
Đức Minh chắp tay nói:
- Sư huynh, lĩnh chỉ, về sau sợ là sẽ vĩnh viễn làm bạn với sư huynh tại đây.
- Ài, sư đệ, lỗi hay không lỗi đều có nguyên nhân.
Đấu Kê Nhãn vỗ vai Đức Minh, thở ra:
- Hãy tịnh tâm đi, ở lại đây không có gì không tốt, lúc rảnh tu luyện thì ngắm núi sông, làm ít việc, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, muộn thì uống chút rượu, bực bội thì mắng tiểu đệ tử dưới tay,
Miêu Nghị thì đang ung dung đến Thiên Hương lâu cách vách, 'liếc mắt đưa tình' với Từ ma ma bị nàng chọt mạnh eo hai cái.
Trong thiên thính tầng một, Miêu Nghị nằm trên xích đu vui vẻ lắc mông né Từ ma ma vừa chọt vừa nhéo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đừng giở trò, chỗ của nàng không phải thanh lâu. Ta nói thật lòng, Từ ma ma muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, thời trẻ chắc chắn là một đóa hoa!
- Hoa tàn ít bướm mà thôi.
Từ ma ma tha cho Miêu Nghị một lần, nàng ngồi xuống bên cạnh:
- Sao có rảnh đến đùa với bà già như ta? Còn tưởng ngươi ghi hận không tới nữa.
- Ta cam đoan với nàng một điều, con người của ta không bao giờ ghi hận nữ nhân. Hàng xóm với nhau thì đâu có thù sâu gì, thật tình vì gần đây có chuyện ầm ĩ, tiệm tạp hóa xảy ra việc lớn, trời suýt sập nên không rảnh tới chơi, bây giờ vừa lúc rảnh.
Miêu Nghị lắc lư trên ghế, quay đầu cười nói:
- Từ ma ma, hay là kêu Tuyết Linh Lung lại đây hát một bài cho ta nghe? Ta chưa từng nghe Tuyết Linh Lung hát, hay nói nàng hát là số một, cho một bài miễn phí đi.
Từ ma ma khinh thường nói:
- Miễn phí? Vậy ngươi tự đi mà nói với Tuyết Linh Lung.
Từ ma ma hỏi:
- Tiệm tạp hóa xảy ra chuyện lớn gì?
- Ài.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Đức Minh Đạo Trưởng đó, Đức Minh Đạo Trưởng đã thành người thừa kế chưởng môn, quay về Chính Khí môn rồi, sau này không nhúng tay vào việc kinh thương nữa. Chưởng quầy đổi thành Đức Chính Đạo Trưởng.
Từ ma ma vặc lại, đạp chân Miêu Nghị một cái:
- Thôi đi, rõ ràng là chuyện tốt còn than thở cái gì!
Rất nhanh Từ ma ma không nghĩ vậy, Hoàng Phủ Quân Nhu tìm đến Từ ma ma, mang theo lá trà ngon, kêu nàng mời Miêu Nghị đến uống trà.
Từ ma ma rất ghét, sao cứ tìm nàng làm chuyện đắc tội với ngươi? Nhưng Từ ma ma không dám làm phật lòng Hoàng Phủ Quân Nhu. Thiên Hương lâu vào Nam ra Bắc bán nghề giơ chiêu bài Hoàng Phủ Quân Nhu mới được Quần Anh hội giúp đỡ, nếu dựa vào tu vi của đám người Thiên Hương lâu thì không làm được gì. Ngay cả khối đất cất lầu cao cũng là nhờ mặt mũi Hoàng Phủ chưởng quầy tìm Hạ Hầu Long Thành cấp cho.
Quan trọng là da mặt Từ ma ma có dày mấy cũng không thể luôn xem người ta như kẻ ngốc chơi mãi một trò, huống chi vị kia không ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro