Tương lai mù mịt (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Khách sạn Phong Vân? Là sao?
Miêu Nghị hỏi.
Yêu Nhược Tiên trả lời một cách tùy tiện:
- Nghe không hiểu tiếng người sao? Khách sạn! Nơi để ăn uống, ngủ nghỉ chứ sao nữa.
Mẹ kiếp, ta có ngu đến mức không biết khách sạn là nơi để ăn uống, ngủ nghỉ hay không?
Miêu Nghị tỏ vẻ chịu thua, hỏi một cách khiêm tốn:
- Ta chỉ là muốn hỏi vì sao khi gặp phải nguy hiểm không hóa giải được thì phải đi khách sạn Phong Vân nào đó.
- Đương nhiên là để tránh né nguy hiểm chứ sao!
Rõ ràng là Yêu Nhược Tiên đang đùa bỡn hắn.
Nhưng lão vừa nhìn đến ánh mắt của Thiên Nhi, Tuyết Nhi thì lập tức ho khan một tiếng, rồi thêm hai câu:
- Nơi an toàn nhất của Lưu Vân Sa Hải trừ chi nhánh của thương hội của Lục quốc, thì còn có một nơi gọi là khách sạn Phong Vân. Mà ai cũng biết mấy thói xấu của thương hội ở tại Lục quốc, người ngoài cũng đừng trông mong gì vào đó, hơn nữa đó cũng không phải là nơi mà ai muốn vào thì cũng vào được, cho nên khi mọi người gặp nguy hiểm không hóa giải được thì đều trốn ngay vào khách sạn Phong Vân. Vì không ai dám gây sự ở trong khách sạn Phong Vân.
Nói chuyện với ngươi sao lại phí sức đến thế cơ chứ, ngươi có cần tiết kiệm lời nói đến thế không!
Miêu Nghị bị kích thích đến muốn lật bàn đánh người. Nhưng hắn biết mình đánh không thắng người ta, vì thực tế phũ phàng nên chỉ có thể vừa nhẫn vừa hỏi:
- Vì sao không ai dám gây sự ở khách sạn kia?
- Dĩ nhiên là vì người ta không muốn gây chuyện phiền toái chứ sao.
Yêu Nhược Tiên vừa vuốt ve bộ râu lôi thôi của lão lại vừa lắc lư đầu ngâm nga:
- Có câu 'Thiên địa phong vân 1 khách sạn, bất lưu ân oán, chỉ chừa khách, thị phi chớ nhập!', đây chính là chiêu bài của khách sạn Phong Vân.
Miêu Nghị chép miệng tấm tắc:
- Lời này có vẻ không tranh quyền thế, nhưng dù có thu liễm vẫn lộ ra khí phách, chắc người mở ra cái khách sạn này cũng không phải người bình thường, nếu không thì đâu thể đẩy nguy hiểm ra ngoài cửa ở nơi kia được, lai lịch gì thế?
Yêu Nhược Tiên lườm hắn rồi mới nói:
- Người ta có lai lịch thế nào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần biết mang tiền vào khách sạn, nguy hiểm lập tức dừng ở ngoài cửa là đủ rồi.
Miêu Nghị gật gù, hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn có cái gì?
- Còn có cách gì tránh nguy hiểm nữa không?
- Có chứ!
- Vãn bối xin được thỉnh giáo.
- Đừng đi là được thôi.
-...
Miêu Nghị không nói nên lời, cách này thật sự dùng được sao?
Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi cùng cất giọng ai oán:
- Cha!
- Ta đây không phải là đang nói cho hắn biết sao, không nguy hiểm như hắn đã nghĩ.
Yêu Nhược Tiên vừa đếm đầu ngón tay vừa nói:
-Đầu tiên, không nên tiết lộ thân phận phía chính quyền của mình, nên biến mình trở thành một tán tu; thứ hai, đừng làm cho người khác cảm thấy ngươi là khối thịt béo chạy tới để khoe của, nhớ phải giả nghèo. Chỉ cần làm được 2 điều này thì ngươi không khác gì với những kẻ ở trong Lưu Vân Sa Hải, nguy hiểm lớn nhất sẽ không còn, người bình thường sẽ không có nhiều nguy hiểm, không có ai rảnh rỗi đến mức đang yên đang lành lại chạy tới gây sự với ngươi. Trừ trường hợp trông ngươi đáng đánh. Bất quá ở đó quả thật là không có công lý hay đúng sai, quả đấm của người nào mạnh thì người ấy có lý, nếu bị giết bị cướp bị gài bẫy thì cũng không có nơi để nói lí lẽ. Cho nên thứ ba, gặp phải nguy hiểm không giải quyết được thì lập tức trốn vào khách sạn Phong Vân, chỉ cần vào cửa của khách sạn Phong Vân thì ta dám khẳng định là sẽ không có việc gì xảy ra. Những thứ khác thì chỉ cần ngươi không chủ động tìm lấy rắc rối là ổn cả thôi.Ngay cả đám tán tu nhỏ bé ở tầng dưới chót nhất đều có thể sinh sống được, thì với một kẻ có năng lực sống sót trở về từ Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội như ngươi chẳng lẽ còn không thể sống được sao?
Miêu Nghị ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Nơi mà cả đám tán tu nhỏ bé đều có thể sinh sống được, tại sao mình lại không sống được cơ chứ, đúng là mình đã quá lo lắng rồi.
Trong lòng ổn định, hắn liền đứng dậy đi ra cửa
- Ta đem cái con mập mang đi, chân của thằng nhãi này khỏe, gặp nguy hiểm thì chạy nhanh!
Hắc Thán đang ngủ ngáy khò khò ở bên ngoài thì chỉ là đã từng béo thôi.
Nhưng cái biệt danh ‘cái con mập' lại bị ám vào tựa như âm hồn không tiêu tan.
Bên trong truyền ra tiếng cười “hắc hắc” của Yêu Nhược Tiên, lão nói:
- Đừng hy vọng gì, hôm qua béo tặc đã nuốt vào năm trăm viên yêu đan, đoán chừng là không thể tỉnh lại trong nửa năm đâu. Đến nỗi sao, chỉ là đi Lưu Vân Sa Hải liền khiến ngươi sợ đến thế.
Miêu Nghị kinh hãi mà quay đầu lại, nói:
- 1 lần liền nuốt năm trăm viên là thật sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Cũng chỉ như nuốt năm viên nhị phẩm yêu đan, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Đột nhiên Yêu Nhược Tiên vứt tùy tiện thứ gì về phía hắn.
Miêu Nghị chụp tới trong tay liền quan sát, một chiếc nhẫn trữ vật bình thường không thể bình thường hơn, không biết bên trong có cái gì.
Hắn truyền pháp lực vào để kiểm tra xem xét, thì phát hiện dung lượng không gian ở bên trong có thể so được với không gian của trữ vật trạc.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Đây là?
- Nhẫn trữ vật cao cấp mà ngươi luôn ước ao, thế nào, không cần sao?
Nhẫn trữ vật cao cấp?
Mắt Miêu Nghị sáng rực lên, hắn lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật để dùng thử. Quả nhiên thuận lợi thu vào, vòng tay trữ vật cũng tháo xuống từ cổ tay, cũng thuận lợi thu vào, lập tức hắn hưng phấn không dứt.
Quá tuyệt! Không gian có thể chất chồng đồ đạc, sau này sẽ không cần lo lắng rất nhiều thứ không có chỗ để.
Nhưng mà bề ngoài của chiếc nhẫn trữ vật nhìn qua cũng không khác mấy với loại bình thường, Yêu Nhược Tiên biết hắn khó hiểu cái gì, lão nói:
- Với tu vi của ngươi thì quá rêu rao cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, cho ngươi ngụy trang một chút, đi Lưu Vân Sa Hải dùng thì vừa vặn phù hợp.
Miêu Nghị vui lên, thì ra lão già này đã luyện chế đồ xong từ lâu rồi, chỉ là lão thích trì hoãn không cho mình mà thôi. Nếu mình không đi Lưu Vân Sa Hải, chắc lão già này còn đợi mình khóc lóc cầu xin hắn cho đồ.
Đồ vật mang theo trên người, những chiếc nhẫn trữ vật dự bị vốn được nhét trong quần áo cũng lần lượt bị nhồi nhét vào một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật được đeo trên ngón tay, hắn thật hài lòng nên nói:
- Chiếc nhẫn trữ vật cao cấp này đúng là thần kỳ, cũng không biết phương pháp luyện chế nó là do ai nhỉ?
Miêu Nghị hỏi.
Yêu Nhược Tiên trả lời một cách tùy tiện:
- Nghe không hiểu tiếng người sao? Khách sạn! Nơi để ăn uống, ngủ nghỉ chứ sao nữa.
Mẹ kiếp, ta có ngu đến mức không biết khách sạn là nơi để ăn uống, ngủ nghỉ hay không?
Miêu Nghị tỏ vẻ chịu thua, hỏi một cách khiêm tốn:
- Ta chỉ là muốn hỏi vì sao khi gặp phải nguy hiểm không hóa giải được thì phải đi khách sạn Phong Vân nào đó.
- Đương nhiên là để tránh né nguy hiểm chứ sao!
Rõ ràng là Yêu Nhược Tiên đang đùa bỡn hắn.
Nhưng lão vừa nhìn đến ánh mắt của Thiên Nhi, Tuyết Nhi thì lập tức ho khan một tiếng, rồi thêm hai câu:
- Nơi an toàn nhất của Lưu Vân Sa Hải trừ chi nhánh của thương hội của Lục quốc, thì còn có một nơi gọi là khách sạn Phong Vân. Mà ai cũng biết mấy thói xấu của thương hội ở tại Lục quốc, người ngoài cũng đừng trông mong gì vào đó, hơn nữa đó cũng không phải là nơi mà ai muốn vào thì cũng vào được, cho nên khi mọi người gặp nguy hiểm không hóa giải được thì đều trốn ngay vào khách sạn Phong Vân. Vì không ai dám gây sự ở trong khách sạn Phong Vân.
Nói chuyện với ngươi sao lại phí sức đến thế cơ chứ, ngươi có cần tiết kiệm lời nói đến thế không!
Miêu Nghị bị kích thích đến muốn lật bàn đánh người. Nhưng hắn biết mình đánh không thắng người ta, vì thực tế phũ phàng nên chỉ có thể vừa nhẫn vừa hỏi:
- Vì sao không ai dám gây sự ở khách sạn kia?
- Dĩ nhiên là vì người ta không muốn gây chuyện phiền toái chứ sao.
Yêu Nhược Tiên vừa vuốt ve bộ râu lôi thôi của lão lại vừa lắc lư đầu ngâm nga:
- Có câu 'Thiên địa phong vân 1 khách sạn, bất lưu ân oán, chỉ chừa khách, thị phi chớ nhập!', đây chính là chiêu bài của khách sạn Phong Vân.
Miêu Nghị chép miệng tấm tắc:
- Lời này có vẻ không tranh quyền thế, nhưng dù có thu liễm vẫn lộ ra khí phách, chắc người mở ra cái khách sạn này cũng không phải người bình thường, nếu không thì đâu thể đẩy nguy hiểm ra ngoài cửa ở nơi kia được, lai lịch gì thế?
Yêu Nhược Tiên lườm hắn rồi mới nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người ta có lai lịch thế nào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần biết mang tiền vào khách sạn, nguy hiểm lập tức dừng ở ngoài cửa là đủ rồi.
Miêu Nghị gật gù, hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn có cái gì?
- Còn có cách gì tránh nguy hiểm nữa không?
- Có chứ!
- Vãn bối xin được thỉnh giáo.
- Đừng đi là được thôi.
-...
Miêu Nghị không nói nên lời, cách này thật sự dùng được sao?
Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi cùng cất giọng ai oán:
- Cha!
- Ta đây không phải là đang nói cho hắn biết sao, không nguy hiểm như hắn đã nghĩ.
Yêu Nhược Tiên vừa đếm đầu ngón tay vừa nói:
-Đầu tiên, không nên tiết lộ thân phận phía chính quyền của mình, nên biến mình trở thành một tán tu; thứ hai, đừng làm cho người khác cảm thấy ngươi là khối thịt béo chạy tới để khoe của, nhớ phải giả nghèo. Chỉ cần làm được 2 điều này thì ngươi không khác gì với những kẻ ở trong Lưu Vân Sa Hải, nguy hiểm lớn nhất sẽ không còn, người bình thường sẽ không có nhiều nguy hiểm, không có ai rảnh rỗi đến mức đang yên đang lành lại chạy tới gây sự với ngươi. Trừ trường hợp trông ngươi đáng đánh. Bất quá ở đó quả thật là không có công lý hay đúng sai, quả đấm của người nào mạnh thì người ấy có lý, nếu bị giết bị cướp bị gài bẫy thì cũng không có nơi để nói lí lẽ. Cho nên thứ ba, gặp phải nguy hiểm không giải quyết được thì lập tức trốn vào khách sạn Phong Vân, chỉ cần vào cửa của khách sạn Phong Vân thì ta dám khẳng định là sẽ không có việc gì xảy ra. Những thứ khác thì chỉ cần ngươi không chủ động tìm lấy rắc rối là ổn cả thôi.Ngay cả đám tán tu nhỏ bé ở tầng dưới chót nhất đều có thể sinh sống được, thì với một kẻ có năng lực sống sót trở về từ Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội như ngươi chẳng lẽ còn không thể sống được sao?
Miêu Nghị ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Nơi mà cả đám tán tu nhỏ bé đều có thể sinh sống được, tại sao mình lại không sống được cơ chứ, đúng là mình đã quá lo lắng rồi.
Trong lòng ổn định, hắn liền đứng dậy đi ra cửa
- Ta đem cái con mập mang đi, chân của thằng nhãi này khỏe, gặp nguy hiểm thì chạy nhanh!
Hắc Thán đang ngủ ngáy khò khò ở bên ngoài thì chỉ là đã từng béo thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cái biệt danh ‘cái con mập' lại bị ám vào tựa như âm hồn không tiêu tan.
Bên trong truyền ra tiếng cười “hắc hắc” của Yêu Nhược Tiên, lão nói:
- Đừng hy vọng gì, hôm qua béo tặc đã nuốt vào năm trăm viên yêu đan, đoán chừng là không thể tỉnh lại trong nửa năm đâu. Đến nỗi sao, chỉ là đi Lưu Vân Sa Hải liền khiến ngươi sợ đến thế.
Miêu Nghị kinh hãi mà quay đầu lại, nói:
- 1 lần liền nuốt năm trăm viên là thật sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Cũng chỉ như nuốt năm viên nhị phẩm yêu đan, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Đột nhiên Yêu Nhược Tiên vứt tùy tiện thứ gì về phía hắn.
Miêu Nghị chụp tới trong tay liền quan sát, một chiếc nhẫn trữ vật bình thường không thể bình thường hơn, không biết bên trong có cái gì.
Hắn truyền pháp lực vào để kiểm tra xem xét, thì phát hiện dung lượng không gian ở bên trong có thể so được với không gian của trữ vật trạc.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Đây là?
- Nhẫn trữ vật cao cấp mà ngươi luôn ước ao, thế nào, không cần sao?
Nhẫn trữ vật cao cấp?
Mắt Miêu Nghị sáng rực lên, hắn lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật để dùng thử. Quả nhiên thuận lợi thu vào, vòng tay trữ vật cũng tháo xuống từ cổ tay, cũng thuận lợi thu vào, lập tức hắn hưng phấn không dứt.
Quá tuyệt! Không gian có thể chất chồng đồ đạc, sau này sẽ không cần lo lắng rất nhiều thứ không có chỗ để.
Nhưng mà bề ngoài của chiếc nhẫn trữ vật nhìn qua cũng không khác mấy với loại bình thường, Yêu Nhược Tiên biết hắn khó hiểu cái gì, lão nói:
- Với tu vi của ngươi thì quá rêu rao cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, cho ngươi ngụy trang một chút, đi Lưu Vân Sa Hải dùng thì vừa vặn phù hợp.
Miêu Nghị vui lên, thì ra lão già này đã luyện chế đồ xong từ lâu rồi, chỉ là lão thích trì hoãn không cho mình mà thôi. Nếu mình không đi Lưu Vân Sa Hải, chắc lão già này còn đợi mình khóc lóc cầu xin hắn cho đồ.
Đồ vật mang theo trên người, những chiếc nhẫn trữ vật dự bị vốn được nhét trong quần áo cũng lần lượt bị nhồi nhét vào một nơi, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật được đeo trên ngón tay, hắn thật hài lòng nên nói:
- Chiếc nhẫn trữ vật cao cấp này đúng là thần kỳ, cũng không biết phương pháp luyện chế nó là do ai nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro