Vừa xoay người liền bán đứng (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
- Ngưu Đô thống không cần nói, ta biết sai rồi!
Thanh Nguyên Tôn đỏ cặp mắt, miệng căng thẳng rất lâu, sau đó vẫn chưa buông lỏng được, đợi cho tâm tình hòa hoãn một chút, lại khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Đây là ngươi có ý an bài sao? Nếu không nào có trùng hợp như vậy. Vừa vặn để cho ta tới tặng rượu và thức ăn.
Miêu Nghị:
- Điện hạ, điều này không trọng yếu, là nương nương phân phó ty chức đến gặp ngài, xem điện hạ còn có nhu cầu gì ta có thể làm được, nhân cơ hội này tận lực giúp điện hạ chuẩn bị thỏa đáng!
Thanh Nguyên Tôn nghe vậy có chút ngượng ngùng, vẻ như thuận miệng hỏi một câu:
- Trên người có tiền và tài nguyên tu luyện hay không, đưa cho ta.
Miêu Nghị ngây ngẩn cả người, hồ nghi nói:
- Cận Vệ quân chi tiêu rất lớn sao? Điện hạ, quá mức đại thủ đại cước, cẩn thận bị người khám phá thân phận, ty chức đoán chừng đây không phải là cái bệ hạ muốn.
Thanh Nguyên Tôn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghĩ gì vậy, ta hiện tại chỉ có bổng lộc bình thường, đến nơi này trong cung liền đứt cung cấp cho ta.
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, phát hiện Thanh Chủ thật đúng là đúng mực, chánh nhi bát kinh dùi mài, ngay cả tài nguyên tu luyện cũng không cấp cho rồi. Trước kia ở tại Thiên cung không thiếu thứ gì, bổng lộc Cận Vệ quân tuy không thấp, nhưng muốn thỏa mãn đầy đủ tài nguyên tu luyện cho vị này thật là chênh lệch không nhỏ, dù sao cũng chỉ là một tiểu binh.
- Có có có.
Miêu Nghị lập tức trao một trừ vật trạc vào tay hắn, dù sao vẫn có chút kỳ quái nói:
- Chuyện này điện hạ một mực không nói nương nương?
Theo lý thuyết Hạ Hầu Thừa Vũ sao có thể nhìn con trai bị tội, bên này tiến cống cấp tài vật cho Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không thiếu, còn không đủ chi tiêu sao?
Thanh Nguyên Tôn dường như bộc lộ tâm tình một chút:
- Ta từ nhỏ đến lớn không có yêu cầu qua mẫu hậu, chuyện ngươi đưa cho ta các thứ đừng cho mẫu hậu biết.
Miêu Nghị hiểu rõ rồi, đây là lên tiếng xin lỗi a, có thể xấu hổ chân chính lên tiếng chính là vì nghèo rồi. Từ một phương diện mà nói, hắn cũng chân chính bắt đầu xem là người của mình rồi, đây là chuyện tốt.
Miêu Nghị liên tục gật đầu nói:
- Hiểu, hiểu, yên tâm, chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sau này điện hạ có gì cần cứ liên hệ ta, ta đến an bài, sẽ không để cho nương nương biết.
Giải trừ quẫn cánh chịu tội nghèo rồi, rốt cục không cần quan tâm đến mấy tiểu nhị nơi cửa hàng châm biếm xem thường nữa rồi.
Thanh Nguyên Tôn tâm tình thật tốt, hỏi:
- Ngươi thật sự đánh bại 500 vạn đại quân tinh nhuệ của Doanh Cửu Quang? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói cho ta nghe xem.
Ngoại trừ một số chuyện không tiện nói. Miêu Nghị không giấu diếm hắn, ngay cả chuyện đàm phán cùng Doanh Cửu Quang cũng nói luôn chuyện này vốn muốn tìm lý do nói với hắn, bằng không nhóm kia tịch thu được Phá Pháp cung là gây phiền phức, tìm được đỉnh lôi đấy.
Từ khi đại quân mười vạn U Minh vào Hắc Long Đảm, đến lúc mang theo Vưu tộc tham chiến, sau khi gieo rắc lời đồn, mai phục, giáp công, dụ địch, gạt địch, kiềm chế, liên tiếp điều binh khiển tướng đánh giết, Thanh Nguyên Tôn dồn hết tâm trí để nghe, ánh mắt nhìn Miêu Nghị lộ ra tia sáng kỳ dị, phát hiện vị này đủ mạnh, dẫn đội ngũ mười vạn dám chạy đến vùng Hắc Long Đàm xa lạ, cứng rắn cùng 500 vạn tinh nhuệ của Doanh gia, lại còn có thể ỷ vào đánh thành như vậy, coi như hắn quy phục rồi.
- Tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, xem như ta hiểu rõ năm xưa tại sao Tứ Đại Thiên Vương muốn gả con gái lôi kéo ngươi, thật đúng là mãnh tướng, mẫu hậu có thể được tướng quân tương trợ cũng là một chuyện may mắn!
Thanh Nguyên Tôn cảm khái tán thưởng một phen.
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Điện hạ khen quá rồi, Ngao Phi rất có phong độ của một đại tướng. Nếu không bị đủ các thứ bó tay bó chân, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa nhất định. Đại quân U Minh chết trận gần bốn vạn người. Vưu tộc lại hy sinh đội ngũ trăm vạn, lời trách cứ của Vưu vương đối với ty chức còn văng vẳng bên tai a!
Thanh Nguyên Tôn cũng tiếc hận nói:
- Tướng sĩ chết trận đều là những người giỏi, không được bạc đãi, cần phải trợ cấp rồi.
- Dạ vâng!
Miêu Nghị chắp tay đáp ứng, nhưng trong lòng thầm lẩm bẩm, trợ cấp mắc mớ gì tới ngươi, thật ra ngươi thuận miệng mà nói, ngươi có bỏ tiền sao?
- Doanh Vô Mãn ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?
- Tóm lại sẽ không giao cho Doanh gia, ty chức giữ lại còn có công dụng, không thể để cho Doanh gia xuất thủ chúng ta, chúng ta cũng nên tìm Doanh gia tính toán tính sổ rồi.
Hai người không tiện hàn huyên ở chỗ này quá lâu, lần lượt ra khỏi động. Miêu Nghị vừa về tới chỗ nghỉ ngơi lập tức bán đứng Thanh Nguyên Tôn rồi, chân chính là xoay người liền bán đứng, đáp ứng không nói cho Hạ Hầu Thừa Vũ sự việc vừa rồi. Nhưng nói giỡn à, cơ hội lấy lòng Hạ Hầu Thừa Vũ có thể nào không nói!
Thiên Tẫn Cung bên đó, Hạ Hầu Thừa Vũ trốn ở trong phòng lau nước mắt, không ngờ rằng con trai đáng thương như vậy, chính nàng một người mẹ không ngờ lại không biết chút nào. Nhưng cũng cảm thấy chuyện dặn dò Miêu Nghị, chuyện này mình không thể chọt rách, nếu không con trai bẽ mặt, chỉ có thể dặn dò Miêu Nghị sau này liên hệ với Thanh Nguyên Tôn nhiều hơn, thiếu cái gì đã nghĩ biện pháp đặt mua, đương nhiên là Miêu Nghị liên tục bảo đảm.
Cái này không có gì, nghe tới Miêu Nghị nói một vài bí mật không nên nói cho Thanh Nguyên Tôn, nhưng lại muốn cho nàng thầm chỉ sử Thanh Nguyên Tôn thật thà ngoan ngoãn báo cho Thanh Chủ, làm nàng giật mình, kiên quyết không đồng ý:
- Như vậy sao được? Không được!
Miêu Nghị biết nàng sợ cái gì, sợ Thanh Chủ biết chuyện của Cầm phi, khuyên:
- Nương nương thật nghĩ đến bệ hạ không biết chuyện Cầm phi là do ai xui sao? Bệ hạ chẳng qua là đang giả bộ hồ đồ mà thôi. Nương nương, chỉ cần có lợi cho cái nhìn của bệ hạ đối với điện hạ, nương nương và ty chức bị ủy khuất cũng không sao, chỉ cần bệ hạ coi trọng điện hạ, cũng sẽ không động người của điện hạ ...
Liên tục tận tình khuyên bảo, mới gạt bỏ đi nổi đắn đo của Hạ Hầu Thừa Vũ.
Thanh Nguyên Tôn đỏ cặp mắt, miệng căng thẳng rất lâu, sau đó vẫn chưa buông lỏng được, đợi cho tâm tình hòa hoãn một chút, lại khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Đây là ngươi có ý an bài sao? Nếu không nào có trùng hợp như vậy. Vừa vặn để cho ta tới tặng rượu và thức ăn.
Miêu Nghị:
- Điện hạ, điều này không trọng yếu, là nương nương phân phó ty chức đến gặp ngài, xem điện hạ còn có nhu cầu gì ta có thể làm được, nhân cơ hội này tận lực giúp điện hạ chuẩn bị thỏa đáng!
Thanh Nguyên Tôn nghe vậy có chút ngượng ngùng, vẻ như thuận miệng hỏi một câu:
- Trên người có tiền và tài nguyên tu luyện hay không, đưa cho ta.
Miêu Nghị ngây ngẩn cả người, hồ nghi nói:
- Cận Vệ quân chi tiêu rất lớn sao? Điện hạ, quá mức đại thủ đại cước, cẩn thận bị người khám phá thân phận, ty chức đoán chừng đây không phải là cái bệ hạ muốn.
Thanh Nguyên Tôn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nghĩ gì vậy, ta hiện tại chỉ có bổng lộc bình thường, đến nơi này trong cung liền đứt cung cấp cho ta.
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, phát hiện Thanh Chủ thật đúng là đúng mực, chánh nhi bát kinh dùi mài, ngay cả tài nguyên tu luyện cũng không cấp cho rồi. Trước kia ở tại Thiên cung không thiếu thứ gì, bổng lộc Cận Vệ quân tuy không thấp, nhưng muốn thỏa mãn đầy đủ tài nguyên tu luyện cho vị này thật là chênh lệch không nhỏ, dù sao cũng chỉ là một tiểu binh.
- Có có có.
Miêu Nghị lập tức trao một trừ vật trạc vào tay hắn, dù sao vẫn có chút kỳ quái nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chuyện này điện hạ một mực không nói nương nương?
Theo lý thuyết Hạ Hầu Thừa Vũ sao có thể nhìn con trai bị tội, bên này tiến cống cấp tài vật cho Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không thiếu, còn không đủ chi tiêu sao?
Thanh Nguyên Tôn dường như bộc lộ tâm tình một chút:
- Ta từ nhỏ đến lớn không có yêu cầu qua mẫu hậu, chuyện ngươi đưa cho ta các thứ đừng cho mẫu hậu biết.
Miêu Nghị hiểu rõ rồi, đây là lên tiếng xin lỗi a, có thể xấu hổ chân chính lên tiếng chính là vì nghèo rồi. Từ một phương diện mà nói, hắn cũng chân chính bắt đầu xem là người của mình rồi, đây là chuyện tốt.
Miêu Nghị liên tục gật đầu nói:
- Hiểu, hiểu, yên tâm, chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sau này điện hạ có gì cần cứ liên hệ ta, ta đến an bài, sẽ không để cho nương nương biết.
Giải trừ quẫn cánh chịu tội nghèo rồi, rốt cục không cần quan tâm đến mấy tiểu nhị nơi cửa hàng châm biếm xem thường nữa rồi.
Thanh Nguyên Tôn tâm tình thật tốt, hỏi:
- Ngươi thật sự đánh bại 500 vạn đại quân tinh nhuệ của Doanh Cửu Quang? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói cho ta nghe xem.
Ngoại trừ một số chuyện không tiện nói. Miêu Nghị không giấu diếm hắn, ngay cả chuyện đàm phán cùng Doanh Cửu Quang cũng nói luôn chuyện này vốn muốn tìm lý do nói với hắn, bằng không nhóm kia tịch thu được Phá Pháp cung là gây phiền phức, tìm được đỉnh lôi đấy.
Từ khi đại quân mười vạn U Minh vào Hắc Long Đảm, đến lúc mang theo Vưu tộc tham chiến, sau khi gieo rắc lời đồn, mai phục, giáp công, dụ địch, gạt địch, kiềm chế, liên tiếp điều binh khiển tướng đánh giết, Thanh Nguyên Tôn dồn hết tâm trí để nghe, ánh mắt nhìn Miêu Nghị lộ ra tia sáng kỳ dị, phát hiện vị này đủ mạnh, dẫn đội ngũ mười vạn dám chạy đến vùng Hắc Long Đàm xa lạ, cứng rắn cùng 500 vạn tinh nhuệ của Doanh gia, lại còn có thể ỷ vào đánh thành như vậy, coi như hắn quy phục rồi.
- Tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, xem như ta hiểu rõ năm xưa tại sao Tứ Đại Thiên Vương muốn gả con gái lôi kéo ngươi, thật đúng là mãnh tướng, mẫu hậu có thể được tướng quân tương trợ cũng là một chuyện may mắn!
Thanh Nguyên Tôn cảm khái tán thưởng một phen.
Miêu Nghị khoát tay nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Điện hạ khen quá rồi, Ngao Phi rất có phong độ của một đại tướng. Nếu không bị đủ các thứ bó tay bó chân, trận chiến này ai thắng ai thua còn chưa nhất định. Đại quân U Minh chết trận gần bốn vạn người. Vưu tộc lại hy sinh đội ngũ trăm vạn, lời trách cứ của Vưu vương đối với ty chức còn văng vẳng bên tai a!
Thanh Nguyên Tôn cũng tiếc hận nói:
- Tướng sĩ chết trận đều là những người giỏi, không được bạc đãi, cần phải trợ cấp rồi.
- Dạ vâng!
Miêu Nghị chắp tay đáp ứng, nhưng trong lòng thầm lẩm bẩm, trợ cấp mắc mớ gì tới ngươi, thật ra ngươi thuận miệng mà nói, ngươi có bỏ tiền sao?
- Doanh Vô Mãn ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?
- Tóm lại sẽ không giao cho Doanh gia, ty chức giữ lại còn có công dụng, không thể để cho Doanh gia xuất thủ chúng ta, chúng ta cũng nên tìm Doanh gia tính toán tính sổ rồi.
Hai người không tiện hàn huyên ở chỗ này quá lâu, lần lượt ra khỏi động. Miêu Nghị vừa về tới chỗ nghỉ ngơi lập tức bán đứng Thanh Nguyên Tôn rồi, chân chính là xoay người liền bán đứng, đáp ứng không nói cho Hạ Hầu Thừa Vũ sự việc vừa rồi. Nhưng nói giỡn à, cơ hội lấy lòng Hạ Hầu Thừa Vũ có thể nào không nói!
Thiên Tẫn Cung bên đó, Hạ Hầu Thừa Vũ trốn ở trong phòng lau nước mắt, không ngờ rằng con trai đáng thương như vậy, chính nàng một người mẹ không ngờ lại không biết chút nào. Nhưng cũng cảm thấy chuyện dặn dò Miêu Nghị, chuyện này mình không thể chọt rách, nếu không con trai bẽ mặt, chỉ có thể dặn dò Miêu Nghị sau này liên hệ với Thanh Nguyên Tôn nhiều hơn, thiếu cái gì đã nghĩ biện pháp đặt mua, đương nhiên là Miêu Nghị liên tục bảo đảm.
Cái này không có gì, nghe tới Miêu Nghị nói một vài bí mật không nên nói cho Thanh Nguyên Tôn, nhưng lại muốn cho nàng thầm chỉ sử Thanh Nguyên Tôn thật thà ngoan ngoãn báo cho Thanh Chủ, làm nàng giật mình, kiên quyết không đồng ý:
- Như vậy sao được? Không được!
Miêu Nghị biết nàng sợ cái gì, sợ Thanh Chủ biết chuyện của Cầm phi, khuyên:
- Nương nương thật nghĩ đến bệ hạ không biết chuyện Cầm phi là do ai xui sao? Bệ hạ chẳng qua là đang giả bộ hồ đồ mà thôi. Nương nương, chỉ cần có lợi cho cái nhìn của bệ hạ đối với điện hạ, nương nương và ty chức bị ủy khuất cũng không sao, chỉ cần bệ hạ coi trọng điện hạ, cũng sẽ không động người của điện hạ ...
Liên tục tận tình khuyên bảo, mới gạt bỏ đi nổi đắn đo của Hạ Hầu Thừa Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro