Xông tới phượng giá. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị tuân thủ quy định nghiêm ngặt, không dám ở trước mặt Thiên Hậu thay đổi quá nhanh, sợ kinh động tới phượng giá. Ở phạm vi ngoài mười mấy trượng, hắn hạ xuống đất, sau đó bước nhanh tới. Hắn nhanh chóng quan sát đám nữ nhân kia một chút. Kết quả hắn phát hiện một đám nữ nhân, mỗi người đều nhìn mình chằm chằm quan sát. Hắn vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nữ nhân của Thiên Đế.
Miêu Nghị ít nhiều có chút khẩn trương. Hắn không nghĩ tới, mình tới không bao lâu đã trực tiếp nhìn thấy Thiên Hậu Nương Nương.mẫu nghi thiên hạ
Phía xa, đám người Chiến Như Ý cũng đang chú ý tới động tĩnh bên này.
Tới gần, giữ ở khoảng cách ba trượng, Miêu Nghị chắp tay hành lễ nói:
- Tổng trấn Ngự Viên Ngưu Hữu Đức, tham kiến Thiên Hậu Nương Nương.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất, không dám thất lễ nhìn thẳng.
Lời này vừa nói ra. Hạ Hầu Thừa Vũ và một đám giai nhân tuyệt sắc dường như có chút rối loạn. Không ít người đang châu đầu ghé tai truyền âm. Không biết bọn họ đang nói cái gì.
Hạ Hầu Thừa Vũ thượng vị đã lâu, trong ánh mắt bao hàm sự uy nghi quan sát Miêu Nghị một hòi, sau đó chậm rãi lên tiếng hỏi:
- Ngươi chính là tổng trấn Hắc Long Tư Tả Đốc Trấn Ất Vệ quân Bắc Đấu Ngưu Hữu Đức?
Miêu Nghị vẫn ôm tay không thả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong lòng đất, đáp lại:
- Chính là ty chức.
Ánh mắt Hạ Hầu Thừa Vũ vẫn nhìn chằm chằm ở trên người hắn một hồi. Sau đó nàng lại đưa mắt nhìn ra bốn phía, hỏi:
- Bệ hạ đâu?
Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Hắn đáp lại:
- Ty chức không biết
Hạ Hầu Thừa Vũ lãnh đạm nói:
- Bệ hạ giá lâm Ngự Viên. Ngươi thân là tổng trấn Ngự Viên không ngờ không biết bệ hạ ở đâu?
Miêu Nghị đáp lại:
- Ty chức nhận được thượng lệnh, ở đây nghênh giá. Những cái khác thật sự không biết.
Hắn quả thực không biết. Hắn không có nhận được bất kỳ thủ hạ nào báo tin. Hắn làm sao biết được hành tung của Thanh Chủ.
Sau khi nói ra câu giải thích này, trong một đám phi tử nhanh chóng có người trao đổi ánh mắt. Người hiểu rõ Hạ Hầu Thừa Vũ đều biết, lời giải thích này vừa dứt, ở trong tai Hạ Hầu Thừa Vũ sợ rằng sẽ biến thành chống đối. Ngưu Hữu Đức này sợ là phải chịu khổ sở.
Quả nhiên, hai mắt Hạ Hầu Thừa Vũ chợt híp lại một cái, khiển trách:
- Bản thân mình không làm tròn trách nhiệm còn dám nguỵ biện. Người đâu, kéo hắn xuống, cho hắn một bài học để hắn nhớ lâu.
Miêu Nghị bỗng nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Hầu Thừa Vũ.
Trong số thị vệ đi theo phượng giá lập tức có hai người xông ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy hai cánh tay Miêu Nghị, trực tiếp khống chế Miêu Nghị kéo về phía trong rừng cây phía sau.
Hạ Hầu Thừa Vũ quay đầu lại liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải Ngưu Hữu Đức này có danh tiếng vang dội, ngay cả bệ hạ bên kia cũng đã nhắc qua, nàng có thể ra lệnh một tiếng trực tiếp kéo Miêu Nghị xuống chém. Một tổng trấn nho nhỏ không có bất cứ quyền thế bối cảnh gì, nàng giết thì giết. Đó là chuyện nhỏ không đáng kể tới.
Quay đầu lại, Hạ Hầu Thừa Vũ phất phất tay. Một đám các phi tử tản đi. Từng người cầm nông cụ đi tới đồng ruộng của mình. Không quan tâm bệ hạ có ở đây hay không, tất cả mọi người phải làm dáng một chút. Nếu chẳng may bệ hạ đi tuần tới thì sao?
Nội vệ Thiên Cung cũng là người của quân cận vệ. Hai hán tử kéo Miêu Nghị vào trong rừng sau, vừa lột chiến giáp trên người Miêu Nghị, vừa lắc đầu nói:
- Lão đệ, mọi người đều là huynh đệ của quân cận vệ. Danh tiếng của ngươi, chúng ta cũng nghe qua. Chúng ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Chúng ta cũng chỉ nhận lệnh làm việc, không thể làm theo ý mình. Ngươi cũng đừng oán chúng ta.
Miêu Nghị quay đầu lại, cắn răng nói:
- Ta có tội gì?
Một người cười khổ nói:
- Nói sai còn không biết sao? Cái này của ngươi gọi là xông tới phượng giá. Cũng không nhìn một chút xem, mình đối mặt với là ai. Nói không thuận, có chút bất kính, vài người có thể phải rơi đầu xuống đất. Chỉ cho ngươi chút dạy dỗ đã là khai ân.
Sau đó, hắn ném chiến giáp trên người Miêu Nghị vào phía trên mặt đất bên cạnh, chỉ chỉ vào giữa hai cái cây.
- Tự mình qua chống đỡ là được. Nhịn một chút sẽ đi qua. Đừng phản kháng. Bằng không cẩn thận chọc giận phía trên, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Miêu Nghị nhìn thấy người còn lại thuận lợi giũ Tuần Long Tiên ra, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. Hắn từng chịu qua cảm giác này. Thật không nghĩ tới mình lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay vẫn còn có cơ hội thử cảm giác này. Nhưng hắn biết trận đánh này là không tránh khỏi. Hắn kiên trì đi tới giữa hai cây, chống tay tạo thành hình chữ Đại, thần sắc co quắp nói:
- Ta nói này hai vị, nhẹ một chút.
- Yên tâm. Đều là huynh đệ Tả Đốc Vệ, không thù không oán sẽ không cố ý lăn qua lăn lại ngươi. Trong lòng mọi người đều biết. Kiên nhẫn một chút. Chỉ mười roi.
Người kia dứt lời, chiếc roi trong tay phát ra một tiếng vút. Bóng roi vung lên vô cùng vang dội. Chỉ có điều khi quất vào phía sau lưng Miêu Nghị lại được khống chế lực đạo. Hắn rõ ràng hạ thủ lưu tình, chỉ làm ra động tĩnh có chút dọa người, coi như là cho người hạ lệnh một công đạo. Mặc dù như thế, một roi đánh xuống, lại hung hăng kéo một miếng thịt từ phía sau lưng Miêu Nghị xuống.
Cảm giác kia không có cách nào hình dung được.
- A. . .
Miêu Nghị phát ra một tiếng rên rỉ. Hắn đau đến mức run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Rõ ràng kéo từ trên người xuống khối thịt lớn. Cảm giác kia ai nếm người đó biết.
Phía xa, nhân mã Hắc Long Tư nhìn thấy một màn này, sắc mặt tất cả đại biến. Không biết Miêu Nghị rốt cuộc đã làm gì? Vừa mới tiến lên gặp mặt, đã bị trực tiếp dụng hình. Mặt Diêm Tu trầm xuống, hai tay nắm chặt. Hắn vừa bước ra nửa bước, Dương Khánh ở bên cạnh nhanh tay kéo cánh tay hắn lại. Đồng thời hắn nhìn Dương Triệu Thanh khẽ lắc đầu ra hiệu.
Diêm Tu biết ý của Dương Khánh. Ở nơi này, dựa vào thực lực của mình căn bản không có khả năng cứu được người. Nếu hắn dám làm loạn chỉ có thể là chịu chết. Không chỉ không cứu được Miêu Nghị, trái lại có khả năng hại Miêu Nghị.
Hắn chỉ có thể căng thẳng chịu đựng, mắt mở trừng trừng nhìn.
Trong rừng cây, mười roi đã đánh xong. Người hành hình vung rơi cho máu và thịt dính trên đó rơi ra. Hắn hướng về phía xa phất phất tay, ra hiệu cho người qua.
Miêu Nghị ít nhiều có chút khẩn trương. Hắn không nghĩ tới, mình tới không bao lâu đã trực tiếp nhìn thấy Thiên Hậu Nương Nương.mẫu nghi thiên hạ
Phía xa, đám người Chiến Như Ý cũng đang chú ý tới động tĩnh bên này.
Tới gần, giữ ở khoảng cách ba trượng, Miêu Nghị chắp tay hành lễ nói:
- Tổng trấn Ngự Viên Ngưu Hữu Đức, tham kiến Thiên Hậu Nương Nương.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất, không dám thất lễ nhìn thẳng.
Lời này vừa nói ra. Hạ Hầu Thừa Vũ và một đám giai nhân tuyệt sắc dường như có chút rối loạn. Không ít người đang châu đầu ghé tai truyền âm. Không biết bọn họ đang nói cái gì.
Hạ Hầu Thừa Vũ thượng vị đã lâu, trong ánh mắt bao hàm sự uy nghi quan sát Miêu Nghị một hòi, sau đó chậm rãi lên tiếng hỏi:
- Ngươi chính là tổng trấn Hắc Long Tư Tả Đốc Trấn Ất Vệ quân Bắc Đấu Ngưu Hữu Đức?
Miêu Nghị vẫn ôm tay không thả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong lòng đất, đáp lại:
- Chính là ty chức.
Ánh mắt Hạ Hầu Thừa Vũ vẫn nhìn chằm chằm ở trên người hắn một hồi. Sau đó nàng lại đưa mắt nhìn ra bốn phía, hỏi:
- Bệ hạ đâu?
Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Hắn đáp lại:
- Ty chức không biết
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Hầu Thừa Vũ lãnh đạm nói:
- Bệ hạ giá lâm Ngự Viên. Ngươi thân là tổng trấn Ngự Viên không ngờ không biết bệ hạ ở đâu?
Miêu Nghị đáp lại:
- Ty chức nhận được thượng lệnh, ở đây nghênh giá. Những cái khác thật sự không biết.
Hắn quả thực không biết. Hắn không có nhận được bất kỳ thủ hạ nào báo tin. Hắn làm sao biết được hành tung của Thanh Chủ.
Sau khi nói ra câu giải thích này, trong một đám phi tử nhanh chóng có người trao đổi ánh mắt. Người hiểu rõ Hạ Hầu Thừa Vũ đều biết, lời giải thích này vừa dứt, ở trong tai Hạ Hầu Thừa Vũ sợ rằng sẽ biến thành chống đối. Ngưu Hữu Đức này sợ là phải chịu khổ sở.
Quả nhiên, hai mắt Hạ Hầu Thừa Vũ chợt híp lại một cái, khiển trách:
- Bản thân mình không làm tròn trách nhiệm còn dám nguỵ biện. Người đâu, kéo hắn xuống, cho hắn một bài học để hắn nhớ lâu.
Miêu Nghị bỗng nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Hầu Thừa Vũ.
Trong số thị vệ đi theo phượng giá lập tức có hai người xông ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy hai cánh tay Miêu Nghị, trực tiếp khống chế Miêu Nghị kéo về phía trong rừng cây phía sau.
Hạ Hầu Thừa Vũ quay đầu lại liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải Ngưu Hữu Đức này có danh tiếng vang dội, ngay cả bệ hạ bên kia cũng đã nhắc qua, nàng có thể ra lệnh một tiếng trực tiếp kéo Miêu Nghị xuống chém. Một tổng trấn nho nhỏ không có bất cứ quyền thế bối cảnh gì, nàng giết thì giết. Đó là chuyện nhỏ không đáng kể tới.
Quay đầu lại, Hạ Hầu Thừa Vũ phất phất tay. Một đám các phi tử tản đi. Từng người cầm nông cụ đi tới đồng ruộng của mình. Không quan tâm bệ hạ có ở đây hay không, tất cả mọi người phải làm dáng một chút. Nếu chẳng may bệ hạ đi tuần tới thì sao?
Nội vệ Thiên Cung cũng là người của quân cận vệ. Hai hán tử kéo Miêu Nghị vào trong rừng sau, vừa lột chiến giáp trên người Miêu Nghị, vừa lắc đầu nói:
- Lão đệ, mọi người đều là huynh đệ của quân cận vệ. Danh tiếng của ngươi, chúng ta cũng nghe qua. Chúng ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Chúng ta cũng chỉ nhận lệnh làm việc, không thể làm theo ý mình. Ngươi cũng đừng oán chúng ta.
Miêu Nghị quay đầu lại, cắn răng nói:
- Ta có tội gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một người cười khổ nói:
- Nói sai còn không biết sao? Cái này của ngươi gọi là xông tới phượng giá. Cũng không nhìn một chút xem, mình đối mặt với là ai. Nói không thuận, có chút bất kính, vài người có thể phải rơi đầu xuống đất. Chỉ cho ngươi chút dạy dỗ đã là khai ân.
Sau đó, hắn ném chiến giáp trên người Miêu Nghị vào phía trên mặt đất bên cạnh, chỉ chỉ vào giữa hai cái cây.
- Tự mình qua chống đỡ là được. Nhịn một chút sẽ đi qua. Đừng phản kháng. Bằng không cẩn thận chọc giận phía trên, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Miêu Nghị nhìn thấy người còn lại thuận lợi giũ Tuần Long Tiên ra, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. Hắn từng chịu qua cảm giác này. Thật không nghĩ tới mình lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay vẫn còn có cơ hội thử cảm giác này. Nhưng hắn biết trận đánh này là không tránh khỏi. Hắn kiên trì đi tới giữa hai cây, chống tay tạo thành hình chữ Đại, thần sắc co quắp nói:
- Ta nói này hai vị, nhẹ một chút.
- Yên tâm. Đều là huynh đệ Tả Đốc Vệ, không thù không oán sẽ không cố ý lăn qua lăn lại ngươi. Trong lòng mọi người đều biết. Kiên nhẫn một chút. Chỉ mười roi.
Người kia dứt lời, chiếc roi trong tay phát ra một tiếng vút. Bóng roi vung lên vô cùng vang dội. Chỉ có điều khi quất vào phía sau lưng Miêu Nghị lại được khống chế lực đạo. Hắn rõ ràng hạ thủ lưu tình, chỉ làm ra động tĩnh có chút dọa người, coi như là cho người hạ lệnh một công đạo. Mặc dù như thế, một roi đánh xuống, lại hung hăng kéo một miếng thịt từ phía sau lưng Miêu Nghị xuống.
Cảm giác kia không có cách nào hình dung được.
- A. . .
Miêu Nghị phát ra một tiếng rên rỉ. Hắn đau đến mức run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Rõ ràng kéo từ trên người xuống khối thịt lớn. Cảm giác kia ai nếm người đó biết.
Phía xa, nhân mã Hắc Long Tư nhìn thấy một màn này, sắc mặt tất cả đại biến. Không biết Miêu Nghị rốt cuộc đã làm gì? Vừa mới tiến lên gặp mặt, đã bị trực tiếp dụng hình. Mặt Diêm Tu trầm xuống, hai tay nắm chặt. Hắn vừa bước ra nửa bước, Dương Khánh ở bên cạnh nhanh tay kéo cánh tay hắn lại. Đồng thời hắn nhìn Dương Triệu Thanh khẽ lắc đầu ra hiệu.
Diêm Tu biết ý của Dương Khánh. Ở nơi này, dựa vào thực lực của mình căn bản không có khả năng cứu được người. Nếu hắn dám làm loạn chỉ có thể là chịu chết. Không chỉ không cứu được Miêu Nghị, trái lại có khả năng hại Miêu Nghị.
Hắn chỉ có thể căng thẳng chịu đựng, mắt mở trừng trừng nhìn.
Trong rừng cây, mười roi đã đánh xong. Người hành hình vung rơi cho máu và thịt dính trên đó rơi ra. Hắn hướng về phía xa phất phất tay, ra hiệu cho người qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro