Xuân quang vô hạn (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Bầy tiểu Đường Lang vẫn không chịu buông tha, từ
trên không bay xuống đuổi theo, ùa lên một lượt. Chỉ trong khoảnh khắc
đã ăn thịt xong hai con Tầm Phương Điểu, lông bay tán loạn.
- Chẳng lẽ Đường Lang này là linh thú hay sao?
Tư Không Vô Úy kinh ngạc kêu một tiếng, Triệu Phi cùng Thích Tú Hồng cũng kinh ngạc không thôi.
Thấy đã giết chết hai con Tầm Phương Điểu rồi, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn để cho tiểu Đường Lang quá mức nổi bật, bèn nhanh chóng gọi ba mươi lăm con ‘tiểu tử’ trở lại. Hắn xòe bàn tay ra, ba mươi lăm con ‘tiểu tử’ vèo vèo xông vào trong nhẫn trữ vật, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ánh mắt của ba người cùng nhau rơi vào nhẫn trữ vật Miêu Nghị, Triệu Phi kêu thất thanh:
- Đường Lang này có thể sống ở trong nhẫn trữ vật sao?
Cần phải biết trong nhẫn trữ vật là trạng thái chân không, động vật ở bên trong lâu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị không muốn thảo luận nhiều về chuyện này, phất tay nói:
- Việc này không nên chậm trễ, đã giết chết hai con Tầm Phương Điểu, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta rút lui đi!
- Đừng!
Tư Không Vô Úy giơ tay lên ngăn lại:
- Không phải chỉ là ba đại phái thôi sao, hôm nay ba người chúng ta đều có pháp bảo nhị phẩm cao cấp nơi tay, không cần sợ bọn họ, ta đập một chùy làm thịt bọn họ. Hơn nữa chúng ta trốn mãi như vậy cũng không phải là cách, rốt cục vẫn phải đối mặt, không thể nào tránh cả đời.
Miêu Nghị không biết nói gì, biết tên này thuần túy là muốn sử dụng Trấn Sơn Chùy cho đỡ nghiền, sớm biết cũng không cho y.
Ai ngờ Triệu Phi trầm ngâm nói:
- Miêu Nghị, lời của Tư Không cũng không phải là không có lý, chúng ta không thể nào trốn mãi được, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội sớm muộn phải có kết quả.
Miêu Nghị cau mày nói:
- Ba đại phái có thể xếp hàng đầu trong các đại môn phái Thìn lộ, chắc chắn không phải chỉ có hư danh, chỉ sợ chưa chắc chúng ta có thể ứng phó được.
Triệu Phi giải thích:
- Có thể thử trước một chút xem thử đối thủ mạnh yếu, đánh thắng thì đánh, đánh không thắng hãy trốn, không cần thiết lực địch!
Miêu Nghị hơi nghĩ ngợi, khẽ gật đầu, sau khi lấy bản đồ Tây Tinh hải ra xem, gọi Thích Tú Hồng tới chỉ vào một hòn đảo trên đó:
- Tú Hồng, chờ sau khi biết rõ phương hướng địch nhân tới, nàng lập tức rời đi theo phương hướng ngược lại, tới hòn đảo này trước chờ chúng ta.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy gật đầu một cái, đồng ý an bài này, nếu không bằng thực lực Thích Tú Hồng vạn nhất có gì bất trắc sẽ trở thành gánh nặng, ngược lại sẽ liên lụy mọi người không thể thuận tiện chạy trốn.
Thích Tú Hồng cũng tự biết, biết đây là Miêu Nghị muốn tốt cho mình, nàng cũng không muốn liên lụy mọi người, yên lặng gật đầu một cái.
Sau khi cả bọn võ trang đầy đủ, cỡi long câu chạy tới trên ngọn núi cao nhất đưa mắt nhìn bốn phía.
Ước chừng hai canh giờ sau, trên biển cả mênh mông loáng thoáng xuất hiện một mảnh bóng đen đang nhanh chóng tiến về phía này.
- Tới rồi!
Triệu Phi vẻ mặt trang nghiêm nhắc nhở một tiếng.
Miêu Nghị lập tức quay đầu nói với Thích Tú Hồng:
- Nàng hãy đi trước!
- Các ngươi cẩn thận, ta chờ các ngươi!
Thích Tú Hồng vừa dứt câu, nhanh chóng giục long câu xoay người rời đi.
Ai ngờ từ phương hướng phe địch tới lại có một con Tầm Phương Điểu bay tới, tựa hồ phát hiện có người rời đi, đuổi theo phương hướng Thích Tú Hồng vừa đi. Miêu Nghị cau mày lại, hất tay ra lập tức có hai con tiểu Đường Lang bay ra.
Trước đó đã biết uy lực tiểu Đường Lang đối phó Tầm Phương Điểu, thả ra cả đàn rõ ràng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Quả nhiên dù chỉ có hai con tiểu Đường Lang xuất thủ, nhưng con Tầm Phương Điểu kia cũng bị dọa sợ đến mất đi phương hướng, thét chói tai bay loạn trên không trung, tựa hồ cực kỳ sợ tiểu Đường Lang.
Chỉ trong thoáng chốc, hai con tiểu Đường Lang đã đuổi kịp Tầm Phương Điểu, chỉ vừa đối mặt đã lập tức giết chết, khiến cho thi thể nó từ trên không rơi xuống rất nhanh.
Thích Tú Hồng từ vật cỡi nhảy xuống mới đào ra một chiếc bè gỗ từ trên bờ cát đẩy xuống biển, cách đó không xa thình lình xác một con chim rơi xuống không còn nguyên dạng.
Thích Tú Hồng nhận ra là Tầm Phương Điểu, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con tiểu Đường Lang nhanh chóng bay trở về trên ngọn núi giữa đảo.
Nàng nhìn chằm chằm về phía ngọn núi kia một hồi, trong mắt hiện lên nhu tình, bất quá cũng không do dự, nhanh chóng mang theo long câu leo lên bè gỗ, thi pháp thao túng, cấp tốc lướt sóng chạy đi.
Mà ba người Miêu Nghị trên đỉnh núi nhìn nhau nhất tề gật đầu một cái, song song cỡi long câu vọt xuống.
Bọn họ chạy đón đầu phương hướng phe địch đang tới, vượt núi băng đèo thật nhanh, cuối cùng dừng trên một gò đất có địa thế hơi bằng phẳng, nhìn chăm chú vào đám người vượt biển mà đến.
Đợi đến khi thấy rõ người tới, cả ba người giật mình kinh hãi, cũng không phải là bởi vì hơn ngàn nhân mã Hồng Cân minh đã đuổi tới, mà là hơn ngàn nhân mã này lại không có dùng vật cỡi, cũng không có ngồi bè gỗ, toàn bộ là đạp sóng nhanh chóng chạy như bay đến.
Làm như vậy ích lợi duy nhất chính là tốc độ nhanh, tốc độ thao túng bè gỗ nhanh tới mức nào cũng không nhanh bằng tốc độ lăng ba phi độ như vậy.
Tại sao đối phương làm như vậy??? Không khó đoán ra, hiển nhiên là sau khi phát hiện tung tích của bọn họ, vì để tránh cho bọn họ thoát đi mới lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Ba người Miêu Nghị còn tưởng rằng những người này bỏ vật cỡi, suy nghĩ cho dù có thất bại, trốn chạy cũng không có vấn đề.
Thế nhưng xuất hiện tình huống làm cho ba người kinh ngạc, hơn ngàn người vừa bước lên bờ cát, từng con long câu trong nháy mắt thình lình xuất hiện. Còn có ba con Bích Giáp Truy Phong Thú bề ngoài dữ tợn hung mãnh, hơn ngàn người nhanh chóng cỡi vật cỡi tay cầm vũ khí quan sát xung quanh.
Rất nhanh ba người hiểu đã xảy ra chuyện gì, những người này lợi dụng túi linh thú của Ngự Thú môn, thu toàn bộ vật cỡi vào trong đó.
- Đáng chết, lúc trước giết chết đám đệ tử Ngự Thú môn kia, vì sao không nghĩ tới chuyện thu một ít túi linh thú sau này dùng tới…
Tư Không Vô Úy có vẻ áo não nói.
Triệu Phi trầm giọng nói:
- Lúc ấy sở dĩ không lấy là vì bên trong những túi linh thú kia toàn là những trùng thú ly kỳ cổ quái, chúng ta không thao túng được, một khi thả ra sẽ tự gây phiền phức cho mình. Lúc ấy chung quanh có không ít nhân mã nhìn chằm chằm, còn ai có lòng dạ nào chậm rãi xử lý vật ấy.
Miêu Nghị quan sát ba người cầm đầu nhân mã đối phương, hai nam một nữ, tất cả cỡi quái thú toàn thân khoác giáp màu lục biếc. Long câu xung quanh đều tránh xa ra một chút, hiển nhiên đám long câu cũng rất sợ hãi ba con quái thú này.
Không cần phí đầu óc, Miêu Nghị đã đoán được ba người này hẳn là đệ tử thủ lĩnh ba đại phái phái tới.
Ánh mắt của mọi người cũng chú ý tới ba người đang lẳng lặng đứng trên gò đất. Thành viên Hồng Cân minh trước đây nhìn thấy ba người lộ ra vẻ phức tạp, mới qua mấy ngày, đầu não Hồng Cân minh lại biến thành đối tượng Hồng Cân minh đuổi giết.
- Chẳng lẽ Đường Lang này là linh thú hay sao?
Tư Không Vô Úy kinh ngạc kêu một tiếng, Triệu Phi cùng Thích Tú Hồng cũng kinh ngạc không thôi.
Thấy đã giết chết hai con Tầm Phương Điểu rồi, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn để cho tiểu Đường Lang quá mức nổi bật, bèn nhanh chóng gọi ba mươi lăm con ‘tiểu tử’ trở lại. Hắn xòe bàn tay ra, ba mươi lăm con ‘tiểu tử’ vèo vèo xông vào trong nhẫn trữ vật, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ánh mắt của ba người cùng nhau rơi vào nhẫn trữ vật Miêu Nghị, Triệu Phi kêu thất thanh:
- Đường Lang này có thể sống ở trong nhẫn trữ vật sao?
Cần phải biết trong nhẫn trữ vật là trạng thái chân không, động vật ở bên trong lâu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Miêu Nghị không muốn thảo luận nhiều về chuyện này, phất tay nói:
- Việc này không nên chậm trễ, đã giết chết hai con Tầm Phương Điểu, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta rút lui đi!
- Đừng!
Tư Không Vô Úy giơ tay lên ngăn lại:
- Không phải chỉ là ba đại phái thôi sao, hôm nay ba người chúng ta đều có pháp bảo nhị phẩm cao cấp nơi tay, không cần sợ bọn họ, ta đập một chùy làm thịt bọn họ. Hơn nữa chúng ta trốn mãi như vậy cũng không phải là cách, rốt cục vẫn phải đối mặt, không thể nào tránh cả đời.
Miêu Nghị không biết nói gì, biết tên này thuần túy là muốn sử dụng Trấn Sơn Chùy cho đỡ nghiền, sớm biết cũng không cho y.
Ai ngờ Triệu Phi trầm ngâm nói:
- Miêu Nghị, lời của Tư Không cũng không phải là không có lý, chúng ta không thể nào trốn mãi được, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội sớm muộn phải có kết quả.
Miêu Nghị cau mày nói:
- Ba đại phái có thể xếp hàng đầu trong các đại môn phái Thìn lộ, chắc chắn không phải chỉ có hư danh, chỉ sợ chưa chắc chúng ta có thể ứng phó được.
Triệu Phi giải thích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có thể thử trước một chút xem thử đối thủ mạnh yếu, đánh thắng thì đánh, đánh không thắng hãy trốn, không cần thiết lực địch!
Miêu Nghị hơi nghĩ ngợi, khẽ gật đầu, sau khi lấy bản đồ Tây Tinh hải ra xem, gọi Thích Tú Hồng tới chỉ vào một hòn đảo trên đó:
- Tú Hồng, chờ sau khi biết rõ phương hướng địch nhân tới, nàng lập tức rời đi theo phương hướng ngược lại, tới hòn đảo này trước chờ chúng ta.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy gật đầu một cái, đồng ý an bài này, nếu không bằng thực lực Thích Tú Hồng vạn nhất có gì bất trắc sẽ trở thành gánh nặng, ngược lại sẽ liên lụy mọi người không thể thuận tiện chạy trốn.
Thích Tú Hồng cũng tự biết, biết đây là Miêu Nghị muốn tốt cho mình, nàng cũng không muốn liên lụy mọi người, yên lặng gật đầu một cái.
Sau khi cả bọn võ trang đầy đủ, cỡi long câu chạy tới trên ngọn núi cao nhất đưa mắt nhìn bốn phía.
Ước chừng hai canh giờ sau, trên biển cả mênh mông loáng thoáng xuất hiện một mảnh bóng đen đang nhanh chóng tiến về phía này.
- Tới rồi!
Triệu Phi vẻ mặt trang nghiêm nhắc nhở một tiếng.
Miêu Nghị lập tức quay đầu nói với Thích Tú Hồng:
- Nàng hãy đi trước!
- Các ngươi cẩn thận, ta chờ các ngươi!
Thích Tú Hồng vừa dứt câu, nhanh chóng giục long câu xoay người rời đi.
Ai ngờ từ phương hướng phe địch tới lại có một con Tầm Phương Điểu bay tới, tựa hồ phát hiện có người rời đi, đuổi theo phương hướng Thích Tú Hồng vừa đi. Miêu Nghị cau mày lại, hất tay ra lập tức có hai con tiểu Đường Lang bay ra.
Trước đó đã biết uy lực tiểu Đường Lang đối phó Tầm Phương Điểu, thả ra cả đàn rõ ràng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Quả nhiên dù chỉ có hai con tiểu Đường Lang xuất thủ, nhưng con Tầm Phương Điểu kia cũng bị dọa sợ đến mất đi phương hướng, thét chói tai bay loạn trên không trung, tựa hồ cực kỳ sợ tiểu Đường Lang.
Chỉ trong thoáng chốc, hai con tiểu Đường Lang đã đuổi kịp Tầm Phương Điểu, chỉ vừa đối mặt đã lập tức giết chết, khiến cho thi thể nó từ trên không rơi xuống rất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích Tú Hồng từ vật cỡi nhảy xuống mới đào ra một chiếc bè gỗ từ trên bờ cát đẩy xuống biển, cách đó không xa thình lình xác một con chim rơi xuống không còn nguyên dạng.
Thích Tú Hồng nhận ra là Tầm Phương Điểu, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con tiểu Đường Lang nhanh chóng bay trở về trên ngọn núi giữa đảo.
Nàng nhìn chằm chằm về phía ngọn núi kia một hồi, trong mắt hiện lên nhu tình, bất quá cũng không do dự, nhanh chóng mang theo long câu leo lên bè gỗ, thi pháp thao túng, cấp tốc lướt sóng chạy đi.
Mà ba người Miêu Nghị trên đỉnh núi nhìn nhau nhất tề gật đầu một cái, song song cỡi long câu vọt xuống.
Bọn họ chạy đón đầu phương hướng phe địch đang tới, vượt núi băng đèo thật nhanh, cuối cùng dừng trên một gò đất có địa thế hơi bằng phẳng, nhìn chăm chú vào đám người vượt biển mà đến.
Đợi đến khi thấy rõ người tới, cả ba người giật mình kinh hãi, cũng không phải là bởi vì hơn ngàn nhân mã Hồng Cân minh đã đuổi tới, mà là hơn ngàn nhân mã này lại không có dùng vật cỡi, cũng không có ngồi bè gỗ, toàn bộ là đạp sóng nhanh chóng chạy như bay đến.
Làm như vậy ích lợi duy nhất chính là tốc độ nhanh, tốc độ thao túng bè gỗ nhanh tới mức nào cũng không nhanh bằng tốc độ lăng ba phi độ như vậy.
Tại sao đối phương làm như vậy??? Không khó đoán ra, hiển nhiên là sau khi phát hiện tung tích của bọn họ, vì để tránh cho bọn họ thoát đi mới lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Ba người Miêu Nghị còn tưởng rằng những người này bỏ vật cỡi, suy nghĩ cho dù có thất bại, trốn chạy cũng không có vấn đề.
Thế nhưng xuất hiện tình huống làm cho ba người kinh ngạc, hơn ngàn người vừa bước lên bờ cát, từng con long câu trong nháy mắt thình lình xuất hiện. Còn có ba con Bích Giáp Truy Phong Thú bề ngoài dữ tợn hung mãnh, hơn ngàn người nhanh chóng cỡi vật cỡi tay cầm vũ khí quan sát xung quanh.
Rất nhanh ba người hiểu đã xảy ra chuyện gì, những người này lợi dụng túi linh thú của Ngự Thú môn, thu toàn bộ vật cỡi vào trong đó.
- Đáng chết, lúc trước giết chết đám đệ tử Ngự Thú môn kia, vì sao không nghĩ tới chuyện thu một ít túi linh thú sau này dùng tới…
Tư Không Vô Úy có vẻ áo não nói.
Triệu Phi trầm giọng nói:
- Lúc ấy sở dĩ không lấy là vì bên trong những túi linh thú kia toàn là những trùng thú ly kỳ cổ quái, chúng ta không thao túng được, một khi thả ra sẽ tự gây phiền phức cho mình. Lúc ấy chung quanh có không ít nhân mã nhìn chằm chằm, còn ai có lòng dạ nào chậm rãi xử lý vật ấy.
Miêu Nghị quan sát ba người cầm đầu nhân mã đối phương, hai nam một nữ, tất cả cỡi quái thú toàn thân khoác giáp màu lục biếc. Long câu xung quanh đều tránh xa ra một chút, hiển nhiên đám long câu cũng rất sợ hãi ba con quái thú này.
Không cần phí đầu óc, Miêu Nghị đã đoán được ba người này hẳn là đệ tử thủ lĩnh ba đại phái phái tới.
Ánh mắt của mọi người cũng chú ý tới ba người đang lẳng lặng đứng trên gò đất. Thành viên Hồng Cân minh trước đây nhìn thấy ba người lộ ra vẻ phức tạp, mới qua mấy ngày, đầu não Hồng Cân minh lại biến thành đối tượng Hồng Cân minh đuổi giết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro