Phi Thiên

Xúc phát cấm chế. (Hạ)

Dược Thiên Sầu

2024-07-21 08:19:09

Hết cách, người sống nào biết về Miêu Nghị thì hắn đều sẽ không bỏ qua.

Miêu Nghị lại quan sát bốn phía, đám người Hùng Uy thì mắt sáng rực. Đứng ở cửa Hạnh viên đã thấy tiên quả đầy trên cây, trong trái tỏa ánh sáng lấp lánh chứng minh nó không tầm thường, tuyệt đối không phải trái cây bình thường.

Miêu Nghị dẫn mấy người bước nhanh xâm nhập, nhưng bất ngờ là có một lực lượng vô hình bao phủ Hạnh viên.

Lực lượng ngăn cản không mạnh, mấy người dễ dàng lao vào. Nhóm Hùng Uy không có cảm giác gì nhưng tim Miêu Nghị rớt cái bịch, hắn nhận ra ngay không ổn, lần trước đi vào không có ngăn cách gì.

Quả nhiên bên miếu Sơn thần đột nhiên vọng ra tiếng quát hỏi rung trời:

- Người nào tự tiện xông vào Hạnh viên?

Tiếng rống làm linh đảo rung rinh. Phục Thanh, Lăng Thiên trốn ở cửa trái tim nhảy tới cuống họng.

Đám người Hùng Uy giật nảy mình, quay đầu nhìn lại.

Miêu Nghị thầm kêu khổ, hắn đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Tám chín phần mười là lần trước nhóm Chu Khánh Chi tự ăn cướp nhà mình nên đóng cấm chế Hạnh viên, lần này bọn họ lỗ mãng xâm nhập vô tình xúc phát cảnh báo. Xem ra không thể lặng lẽ ăn trộm, khó tránh khỏi một cuộc đại chiến.

Vèo vèo!

Các thiên binh thiên tướng mặc giáp vàng, giáp bạc lơ lửng trên trời bao vây Hạnh viên.

Vù vù vù vù vù! 

Thanh âm quanh quẩn ánh sáng miếu Sơn thần. Một vầng sáng màu tím dâng lên, một chiếc gương trong suốt lấp lánh như ngọc tím bay lên tỏa chùm sáng trắng nhạt bao phủ đám người Miêu Nghị trong Hạnh viên, như có con mắt màu tím dựng đứng giữa trời nhìn chăm chú từng hành động của nhóm người.

Khiến người giật mình nhất là đại trận bảo vệ linh đảo phát ra tiếng nổ như sấm sét. Phục Thanh, Lăng Thiên trốn ở cửa quay đầu nhìn, thấy cánh cửa giữa hư không sôi trào sương khói. Ngước lên nhìn trời, nguyên linh đảo bị sương mù nhanh chóng bao trùm.

Một bóng người bay ra khỏi miếu Sơn thần, nháy mắt giá lâm. Mặc áo gấm, ba lũ râu dài, mặt mày uy nghiêm, giữa trán có một ảo ảnh Kim Liên tam phẩm, tay cầm thanh trường đao màu tím cùng một đám thiên binh thiên tướng lơ lửng bao vây đám người Miêu Nghị.

Khỏi phải nói, dẫn đầu nơi này và có tu vi Kim Liên tam phẩm thì trừ Sơn thần tọa trấn chỗ này ra không có người khác.

Người đến một cánh tay cầm trường đao chỉ hướng bọn họ:

- Sâu mọt to gan dám xông vào Hạnh viên, còn không khoanh tay chịu trói!

Miêu Nghị cầm một cây Hắc Ngọc Giao Long thương, hắn huơ thương và hét:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Còn chờ gì nữa! Không chừa người sống, giết!

Đây là món vũ khí của Bạch Từ Lương, sau khi Kỳ Lân thương của Miêu Nghị bị hủy thì hắn không luyện chế lại, vì hắn không hứng thú với pháp bảo tam phẩm. Muốn luyện chế ít nhất cũng phải luyện một pháp bảo tứ phẩm.

Sáu lão yêu quái lập tức rút binh khí ra hùng hổ xông lên.

Hùng Uy cầm đôi kim chuỳ lao lên trước giết hướng Sơn thần.

Sơn thần giơ đao quát:

- Rút lui!

Trường đao trong tay Sơn thần tỏa ánh sáng xanh, gã dẫn dắt thiên binh thiên tướng dưới tay nhanh chóng thụt lùi, vì không muốn hủy Hạnh viên.

Miêu Nghị truy sát trên trời cũng vội vàng nhắc nhở:

- Cẩn thận ánh sáng xanh trên đao của hắn! Lão tam mau đi giúp lão đại một tay!

Nhưng đã muộn.

Bùm! 

Vang tiếng nổ điếc tai, đôi kim chùy của Hùng Uy chặn lại đại đao chém mạnh xuống của Sơn thần. Ai ngờ ánh sáng xanh ập vào mặt, Hùng Uy rùng mình.

Sơn thần rút đao về, giơ ngang đao quét qua Ưng Vô Địch vọt tới. May mà Ưng Vô Địch phản ứng nhanh cộng thêm được Miêu Nghị nhắc nhở, thân thể lướt nhanh trên không trung để lại ảo ảnh, chớp mắt biến ra ngàn vạn ảo ảnh, đôi móng vuốt ưng điên cuồng tấn công quanh Sơn thần, xuyên qua bóng đao ánh sáng xanh.

Sơn thần giật nảy mình, gã chưa từng gặp đối thủ có tốc độ mau như vậy. Mới qua vài hiệp, Sơn thần không kịp trở tay phập một tiếng, một móng vuốt đã từ sau lưng thò ra khỏi ngực gã.

Sơn thần xoe tròn mắt cúi đầu nhìn ngực mình nhưng không có cơ hội thấy rõ ràng, móng vuốt đã chụp vào đầu gã. Mắt Ưng Vô Địch lóe tia tàn nhẫn, rút tay ra, móng vuốt bén bẻ đầu Sơn thần đi.

Ngược lại Hùng Uy thì nơm nớp lo sợ trên không trung, khuôn mặt kinh hoàng nhìn bốn phía, hai tay run run không cầm được song chùy.

Vèo!

Ưng Vô Địch nhanh chóng vứt đi Sơn thần đã chết, chộp song chùy rơi khỏi tay Hùng Uy, nâng Hùng Uy trên không trung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ưng Vô Địch hoảng sợ hỏi: 

- Đại ca làm sao vậy?

Ưng Vô Địch nhanh chóng xem xét vết thương của Hùng Uy nhưng không thấy gã bị thương ở đâu.

Vừa rồi nếu không phải Ưng Vô Địch cứu viện kịp lúc thì Hùng Uy đã gục ngã trong tay Sơn thần.

Thủ vệ trên linh đảo thực lực không được tốt lắm, không chịu nổi đám lão yêu quái Tinh Túc Hải đánh giết, hầu như nháy mắt bị giết tan tác.

Miêu Nghị đâm thương nhanh liên tục tru sát ba người, rượt theo hai thiên binh thiên tướng, giết chết rồi mới chịu thôi.

Lý do vì hai thiên binh thiên tướng này là người từng ngăn cản Miêu Nghị ngoài miếu Sơn thần khi hắn lần đầu tới linh đảo, hai bên tán gẫu một không thể. Không cần biết đối phương có nhận ra mình hay không thì Miêu Nghị phải cắt đứt tai họa ngầm, sẽ không để lại người sống.

Xử lý hai người xong Miêu Nghị nhanh chóng bay về chỗ Ưng Vô Địch, nói rằng:

- Không sao đâu, ánh sáng xanh trên đao của đối phương là sợ hãi trong thất tình lục dục, lát về ta có cách chữa. Bây giờ không phải lúc lề mề, mau dọn dẹp đi, đừng để người sống.

Nghe Miêu Nghị nói không sao thì Ưng Vô Địch gật đầu, lập tức thu Hùng Uy vào túi thú, lắc người rời đi, thân hình như tia chớp hoành hành tứ phương, truy sát thiên binh thiên tướng chạy trốn khắp nơi.

Thiên binh thiên tướng không địch lại muốn chạy trốn, bất đắc dĩ linh đảo đã bị phong kín, chạy lên trời đụng phải mây mù cuồn cuộn liền văng ngược về, dù là bọn họ cũng không trốn ra được.

Trên bầu trời, con mắt dựng ngược trong suốt như ngọc tím từ từ xoay tròn trên không trung, nó tỏa ánh sáng trắng nhạt nhìn quét bốn phía, hoặc nhìn đánh nhau trên bầu trời hoặc cúi nhìn tàn sát dưới đất, trông giống hệt như con mắt người, thoạt trông giống thiên nhãn nhìn chăm chú mọi động tĩnh trên linh đảo.

Nhưng thiên nhãn bắn ra ánh sáng trắng hình như không có tổn thương gì, quét qua thân thể người không có cảm giác gì.

Miêu Nghị đã đáp xuống đất nhặt đồ của Sơn thần. Miêu Nghị nhìn Kim Thoa trong trữ vật giới chỉ của Sơn thần thì hắn thở phào nhẹ nhõm. Miêu Nghị vốn có hai Kim Thoa, hai Ngân Thoa. Lúc luyện tập đã dùng hết Ngân Thoa, hai Kim Thoa thì tiêu hao sạch khi qua hai tinh môn.

Trước khi đến đây Miêu Nghị có suy nghĩ Sơn thần là tu sĩ Kim Liên thì chắc trên người phải chuẩn bị thứ như Kim Thoa, bây giờ xem ra đúng thật, Kim Thoa và Ngân Thoa cộng lại có hơn mười cái.

Hơn sáu mươi thiên binh thiên tướng trên linh đảo rất nhanh bị giết sạch, không biết có cá lọt lưới không.

Phục Thanh lắc người tới gần báo cho Miêu Nghị biết một tiếng:

- Lão ngũ, hòn đảo bị đại trận phong lại, ta mới thử nhưng không phá được.

Lão ngũ là danh hiệu hiện giờ của Miêu Nghị, trước khi đi vào đã giao hẹn không gọi tên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thiên

Số ký tự: 0