Yến Đại ca (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Yến Bắc Hồng cự tuyệt làm thủ hạ của hắn, đồng thời cũng biểu thị sẽ không khiến hắn khó xử, sẽ không quấy rối trong thiên hạ của Miêu Nghị, nhưng cũng không nguyện an phận giữ mình, không ngờ muốn đi vào tinh vực chưa biết tìm kiếm thế giới mới.
Miêu Nghị khuyên không được, Yến Bắc Hồng cứ thế kiên quyết mà đi...
Dưới màn đêm, Dương Khánh từ trên trời giáng xuống, đứng trước cửa một tòa biệt viện trang nhã của ngự viên, hộ vệ đi theo dừng bước, Dương Khánh bước nhanh mà vào.
Trong viện, Thanh Mai đang đợi sẵn, cùng tiến vào trong thư phòng.
Dương Khánh ngồi xuống sau án, Thanh Mai dâng lên một chén trà, hỏi:
- Đại nhân bận đến trễ như vậy mới về, chẳng lẽ chiến sự bên ngoài còn xuất hiện bất trắc gì ư?
Dương Khánh nâng ly tra lên, nhấp một ngụm rồi thả xuống:
- Đại thế đã định, một ít tiểu đánh tiểu nào không lật trời được, tinh lực của bệ hạ đã chuyển dời đến xây dựng bộ khung thiên hạ mới, nhân viên an trí thế nào, chức trách ra làm sao, trước mắt suy tinh lớn nhất là làm thế nào mới có thể trường trị cứu an, thương nghị hồi lâu, bất tri bất giác đã muộn thế này.
Thanh Mai trầm mặc một lúc, hỏi:
- Đại nhân liệu có tham dự quá sâu không?
Dương Khánh lắc đầu:
- Bệ hạ tìm tới, không tham dự cũng không được.
Thanh Mai hơi do dự, cuối cùng mới từ trong trữ vật trạc lấy ra một trang giấy, đặt ở trước mặt Dương Khánh, chầm chậm trải ra, trấn giấy ép hai đầu, trên giấy hách nhiên viết bốn chữ lớn: Công thành lui thân!
Coi chừng bốn chữ này, nháy mắt Dương Khánh sa vào ngơ ngẫn, sững sờ đi thần.
Thanh Mai từ từ nói:
- Đây là thư do đại nhân tự tay viết, lúc đầu đại nhân để nô tỳ cất kỹ, dặn nô tỳ nhớ được nhắc nhở. Lúc đầu những lời đại nhân nói, nô tỳ ký ức như mới, không biết đại nhân còn nhớ hay không?
Dương Khánh lặng lẽ gật đầu, tay phủ trên chữ viết, than thở nói:
- Chim bay tận, lương cung tàng, thỏ khôn chết, tấu cầu hầm! Ta một mực ưu tâm, há lại không nhớ rõ. Bây giờ vừa lộ ra manh mối, bệ hạ đang từng bước bắt đầu đoạt lại Phá pháp cung trên tay các lộ đại quân. Thiên hạ đã không có thế lực nào có thể chế hành bệ hạ, ý đồ tận nắm càn khôn của bệ hạ đã rõ như ban ngày, lần này sợ là không chỉ mình ta, quay đầu nếu có người không chịu vứt bỏ binh quyền trên này, chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm, nói không chừng còn sẽ xuất hiện chuyện giết gà dọa khỉ!
Thấy hắn trong lòng hiểu rõ, Thanh Mai cũng liền yên tâm, lại hỏi:
- Nghe nói bệ hạ muốn trùng kiến Thiên cung trong Thái cổ?
Dương Khánh:
- Bệ hạ đổi ý rồi, chuẩn bị dời chỉnh thể tòa Thiên cung tới Thái cổ, địa điểm tọa lạc đã được chọn, ít ngày nữa liền bắt đầu chuyển dời.
Thanh Mai cả kinh không nhỏ, thốt lên:
- Dời cả tòa Thiên cung tơi Thái cổ? Bàng nhiên đại vật như thế căn bản không cách nào thu nạp vào không gian trữ vật, khoan nói xuyên tinh môn phải hao phí bao nhiêu nhân lực, nghe nói Thái cổ không thể phi hành, Thiên cung lớn như vậy, di chuyển trên mặt đất Thái cổ chẳng phải cũng thành một công trình khổng lồ?
Dương Khánh:
- Bệ hạ tâm ý đã quyết, hiện nay chính là lúc bệ hạ thế hiện quyền uy hiệu lệnh thiên hạ, làm một hai chuyện đại sự để thể hiện cũng không có gì là lạ, khuyên hai câu khuyên không được, cũng lại không người dám ngăn trở, đại lượng nhân mã chính đang làm chuẩn bị.
Nói rồi khoát khoát tay:
- Không nói cái này, Vi Vi các nàng đã xuất phát chưa?
- Rồi, đã đi ở trên đường.
Thanh Mai ứng tiếng, lại ngập ngừng nói:
- Chuyện của Tô Vận, sau này làm sao giải thích với phu nhân? Lại giai thích thế nào về sự tồn tại của phu nhân với Tô Vận?
Dương Khánh chậm rãi nhắm mắt:
- Nguyện ý so đo thì cứ đi so đo, mặc kệ các nàng thôi.
Thanh Mai không biết nói gì thêm...
Thiên cung, đây là lần đầu tiên Diêm Tu chính thức đặt chân đến đây.
Đối với bộ khung cốt can của Hạ Hầu gia, Miêu Nghị bên này sớm đã tỉ mỉ nắm giữ, Diêm Tu dẫn người phá hủy, mục tiêu minh xác không phí sức chút nào, còn những sự vụ chi tiết đã không cần Diêm Tu phải tự thân đi xử lý, hắn bàn giao lại công tác, liền lập tức quay trở về tiểu thế giới đi tiếp đám người Tần Vi Vi.
Đám nữ nhân đồng thời tiến cung sau lưng Diêm Tu cũng đồng dạng là lần đầu tiên đặt chân tới Thiên cung, mấy người Tần Vi Vi, Cơ Mỹ Lệ trên đường không khỏi hiếu kỳ đánh giá bốn phía.
Một hàng đi tới Thiên Tẫn cung, diện kiến Vân Tri Thu, Diêm Tu để đám người Tần Vi Vi lại, không xen vào chuyện náo nhiệt của bầy nữ nhân, một mình đi tới Tinh thần điện.
Trong Tinh thần điện không có người thứ ba, đợi Diêm Tu hành lễ xong, Miêu Nghị cấp thiết hỏi:
- Con chưa tìm được Nguyệt Dao ư?
Diêm Tu lắc đầu:
- Không có chút tung tích nào, cũng không biết đã đi nơi đâu.
Miêu Nghị chán nản ngồi xuống, thần sắc u ám, Nguyệt Dao đi, trước khi đi liên hệ qua với hắn, nói muốn đi lĩnh hội tinh không mênh mông chưa biết kia, đợi đến hắn liên hệ người đi ngăn trở, thì đã không gặp được Nguyệt Dao. Sau đó qua quá trình nghiêm tra, trong đám thị nữ ngoài bầu trời có người từng thấy qua một tăng nhân đột ngột xuất hiện lại đột ngột tan biến gặp mặt cung Nguyệt Dao, sau đó Nguyệt Dao liền đi, hỏi kỹ tình hình đương thời cùng tướng mạo tăng nhân kia, Miêu Nghị có thể khẳng định tăng nhân kia chính là Bát Giới.
Hắn không biết tình hình hiện tại của Bát Giới rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết Bát Giới gặp mặt Nguyệt Dao đã nói những gì.
Tóm lại, Bát Giới không liên hệ được, Nguyệt Dao cũng không liên hệ được, lão nhị rời bỏ hắn, lão tam cũng rời bỏ hắn.
Mà lần này Hồng Trần Tiên Tử cũng không hề theo Diêm Tu tới đây, không chịu đi, chỉ nguyện đợi trong tiểu thế giới.
Miêu Nghị khuyên không được, Yến Bắc Hồng cứ thế kiên quyết mà đi...
Dưới màn đêm, Dương Khánh từ trên trời giáng xuống, đứng trước cửa một tòa biệt viện trang nhã của ngự viên, hộ vệ đi theo dừng bước, Dương Khánh bước nhanh mà vào.
Trong viện, Thanh Mai đang đợi sẵn, cùng tiến vào trong thư phòng.
Dương Khánh ngồi xuống sau án, Thanh Mai dâng lên một chén trà, hỏi:
- Đại nhân bận đến trễ như vậy mới về, chẳng lẽ chiến sự bên ngoài còn xuất hiện bất trắc gì ư?
Dương Khánh nâng ly tra lên, nhấp một ngụm rồi thả xuống:
- Đại thế đã định, một ít tiểu đánh tiểu nào không lật trời được, tinh lực của bệ hạ đã chuyển dời đến xây dựng bộ khung thiên hạ mới, nhân viên an trí thế nào, chức trách ra làm sao, trước mắt suy tinh lớn nhất là làm thế nào mới có thể trường trị cứu an, thương nghị hồi lâu, bất tri bất giác đã muộn thế này.
Thanh Mai trầm mặc một lúc, hỏi:
- Đại nhân liệu có tham dự quá sâu không?
Dương Khánh lắc đầu:
- Bệ hạ tìm tới, không tham dự cũng không được.
Thanh Mai hơi do dự, cuối cùng mới từ trong trữ vật trạc lấy ra một trang giấy, đặt ở trước mặt Dương Khánh, chầm chậm trải ra, trấn giấy ép hai đầu, trên giấy hách nhiên viết bốn chữ lớn: Công thành lui thân!
Coi chừng bốn chữ này, nháy mắt Dương Khánh sa vào ngơ ngẫn, sững sờ đi thần.
Thanh Mai từ từ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đây là thư do đại nhân tự tay viết, lúc đầu đại nhân để nô tỳ cất kỹ, dặn nô tỳ nhớ được nhắc nhở. Lúc đầu những lời đại nhân nói, nô tỳ ký ức như mới, không biết đại nhân còn nhớ hay không?
Dương Khánh lặng lẽ gật đầu, tay phủ trên chữ viết, than thở nói:
- Chim bay tận, lương cung tàng, thỏ khôn chết, tấu cầu hầm! Ta một mực ưu tâm, há lại không nhớ rõ. Bây giờ vừa lộ ra manh mối, bệ hạ đang từng bước bắt đầu đoạt lại Phá pháp cung trên tay các lộ đại quân. Thiên hạ đã không có thế lực nào có thể chế hành bệ hạ, ý đồ tận nắm càn khôn của bệ hạ đã rõ như ban ngày, lần này sợ là không chỉ mình ta, quay đầu nếu có người không chịu vứt bỏ binh quyền trên này, chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm, nói không chừng còn sẽ xuất hiện chuyện giết gà dọa khỉ!
Thấy hắn trong lòng hiểu rõ, Thanh Mai cũng liền yên tâm, lại hỏi:
- Nghe nói bệ hạ muốn trùng kiến Thiên cung trong Thái cổ?
Dương Khánh:
- Bệ hạ đổi ý rồi, chuẩn bị dời chỉnh thể tòa Thiên cung tới Thái cổ, địa điểm tọa lạc đã được chọn, ít ngày nữa liền bắt đầu chuyển dời.
Thanh Mai cả kinh không nhỏ, thốt lên:
- Dời cả tòa Thiên cung tơi Thái cổ? Bàng nhiên đại vật như thế căn bản không cách nào thu nạp vào không gian trữ vật, khoan nói xuyên tinh môn phải hao phí bao nhiêu nhân lực, nghe nói Thái cổ không thể phi hành, Thiên cung lớn như vậy, di chuyển trên mặt đất Thái cổ chẳng phải cũng thành một công trình khổng lồ?
Dương Khánh:
- Bệ hạ tâm ý đã quyết, hiện nay chính là lúc bệ hạ thế hiện quyền uy hiệu lệnh thiên hạ, làm một hai chuyện đại sự để thể hiện cũng không có gì là lạ, khuyên hai câu khuyên không được, cũng lại không người dám ngăn trở, đại lượng nhân mã chính đang làm chuẩn bị.
Nói rồi khoát khoát tay:
- Không nói cái này, Vi Vi các nàng đã xuất phát chưa?
- Rồi, đã đi ở trên đường.
Thanh Mai ứng tiếng, lại ngập ngừng nói:
- Chuyện của Tô Vận, sau này làm sao giải thích với phu nhân? Lại giai thích thế nào về sự tồn tại của phu nhân với Tô Vận?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Khánh chậm rãi nhắm mắt:
- Nguyện ý so đo thì cứ đi so đo, mặc kệ các nàng thôi.
Thanh Mai không biết nói gì thêm...
Thiên cung, đây là lần đầu tiên Diêm Tu chính thức đặt chân đến đây.
Đối với bộ khung cốt can của Hạ Hầu gia, Miêu Nghị bên này sớm đã tỉ mỉ nắm giữ, Diêm Tu dẫn người phá hủy, mục tiêu minh xác không phí sức chút nào, còn những sự vụ chi tiết đã không cần Diêm Tu phải tự thân đi xử lý, hắn bàn giao lại công tác, liền lập tức quay trở về tiểu thế giới đi tiếp đám người Tần Vi Vi.
Đám nữ nhân đồng thời tiến cung sau lưng Diêm Tu cũng đồng dạng là lần đầu tiên đặt chân tới Thiên cung, mấy người Tần Vi Vi, Cơ Mỹ Lệ trên đường không khỏi hiếu kỳ đánh giá bốn phía.
Một hàng đi tới Thiên Tẫn cung, diện kiến Vân Tri Thu, Diêm Tu để đám người Tần Vi Vi lại, không xen vào chuyện náo nhiệt của bầy nữ nhân, một mình đi tới Tinh thần điện.
Trong Tinh thần điện không có người thứ ba, đợi Diêm Tu hành lễ xong, Miêu Nghị cấp thiết hỏi:
- Con chưa tìm được Nguyệt Dao ư?
Diêm Tu lắc đầu:
- Không có chút tung tích nào, cũng không biết đã đi nơi đâu.
Miêu Nghị chán nản ngồi xuống, thần sắc u ám, Nguyệt Dao đi, trước khi đi liên hệ qua với hắn, nói muốn đi lĩnh hội tinh không mênh mông chưa biết kia, đợi đến hắn liên hệ người đi ngăn trở, thì đã không gặp được Nguyệt Dao. Sau đó qua quá trình nghiêm tra, trong đám thị nữ ngoài bầu trời có người từng thấy qua một tăng nhân đột ngột xuất hiện lại đột ngột tan biến gặp mặt cung Nguyệt Dao, sau đó Nguyệt Dao liền đi, hỏi kỹ tình hình đương thời cùng tướng mạo tăng nhân kia, Miêu Nghị có thể khẳng định tăng nhân kia chính là Bát Giới.
Hắn không biết tình hình hiện tại của Bát Giới rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết Bát Giới gặp mặt Nguyệt Dao đã nói những gì.
Tóm lại, Bát Giới không liên hệ được, Nguyệt Dao cũng không liên hệ được, lão nhị rời bỏ hắn, lão tam cũng rời bỏ hắn.
Mà lần này Hồng Trần Tiên Tử cũng không hề theo Diêm Tu tới đây, không chịu đi, chỉ nguyện đợi trong tiểu thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro