Chương 2
Xi Xing
2024-07-06 16:24:37
Dường như có một tiếng kêu bất tận bên tai tôi, không gay gắt hay quấy rầy, nhưng là âm nhạc, đó có phải là Thiên Đường không?
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói dường như từ bầu trời:" Đó là một bãi biển yên tĩnh tuyệt đẹp, cát trắng mịn, sóng nhẹ nhàng, bạn nằm trên bãi biển, nhìn lên bầu trời, có nhũng đám mây trắng trên đó và gió nhẹ từ từ vuốt ve khôn mặt của bạn... Mở mắt ra... Ngươi thấy cái gì?"
Giọng nói khàn khàn này, mùi hương càng lúc càng nồng nặc, Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên mở mắt ra.
Khung cảnh dường như là bầu trời chạng vạng, xung quanh là sương mù và trước mặt cô, một cánh cửa gỗ màu đỏ son.
" Đây có phải là nơi mà mọi người đến khi họ chết không?" Diệp Tiểu Xuyên tự nhủ, nàng là người hữu thần, cho nên nàng vẫn luôn tin vào sự bất tử của linh hồn mà nói:" Không biết cha mẹ nhiều năm như vậy có đầu thai hay không?"
Bỏ qua những giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô trong giây lát, cô từ từ duỗi tay ra, cánh cửa gỗ rất nặng, Diệp Tiểu Xuyên hơi ngạc nhiên, xúc tu cảm thấy rất thật, tôi nghĩ hẳn là giống như một giấc mơ, có tiếng kẽo kẹt, cánh cửa mở sang hai bên, một mùi tanh xộc vào mặt.
" AAAAA ." Nhiếp Tiểu Xuyên nhìn phía trước, đột nhiên đối mặt với một ánh mắt màu xanh lục, ánh sáng chiếu vào, Diệp Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy lưng ớn lạnh, rắn.. rắn. .trong phòng, rất nhiều, khoảnh khắc cửa mở ra, tất cả đều quay cái đầu hình tam giác lại và phun ra lưỡi đỏ.
Cô hét lên và quay lại chạy, vẫn bị bao phủ trong sương sớm.
Đây là địa ngục sao? Tại sao tôi lại xuống địa ngục?" Diệp Tiểu Xuyên hét lên trong lòng, đầu óc nhanh chóng nhớ lại cuộc đời mình, cô chưa từng làm chuyện gì xấu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nguyền rủa Chúa, chẳng lẻ là do cô có quá nhiều oán hận?
Đúng vậy, cô có rất nhiều bất bình, cô im lặng trong mắt người ngoài, phàn nàn mọi lúc, tại sao dì và bà ngoại , những người đó sống như một yêu tinh già, nói rằng cô được sinh ra để quý giá. Rất nhiều anh chị em tại sao ông già chết tiệt đó lại muốn cô làm người kế vị? Tại sao lại bắt cô học tất cả các kỹ năng mà không bao giờ cô thích? Tại sao cha mẹ cô lại mất? Tại sao bạn trai cô lại là hoàng tử? Tại sao..? Tại sao..? Tại sao cô lại chế nhạo khi phàn nàn về điều này? Tại sao không ai tin rằng cô thực sự chỉ muốn trở thành một người bình thường như bụi?
Diệp Tiểu Xuyên thở hỗn hển, dưới chân có một con đường đá xanh, cô dừng lại, không khỏi đưa tay sờ sờ, "thật! là thật". Sương mù trước mặt cô bắt đầu tan biến, như thể một lớp gạc đã được gỡ bỏ, một cung điện nặng nề và hùng vĩ xuất hiện trước mặt cô, và cùng lúc đó một cặp người giống như đất nung bước đến.
Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, nhóm người đã đến gần rồi, bọn họ càng ngày càng gần, cô đều nghe thấy tiếng thở dốc và nặng nề của tất cả bọn họ, sắc mặt bọn họ khỏe mạnh.
" Tôi dựa vào." Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được nói:" Vẫn là trang phục cổ xưa a, xem ra địa ngục không theo kịp thời đại."
"Tham kiến lục công chúa" các chiến binh đồng thanh nói, dừng lại một chút, và sau đó đi vòng quanh cô và tiếp tục.
Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên gãi gãi đầu, nhưng lại bị một vật lạ trên đầu đâm chọc. " Đau quá." Cô nhảy dựng lên và thấy có một vết cắt trên tay, một giọt máu thấm ra. Cô nghiêm túc nhìn tay mình, đó không phải là tay cô.
Đó là bàn tay của một đứa trẻ, nhỏ nhắn, trắng nõn, hôm qua cô vừa làm móng tay mới, cô lật mu bàn tay lại, nhìn thấy móng tay tròn sạch sẽ.
" Lục công chúa, sao người lại đi ra?"
Có người túm lấy nàng từ phía sau, có một mùi thơm ngát, " Công chúa của ta, sao ngươi lại chạy ra ngoài?
Khi Diệp Tiểu Xuyên ngoảnh mặt đi chỗ khác, phát hiện mình đang được bế lên.
" Ngươi mặc ít thứ như vậy rất dễ bị cảm lạnh! " người phụ nữ ôm cô thì thầm, vươn tay ra quấn cô trong chăn. Nhiếp Tiểu Xuyên kinh hãi nhìn người phụ nữ này, bà ta khoảng ba mươi tuổi, mái tóc được buộc thành búi cao, mặt trát một lớp phấn dày, môi đỏ tươi cái này không khỏi quá kỳ quái sao? Cô cúi đầu xuống và nhìn thấy bàn chân của mình, chạm vào đùi của người phụ nữ này từng cái một theo nhịp bước đi.
Mơ???
Diệp Tiểu Xuyên thầm nghĩ:" đúng vậy. có lẽ mình chưa chết, mình đang hôn mê sâu, mơ mơ màng màng như thường ngủ thôi."
Cô im lặng một lúc, và có chút thất vọng, vì đó là một giấc mơ, cô vẫn phải thức dậy, cô đã nghĩ đến vấn đề mà cô phải đối mặt khi cô tỉnh dậy, và đầu cô bắt đầu đau.
Cô duỗi tay ra và nhìn vào đôi bàn tay không phải của mình, ngay cả khi cô còn là một đứa trẻ, cô không có được bàn tay trắng và mềm mại như vậy, bàn tay cô đã trở nên gầy và thô ráp từ khi cô ba tuổi vì cô phải học quá nhiều bài học.
Ngay lập tức, mẹ của Quý Thư, sự hoài nghi của Nữ hoàng kiêu ngạo , những bức ảnh thân mật của Qúy Thư và một người phụ nữ trên báo, tiếng mắng chửi của dì, nước mắt của bà, sự rượt đuổi của phóng viên, tất cả các cảnh tượng lần lượt xuất hiện.
Cô không thể không che tai, chán ngấy cuộc sống hào nhoáng này, chán ngấy với những lời khen ngợi và đố kỵ phổ biến từ thờ thơ ấu đến tuổi trưởng thành, ai biết được. Ai biết cô đã trả giá bao nhiêu cho tất cả những điều này. Không có tuổi thơ, không có bạn, không có những gì mà một đứa trẻ bình thường nên có.
Nghĩ đến Qúy Thư, trong lòng Nhiếp Tiểu Xuyên như kim châm, làm sao có thể đột nhiên trở thành hoàng tử, ai biết cuộc sống của hắn còn phi thường hơn cả cuộc đời mình, ngày chuyện tình cảm được công bố với công chúng, cuộc sống lại càng khó quyết định hơn.
Một cơn gió thổi qua, Diệp Tiểu Xuyên nghe tháy tiếng chuông đồng giòn tan, cô ngẩn đầu lên, thấy lúc này mình đã đực bế qua một hành lang dài, mái hiên hành lang treo vô số chuông đồng, đi qua khúc cua, đi tới một căn phòng lớn.
Trước khi có thể nhìn thấy bên trong nhà, Diệp Tiểu Xuyên đã được đặt lên trên giường , phủ chăn bông mềm mại," Công chúa! người phải nghỉ ngơi nhiều hơn! " Người phụ nữ ôm cô ân cần nói, cẩn thận đắp chăn cho cô, cúi đầu rút lui.
Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên sờ chăn bông, ngẩn đầu lên thì thấy màn màu hồng, trong nhà có người đi lại.
Diệp Tiểu Xuyên rất hứng thú, nàng ngồi dậy, vén rèm lên, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, một người đã chạy tới ôm lấy nàng, vừa khóc vừa nói: " Công chúa! Tất cả đều là lỗi của ta, vì ta không tốt, ta không nên để người ở đó để cho người bị thương."
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói dường như từ bầu trời:" Đó là một bãi biển yên tĩnh tuyệt đẹp, cát trắng mịn, sóng nhẹ nhàng, bạn nằm trên bãi biển, nhìn lên bầu trời, có nhũng đám mây trắng trên đó và gió nhẹ từ từ vuốt ve khôn mặt của bạn... Mở mắt ra... Ngươi thấy cái gì?"
Giọng nói khàn khàn này, mùi hương càng lúc càng nồng nặc, Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên mở mắt ra.
Khung cảnh dường như là bầu trời chạng vạng, xung quanh là sương mù và trước mặt cô, một cánh cửa gỗ màu đỏ son.
" Đây có phải là nơi mà mọi người đến khi họ chết không?" Diệp Tiểu Xuyên tự nhủ, nàng là người hữu thần, cho nên nàng vẫn luôn tin vào sự bất tử của linh hồn mà nói:" Không biết cha mẹ nhiều năm như vậy có đầu thai hay không?"
Bỏ qua những giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô trong giây lát, cô từ từ duỗi tay ra, cánh cửa gỗ rất nặng, Diệp Tiểu Xuyên hơi ngạc nhiên, xúc tu cảm thấy rất thật, tôi nghĩ hẳn là giống như một giấc mơ, có tiếng kẽo kẹt, cánh cửa mở sang hai bên, một mùi tanh xộc vào mặt.
" AAAAA ." Nhiếp Tiểu Xuyên nhìn phía trước, đột nhiên đối mặt với một ánh mắt màu xanh lục, ánh sáng chiếu vào, Diệp Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy lưng ớn lạnh, rắn.. rắn. .trong phòng, rất nhiều, khoảnh khắc cửa mở ra, tất cả đều quay cái đầu hình tam giác lại và phun ra lưỡi đỏ.
Cô hét lên và quay lại chạy, vẫn bị bao phủ trong sương sớm.
Đây là địa ngục sao? Tại sao tôi lại xuống địa ngục?" Diệp Tiểu Xuyên hét lên trong lòng, đầu óc nhanh chóng nhớ lại cuộc đời mình, cô chưa từng làm chuyện gì xấu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nguyền rủa Chúa, chẳng lẻ là do cô có quá nhiều oán hận?
Đúng vậy, cô có rất nhiều bất bình, cô im lặng trong mắt người ngoài, phàn nàn mọi lúc, tại sao dì và bà ngoại , những người đó sống như một yêu tinh già, nói rằng cô được sinh ra để quý giá. Rất nhiều anh chị em tại sao ông già chết tiệt đó lại muốn cô làm người kế vị? Tại sao lại bắt cô học tất cả các kỹ năng mà không bao giờ cô thích? Tại sao cha mẹ cô lại mất? Tại sao bạn trai cô lại là hoàng tử? Tại sao..? Tại sao..? Tại sao cô lại chế nhạo khi phàn nàn về điều này? Tại sao không ai tin rằng cô thực sự chỉ muốn trở thành một người bình thường như bụi?
Diệp Tiểu Xuyên thở hỗn hển, dưới chân có một con đường đá xanh, cô dừng lại, không khỏi đưa tay sờ sờ, "thật! là thật". Sương mù trước mặt cô bắt đầu tan biến, như thể một lớp gạc đã được gỡ bỏ, một cung điện nặng nề và hùng vĩ xuất hiện trước mặt cô, và cùng lúc đó một cặp người giống như đất nung bước đến.
Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, nhóm người đã đến gần rồi, bọn họ càng ngày càng gần, cô đều nghe thấy tiếng thở dốc và nặng nề của tất cả bọn họ, sắc mặt bọn họ khỏe mạnh.
" Tôi dựa vào." Diệp Tiểu Xuyên không nhịn được nói:" Vẫn là trang phục cổ xưa a, xem ra địa ngục không theo kịp thời đại."
"Tham kiến lục công chúa" các chiến binh đồng thanh nói, dừng lại một chút, và sau đó đi vòng quanh cô và tiếp tục.
Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên gãi gãi đầu, nhưng lại bị một vật lạ trên đầu đâm chọc. " Đau quá." Cô nhảy dựng lên và thấy có một vết cắt trên tay, một giọt máu thấm ra. Cô nghiêm túc nhìn tay mình, đó không phải là tay cô.
Đó là bàn tay của một đứa trẻ, nhỏ nhắn, trắng nõn, hôm qua cô vừa làm móng tay mới, cô lật mu bàn tay lại, nhìn thấy móng tay tròn sạch sẽ.
" Lục công chúa, sao người lại đi ra?"
Có người túm lấy nàng từ phía sau, có một mùi thơm ngát, " Công chúa của ta, sao ngươi lại chạy ra ngoài?
Khi Diệp Tiểu Xuyên ngoảnh mặt đi chỗ khác, phát hiện mình đang được bế lên.
" Ngươi mặc ít thứ như vậy rất dễ bị cảm lạnh! " người phụ nữ ôm cô thì thầm, vươn tay ra quấn cô trong chăn. Nhiếp Tiểu Xuyên kinh hãi nhìn người phụ nữ này, bà ta khoảng ba mươi tuổi, mái tóc được buộc thành búi cao, mặt trát một lớp phấn dày, môi đỏ tươi cái này không khỏi quá kỳ quái sao? Cô cúi đầu xuống và nhìn thấy bàn chân của mình, chạm vào đùi của người phụ nữ này từng cái một theo nhịp bước đi.
Mơ???
Diệp Tiểu Xuyên thầm nghĩ:" đúng vậy. có lẽ mình chưa chết, mình đang hôn mê sâu, mơ mơ màng màng như thường ngủ thôi."
Cô im lặng một lúc, và có chút thất vọng, vì đó là một giấc mơ, cô vẫn phải thức dậy, cô đã nghĩ đến vấn đề mà cô phải đối mặt khi cô tỉnh dậy, và đầu cô bắt đầu đau.
Cô duỗi tay ra và nhìn vào đôi bàn tay không phải của mình, ngay cả khi cô còn là một đứa trẻ, cô không có được bàn tay trắng và mềm mại như vậy, bàn tay cô đã trở nên gầy và thô ráp từ khi cô ba tuổi vì cô phải học quá nhiều bài học.
Ngay lập tức, mẹ của Quý Thư, sự hoài nghi của Nữ hoàng kiêu ngạo , những bức ảnh thân mật của Qúy Thư và một người phụ nữ trên báo, tiếng mắng chửi của dì, nước mắt của bà, sự rượt đuổi của phóng viên, tất cả các cảnh tượng lần lượt xuất hiện.
Cô không thể không che tai, chán ngấy cuộc sống hào nhoáng này, chán ngấy với những lời khen ngợi và đố kỵ phổ biến từ thờ thơ ấu đến tuổi trưởng thành, ai biết được. Ai biết cô đã trả giá bao nhiêu cho tất cả những điều này. Không có tuổi thơ, không có bạn, không có những gì mà một đứa trẻ bình thường nên có.
Nghĩ đến Qúy Thư, trong lòng Nhiếp Tiểu Xuyên như kim châm, làm sao có thể đột nhiên trở thành hoàng tử, ai biết cuộc sống của hắn còn phi thường hơn cả cuộc đời mình, ngày chuyện tình cảm được công bố với công chúng, cuộc sống lại càng khó quyết định hơn.
Một cơn gió thổi qua, Diệp Tiểu Xuyên nghe tháy tiếng chuông đồng giòn tan, cô ngẩn đầu lên, thấy lúc này mình đã đực bế qua một hành lang dài, mái hiên hành lang treo vô số chuông đồng, đi qua khúc cua, đi tới một căn phòng lớn.
Trước khi có thể nhìn thấy bên trong nhà, Diệp Tiểu Xuyên đã được đặt lên trên giường , phủ chăn bông mềm mại," Công chúa! người phải nghỉ ngơi nhiều hơn! " Người phụ nữ ôm cô ân cần nói, cẩn thận đắp chăn cho cô, cúi đầu rút lui.
Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên sờ chăn bông, ngẩn đầu lên thì thấy màn màu hồng, trong nhà có người đi lại.
Diệp Tiểu Xuyên rất hứng thú, nàng ngồi dậy, vén rèm lên, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, một người đã chạy tới ôm lấy nàng, vừa khóc vừa nói: " Công chúa! Tất cả đều là lỗi của ta, vì ta không tốt, ta không nên để người ở đó để cho người bị thương."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro