Nhận ra sai lầm...
2024-08-19 16:32:54
Sau khi đến Los Angeles, Lâm
Phương Triết đi một mạch đến nhà của Hoàng Ngọc Nhi để mang La Thư Nhiễm trở về. Đứng trước cổng, hắn ấn chuông liên tục. Hoàng Ngọc Nhi và Đoàn Dã vẫn chưa chuẩn bị gì kịp, nghe tiếng ấn chuông liên hồi thì cô ấy
vội chạy ra mở cổng.
Vừa thấy Lâm Phương Triết, Hoàng Ngọc Nhi giật bắn, do dự không dám mở cổng. Lâm Phương Triết khó chịu nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Mở."
Chất giọng trầm ấm vang lên, nhưng hiện tại đối với Hoàng Ngọc Nhi. Giọng của Lâm Phương Triết có ấm như thế nào thì hiện tại lạnh lẽo đến âm độ. Hoàng Ngọc Nhi sợ đến mức run người, không có ý định mở cổng ra.
"Tôi nói cô mở ra!"
Lâm Phương Triết gằn giọng làm Hoàng Ngọc Nhi giật mình, đành phải ngoan ngoãn mở cổng ra cho hắn vào trong. Để lâu thêm chút nữa, có khi hắn không nể tình cô ấy là em họ của Đoàn Dã mà bắn chết luôn mất.
Lâm Phương Triết xông vào trong, chạy từ phòng khách, vào bếp rồi lên lầu trên. Vẫn không thấy La Thư Nhiễm ở đâu, hắn đi xuống, nhìn thẳng vào mặt Hoàng Ngọc Nhi, ánh mắt chứa đựng sự tức giận như núi lửa đang muốn phun trào.
"La Thư Nhiễm ở đâu?"
Hoàng Ngọc Nhi hiện tại đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh đối mặt với hắn.
"Nhiễm Nhiễm đang ở trên phòng, Lâm tổng tìm từ nãy đến giờ mà không thấy sao? Tìm người của mình còn không tìm được thì ngài có thể làm được gì đây?"
Giọng điệu của Hoàng Ngọc Nhi hiện tại như đổ dầu vào lửa, khiến Lâm Phương Triết thậm chí còn tức giận hơn. Nhưng Lâm Phương Triết vẫn giữ bình tĩnh, đi lên phòng của La Thư Nhiễm để tìm lại. Nhìn xuống cửa sổ, hắn thấy nhiều tấm chăn được cố định lại với nhau để tạo thành một sợi dây dài đến mặt đất. Tới đây, Lâm Phương Triết đã đoán được La Thư Nhiễm lại lần nữa bỏ trốn khỏi hắn.
Hoàng Ngọc Nhi thì ở dưới phòng khách, nhanh chóng gọi cho Đoàn Dã.
"Anh... Anh Dã, Lâm Phương Triết đến đây rồi!"
Như sét đánh ngang tai, Đoàn Dã tắt máy rồi nhanh chóng chạy đến nhà cô ấy.
Đến nơi, Đoàn Dã đã thấy Lâm Phương Triết ngồi ở phòng khách còn Hoàng Ngọc Nhi thì ngồi đối diện. Đoàn Dã đi vào rồi ngồi cạnh Hoàng Ngọc Nhi.
"Cậu không tìm thấy cô ấy?"
"Không thấy."
Vẻ mặt của Lâm Phương Triết u ám hơn bao giờ hết, đã không mang được La Thư Nhiễm trở về, còn chậm hơn cô một bước. Lần nữa để cô chạy trốn.
"Này, chuyện này là ngoài kế hoạch của tôi. Tôi không có dính dáng gì hết đấy."
Hắn nhìn Đoàn Dã, thật ra Lâm Phương Triết cũng đã đoán được, hắn đột ngột tới đây thì làm sao Đoàn Dã có thể chuẩn bị kịp.
"Lâm Phương Triết, anh tìm Nhiễm Nhiễm về để làm gì. Để tiếp tục hành hạ bạn thân tôi sao?"
Không để Lâm Phương Triết kịp nói gì, Hoàng Ngọc Nhi lại nói thêm.
"Lỗi là của cha mẹ Nhiễm Nhiễm, cô ấy làm gì có lỗi, thậm chí còn đang ở độ tuổi vị thành niên. Anh nghĩ cô ấy có thể tính kế với anh sao? Tính cách của Nhiễm Nhiễm như thế nào, chẳng lẽ anh lại không rõ? Anh làm vậy để làm gì?"
Lâm Phương Triết im lặng, hắn biết, hắn đã sai thật rồi. Sai từ lúc đổ hết lỗi lầm lên một cô bé mười bảy tuổi, sai từ lúc mua cô về để trả thù. Mọi lỗi lầm, hắn đều đổ lên cô gái nhỏ này, sai rồi.
"Tôi sai rồi."
Lâm Phương Triết giờ đây đã nhận thức được mình sai nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. La Thư Nhiễm một lần nữa bỏ trốn, hắn đã cho người đi lùng sục khắp Los Angeles nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Lâm Phương Triết cảm thấy hiện tại bản thân đang rơi xuống vực sâu không lối thoát.
"Bây giờ cậu nói như vậy thì cũng không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Lúc cô ấy ở cạnh cậu, cậu lại đánh đập, hành hạ cô ấy ngày qua ngày. Bây giờ cô ấy bỏ đi, cậu lại ngồi đó mà ủ rũ. Cậu không thấy như vậy đã quá muộn rồi sao?"
Vừa thấy Lâm Phương Triết, Hoàng Ngọc Nhi giật bắn, do dự không dám mở cổng. Lâm Phương Triết khó chịu nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"Mở."
Chất giọng trầm ấm vang lên, nhưng hiện tại đối với Hoàng Ngọc Nhi. Giọng của Lâm Phương Triết có ấm như thế nào thì hiện tại lạnh lẽo đến âm độ. Hoàng Ngọc Nhi sợ đến mức run người, không có ý định mở cổng ra.
"Tôi nói cô mở ra!"
Lâm Phương Triết gằn giọng làm Hoàng Ngọc Nhi giật mình, đành phải ngoan ngoãn mở cổng ra cho hắn vào trong. Để lâu thêm chút nữa, có khi hắn không nể tình cô ấy là em họ của Đoàn Dã mà bắn chết luôn mất.
Lâm Phương Triết xông vào trong, chạy từ phòng khách, vào bếp rồi lên lầu trên. Vẫn không thấy La Thư Nhiễm ở đâu, hắn đi xuống, nhìn thẳng vào mặt Hoàng Ngọc Nhi, ánh mắt chứa đựng sự tức giận như núi lửa đang muốn phun trào.
"La Thư Nhiễm ở đâu?"
Hoàng Ngọc Nhi hiện tại đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh đối mặt với hắn.
"Nhiễm Nhiễm đang ở trên phòng, Lâm tổng tìm từ nãy đến giờ mà không thấy sao? Tìm người của mình còn không tìm được thì ngài có thể làm được gì đây?"
Giọng điệu của Hoàng Ngọc Nhi hiện tại như đổ dầu vào lửa, khiến Lâm Phương Triết thậm chí còn tức giận hơn. Nhưng Lâm Phương Triết vẫn giữ bình tĩnh, đi lên phòng của La Thư Nhiễm để tìm lại. Nhìn xuống cửa sổ, hắn thấy nhiều tấm chăn được cố định lại với nhau để tạo thành một sợi dây dài đến mặt đất. Tới đây, Lâm Phương Triết đã đoán được La Thư Nhiễm lại lần nữa bỏ trốn khỏi hắn.
Hoàng Ngọc Nhi thì ở dưới phòng khách, nhanh chóng gọi cho Đoàn Dã.
"Anh... Anh Dã, Lâm Phương Triết đến đây rồi!"
Như sét đánh ngang tai, Đoàn Dã tắt máy rồi nhanh chóng chạy đến nhà cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến nơi, Đoàn Dã đã thấy Lâm Phương Triết ngồi ở phòng khách còn Hoàng Ngọc Nhi thì ngồi đối diện. Đoàn Dã đi vào rồi ngồi cạnh Hoàng Ngọc Nhi.
"Cậu không tìm thấy cô ấy?"
"Không thấy."
Vẻ mặt của Lâm Phương Triết u ám hơn bao giờ hết, đã không mang được La Thư Nhiễm trở về, còn chậm hơn cô một bước. Lần nữa để cô chạy trốn.
"Này, chuyện này là ngoài kế hoạch của tôi. Tôi không có dính dáng gì hết đấy."
Hắn nhìn Đoàn Dã, thật ra Lâm Phương Triết cũng đã đoán được, hắn đột ngột tới đây thì làm sao Đoàn Dã có thể chuẩn bị kịp.
"Lâm Phương Triết, anh tìm Nhiễm Nhiễm về để làm gì. Để tiếp tục hành hạ bạn thân tôi sao?"
Không để Lâm Phương Triết kịp nói gì, Hoàng Ngọc Nhi lại nói thêm.
"Lỗi là của cha mẹ Nhiễm Nhiễm, cô ấy làm gì có lỗi, thậm chí còn đang ở độ tuổi vị thành niên. Anh nghĩ cô ấy có thể tính kế với anh sao? Tính cách của Nhiễm Nhiễm như thế nào, chẳng lẽ anh lại không rõ? Anh làm vậy để làm gì?"
Lâm Phương Triết im lặng, hắn biết, hắn đã sai thật rồi. Sai từ lúc đổ hết lỗi lầm lên một cô bé mười bảy tuổi, sai từ lúc mua cô về để trả thù. Mọi lỗi lầm, hắn đều đổ lên cô gái nhỏ này, sai rồi.
"Tôi sai rồi."
Lâm Phương Triết giờ đây đã nhận thức được mình sai nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. La Thư Nhiễm một lần nữa bỏ trốn, hắn đã cho người đi lùng sục khắp Los Angeles nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Lâm Phương Triết cảm thấy hiện tại bản thân đang rơi xuống vực sâu không lối thoát.
"Bây giờ cậu nói như vậy thì cũng không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Lúc cô ấy ở cạnh cậu, cậu lại đánh đập, hành hạ cô ấy ngày qua ngày. Bây giờ cô ấy bỏ đi, cậu lại ngồi đó mà ủ rũ. Cậu không thấy như vậy đã quá muộn rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro