Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Trong Thế Giới...
2024-11-20 19:39:19
Bạch Mộng Nhã kinh hoàng, quay người muốn chạy, nhưng làm sao cô ta có thể chạy nhanh hơn hồ ly đỏ, chân trượt ngã, bị hồ ly đỏ đè ngã xuống đất!
Hồ ly đỏ bản tính hung dữ hiện rõ, lập tức cắn vào tay Bạch Mộng Nhã, máu tươi phun ra.
"A a a ——"
Bạch Mộng Nhã kinh hoàng gào lên, cố gắng dùng chân đá con hồ ly đỏ trên người, nhưng cô ta càng giãy giụa, hồ ly đỏ lại càng cắn chặt hơn...
"Cứu tôi! Cứu tôi với! Xin cô, a a ——"
Thời Vân Âm đứng bên cạnh, cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường.
Nhìn thấy Bạch Mộng Nhã hoảng loạn nhìn về phía mình, Thời Vân Âm cong môi, cười ngọt ngào với cô ta, vẫn là vẻ mặt vô tội không có chút gây hại gì, chỉ có nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt hơi nhếch lên đầy ranh mãnh.
Cũng đâu đến nỗi chết, kêu cứu cái gì, không sợ mất mặt sao.
Rõ ràng là ác độc như thế, nhưng sao lại nhát gan vậy chứ, thật không thú vị chút nào.
Lúc này, cửa khoang máy bay được Diệp Phong mở ra, người đàn ông cao lớn, đẹp trai bước vào.
"Ai đang gào thét như điên vậy?"
Âu Tôn nhíu mày lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen láy quét qua Bạch Mộng Nhã đang bị hồ ly đỏ cắn chặt không buông trên sàn.
Diệp Phong vội vàng bước tới, rút ra cây gậy điện, hồ ly đỏ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay người chạy biến vào lồng, còn tự dùng chân nhỏ đóng cửa lồng lại.
Diệp Phong gọi bác sĩ đi theo đến, đỡ Bạch Mộng Nhã dậy và tiêm thuốc, băng bó vết thương cho cô ta.
Bạch Mộng Nhã chưa từng lúng túng như vậy trước mặt Âu Tôn, lớp trang điểm trôi hết, tóc tai rối bù, trông thật xấu xí thảm hại!
Cô ta vốn định khiến Thời Vân Âm xấu mặt, không ngờ người xấu mặt lại chính là cô ta!
Bạch Mộng Nhã vừa tức vừa giận, nước mắt đầy mặt kêu lên: "Thất gia..."
Gương mặt tuấn tú của Âu Tôn lại không có chút biểu cảm nào, lập tức dời ánh mắt khỏi người cô ta, nhìn về phía Thời Vân Âm đang đứng bên cạnh.
Thời Vân Âm không biểu lộ cảm xúc gì, dùng bất biến ứng vạn biến.
Sau đó chỉ nghe thấy Âu Tôn cất giọng khó lường hỏi: "Tại sao hồ ly đỏ không cắn em?"
Hừ, nó dám sao?
Thời Vân Âm chớp mắt nhìn anh, tiếp tục giả vờ không hiểu tiếng người, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô lại diễn quá sống động, trông như một đứa trẻ nghịch ngợm bị bắt quả tang —
Dù sao, lúc ở nhà đấu giá, cô cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì, giờ cũng chẳng cần phải tỏ ra ngoan ngoãn, ngược lại còn khiến người đàn ông tinh tường này nghi ngờ.
Thế nên, Bạch Mộng Nhã tự đưa đến tận cửa, cô cũng sảng khoái mà phản kích, tiện thể khắc hoạ thêm hình tượng "đứa trẻ ngỗ nghịch" của mình, một mũi tên trúng hai đích.
Khi nghe thấy Âu Tôn hỏi như vậy, Bạch Mộng Nhã lập tức khóc lóc kể lể:
"Thưa Thất gia, vừa nãy tôi dẫn cô ta vào căn phòng này, vốn dĩ là làm theo lệnh của ngài, sắp xếp lồng cho cô ta. Nhưng không hiểu sao con hồ ly đỏ lại bất ngờ chạy ra ngoài... Không biết cô ta đã nói gì với nó, con hồ ly đỏ liền lao đến cắn tôi!"
Âu Tôn nhướng mày, chỉ tóm được một điểm quan trọng trong lời cô ta: "Cô ấy nói chuyện với hồ ly đỏ?"
"Đúng vậy, Thất gia!" Bạch Mộng Nhã nhanh chóng nắm lấy cơ hội, liền bịa đặt thêm, "Cô ta luôn dùng tay vuốt ve con hồ ly, mà không hiểu vì sao con hồ ly lại nghe lời cô ta như vậy... Thất gia, cô ta rất nguy hiểm! Có lẽ việc tiếp cận ngài là có mục đích khác! Tôi bị thương không sao, nhưng nếu cô ta muốn gây tổn hại đến ngài thì làm sao đây?"
Cô luôn dùng tay vuốt ve con hồ ly?
Vuốt ve? Là thế nào?
Âu Tôn đột nhiên đưa tay bóp lấy gương mặt của Thời Vân Âm, buộc cô phải đối diện với mình.
"Quyến rũ đàn ông còn chưa đủ, lại còn quyến rũ cả động vật?" Đôi mắt đen sâu thẳm của Âu Tôn ánh lên vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đủ sức mê hoặc mọi thứ của cô vài giây, rồi lạnh lùng cười nhạt: "Chẳng có gì lạ cả. Dù sao em cũng có một nửa dòng máu động vật, trong thế giới động vật, em đúng là đẹp nhất."
Bạch Mộng Nhã: "..."
Thời Vân Âm: "..."
Đúng là suy nghĩ của người đàn ông này còn quanh co hơn cả đường núi mười tám khúc.
Hơn nữa, tại sao cô lại cảm thấy bị mắng theo cách vòng vo vậy?
Hồ ly đỏ bản tính hung dữ hiện rõ, lập tức cắn vào tay Bạch Mộng Nhã, máu tươi phun ra.
"A a a ——"
Bạch Mộng Nhã kinh hoàng gào lên, cố gắng dùng chân đá con hồ ly đỏ trên người, nhưng cô ta càng giãy giụa, hồ ly đỏ lại càng cắn chặt hơn...
"Cứu tôi! Cứu tôi với! Xin cô, a a ——"
Thời Vân Âm đứng bên cạnh, cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường.
Nhìn thấy Bạch Mộng Nhã hoảng loạn nhìn về phía mình, Thời Vân Âm cong môi, cười ngọt ngào với cô ta, vẫn là vẻ mặt vô tội không có chút gây hại gì, chỉ có nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt hơi nhếch lên đầy ranh mãnh.
Cũng đâu đến nỗi chết, kêu cứu cái gì, không sợ mất mặt sao.
Rõ ràng là ác độc như thế, nhưng sao lại nhát gan vậy chứ, thật không thú vị chút nào.
Lúc này, cửa khoang máy bay được Diệp Phong mở ra, người đàn ông cao lớn, đẹp trai bước vào.
"Ai đang gào thét như điên vậy?"
Âu Tôn nhíu mày lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen láy quét qua Bạch Mộng Nhã đang bị hồ ly đỏ cắn chặt không buông trên sàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phong vội vàng bước tới, rút ra cây gậy điện, hồ ly đỏ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay người chạy biến vào lồng, còn tự dùng chân nhỏ đóng cửa lồng lại.
Diệp Phong gọi bác sĩ đi theo đến, đỡ Bạch Mộng Nhã dậy và tiêm thuốc, băng bó vết thương cho cô ta.
Bạch Mộng Nhã chưa từng lúng túng như vậy trước mặt Âu Tôn, lớp trang điểm trôi hết, tóc tai rối bù, trông thật xấu xí thảm hại!
Cô ta vốn định khiến Thời Vân Âm xấu mặt, không ngờ người xấu mặt lại chính là cô ta!
Bạch Mộng Nhã vừa tức vừa giận, nước mắt đầy mặt kêu lên: "Thất gia..."
Gương mặt tuấn tú của Âu Tôn lại không có chút biểu cảm nào, lập tức dời ánh mắt khỏi người cô ta, nhìn về phía Thời Vân Âm đang đứng bên cạnh.
Thời Vân Âm không biểu lộ cảm xúc gì, dùng bất biến ứng vạn biến.
Sau đó chỉ nghe thấy Âu Tôn cất giọng khó lường hỏi: "Tại sao hồ ly đỏ không cắn em?"
Hừ, nó dám sao?
Thời Vân Âm chớp mắt nhìn anh, tiếp tục giả vờ không hiểu tiếng người, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô lại diễn quá sống động, trông như một đứa trẻ nghịch ngợm bị bắt quả tang —
Dù sao, lúc ở nhà đấu giá, cô cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì, giờ cũng chẳng cần phải tỏ ra ngoan ngoãn, ngược lại còn khiến người đàn ông tinh tường này nghi ngờ.
Thế nên, Bạch Mộng Nhã tự đưa đến tận cửa, cô cũng sảng khoái mà phản kích, tiện thể khắc hoạ thêm hình tượng "đứa trẻ ngỗ nghịch" của mình, một mũi tên trúng hai đích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nghe thấy Âu Tôn hỏi như vậy, Bạch Mộng Nhã lập tức khóc lóc kể lể:
"Thưa Thất gia, vừa nãy tôi dẫn cô ta vào căn phòng này, vốn dĩ là làm theo lệnh của ngài, sắp xếp lồng cho cô ta. Nhưng không hiểu sao con hồ ly đỏ lại bất ngờ chạy ra ngoài... Không biết cô ta đã nói gì với nó, con hồ ly đỏ liền lao đến cắn tôi!"
Âu Tôn nhướng mày, chỉ tóm được một điểm quan trọng trong lời cô ta: "Cô ấy nói chuyện với hồ ly đỏ?"
"Đúng vậy, Thất gia!" Bạch Mộng Nhã nhanh chóng nắm lấy cơ hội, liền bịa đặt thêm, "Cô ta luôn dùng tay vuốt ve con hồ ly, mà không hiểu vì sao con hồ ly lại nghe lời cô ta như vậy... Thất gia, cô ta rất nguy hiểm! Có lẽ việc tiếp cận ngài là có mục đích khác! Tôi bị thương không sao, nhưng nếu cô ta muốn gây tổn hại đến ngài thì làm sao đây?"
Cô luôn dùng tay vuốt ve con hồ ly?
Vuốt ve? Là thế nào?
Âu Tôn đột nhiên đưa tay bóp lấy gương mặt của Thời Vân Âm, buộc cô phải đối diện với mình.
"Quyến rũ đàn ông còn chưa đủ, lại còn quyến rũ cả động vật?" Đôi mắt đen sâu thẳm của Âu Tôn ánh lên vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đủ sức mê hoặc mọi thứ của cô vài giây, rồi lạnh lùng cười nhạt: "Chẳng có gì lạ cả. Dù sao em cũng có một nửa dòng máu động vật, trong thế giới động vật, em đúng là đẹp nhất."
Bạch Mộng Nhã: "..."
Thời Vân Âm: "..."
Đúng là suy nghĩ của người đàn ông này còn quanh co hơn cả đường núi mười tám khúc.
Hơn nữa, tại sao cô lại cảm thấy bị mắng theo cách vòng vo vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro