Phiêu Bồng

Chuyện Cũ

Yếm

2024-07-05 20:48:34

“Đại nhân, tại sao ngài lại đánh ta? Không phải ngài nói hôm nay ta ra chợ, dọn dẹp những người buôn bán nhỏ tuổi không rõ lai lịch, sợ bọn nhỏ bị người khác bắt ép sao. Ngài còn nói ta mặc thường phục để dễ làm việc mà?”

Hồ Hằng không trả lời vấn đề của hán tử kia, nói:

“Nhiệm vụ ngươi đã hoàn thành, ngươi có công, phải thưởng”

Vừa nghe tới hai từ phải thưởng thì hán tử nghĩ đến cảnh của Lữ Thành lúc nãy liền sợ, lắc đầu liên tục, miệng gấp nói:

“Đây là trách nhiệm của ta, ngài không cần phải thưởng, không cần phải thưởng”

Hồ Hằng cười cười không nói, quay đầu rời đi.

Lữ Thành đuổi một đoạn dài ra đến con sông, thấy đứa bé kia không tiếp tục chạy mà đang ngồi nhìn dòng sông. Hắn tiến lại gần mở miệng hỏi:

“Ngươi làm sao lại chạy?”

Đứa bé mở miệng, giọng có chút khác người trong trấn nói:

“Cảm ơn hai người đã giúp ta, ta chạy vì ta sợ sẽ gây phiền phức tới hai người”

Lữ Thành sửng sốt hỏi:

“Phiền phức cái gì?”

Đứa bé đáp

“Hán tử lúc nãy cũng hỏi ta con ai, ta không nói, hắn liền muốn mang ta về phủ để làm rõ. Ta chạy vì sợ hắn sẽ làm phiền hai người”

Lữ Thành lúc này mới biết tại sao lúc nãy không có ai bước ra ngăn cản. Hắn ngồi xuống bên đứa bé cười nói

“Ta hiện tại có chút không hiểu, ngươi là con ai, tại sao lại không nói?”

Đứa nhóc lúc này im bặt, không tiếp tục đáp lại, mắt nhìn chăm chú vào dòng sông. Lữ Thành thấy thế cũng không

hỏi nữa, mắt cũng nhìn vào dòng sông. Hai người cứ ngồi thế một lúc lâu, Lữ Thành bỗng lên tiếng, nhẹ nói:

“Cha mẹ ta lúc ta năm tuổi, họ nói họ có việc phải đi ra ngoài. Ta chờ họ rất rất lâu, đến hiện tại họ vẫn chưa về. Ta rất muốn kể cho cha ta, ta đã đọc được rất nhiều sách, đã thuộc được rất nhiều thơ. Ta cũng muốn kể cho mẹ ta, hôm nay ta đã giúp được một đứa bé. Ta đã cố gắng để trở thành một người tốt, tại sao họ không trở về để xoa đầu và khen ta như lúc bé, ta, rất nhớ họ”

Sau khi nói xong thì nhìn đứa bé, giọng như đang hỏi ý đứa bé:

“Đó là câu chuyện của ta, hiện tại, ta có thể nghe câu chuyện của ngươi không?”

Đứa bé quay qua nhìn Lữ Thành có chút ngẩn người, được một lúc cũng lên tiếng nói

“Ta không phải là người trong trấn, gia đình ta từng rất giàu có, cha mẹ ta đều rất thương ta. Bỗng một hôm, có một đám mà cha mẹ ta gọi là vua chúa đến và phá vỡ nhà ta, ta cùng cha mẹ phải chạy trốn khắp nơi. Có lẽ vì khó khăn nên trông họ rất hốc hác, họ nói họ đói, họ nói không muốn ta sẽ giống như họ, sau đó đưa ta cho một tên giàu có. Họ còn được tên đó cho một cái bánh, nhìn họ ăn rất ngon, ta rất vui”



Khuôn mặt đứa bé có chút buồn, nói tiếp

“Ta bị tên giàu có kia đánh đập, bắt ta bưng bê đồ, giặt đồ, nấu nước, rất nhiều việc hắn đều để ta làm. Mấy hôm trước ,trong thành nơi ta sống có một người tự xưng là tiên nhân, được tên giàu có mời đến nhà, tiên nhân vừa thấy ta thì nói ta người mang vận rủi. Tên giàu có kia liền bắt ném ta vào rọ, thả vào sông”

Nói tới đây đứa bé quay qua nhìn Lữ Thành, thấy hắn vẫn đang lắng nghe,

có chút không chắc hỏi

“Ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?”

Lữ Thành lắc đầu nói không, đứa bé cười thật tươi nói

“Ngươi đúng là ca ca tốt bụng như tỷ tỷ kia nói”

Lữ Thành mỉm cười xoa đầu đứa bé hỏi

“Vậy làm sao ngươi lại ở đây?”

Đứa bé vui vẻ nói tiếp

“Ta được một lão hán cứu vào buổi tối hôm qua, lão hán biết hoàn cảnh của ta. Hắn dạy ta đốn củi, sau đó hắn nói phải đi về nhà, ta vào trấn bán củi là để tìm hắn”

Lữ Thành có chút khó hiểu nghĩ, đứa bé này bị ném xuống sông vài ngày không sao à? Nhưng hắn sợ hỏi lại chạm vào vết thương đứa bé, nên cũng đành im lặng.

Lữ Thành còn đang chìm trong suy nghĩ thì bên hông bị nhéo một cái, làm hắn đau tới hét lên một tiếng. Hắn quay qua thì thấy Mai tỷ đang thở hồng hộc nhìn hắn, nói:

“Ngươi không biết đánh dấu à, để ta chạy đi tìm cả buổi"

Lữ Thành đang tính nói thì nhớ là vẫn chưa biết tên đứa bé, mở miệng hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Đứa bé đáp

“Ta gọi Đỗ Mộng Hồng”

Lữ Thành gật đầu quay qua nhìn Mai tỷ giải thích

“Hồng nhi chạy nhanh quá, ta không kịp đánh dấu”

Mai tỷ ngẩn người, làm sao vừa có một lúc hai người này liền như bạn tâm giao thế, đưa mắt nhìn qua nhìn lại hai người nghi ngờ hỏi

“Hai ngươi làm sao lại thân đến như thế?”



Hai người nhìn nhau sau đó cùng cười không nói. Mai tỷ thấy thế cũng cười, ngồi xuống bên phải đứa bé, ba người vui vẻ nói chuyện.

Lúc này ở Dương phủ, Dương Hùng Cương vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, tức giận hét lớn

“Quá phận, thật là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà, người đâu”

Hộ vệ ở ngoài nghe hắn gọi thì vội chạy vào, nơm nớp lo sợ nói

“Lão gia cho gọi”

Dương Hùng Cương chỉ tên hộ vệ nói

“Hôm qua có chuyện gì xảy ra, mau nói!”

Tên hộ vệ liền than thân trách phận, kể khổ muôn đường, còn đang chuẩn bị nói tiếp thì một nha hoàn chạy vội vào nói

“Lão gia, bên ngoài có một xe ngựa của quan binh đến, người trong xe nói là em rể của lão gia”

Dương Hùng Cương nghe thế liền đứng phắc dậy, đá tên hộ vệ sang một bên, đi được mấy bước thì đứng lại nghĩ nghĩ, nhìn nha hoàn gọi lại nói nhỏ vài câu. Sau đó chạy vội ra ngoài, nghĩ- trời cũng giúp ta mà, tên khốn kiếp Hồ Hằng, ta muốn lột da ngươi!

Ngoài xe ngựa, phu xe có chút tức giận nói

“Đại nhân, tên kia quá không biết biết điều, thế mà để đại nhân đứng ngoài cửa đợi”

Trong xe truyền ra tiếng nói

“Đợi một lúc, vấn đề không lớn”

Phu xe còn đang tính nói tiếp thì thấy mặt đất có chút run lên, hắn giật mình tưởng là có tập kích, còn chưa chuẩn bị xong thì trong nhà lao ra một tên với cái xác cũng phải hơn cả tạ, đang phóng nhanh đến xe ngựa, phu xe liền rút đao. Tên mập kia thấy thế liền hét lớn

“Ta là Dương Hùng Cương, anh rể của đại nhân ngươi, tên đánh ngựa ngươi tính làm gì?”

Trong xe ngựa có động tĩnh, một thanh niên mặc một bộ quần áo thuần xanh có dáng người nho nhã, thanh tú từ trong xe bước ra cười nói

“Xin chào anh rể, đã lâu không gặp”

Dương Hùng Cương chạy vội đến nắm tay thanh niên kéo vào nhà, vừa đi vừa nói:

“Ngươi còn nhớ người anh rể này là tốt lắm rồi, mau vào nhà, mau vào nhà”

Vào đến đại sảnh, Dương Hùng Cương nhìn tên thanh niên nói

“Đệ đi đường xa vừa về, trời cũng sắp tối, ta cho người đi nấu nước, để đệ vệ sinh. Sau đó chúng ta cùng uống một bữa thật say. Đệ thấy thế nào?”

Thanh niên gật đầu coi như đồng ý

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phiêu Bồng

Số ký tự: 0