Có Người Mất Tích
Yếm
2024-07-05 20:48:34
Gà còn chưa gáy, cả trấn còn đang chìm trong yên tĩnh. Bỗng có tiếng vó ngựa rộn ràng đang chạy nhanh trên con đường lát đá, phát ra những tiếng cộc cộc chát tai. Dẫn đầu là một nam tử mặc một bộ quan phục, bên hông dắt một thanh đao, lưng hùm vai gấu, khí phách dũng mãnh. Theo sau là hai ông lão đánh cờ lúc chiều, một ông lão tức giận đến thở không ra hơi nói
“Tên tiểu tử ngươi mẹ nó, mất tích chứ có mất mạng đâu. Nửa đêm liền làm ầm lên phá hỏng đại sự của ta, ngươi mau đền cho ta!”
Lúc nãy, lão khó khăn lắm mới nói được thiếu phụ họ Hồng ở cuối trấn cho hắn ôm một cái. Chính là chuẩn bị làm chuyện lớn, tên tiểu tử này liền đến đập cửa ầm ầm, làm thiếu phụ sợ hãi đến xanh mặt vội đẩy hắn ra.
Ông lão còn lại liền khinh bỉ ra mặt nói
“Lão Bạch ngươi thì có đại sự gì, chính là tinh trùng lên não đi. Chuyện của ta mới là đại sự, lúc nãy ta còn đang đi nặng thì tên tiểu tử này đến hét lên, làm ta giật cả mình, liền, liền..."
Nói tới đây thì có chút ngập ngừng, lão Bạch nghe thế liền né xa ra một chút, chỉ vào lão ông bên cạnh nói
"Ngươi mẹ nó là ngã vào hố phân đi!"
Lão Bạch mặt mang đầy nghiêm túc nói
"Đúng là chuyện lớn!"
Sau đó lắc đầu cười to cưỡi ngựa đuổi theo nam tử.
Nam tử không quan tâm đến hai lão già cãi nhau, hai tay đưa lên chụm lại thành hình cái loa hét
“Có người mất tích, tất cả mọi người lập tức tập hợp đến đầu trấn”
Lữ Thành bị tiếng vó ngựa chạy bên ngoài làm tỉnh dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy trời vẫn còn chưa sáng. Hắn có chút tức giận nghĩ, làm sao lại không có văn hoá như thế, không để cho người khác ngủ sao? Lúc này từ xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp đang tiến gần lại phòng hắn. Tiếng nói của Mai tỷ vang lên ngoài cửa
“Thiếu gia, trong trấn có người mất tích, quan nha nói lập tức tập hợp đến đầu trấn”
Lữ Thành, Mai tỷ cùng Lữ Cổ đến đầu trấn thì thấy thôn dân đã tụ tập rất đông, kèm theo là tiếng bàn tán. Người thì nghi hoặc, người thì tức giận, có người còn lên tiếng mắng.
“Mấy tên các ngươi, nửa đêm không cho người khác ngủ sao? ỷ mình là quan binh liền lớn lối. Ngày mai ta sẽ lên huyện báo người có thẩm quyền, chuyện này không xong với ta đâu!”
Người vừa lên tiếng là một phú ông trong trấn, có em gái là vợ của một người làm trong lại bộ. Nghe người dân trong trấn đồn, người đó còn rất được vua tin tưởng. Tên phú ông vì thế ở trong trấn liền hung hăng, càn quấy.
Nam tử cưỡi ngựa lúc nãy lại gần, tay đặt vào bên hông lăm le như muốn rút đao, mặt mang tức giận nói
“Dương Hùng Cương, ngươi biết điều một chút. Hiện tại có người mất tích, nếu ngươi còn làm loạn…”
Nói tới đây thì không lên tiếng nữa, mắt nhìn chằm chằm vào người phú ông gọi Dương Hùng Cương kia.
Dương Hùng Cương đi ra. Người mập mạp đến không thấy cổ, mặt ngẩng lên trời cười khích nói:
“Làm sao, người mất tích là cha ngươi à?
Cho dù có mất tích thì cũng liên quan gì ta, ta còn tưởng là chết người.”
Hắn nhìn bàn tay nam tử đặt bên hông liền ôm bụng cười to, khó khăn lắm mới đưa được ngón tay lên chỉ nam tử nói
“Tên quan binh nho nhỏ ngươi còn muốn hù ta, nào, đến đánh một cái cho ta xem”
Xoạt, tiếng rút đao vang lên, nam tử xoay ngang đao thành như cái bè, đập từ trên trời đập xuống đầu phú ông. Đùng, một đao đánh tới làm phú ông ngã ra tại chỗ, đất rung núi chuyển. Nam tử lắc đầu cười nhẹ nói:
“Đúng là không biết điều, không liên quan tới ngươi thì về nhà ngủ đi”
Nam tử quay đầu, nhìn mấy tên hộ vệ của phú ông đang muốn lao lên, nói
“Các ngươi đây là đang ngăn cản người thi hành công vụ, ta không cho phép các ngươi, ai dám bước lên một bước ngày mai liền không thấy mặt trời.”
Nam tử hai mắt mang mỉm cười nhìn mấy tên hộ vệ nhẹ nhàng nói
“Không tin có thể thử!”
Mấy tên hộ vệ nghe thế liền sợ, đứng yên không dám nhúc nhích
Nam tử lắc đầu
“Không dám thì nhặt cái cục thịt này mang về đi thôi”
Nam tử nhìn theo đám hộ vệ mang Dương Hùng Cương đi, quay đầu lại thì thấy mọi người đang chết lặng, cười nói.
“Bây giờ, mọi người có thể cho ta chút thời gian không? nếu cảm thấy mình không liên quan, có thể nói, ta cho các ngươi đi về ngủ, vấn đề không lớn”
Ông lão họ Bạch lúc nãy nghe tên mập kia nói liền muốn ủng hộ hai tay, hiện tại liền không dám, nhanh miệng nói
“Mất tích là chuyện lớn, Hồ Hằng ngươi làm việc ta luôn tin tưởng, không cần ngủ, không cần ngủ”
Tất cả mọi người đầu gật như cái dùi, có cái trống ở đây phải vang chín núi mười sông mới đủ.
Sau khi nhìn quanh một lượt, thấy không có ai tiếp tục ồn ào, Hồ Hằng liền lên tiếng:
“Tất cả mọi người hôm nay có ai thấy Trương Ngũ Đức ở hẻm Dự Lăng không?”
Mọi người lắc đầu, Hồ Hằng nhìn qua hai ông lão đánh cờ rồi nói tiếp.
“Hôm nay hắn lên rừng đốn củi. Đến tối cũng không thấy về nhà, vợ hắn liền đến tìm ta. Sau khi tìm quanh trấn một vòng không thấy, ta liền cho người lên núi tìm vẫn không thấy”
Mọi người bây giờ mới biết người mất tích là ai, có người lên tiếng hỏi
“Có phải hắn bị dã thú tấn công rồi không? Làm sao nói mất tích liền mất tích”
Hồ Hằng lắc đầu nói không phải, sau đó chỉ cây rìu gần cây dương liễu nói
“Vợ của Trương Ngũ Đức nói, kia là rìu của hắn”
Lữ Thành giật mình. Đúng là lúc hắn đi về có thấy cây rìu nằm ở đó, hắn cứ nghĩ là cây rìu cũ của ai không dùng, liền vứt đi. Hồ Hằng hai mắt đảo quanh như điện.
Thấy phản ứng của Lữ Thành, nhìn chằm chằm Lữ Thành, mở miệng hỏi
“Lữ Thành, phản ứng của ngươi là sao?”
Tất cả mọi người ánh mắt đều tập trung đến trên người Lữ Thành. Hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích thì giọng của gia gia hắn Lữ Cổ, tức giận vang lên
“Hằng tiểu tử, tin hay không ta hiện tại liền chọc mù hai mắt của ngươi. Ý của ngươi
là nói Tiểu Thành nhà ta hại người sao?
Hồ Hằng lắc đầu nói
“Ta chỉ thấy phản ứng của hắn lạ, muốn hỏi một chút”
Lữ Thành nhanh chóng mở miệng giải thích, sợ gia gia lại tìm việc, nói
“Lúc chiều ta đi câu về có thấy cây rìu nằm ở đó, ngươi nói cây rìu là của người mất tích, ta liền giật mình”
Hồ Hằng mở miệng hỏi
“Chỉ thấy mỗi cây rìu thôi sao?”
Lữ Thành nghĩ nghĩ sau đó nói tiếp
“Còn có lão Bạch và lão Dương ngồi đánh cờ”
Hồ Hằng nhìn qua thì thấy hai ông lão mắt đang trợn tròn, đầy mặt không tưởng tượng nổi. Lão Bạch lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán gấp mở miệng nói
“Oan uổng, oan uổng, ta cùng lão Dương lúc đó đang đánh cờ. Tên kia mất tích bọn ta không biết, là thật không biết. Lữ tiểu tử, mẹ ngươi là không dạy ngươi sao? không thể vu oan cho người tốt có được hay không?”
Lão Dương cũng gật đầu lia lịa cùng lão Bạch hợp nhất nói
“Oan uổng, oan uổng, bọn ta là đang đánh cờ, cái gì cũng không biết. Mẹ nó, tên kia mất tích lúc nào, làm sao cái rìu kia nằm ở đó bọn ta cũng không biết. Hồ Hằng, ngươi làm việc phải chuẩn, phải chuẩn. Tên tiểu tử Lữ Thành kia, cha ngươi không dạy ngươi sao? Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo ngươi có biết hay không?”
Lữ Thành hai chân bước đến bên cạnh Hồ Hằng nhẹ giọng nói
“Ta mượn đao một lúc”
Hồ Hằng nhẹ gật đầu
Lữ Thành rút đao, hai ông lão vừa thấy thế mặt liền xanh, vắt chân lên cổ chạy
Người dân trong trấn nhìn cảnh một thằng nhóc, tay cầm thanh đao sáng bóng đang đuổi theo hai ông già. Hai ông già tuy chạy thục mạng nhưng miệng vẫn không ngừng hét
“Giết người, giết người rồi. Hồ Hằng con mẹ ngươi, ngươi ỷ mình là quan binh muốn làm gì thì làm sao. Con mẹ ngươi Hồ Hằng, cứu mạng, cứu mạng…”
Một thiếu niên mặt có chút ngệt ra hỏi
“Cái này là đang tìm người mất tích à? làm sao ta thấy có chút giống diễn hài”
Lữ Cổ nhìn hàng xóm bàn tán, mặt liền có chút đỏ gọi to
“Lữ Thành, được rồi, mau quay về”
Hai ông già thở gấp như đang bú sữa mẹ, hai lão đúng là dùng đến sức bình sinh để chạy.
Hồ Hằng cười nói
“Ta gọi mọi người ra đây là để hỏi có thấy người mất tích ở đâu không. Hiện tại không có ai thấy, xác cũng vẫn chưa tìm được. Mọi người giải tán, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vào giờ này”
Nói xong thì nhìn về một thiếu phụ, tầm tuổi tam tuần, hai mắt sưng lên vì khóc ,nhẹ than nói
“Việc này ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin tức nhất định sẽ báo lại cho gia đình. Trả cho gia đình một phần công đạo”
Tất cả mọi người giải tán, Lữ Thành cùng Mai tỷ đang chờ Lữ Cổ cùng đi thì nghe Lữ Cổ nói
“Hai đứa các ngươi về trước, trời cũng sắp sáng, ta có chút việc phải làm”
Hai người nghe Lữ Cổ nói thì không tiếp tục chờ nữa. Đi trên con đường nhỏ trong làng Mai tỷ liền mở miệng hỏi.
“Mấy hôm nữa là sang xuân rồi, ngày mai thiếu gia cùng ta ra chợ mua ít vải để làm áo mới có được hay không?”
Lữ Thành gật đầu đáp
“Ngày mai cũng không có việc gì, ta cùng tỷ đi mua”
Nói tới đây thì ánh mắt có chút lạ nhìn Mai tỷ hỏi
“Làm sao tỷ cứ gọi ta là thiếu gia thế, không phải bình thường vẫn gọi ta bằng tên sao?”
Thiếu nữ đáp
“Cả tuần nay gia gia luôn nói ngươi lấy ta, ta là đang giữ khoảng cách đấy! Làm sao, ngươi là thích ta đi?”
Sau đó dáng vẻ liền có chút tinh nghịch chạy nhanh về phía trước, quay đầu lại mỉm cười hô
“Ngươi muốn lấy ta sao?”
Lữ Thành ngẩn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng. Đang tính đáp lại thì thấy Mai tỷ đã chạy gấp đi mất, liền lắc đầu cười đuổi theo.
Lúc này đầu trấn chỉ còn hai ông lão, Hồ Hằng cùng Lữ Cổ. Lữ Cổ nhìn Hồ Hằng nói:
“Hồ Hằng, đây là lần đầu cũng là lần cuối. Được rồi, ngươi về đi”
Hồ Hằng gật đầu rời đi
Lữ Cổ lại đưa mắt nhìn hai ông lão sau đó bước đi ra ngoài trấn. Từ ngoài trấn tiếng nói của Lữ Cổ truyền vào tai hai ông lão
“Hai việc, làm cho ta nhìn một chút, nếu như không tốt…”
Tiếng nói tới đây thì không nghe thấy gì nữa. Hai ông lão nhìn nhau lắc đầu, sau đó cũng người nào về nhà người nấy.
Khi tất cả mọi người rời đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây rìu cũ liền biến thành bụi, tan vào không gian.
“Tên tiểu tử ngươi mẹ nó, mất tích chứ có mất mạng đâu. Nửa đêm liền làm ầm lên phá hỏng đại sự của ta, ngươi mau đền cho ta!”
Lúc nãy, lão khó khăn lắm mới nói được thiếu phụ họ Hồng ở cuối trấn cho hắn ôm một cái. Chính là chuẩn bị làm chuyện lớn, tên tiểu tử này liền đến đập cửa ầm ầm, làm thiếu phụ sợ hãi đến xanh mặt vội đẩy hắn ra.
Ông lão còn lại liền khinh bỉ ra mặt nói
“Lão Bạch ngươi thì có đại sự gì, chính là tinh trùng lên não đi. Chuyện của ta mới là đại sự, lúc nãy ta còn đang đi nặng thì tên tiểu tử này đến hét lên, làm ta giật cả mình, liền, liền..."
Nói tới đây thì có chút ngập ngừng, lão Bạch nghe thế liền né xa ra một chút, chỉ vào lão ông bên cạnh nói
"Ngươi mẹ nó là ngã vào hố phân đi!"
Lão Bạch mặt mang đầy nghiêm túc nói
"Đúng là chuyện lớn!"
Sau đó lắc đầu cười to cưỡi ngựa đuổi theo nam tử.
Nam tử không quan tâm đến hai lão già cãi nhau, hai tay đưa lên chụm lại thành hình cái loa hét
“Có người mất tích, tất cả mọi người lập tức tập hợp đến đầu trấn”
Lữ Thành bị tiếng vó ngựa chạy bên ngoài làm tỉnh dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy trời vẫn còn chưa sáng. Hắn có chút tức giận nghĩ, làm sao lại không có văn hoá như thế, không để cho người khác ngủ sao? Lúc này từ xa vang lên tiếng bước chân gấp gáp đang tiến gần lại phòng hắn. Tiếng nói của Mai tỷ vang lên ngoài cửa
“Thiếu gia, trong trấn có người mất tích, quan nha nói lập tức tập hợp đến đầu trấn”
Lữ Thành, Mai tỷ cùng Lữ Cổ đến đầu trấn thì thấy thôn dân đã tụ tập rất đông, kèm theo là tiếng bàn tán. Người thì nghi hoặc, người thì tức giận, có người còn lên tiếng mắng.
“Mấy tên các ngươi, nửa đêm không cho người khác ngủ sao? ỷ mình là quan binh liền lớn lối. Ngày mai ta sẽ lên huyện báo người có thẩm quyền, chuyện này không xong với ta đâu!”
Người vừa lên tiếng là một phú ông trong trấn, có em gái là vợ của một người làm trong lại bộ. Nghe người dân trong trấn đồn, người đó còn rất được vua tin tưởng. Tên phú ông vì thế ở trong trấn liền hung hăng, càn quấy.
Nam tử cưỡi ngựa lúc nãy lại gần, tay đặt vào bên hông lăm le như muốn rút đao, mặt mang tức giận nói
“Dương Hùng Cương, ngươi biết điều một chút. Hiện tại có người mất tích, nếu ngươi còn làm loạn…”
Nói tới đây thì không lên tiếng nữa, mắt nhìn chằm chằm vào người phú ông gọi Dương Hùng Cương kia.
Dương Hùng Cương đi ra. Người mập mạp đến không thấy cổ, mặt ngẩng lên trời cười khích nói:
“Làm sao, người mất tích là cha ngươi à?
Cho dù có mất tích thì cũng liên quan gì ta, ta còn tưởng là chết người.”
Hắn nhìn bàn tay nam tử đặt bên hông liền ôm bụng cười to, khó khăn lắm mới đưa được ngón tay lên chỉ nam tử nói
“Tên quan binh nho nhỏ ngươi còn muốn hù ta, nào, đến đánh một cái cho ta xem”
Xoạt, tiếng rút đao vang lên, nam tử xoay ngang đao thành như cái bè, đập từ trên trời đập xuống đầu phú ông. Đùng, một đao đánh tới làm phú ông ngã ra tại chỗ, đất rung núi chuyển. Nam tử lắc đầu cười nhẹ nói:
“Đúng là không biết điều, không liên quan tới ngươi thì về nhà ngủ đi”
Nam tử quay đầu, nhìn mấy tên hộ vệ của phú ông đang muốn lao lên, nói
“Các ngươi đây là đang ngăn cản người thi hành công vụ, ta không cho phép các ngươi, ai dám bước lên một bước ngày mai liền không thấy mặt trời.”
Nam tử hai mắt mang mỉm cười nhìn mấy tên hộ vệ nhẹ nhàng nói
“Không tin có thể thử!”
Mấy tên hộ vệ nghe thế liền sợ, đứng yên không dám nhúc nhích
Nam tử lắc đầu
“Không dám thì nhặt cái cục thịt này mang về đi thôi”
Nam tử nhìn theo đám hộ vệ mang Dương Hùng Cương đi, quay đầu lại thì thấy mọi người đang chết lặng, cười nói.
“Bây giờ, mọi người có thể cho ta chút thời gian không? nếu cảm thấy mình không liên quan, có thể nói, ta cho các ngươi đi về ngủ, vấn đề không lớn”
Ông lão họ Bạch lúc nãy nghe tên mập kia nói liền muốn ủng hộ hai tay, hiện tại liền không dám, nhanh miệng nói
“Mất tích là chuyện lớn, Hồ Hằng ngươi làm việc ta luôn tin tưởng, không cần ngủ, không cần ngủ”
Tất cả mọi người đầu gật như cái dùi, có cái trống ở đây phải vang chín núi mười sông mới đủ.
Sau khi nhìn quanh một lượt, thấy không có ai tiếp tục ồn ào, Hồ Hằng liền lên tiếng:
“Tất cả mọi người hôm nay có ai thấy Trương Ngũ Đức ở hẻm Dự Lăng không?”
Mọi người lắc đầu, Hồ Hằng nhìn qua hai ông lão đánh cờ rồi nói tiếp.
“Hôm nay hắn lên rừng đốn củi. Đến tối cũng không thấy về nhà, vợ hắn liền đến tìm ta. Sau khi tìm quanh trấn một vòng không thấy, ta liền cho người lên núi tìm vẫn không thấy”
Mọi người bây giờ mới biết người mất tích là ai, có người lên tiếng hỏi
“Có phải hắn bị dã thú tấn công rồi không? Làm sao nói mất tích liền mất tích”
Hồ Hằng lắc đầu nói không phải, sau đó chỉ cây rìu gần cây dương liễu nói
“Vợ của Trương Ngũ Đức nói, kia là rìu của hắn”
Lữ Thành giật mình. Đúng là lúc hắn đi về có thấy cây rìu nằm ở đó, hắn cứ nghĩ là cây rìu cũ của ai không dùng, liền vứt đi. Hồ Hằng hai mắt đảo quanh như điện.
Thấy phản ứng của Lữ Thành, nhìn chằm chằm Lữ Thành, mở miệng hỏi
“Lữ Thành, phản ứng của ngươi là sao?”
Tất cả mọi người ánh mắt đều tập trung đến trên người Lữ Thành. Hắn còn chưa kịp mở miệng giải thích thì giọng của gia gia hắn Lữ Cổ, tức giận vang lên
“Hằng tiểu tử, tin hay không ta hiện tại liền chọc mù hai mắt của ngươi. Ý của ngươi
là nói Tiểu Thành nhà ta hại người sao?
Hồ Hằng lắc đầu nói
“Ta chỉ thấy phản ứng của hắn lạ, muốn hỏi một chút”
Lữ Thành nhanh chóng mở miệng giải thích, sợ gia gia lại tìm việc, nói
“Lúc chiều ta đi câu về có thấy cây rìu nằm ở đó, ngươi nói cây rìu là của người mất tích, ta liền giật mình”
Hồ Hằng mở miệng hỏi
“Chỉ thấy mỗi cây rìu thôi sao?”
Lữ Thành nghĩ nghĩ sau đó nói tiếp
“Còn có lão Bạch và lão Dương ngồi đánh cờ”
Hồ Hằng nhìn qua thì thấy hai ông lão mắt đang trợn tròn, đầy mặt không tưởng tượng nổi. Lão Bạch lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán gấp mở miệng nói
“Oan uổng, oan uổng, ta cùng lão Dương lúc đó đang đánh cờ. Tên kia mất tích bọn ta không biết, là thật không biết. Lữ tiểu tử, mẹ ngươi là không dạy ngươi sao? không thể vu oan cho người tốt có được hay không?”
Lão Dương cũng gật đầu lia lịa cùng lão Bạch hợp nhất nói
“Oan uổng, oan uổng, bọn ta là đang đánh cờ, cái gì cũng không biết. Mẹ nó, tên kia mất tích lúc nào, làm sao cái rìu kia nằm ở đó bọn ta cũng không biết. Hồ Hằng, ngươi làm việc phải chuẩn, phải chuẩn. Tên tiểu tử Lữ Thành kia, cha ngươi không dạy ngươi sao? Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo ngươi có biết hay không?”
Lữ Thành hai chân bước đến bên cạnh Hồ Hằng nhẹ giọng nói
“Ta mượn đao một lúc”
Hồ Hằng nhẹ gật đầu
Lữ Thành rút đao, hai ông lão vừa thấy thế mặt liền xanh, vắt chân lên cổ chạy
Người dân trong trấn nhìn cảnh một thằng nhóc, tay cầm thanh đao sáng bóng đang đuổi theo hai ông già. Hai ông già tuy chạy thục mạng nhưng miệng vẫn không ngừng hét
“Giết người, giết người rồi. Hồ Hằng con mẹ ngươi, ngươi ỷ mình là quan binh muốn làm gì thì làm sao. Con mẹ ngươi Hồ Hằng, cứu mạng, cứu mạng…”
Một thiếu niên mặt có chút ngệt ra hỏi
“Cái này là đang tìm người mất tích à? làm sao ta thấy có chút giống diễn hài”
Lữ Cổ nhìn hàng xóm bàn tán, mặt liền có chút đỏ gọi to
“Lữ Thành, được rồi, mau quay về”
Hai ông già thở gấp như đang bú sữa mẹ, hai lão đúng là dùng đến sức bình sinh để chạy.
Hồ Hằng cười nói
“Ta gọi mọi người ra đây là để hỏi có thấy người mất tích ở đâu không. Hiện tại không có ai thấy, xác cũng vẫn chưa tìm được. Mọi người giải tán, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vào giờ này”
Nói xong thì nhìn về một thiếu phụ, tầm tuổi tam tuần, hai mắt sưng lên vì khóc ,nhẹ than nói
“Việc này ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin tức nhất định sẽ báo lại cho gia đình. Trả cho gia đình một phần công đạo”
Tất cả mọi người giải tán, Lữ Thành cùng Mai tỷ đang chờ Lữ Cổ cùng đi thì nghe Lữ Cổ nói
“Hai đứa các ngươi về trước, trời cũng sắp sáng, ta có chút việc phải làm”
Hai người nghe Lữ Cổ nói thì không tiếp tục chờ nữa. Đi trên con đường nhỏ trong làng Mai tỷ liền mở miệng hỏi.
“Mấy hôm nữa là sang xuân rồi, ngày mai thiếu gia cùng ta ra chợ mua ít vải để làm áo mới có được hay không?”
Lữ Thành gật đầu đáp
“Ngày mai cũng không có việc gì, ta cùng tỷ đi mua”
Nói tới đây thì ánh mắt có chút lạ nhìn Mai tỷ hỏi
“Làm sao tỷ cứ gọi ta là thiếu gia thế, không phải bình thường vẫn gọi ta bằng tên sao?”
Thiếu nữ đáp
“Cả tuần nay gia gia luôn nói ngươi lấy ta, ta là đang giữ khoảng cách đấy! Làm sao, ngươi là thích ta đi?”
Sau đó dáng vẻ liền có chút tinh nghịch chạy nhanh về phía trước, quay đầu lại mỉm cười hô
“Ngươi muốn lấy ta sao?”
Lữ Thành ngẩn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng. Đang tính đáp lại thì thấy Mai tỷ đã chạy gấp đi mất, liền lắc đầu cười đuổi theo.
Lúc này đầu trấn chỉ còn hai ông lão, Hồ Hằng cùng Lữ Cổ. Lữ Cổ nhìn Hồ Hằng nói:
“Hồ Hằng, đây là lần đầu cũng là lần cuối. Được rồi, ngươi về đi”
Hồ Hằng gật đầu rời đi
Lữ Cổ lại đưa mắt nhìn hai ông lão sau đó bước đi ra ngoài trấn. Từ ngoài trấn tiếng nói của Lữ Cổ truyền vào tai hai ông lão
“Hai việc, làm cho ta nhìn một chút, nếu như không tốt…”
Tiếng nói tới đây thì không nghe thấy gì nữa. Hai ông lão nhìn nhau lắc đầu, sau đó cũng người nào về nhà người nấy.
Khi tất cả mọi người rời đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây rìu cũ liền biến thành bụi, tan vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro