Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần
Chương 18
2024-11-18 09:31:41
Mãi đến ngày hôm sau, phòng livestream của Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần mới coi như chính thức bắt đầu livestream.
Sở Minh Giai không ngờ tới chỉ vì bản thân không quen thuộc thế giới này, cho nên muốn quá giang xe mà đi theo chương trình đến xem thử ngọn núi thần của mình, cuối cùng lại dính dáng tới nhiều chuyện như vậy.
Cơ thể bây giờ và trước kia của cô đã khác nhau, thần lực chưa khôi phục, thật ra bây giờ cô còn không bằng Giang Mãnh đã mất một nửa sức mạnh.
Hai ngày qua, sau khi bận việc xong, cô đều cảm thấy khá mệt mỏi. Thậm chí ngủ một ngày một đêm, tỉnh dậy, cô ngồi trên chiếc giường mà hơi ngơ ngác.
Lúc ngủ là năm, sáu giờ sáng, bây giờ tỉnh dậy cũng là năm, sáu giờ sáng, chẳng lẽ cô vừa ngủ là đã thức dậy?
Sở Minh Giai mờ mịt ngồi một lát, bỗng nhiên nhìn thấy cửa phòng khách sạn của mình bị mở ra, người đi vào là Giang Mãnh.
Giang Mãnh không ngủ. Anh luôn canh giữ ở cửa phòng Sở Minh Giai. Bởi vì Sở Minh Giai ngủ quá say quá lâu, thậm chí anh vô cùng căng thẳng, lén lút cạy khóa cửa của Sở Minh Giai rồi lén lút đứng ở cửa nhìn. Sau khi chắc chắn Sở Minh Giai còn hít thở, anh mới yên tâm.
Sở Minh Giai nhìn anh, lại nhìn cái vò nhỏ ngồi xổm trên đầu Giang Mãnh, yên lặng hai giây: “Cậu không nghỉ ngơi?”
Lúc này, Giang Mãnh mới đi vào, nhỏ giọng nói: “Tôi nghỉ ngơi rồi.”
Hàn Phong Thần cũng hấp tấp đi từ ngoài cửa vào, trong tay còn cầm cái bánh bao, nhìn Sở Minh Giai: “Chị! Sao chị ngủ lâu vậy?!”
Sở Minh Giai: “...”
Hàn Phong Thần: “Lớn chuyện rồi, không ổn rồi chị ơi!”
Dưới sự khủng hoảng, Hàn Phong Thần còn không quên cắn bánh bao, lúc này mới lên tiếng: “Bố tôi giết tới rồi!”
Sở Minh Giai: “...”
Rõ ràng khí áp của Giang Mãnh đứng ở bên cạnh đã thấp hơn.
Sở Minh Giai lấy điện thoại ra, lúc này mới kịp thời phản ứng bản thân đã ngủ rất lâu. Tính từ lúc bọn họ đi ra khỏi nhà Lưu Hồng đến bây giờ đã là hai ngày sau, mà trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ của “ông Hàn”.
Đạo sĩ giang hồ bắt tay với Tống Tích để lừa Tống Quế cũng bị bắt rồi, nhưng người mua sai khiến ông ta làm như vậy vẫn không có tin tức.
Sở Minh Giai nhìn điện thoại di động, lại mờ mịt yên lặng hai giây, mới ngẩng đầu nhìn Hàn Phong Thần: “Vừa rồi cậu nói ai giết tới rồi?”
Hàn Phong Thần: “...”
Người trong phòng livestream cười điên mất rồi, hơn nữa, bởi vì bố Hàn Phong Thần lên sân khấu, độ nổi tiếng của phòng livestream vọt lên cao, đột phá chục triệu, thậm chí còn đang tăng cao.
[Chị Sở của chúng ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, tổng giám đốc Hàn đã giết tới rồi. Cuộc gọi của tổng tài bá đạo mà chị Sở cũng không nghe máy.]
[Ha ha ha ha, cười chết mất thôi, Thần Thần cũng không nghe máy. Lúc cậu ấy vừa nhìn thấy tên của cuộc gọi đến là phun cả sữa bò ra mà, vẻ mặt đầy kinh hoàng.]
[Không thể không nói Thần Thần thật sự rất sợ bố mình, nhưng dáng vẻ của chị Sở rất bình tĩnh.]
[Chồng già vợ trẻ, chị Sở đương nhiên có vốn liếng để kiêu căng.]
[Errrr, nhưng Hàn Cẩn Phong mới hơn ba mươi, chưa tới bốn mươi, không tính là già mà?]
...
Hàn Cẩn Phong quả thật không tính là già, ngược lại, ở trong giới kinh doanh, tuổi tác của anh ấy là vô cùng trẻ. Mới ba mươi bảy tuổi mà đã là ông chủ giàu nứt đố đổ vách tại thành phố Nam, thân phận địa vị có nghĩ cũng biết như nào.
Không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngấm ngầm hâm mộ ghen tị với Sở Minh Giai. Một là cô không có xuất thân, hai không có trình độ học vấn, là một cô gái bình thường, không khác gì các học sinh bình thường.
Trừ gương mặt kia, đúng là không tìm được điểm nổi bật nào trên người cô.
Nhưng chính một cô gái bình thường như vậy lại nhảy lên cành cây, trở thành bà chủ nhà giàu nứt đố đổ vách. Ai nhìn thấy mà không nói một câu là tốt số chứ?
Sở Minh Giai rửa mặt súc miệng xong, đi ra khỏi phòng ngủ. Hàn Phong Thần đang ngồi trên ghế sô pha, Giang Mãnh và Lưu Quân đứng ở một bên, máy ghi hình trong tay bọn họ đã được mở, đang quay phim.
Sở Minh Giai ngồi xuống, Hàn Phong Thần rất chân chó bưng sữa bò và sandwich cho cô, lại dâng bánh bao mà bản thân thích nhất lên, lấy hai cái đưa cho Sở Minh Giai, lấy lòng cười: “Chị à, ăn trước đi. Ăn no rồi chúng ta bàn bạc làm cách nào để đối phó với bố tôi.”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai uống một hớp sữa bò, chần chừ mở miệng: “Không phải bố cậu đi công tác rồi à?”
Trước kia chẳng phải đã nói đi công tác một tuần nước ngoài hay là tỉnh ngoài mà? Bây giờ bọn họ tham gia chương trình cũng mới ba, bốn ngày, sao anh ấy lại bay về rồi?
Hàn Phong Thần nói nhỏ: “Chị à, chị không biết bây giờ phòng livestream của chúng ta hot cỡ nào à?”
Hàn Phong Thần nhìn về phía máy quay phim, khoa trương nói: “Kể từ khi chị với tôi bắt đầu livestream, phòng livestream của chúng ta đã nhận thầu top năm hot search đó! Bắt đầu từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ cũng chưa từng đi xuống!”
Nói xong, cậu còn đè thấp âm thanh: “Những người khác muốn mua hot search cũng phải cân nhắc top sáu, bởi vì top năm rất đắt. Muốn đè chúng ta xuống là việc quá khó khăn.”
Hàn Phong Thần nói xong, còn lắc đầu thở dài với vẻ rất quý tộc: “Ôi, tôi cũng không muốn hot như vậy đâu, nhưng ai bảo tôi có mẹ kế, bọn họ không có chứ?”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai cắn một miếng bánh bao, đạo diễn chương trình - Trương Tùng lau mồ hôi lạnh đi tới. Ông ấy không dám vào phòng livestream, mà đứng bên cạnh Giang Mãnh nói với Sở Minh Giai: “Bà Hàn, ông Hàn đến rồi, nói muốn gặp cô.”
Sở Minh Giai gật đầu: “Được, để tôi ăn xong đã.”
Trương Tùng: “...”
Trương Tùng cung kính mở miệng: “Được, không gấp, cô ăn từ từ.”
Đắc tội tổng giám đốc Hàn chỉ có tiền vốn bị hạn chế, nhưng hậu quả của đắc tội Sở Minh Giai là không cách nào dự đoán được.
Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm nhận được khí áp trầm thấp bên cạnh, xoay đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt âm u của Giang Mãnh.
Trương Tùng: “...”
Trương Tùng lập tức lui xa ba mét, xoay người bỏ chạy.
Sở Minh Giai còn dễ nói chuyện, nhưng Giang Mãnh không dễ nói chuyện. Trương Tùng chỉ biết kỹ thuật quay phim của Giang Mãnh không tồi, còn to gan, không sợ núi ma. Nhưng ông ấy không ngờ đối phương không phải người bình thường, ngay cả đào mộ cũng dám làm, xem ra cũng là người huyền học đi chung đường với nhau.
Không đắc tội nổi, vẫn nhanh chóng cách xa một chút mới được.
Đợi Sở Minh Giai ăn sáng xong, Hàn Cẩn Phong đã dẫn thư ký và trợ lý chờ trong phòng làm việc được một tiếng.
Sở Minh Giai nhìn thấy Hàn Phong Thần nằm ở trong góc giả chết, đành tự đi gặp Hàn Cẩn Phong.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô chính thức gặp người chồng ký hợp đồng kết hôn sau khi đã xuyên qua được mấy ngày.
Không ai biết hợp đồng này, Giang Mãnh tất nhiên càng không biết. Anh chỉ biết người đàn ông họ Hàn này là chồng của sơn chủ.
Chỉ cần nghĩ đến sơn chủ đã có chồng, anh sẽ ghen tị tới phát điên.
Giang Mãnh cầm máy quay phim đi phía sau, mà Sở Minh Giai mở cửa phòng ra thì lập tức nhốt Giang Mãnh ở ngoài cửa.
Với thân phận địa vị của tổng giám đốc Hàn, dĩ nhiên anh ấy không thể chấp nhận việc bị livestream.
Sở Minh Giai đi vào trong, trợ lý bên cạnh Hàn Cẩn Phong đi ra cửa canh chừng, thư ký ở lại kéo ghế cho Sở Minh Giai, lại rót cho cô một tách trà.
Hàn Cẩn Phong mặc một bộ tây trang màu xám tro, đeo mắt kính không tròng, da thịt trắng nõn, ngũ quan rất tuấn tú, Hàn Phong Thần có sáu bảy phần giống anh ấy.
Năm nay, Hàn Cẩn Phong 37 tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì anh ấy như mới hai mươi mấy tuổi, vô cùng trẻ. Trước kia, Hàn Phong Thần hay gọi anh là cha già, Sở Minh Giai còn cho rằng Hàn Cẩn Phong già lắm.
Hàn Cẩn Phong tháo mắt kính, đóng máy vi tính xách tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn Sở Minh Giai: “Vợ, tôi nghĩ chắc em cần giải thích với tôi một chút.”
Quả nhiên khí thế của người bề trên khá mạn h, song, Sở Minh Giai không phải người bình thường. Cô cầm tách trà lên, chậm rãi uống một hớp trà mới nói: “Không phải ông Hàn nói để tôi xử lý chuyện này sao?”
Hàn Cẩn Phong gọi cô là vợ, nhưng cô gọi đối phương là ông Hàn.
Chân mày của nữ thư ký sau lưng Hàn Cẩn Phong khẽ nhúc nhích, Hàn Cẩn Phong xoay đầu: “Cô đi ra ngoài.”
Nữ thư ký căng thẳng, hình như cô ta đã biết bí mật gì ghê gớm lắm! Nữ thư ký nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Thư ký vừa đi, Hàn Cẩn Phong mới hơi thở dài, bất đắc dĩ nhìn Sở Minh Giai: “Tôi không biết em nói “sẽ xử lý tốt” là dẫn nó cùng đến Kỳ Sơn để livestream.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đối với Sở Minh Giai, Hàn Cẩn Phong luôn rất khách sáo. Anh bận nhiều việc, không để ý tới trong nhà, cho nên không quen thuộc với Sở Minh Giai, hai người cũng không ăn chung được mấy bữa cơm.
Nhưng bởi vì mối quan hệ với Hàn Phong Thần, cho nên anh ấy luôn rất tôn trọng Sở Minh Giai, nhưng liên quan đến chuyện livestream, Hàn Cẩn Phong vẫn có chút tức giận.
Anh ấy nghiêm mặt: “Em biết tình huống của Phong Thần, nó không thể tới đây được, nếu không rất dễ dàng gặp mấy thứ đó.”
Lúc nhỏ Hàn Phong Thần đã thường xuyên nhìn thấy đồ vật kỳ quái, chẳng qua là cậu còn nhỏ tuổi, không có ký ức. Song làm bố của cậu, Hàn Cẩn Phong nhớ vô cùng rõ ràng.
Sở Minh Giai nhìn Hàn Cẩn Phong: “Ông Hàn, nếu anh biết tình huống của Hàn Phong Thần, vậy chắc hẳn hiểu trốn tránh chuyện này thì không có ích lợi gì.”
Hàn Cẩn Phong chau mày: “Em có ý gì?”
Sở Minh Giai: “Không phải tập đoàn Hàn Thị các anh có quốc sư ngự dụng? Chẳng lẽ ông ta chỉ nói với anh là Hàn Phong Thần nhẹ vía, lại không nói với anh là khí vận của cậu ấy cũng rất tốt?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Khí vận? Anh ấy đột nhiên nghĩ đến sự kiện mượn vận gây tranh cãi hai ngày qua trên hot search.
Sở Minh Giai: “Mấy ngày qua phát hiện hai chuyện mượn vận, chắc hẳn anh cũng nghe nói rồi. Cô gái kia sinh ra vào giữa trưa, bé trai sinh ra vào giờ Tý nửa đêm, vậy Hàn Phong Thần thì sao? Nếu tôi không đoán sai, cậu ấy cũng sinh ra vào giờ Tý nửa đêm nhỉ?”
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai, sắc mặt bỗng nghiêm túc: “Em muốn nói gì?”
Sở Minh Giai lắc đầu: “Tôi chưa tra rõ, không chắc chắn lắm, nhưng căn cứ số mạng và bát quái của Hàn Phong Thần, quả thật cậu ấy rất có thể sẽ bị xem là mục tiêu mượn vận.”
“Trước kia anh đưa cậu ấy ra nước ngoài, tôi đoán chắc do quốc sư đề nghị nhỉ?”
Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Đúng vậy, sau này Phong Thần muốn về nước, ông Tần giúp chúng tôi tìm được em, nói mạng của em có thể trấn áp tà ma, có em ở bên cạnh thì nó mới có thể quay về.”
Lúc ấy, Hàn Cẩn Phong chỉ lo lắng Hàn Phong Thần sẽ bị tà ma quấn lấy, nhưng không ngờ sau lưng còn có chuyện mượn vận.
Hàn Cẩn Phong nghĩ đến đây, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không có ông Tần nhắc nhở, ban đầu anh ấy không đưa Hàn Phong Thần ra nước ngoài, vậy bây giờ là tình huống gì thì khó mà nói.
Nghĩ tới Lâm Tiêu cùng với đứa con của Lưu Hồng đều bị người bên cạnh gài bẫy, sau đó bị hại, thậm chí còn chết mà bọn họ không biết chân tướng.
Hàn Cẩn Phong lập tức cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho ông Tần, nhưng anh ấy lại nhanh chóng nhìn Sở Minh Giai.
Năng lực của Sở Minh Giai nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Trước kia lúc ký hợp đồng kết hôn với Sở Minh Giai, Sở Minh Giai cũng không biết bày mưu lập kế giống như bây giờ.
Chẳng qua là người của huyền môn vốn có rất nhiều việc phải chú trọng, Sở Minh Giai không tiết lộ năng lực của mình, Hàn Cẩn Phong không định hỏi.
Anh ta trầm tư hai giây, đặt điện thoại di động xuống, hỏi: “Vậy sau này Phong Thần nên làm gì? Em có đề nghị gì không?”
Sở Minh Giai: “Trước khi chuyện này có chân tướng, để cậu ấy đi theo tôi là được.”
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai suy nghĩ một lát, lại không nghi ngờ Sở Minh Giai, mà gật đầu: “Được, nhưng tôi sẽ sắp xếp thêm mấy người đến để bảo vệ các em.”
Sở Minh Giai gật đầu đồng ý, nói chuyện này xong, trước khi đi, Sở Minh Giai do dự nhiều lần, vẫn không nói về chuyện hợp đồng.
Năm nay Hàn Phong Thần đã 17 tuổi, thời hạn của hợp đồng kết hôn là lúc Hàn Phong Thần 18 tuổi, cũng chính là ngày cậu ấy thành niên thì hợp đồng kết hôn giữa hai người sẽ ngừng lại.
Thời gian còn một năm, cũng không vội.
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai rời đi, sau đó lập tức hẹn gặp ông Tần.
Mặc dù anh ấy tin lời Sở Minh Giai, nhưng anh ấy càng tin quốc sư ngự dụng của tập đoàn Hàn Thị bọn họ hơn.
Sở Minh Giai đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Giang Mãnh u ám đứng ở một bên. Hàn Phong Thần đã bị trợ lý của Hàn Cẩn Phong mời đi, có lẽ hai bố con cũng có lời muốn nói với nhau.
Sở Minh Giai nhìn thấy sắc mặt của Giang Mãnh mất mát, không để ý tới anh mà đi về phía phòng vệ sinh.
Giang Mãnh cúi thấp đầu, yên lặng đi sau lưng cô, vẻ mặt kia giống một con cún to xác bị chủ nhân vứt bỏ.
Bây giờ không livestream, Sở Minh Giai dừng bước, thấp giọng nói: “Sao thế?”
Giang Mãnh cắn răng nghiến lợi: “Anh ta không xứng với sơn chủ.”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh: “Cậu quan tâm cái này làm gì? Bảo cậu canh giữ ngọn núi cũng không xong, mấy chuyện xấu này thì hóng nhanh lắm.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh bực bội im miệng, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh xong, Sở Minh Giai quay về phòng của mình ở khách sạn.
Mà lúc này, Hàn Phong Thần cũng tung tăng chạy vào. Cậu nháy mắt với Sở Minh Giai: “Chị ơi, chị lợi hại quá! Cha già của tôi không mắng tôi, còn bảo tôi nghe lời chị mà livestream cho thật tốt!”
Xem ra Hàn Cẩn Phong không hề nói chân tướng sự việc cho Hàn Phong Thần.
Sở Minh Giai nhìn Hàn Phong Thần, còn chưa mở miệng thì nhìn thấy biên đạo của chương trình đi vào theo, ngượng ngùng nói: “Chị… chị Sở, Thần Thần, chúng ta đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay phải bắt đầu nhiệm vụ mới.”
Mặc dù còn chưa tìm thấy người sau màn của hai vụ án Lâm Tiêu và vò quỷ, nhưng đây là việc của cảnh sát và ban ngành đặc thù, Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần còn phải tiếp tục livestream.
Phòng livestream: [Ôi, còn cho rằng có thể nhìn thấy tổng giám đốc Hàn, kết quả là không lộ diện; chú chó thở dài.jpg.]
[Nhìn biểu cảm của chị Sở và Thần Thần, xem ra tổng giám đốc Hàn cũng không phải kiểu người khó nói chuyện. Tôi còn cho rằng sẽ đánh nhau ngay trước phòng livestream, sau đó sẽ lên hot search nữa chứ.]
[Ai quan tâm tổng tài bá đạo gì đó chứ! Bây giờ tôi chỉ muốn xem chị Sở đánh giết bốn phương! Mau chóng, mau chóng làm nhiệm vụ mới đi!]
[Đúng á, tổng tài bá đạo đâu có kích thích bằng chị Sở đào mộ lúc nửa đêm!]
[Nghĩ là cũng biết không cãi nhau nổi rồi, đại sư giống như chị Sở đây, dù có là tổng tài bá đạo thì ở bên cạnh chị ấy cũng phải cúi đầu làm em trai.]
...
Các khán giả đợi đến lúc phát nhiệm vụ được mong đợi nhất, kết quả biên đạo vừa lấy thẻ nhiệm vụ ra, điện thoại của Sở Minh Giai đã vang lên.
Sở Minh Giai còn cho rằng là Hàn Cẩn Phong gọi tới, kết quả lấy ra xem, lại là một dãy số lạ.
Hàn Phong Thần đến gần: “Là cha già của tôi à?”
Sở Minh Giai lắc đầu, cô nói với biên đạo: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”
Biên đạo nào dám nói gì, lập tức gật đầu: “Được, chị Sở nghe đi ạ.”
Điện thoại được kết nối, qua hai giây, đối diện mới có người mở miệng. Phía đối diện là một thiếu niên mười mấy tuổi, cậu ấy chần chừ mở miệng: “Chào chị, xin hỏi chị là, là chị, chị Sở ạ?”
Sở Minh Giai nhướng mày: “Là tôi, nhà cậu xảy ra chuyện rồi?”
Cậu nhóc đối diện tạm ngừng một lát, nói với giọng bất ngờ: “Đúng vậy, sao, sao chị biết?”
Sở Minh Giai: “Lúc tôi cho cậu danh thiếp, không phải đã nói rồi sao? Trong nhà gặp chuyện nhớ tìm tôi.”
Cậu nhóc đối diện là cậu nhóc mà cô đã gặp phải buổi tối ngày livestream đầu tiên. Lúc ấy, cô tìm được em gái giúp đối phương, nhưng cô biết phiền phức trong nhà cậu nhóc chưa hề được giải quyết.
Bây giờ, cậu nhóc chủ động gọi điện thoại cho cô, xem ra chuyện trong nhà đã không giấu được nữa rồi.
Sở Minh Giai: “Gửi địa chỉ nhà của cậu cho tôi, bây giờ chúng tôi đến đó.”
Cậu nhóc cảm kích nói: “Được, được, chị Sở, bây giờ em gửi tin nhắn cho chị.”
Cúp điện thoại xong, cậu nhóc rất nhanh gửi địa chỉ nhà sang. Sở Minh Giai nhìn biên đạo: “Nhiệm vụ này của chương trình có gấp không? Không gấp thì buổi chiều tôi quay về rồi làm tiếp?”
Biên đạo: “...”
Loại chuyện huyền học nào có gấp hay không gấp, biên đạo đành nói là xem duyên phận thôi.
Nếu cậu nhóc kia tìm được Sở Minh Giai, vậy nhất định phải đến nhà của cậu xem thử trước.
Biên đạo lập tức tránh ra, nói: “Chị Sở, không gấp, chị bận việc trước.”
Vì vậy, Sở Minh Giai cầm mũ lưỡi trai, xách bình giữ ấm, dẫn Hàn Phong Thần ra ngoài.
[Không thể không nói chị Sở dũng cảm thật á! Hai tổ đại sư khác mang đủ pháp bảo hộ thân, kiếm gỗ bùa vàng cái quỷ gì đó, mà chị Sở thì trên dưới cả người chỉ có một bình nước.]
[Mặc dù hai tổ khác cũng hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, nhưng đều không kích thích như chị Sở!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Dù gì thì chị Sở cũng sẽ đào mộ; che mặt.jpg.]
...
Lúc Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần đi tới cửa nhà cậu nhóc, Hàn Phong Thần vẫn còn ấn tượng về cậu nhóc. Dù sao cũng là người mà bọn họ gặp ngay ngày đầu tiên livestream, lúc ấy, Hàn Phong Thần ở trong hẻm, còn bị em gái cậu nhóc dọa cho giật mình.
Hàn Phong Thần nhỏ giọng hỏi Sở Minh Giai: “Chị ơi, chắc không phải em gái của cậu ấy lại mất tích nữa chứ?”
Nếu thỉnh thoảng mất tích, người làm anh trai quả thật sẽ rất nhức đầu.
Sở Minh Giai lắc đầu: “Không biết.”
Cô không tính được hết, vẫn phải qua đó xem thì mới biết.
Nhà cậu nhóc ở trong vùng ngoại ô huyện Kỳ Sơn. Một ngôi nhà ngói xanh kiểu cũ, người có tiền hơn một xíu bây giờ sẽ san bằng nhà, sau đó xây nhà lầu nhỏ, mà điều kiện của kiểu nhà cũ bình thường này đều không tốt lắm.
Xung quanh đều là nhà cũ kiểu này, con hẻm rất hẹp, có chút ẩm ướt, khắp nơi toàn rác.
Lúc Sở Minh Giai tới, cậu nhóc đang đứng ở trong góc xó đầu hẻm. Trên người cậu ấy vẫn mặc đồng phục học sinh xanh trắng, chẳng qua là trên vạt áo đồng phục học sinh dính vết bẩn màu nâu, đến gần có thể ngửi được mùi mì gói nồng nặc.
Cậu nhóc tên là Trần Minh, mới mười sáu tuổi, đang học lớp chín, trong nhà có một người bố, một người em gái.
Bố là bợm nhậu, em gái mắc bệnh tự kỷ, sau khi cậu ấy học xong lớp chín có lẽ sẽ phải thôi học.
Trần Minh và Hàn Phong Thần là bạn cùng lứa. Hàn Phong Thần 17 tuổi mà đã học lớp mười một, cao hơn Trần Minh, da trắng hơn, mặc quần áo hàng hiệu, đứng đối diện Trần Minh mà vẻ mặt lúng túng.
Đây là lần đầu tiên, Hàn Phong Thần tiếp xúc với bạn cùng lứa thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, cuộc sống của bọn họ còn tệ hơn Hàn Phong Thần tưởng tượng nhiều.
Nhưng cậu nhóc không chú ý điểm này, thậm chí cậu ấy không nhìn Hàn Phong Thần nhiều mà sốt ruột nhìn Sở Minh Giai, nóng nảy áy náy rồi lại bất an nói: “Chị Sở ơi, Tiểu Duẫn lại không thấy đâu nữa rồi.”
Lần trước, Trần Minh được Sở Minh Giai trợ giúp xong, quay về nhà có lưu lại số điện thoại của Sở Minh Giai. Điện thoại của cậu ấy là kiểu quá đã quá chậm, không thể xem livestream, cho nên, lúc này, cậu ấy không biết danh tiếng của Sở Minh Giai, càng không biết về hot search.
Lần này, Tiểu Duẫn lại mất tích, thậm chí còn khiến cho cậu ấy sốt ruột hơn lần trước, bởi vì bố của cậu ấy cũng kỳ lạ.
Sở Minh Giai bình tĩnh gật đầu, an ủi cậu ấy: “Em đừng vội, dẫn tôi đến nhà em xem thử trước.”
Trần Minh lập tức dẫn mấy người Sở Minh Giai đi vào trong hẻm.
Trong hẻm đầy ổ gà, còn có hố nhỏ đọng nước. Hàn Phong Thần đi giày thể thao phiên bản giới hạn nên rất thận trọng.
Nhà cậu nhóc ở trong chỗ gần cuối con hẻm, ở cửa có vài người phụ nữ trung niên. Bọn họ nhìn thấy Trần Minh quay về, rối rít mở miệng: “Tiểu Minh về rồi hả? Bác nói rồi mà, người nhà thì làm gì giận nhau mãi được? Vừa rồi con còn đánh nhau với bố con, như vậy sao được?”
“Đúng đấy, nhìn xem rác đầy đất kìa, mau về thu dọn đi. Cơm của bố con bị con làm rơi hết cả rồi.”
“Bố có không tốt đi nữa thì vẫn là bố. Con làm con trai thì cũng không thể bất hiếu như vậy được.”
Sắc mặt Trần Minh căng thẳng, không để ý đến những người hàng xóm xen vào việc của người khác.
Ngược lại là Hàn Phong Thần không nhịn được, mở miệng nói với Sở Minh Giai: “Chị ơi, chị có cần tính thử không? Có phải mấy bà bác này có quan hệ bất chính với bố cậu ấy không? Nếu không thì sao mà bận tâm quan hệ bố con người ta vậy? Con trai của người ta như thế nào thì có liên quan gì tới bọn họ đâu? Cũng không nuôi bọn họ lúc về già mà.”
Mọi người: “...”
Sở Minh Giai không nhịn được cười, Trần Minh cũng xoay đầu nhìn Hàn Phong Thần cười. Da cậu ấy bị phơi nắng nên ngăm đen, cười lên răng rất trắng, còn có hai má lúm đồng tiền, cậu ấy nói: “Cậu nói có lý, đợi tôi về hỏi ông ta xem.”
Mấy bà bác trung niên nghe thấy vậy thì gương mặt xanh mét, bọn họ “Phi” một tiếng, tức khắc mắng to: “Có quỷ mới nhìn trúng đồ quỷ nghiện rượu bị ho lao kia, đưa đi xách giày mà tôi còn chê đấy.”
“Đúng đấy, tốt bụng mà bị xem là lòng lang dạ sói. Thôi vậy, thôi vậy, chúng ta đi thôi.”
Mấy người phụ nữ lầm bầm rồi bỏ đi, nhưng cũng không đi xa mà đứng ở chỗ xa trong hẻm nhìn, muốn xem thử Trần Minh dẫn mấy người về để làm gì.
Trần Minh vừa về nhà thì lập tức ngượng ngùng lấy cây lau nhà ra, nói với mấy người Sở Minh Giai: “Xin lỗi, tôi dọn sàn trước.”
Cậu ấy vừa cãi nhau với bố, dưới đất đều là mì gói, bàn cũng đổ, một đống hỗn độn. Cậu ấy vốn không muốn trở về, nhưng em gái không thấy đâu nữa, Sở Minh Giai lại nói muốn đến nhà cậu ấy xem thử.
Mấy người Sở Minh Giai đứng ở cửa nhìn Trần Minh Giai bỏ mì gói đổ dưới đất vào thùng rác, lại lấy cây lau nhà lau hai lần.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ vàng ố, râu lởm chởm đi từ trong nhà ra.
Người đàn ông cầm một chai bia, hùng hổ nói: “Con mẹ nó chứ, không phải nói không về à? Tại sao lại về rồi? Mày có giỏi thì đừng về nữa, ngủ ngoài đường đi.”
Trần Minh lạnh mặt đứng dậy, còn cầm cây lau nhà. Cậu ấy nhìn bố chằm chằm, hốc mắt đỏ bừng: “Sao tôi không thể quay về được, ông còn chưa nói rốt cuộc ông đã vứt Tiểu Duẫn ở đâu kia kìa!”
Người đàn ông không nhịn được nói: “Ông mày đã nói rồi, xế chiều hôm nay tao đi mua một ít đồ, quay về cũng không nhìn thấy nó. Chuyện này liên quan gì tới tao hả?”
Trần Minh vứt cây lau nhà đi, cuồng loạn gào to một câu: “Con mẹ nó, lần trước ông cũng nói vậy!”
Nhưng lần trước rõ ràng có rất nhiều người nhìn thấy ông ta tự mình dắt tay Tiểu Duẫn rồi vứt Tiểu Duẫn ở trong Kỳ Sơn!
Nếu không phải ngày đó cậu ấy không đi làm nên về sớm, có khi Tiểu Duẫn đã phải qua đêm ở trong Kỳ Sơn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông không hề chột dạ, lạnh lùng hừ: “Ông mày làm cái gì cũng không cần phải nói với mày. Mày không can thiệp được vào việc của ông đâu.”
Người đàn ông uống một hớp rượu, ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu cao ngạo: “Bây giờ tao đã có bạn gái giàu có, sống trong nhà sang, ngồi xe sang, ra vào còn có người giúp việc đi theo. Cuộc sống của tao sắp tốt hơn nữa, sau này không cần tìm mày nữa. Mày muốn cút thì cút, đừng ở gần làm tao chướng mắt là được.”
Tất cả mọi người ở đó: “...”
Trần Minh nhìn người đàn ông, vẻ mặt mang theo chán ghét.
Hàn Phong Thần không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi chao, tôi cũng không dám nói tôi có bạn gái giàu có, ông...”
Các khán giả trong phòng livestream khiếp sợ: [Quả nhiên rượu là thứ tốt, uống vào rồi là có được hết; đầu chó.jpg.]
[Thiếu niên này đáng thương quá, dính phải ông bố như vậy, đúng là xui xẻo tám kiếp.]
[Không biết có thể hỗ trợ không, tôi bằng lòng tài trợ cho cậu ấy đi học.]
[Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy tên bợm nhậu này kỳ lạ thôi sao? Ông ta không giống như đang nói dối.]
[Chỉ cần là người mà chị Sở để ý tới, vậy thì nhất định không đơn giản. Đoán mò là tên bợm nhậu chê bai con gái mắc chứng tự kỷ, sau đó vứt bỏ con gái, sau đó bị người vợ đã chết của ông ta trả thù!]
[Làm sao các cô biết vợ ông ta qua đời rồi, mà không phải là chê bai ông ta hoặc là bị bạo lực gia đình, cho nên bỏ chạy theo người ta mất rồi?]
...
Các khán giả trong phòng livestream bàn luận sôi nổi, Hàn Phong Thần đổi vị trí suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu cha già của mình có đức hạnh như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ không nhịn được phạm thượng mà đấm chết cha già.
Lúc này, vò quỷ nhỏ luôn ngồi xổm trên đầu Giang Mãnh hai ngày qua đột nhiên thò đầu ra, sắc mặt kinh hoàng. Cậu bé thận trọng ló nửa cái đầu ra khỏi vò, thấp giọng nói: “Sơn chủ, đi mau, đi mau! Chỗ này lạ lắm.”
Giang Mãnh đưa máy quay phim cho Lưu Quân, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Bản thân Giang Mãnh cũng không cảm nhận được có gì kỳ lạ, nhưng rõ ràng vò quỷ vô cùng căng thẳng.
Vò quỷ ở trong khu vực này mấy năm, quả thật càng hiểu tình huống chỗ này hơn mấy người Giang Mãnh.
Vò quỷ nhỏ giọng nói: “Trước kia em đã tới gần chỗ này, lúc ấy em nhìn thấy có một dạ du linh (*) bị đánh chết.”
(*) Dạ du linh đeo mặt nạ làm từ xương sọ con người, đỉnh của mặt nạ nhọn, phần dưới mặt nạ có ba cái răng và hai hốc mắt to.
Nói xong, cơ thể của vò quỷ lại run lên, thật sự đang rất sợ hãi.
Có thể đánh chết dạ du linh, không phải hung thần thì là ác sát, vò quỷ sợ tới sắp khóc.
Sở Minh Giai không ngờ tới chỉ vì bản thân không quen thuộc thế giới này, cho nên muốn quá giang xe mà đi theo chương trình đến xem thử ngọn núi thần của mình, cuối cùng lại dính dáng tới nhiều chuyện như vậy.
Cơ thể bây giờ và trước kia của cô đã khác nhau, thần lực chưa khôi phục, thật ra bây giờ cô còn không bằng Giang Mãnh đã mất một nửa sức mạnh.
Hai ngày qua, sau khi bận việc xong, cô đều cảm thấy khá mệt mỏi. Thậm chí ngủ một ngày một đêm, tỉnh dậy, cô ngồi trên chiếc giường mà hơi ngơ ngác.
Lúc ngủ là năm, sáu giờ sáng, bây giờ tỉnh dậy cũng là năm, sáu giờ sáng, chẳng lẽ cô vừa ngủ là đã thức dậy?
Sở Minh Giai mờ mịt ngồi một lát, bỗng nhiên nhìn thấy cửa phòng khách sạn của mình bị mở ra, người đi vào là Giang Mãnh.
Giang Mãnh không ngủ. Anh luôn canh giữ ở cửa phòng Sở Minh Giai. Bởi vì Sở Minh Giai ngủ quá say quá lâu, thậm chí anh vô cùng căng thẳng, lén lút cạy khóa cửa của Sở Minh Giai rồi lén lút đứng ở cửa nhìn. Sau khi chắc chắn Sở Minh Giai còn hít thở, anh mới yên tâm.
Sở Minh Giai nhìn anh, lại nhìn cái vò nhỏ ngồi xổm trên đầu Giang Mãnh, yên lặng hai giây: “Cậu không nghỉ ngơi?”
Lúc này, Giang Mãnh mới đi vào, nhỏ giọng nói: “Tôi nghỉ ngơi rồi.”
Hàn Phong Thần cũng hấp tấp đi từ ngoài cửa vào, trong tay còn cầm cái bánh bao, nhìn Sở Minh Giai: “Chị! Sao chị ngủ lâu vậy?!”
Sở Minh Giai: “...”
Hàn Phong Thần: “Lớn chuyện rồi, không ổn rồi chị ơi!”
Dưới sự khủng hoảng, Hàn Phong Thần còn không quên cắn bánh bao, lúc này mới lên tiếng: “Bố tôi giết tới rồi!”
Sở Minh Giai: “...”
Rõ ràng khí áp của Giang Mãnh đứng ở bên cạnh đã thấp hơn.
Sở Minh Giai lấy điện thoại ra, lúc này mới kịp thời phản ứng bản thân đã ngủ rất lâu. Tính từ lúc bọn họ đi ra khỏi nhà Lưu Hồng đến bây giờ đã là hai ngày sau, mà trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ của “ông Hàn”.
Đạo sĩ giang hồ bắt tay với Tống Tích để lừa Tống Quế cũng bị bắt rồi, nhưng người mua sai khiến ông ta làm như vậy vẫn không có tin tức.
Sở Minh Giai nhìn điện thoại di động, lại mờ mịt yên lặng hai giây, mới ngẩng đầu nhìn Hàn Phong Thần: “Vừa rồi cậu nói ai giết tới rồi?”
Hàn Phong Thần: “...”
Người trong phòng livestream cười điên mất rồi, hơn nữa, bởi vì bố Hàn Phong Thần lên sân khấu, độ nổi tiếng của phòng livestream vọt lên cao, đột phá chục triệu, thậm chí còn đang tăng cao.
[Chị Sở của chúng ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, tổng giám đốc Hàn đã giết tới rồi. Cuộc gọi của tổng tài bá đạo mà chị Sở cũng không nghe máy.]
[Ha ha ha ha, cười chết mất thôi, Thần Thần cũng không nghe máy. Lúc cậu ấy vừa nhìn thấy tên của cuộc gọi đến là phun cả sữa bò ra mà, vẻ mặt đầy kinh hoàng.]
[Không thể không nói Thần Thần thật sự rất sợ bố mình, nhưng dáng vẻ của chị Sở rất bình tĩnh.]
[Chồng già vợ trẻ, chị Sở đương nhiên có vốn liếng để kiêu căng.]
[Errrr, nhưng Hàn Cẩn Phong mới hơn ba mươi, chưa tới bốn mươi, không tính là già mà?]
...
Hàn Cẩn Phong quả thật không tính là già, ngược lại, ở trong giới kinh doanh, tuổi tác của anh ấy là vô cùng trẻ. Mới ba mươi bảy tuổi mà đã là ông chủ giàu nứt đố đổ vách tại thành phố Nam, thân phận địa vị có nghĩ cũng biết như nào.
Không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngấm ngầm hâm mộ ghen tị với Sở Minh Giai. Một là cô không có xuất thân, hai không có trình độ học vấn, là một cô gái bình thường, không khác gì các học sinh bình thường.
Trừ gương mặt kia, đúng là không tìm được điểm nổi bật nào trên người cô.
Nhưng chính một cô gái bình thường như vậy lại nhảy lên cành cây, trở thành bà chủ nhà giàu nứt đố đổ vách. Ai nhìn thấy mà không nói một câu là tốt số chứ?
Sở Minh Giai rửa mặt súc miệng xong, đi ra khỏi phòng ngủ. Hàn Phong Thần đang ngồi trên ghế sô pha, Giang Mãnh và Lưu Quân đứng ở một bên, máy ghi hình trong tay bọn họ đã được mở, đang quay phim.
Sở Minh Giai ngồi xuống, Hàn Phong Thần rất chân chó bưng sữa bò và sandwich cho cô, lại dâng bánh bao mà bản thân thích nhất lên, lấy hai cái đưa cho Sở Minh Giai, lấy lòng cười: “Chị à, ăn trước đi. Ăn no rồi chúng ta bàn bạc làm cách nào để đối phó với bố tôi.”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai uống một hớp sữa bò, chần chừ mở miệng: “Không phải bố cậu đi công tác rồi à?”
Trước kia chẳng phải đã nói đi công tác một tuần nước ngoài hay là tỉnh ngoài mà? Bây giờ bọn họ tham gia chương trình cũng mới ba, bốn ngày, sao anh ấy lại bay về rồi?
Hàn Phong Thần nói nhỏ: “Chị à, chị không biết bây giờ phòng livestream của chúng ta hot cỡ nào à?”
Hàn Phong Thần nhìn về phía máy quay phim, khoa trương nói: “Kể từ khi chị với tôi bắt đầu livestream, phòng livestream của chúng ta đã nhận thầu top năm hot search đó! Bắt đầu từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ cũng chưa từng đi xuống!”
Nói xong, cậu còn đè thấp âm thanh: “Những người khác muốn mua hot search cũng phải cân nhắc top sáu, bởi vì top năm rất đắt. Muốn đè chúng ta xuống là việc quá khó khăn.”
Hàn Phong Thần nói xong, còn lắc đầu thở dài với vẻ rất quý tộc: “Ôi, tôi cũng không muốn hot như vậy đâu, nhưng ai bảo tôi có mẹ kế, bọn họ không có chứ?”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai cắn một miếng bánh bao, đạo diễn chương trình - Trương Tùng lau mồ hôi lạnh đi tới. Ông ấy không dám vào phòng livestream, mà đứng bên cạnh Giang Mãnh nói với Sở Minh Giai: “Bà Hàn, ông Hàn đến rồi, nói muốn gặp cô.”
Sở Minh Giai gật đầu: “Được, để tôi ăn xong đã.”
Trương Tùng: “...”
Trương Tùng cung kính mở miệng: “Được, không gấp, cô ăn từ từ.”
Đắc tội tổng giám đốc Hàn chỉ có tiền vốn bị hạn chế, nhưng hậu quả của đắc tội Sở Minh Giai là không cách nào dự đoán được.
Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm nhận được khí áp trầm thấp bên cạnh, xoay đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt âm u của Giang Mãnh.
Trương Tùng: “...”
Trương Tùng lập tức lui xa ba mét, xoay người bỏ chạy.
Sở Minh Giai còn dễ nói chuyện, nhưng Giang Mãnh không dễ nói chuyện. Trương Tùng chỉ biết kỹ thuật quay phim của Giang Mãnh không tồi, còn to gan, không sợ núi ma. Nhưng ông ấy không ngờ đối phương không phải người bình thường, ngay cả đào mộ cũng dám làm, xem ra cũng là người huyền học đi chung đường với nhau.
Không đắc tội nổi, vẫn nhanh chóng cách xa một chút mới được.
Đợi Sở Minh Giai ăn sáng xong, Hàn Cẩn Phong đã dẫn thư ký và trợ lý chờ trong phòng làm việc được một tiếng.
Sở Minh Giai nhìn thấy Hàn Phong Thần nằm ở trong góc giả chết, đành tự đi gặp Hàn Cẩn Phong.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô chính thức gặp người chồng ký hợp đồng kết hôn sau khi đã xuyên qua được mấy ngày.
Không ai biết hợp đồng này, Giang Mãnh tất nhiên càng không biết. Anh chỉ biết người đàn ông họ Hàn này là chồng của sơn chủ.
Chỉ cần nghĩ đến sơn chủ đã có chồng, anh sẽ ghen tị tới phát điên.
Giang Mãnh cầm máy quay phim đi phía sau, mà Sở Minh Giai mở cửa phòng ra thì lập tức nhốt Giang Mãnh ở ngoài cửa.
Với thân phận địa vị của tổng giám đốc Hàn, dĩ nhiên anh ấy không thể chấp nhận việc bị livestream.
Sở Minh Giai đi vào trong, trợ lý bên cạnh Hàn Cẩn Phong đi ra cửa canh chừng, thư ký ở lại kéo ghế cho Sở Minh Giai, lại rót cho cô một tách trà.
Hàn Cẩn Phong mặc một bộ tây trang màu xám tro, đeo mắt kính không tròng, da thịt trắng nõn, ngũ quan rất tuấn tú, Hàn Phong Thần có sáu bảy phần giống anh ấy.
Năm nay, Hàn Cẩn Phong 37 tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài thì anh ấy như mới hai mươi mấy tuổi, vô cùng trẻ. Trước kia, Hàn Phong Thần hay gọi anh là cha già, Sở Minh Giai còn cho rằng Hàn Cẩn Phong già lắm.
Hàn Cẩn Phong tháo mắt kính, đóng máy vi tính xách tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn Sở Minh Giai: “Vợ, tôi nghĩ chắc em cần giải thích với tôi một chút.”
Quả nhiên khí thế của người bề trên khá mạn h, song, Sở Minh Giai không phải người bình thường. Cô cầm tách trà lên, chậm rãi uống một hớp trà mới nói: “Không phải ông Hàn nói để tôi xử lý chuyện này sao?”
Hàn Cẩn Phong gọi cô là vợ, nhưng cô gọi đối phương là ông Hàn.
Chân mày của nữ thư ký sau lưng Hàn Cẩn Phong khẽ nhúc nhích, Hàn Cẩn Phong xoay đầu: “Cô đi ra ngoài.”
Nữ thư ký căng thẳng, hình như cô ta đã biết bí mật gì ghê gớm lắm! Nữ thư ký nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Thư ký vừa đi, Hàn Cẩn Phong mới hơi thở dài, bất đắc dĩ nhìn Sở Minh Giai: “Tôi không biết em nói “sẽ xử lý tốt” là dẫn nó cùng đến Kỳ Sơn để livestream.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đối với Sở Minh Giai, Hàn Cẩn Phong luôn rất khách sáo. Anh bận nhiều việc, không để ý tới trong nhà, cho nên không quen thuộc với Sở Minh Giai, hai người cũng không ăn chung được mấy bữa cơm.
Nhưng bởi vì mối quan hệ với Hàn Phong Thần, cho nên anh ấy luôn rất tôn trọng Sở Minh Giai, nhưng liên quan đến chuyện livestream, Hàn Cẩn Phong vẫn có chút tức giận.
Anh ấy nghiêm mặt: “Em biết tình huống của Phong Thần, nó không thể tới đây được, nếu không rất dễ dàng gặp mấy thứ đó.”
Lúc nhỏ Hàn Phong Thần đã thường xuyên nhìn thấy đồ vật kỳ quái, chẳng qua là cậu còn nhỏ tuổi, không có ký ức. Song làm bố của cậu, Hàn Cẩn Phong nhớ vô cùng rõ ràng.
Sở Minh Giai nhìn Hàn Cẩn Phong: “Ông Hàn, nếu anh biết tình huống của Hàn Phong Thần, vậy chắc hẳn hiểu trốn tránh chuyện này thì không có ích lợi gì.”
Hàn Cẩn Phong chau mày: “Em có ý gì?”
Sở Minh Giai: “Không phải tập đoàn Hàn Thị các anh có quốc sư ngự dụng? Chẳng lẽ ông ta chỉ nói với anh là Hàn Phong Thần nhẹ vía, lại không nói với anh là khí vận của cậu ấy cũng rất tốt?”
Hàn Cẩn Phong: “...”
Khí vận? Anh ấy đột nhiên nghĩ đến sự kiện mượn vận gây tranh cãi hai ngày qua trên hot search.
Sở Minh Giai: “Mấy ngày qua phát hiện hai chuyện mượn vận, chắc hẳn anh cũng nghe nói rồi. Cô gái kia sinh ra vào giữa trưa, bé trai sinh ra vào giờ Tý nửa đêm, vậy Hàn Phong Thần thì sao? Nếu tôi không đoán sai, cậu ấy cũng sinh ra vào giờ Tý nửa đêm nhỉ?”
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai, sắc mặt bỗng nghiêm túc: “Em muốn nói gì?”
Sở Minh Giai lắc đầu: “Tôi chưa tra rõ, không chắc chắn lắm, nhưng căn cứ số mạng và bát quái của Hàn Phong Thần, quả thật cậu ấy rất có thể sẽ bị xem là mục tiêu mượn vận.”
“Trước kia anh đưa cậu ấy ra nước ngoài, tôi đoán chắc do quốc sư đề nghị nhỉ?”
Hàn Cẩn Phong gật đầu: “Đúng vậy, sau này Phong Thần muốn về nước, ông Tần giúp chúng tôi tìm được em, nói mạng của em có thể trấn áp tà ma, có em ở bên cạnh thì nó mới có thể quay về.”
Lúc ấy, Hàn Cẩn Phong chỉ lo lắng Hàn Phong Thần sẽ bị tà ma quấn lấy, nhưng không ngờ sau lưng còn có chuyện mượn vận.
Hàn Cẩn Phong nghĩ đến đây, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không có ông Tần nhắc nhở, ban đầu anh ấy không đưa Hàn Phong Thần ra nước ngoài, vậy bây giờ là tình huống gì thì khó mà nói.
Nghĩ tới Lâm Tiêu cùng với đứa con của Lưu Hồng đều bị người bên cạnh gài bẫy, sau đó bị hại, thậm chí còn chết mà bọn họ không biết chân tướng.
Hàn Cẩn Phong lập tức cầm điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho ông Tần, nhưng anh ấy lại nhanh chóng nhìn Sở Minh Giai.
Năng lực của Sở Minh Giai nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Trước kia lúc ký hợp đồng kết hôn với Sở Minh Giai, Sở Minh Giai cũng không biết bày mưu lập kế giống như bây giờ.
Chẳng qua là người của huyền môn vốn có rất nhiều việc phải chú trọng, Sở Minh Giai không tiết lộ năng lực của mình, Hàn Cẩn Phong không định hỏi.
Anh ta trầm tư hai giây, đặt điện thoại di động xuống, hỏi: “Vậy sau này Phong Thần nên làm gì? Em có đề nghị gì không?”
Sở Minh Giai: “Trước khi chuyện này có chân tướng, để cậu ấy đi theo tôi là được.”
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai suy nghĩ một lát, lại không nghi ngờ Sở Minh Giai, mà gật đầu: “Được, nhưng tôi sẽ sắp xếp thêm mấy người đến để bảo vệ các em.”
Sở Minh Giai gật đầu đồng ý, nói chuyện này xong, trước khi đi, Sở Minh Giai do dự nhiều lần, vẫn không nói về chuyện hợp đồng.
Năm nay Hàn Phong Thần đã 17 tuổi, thời hạn của hợp đồng kết hôn là lúc Hàn Phong Thần 18 tuổi, cũng chính là ngày cậu ấy thành niên thì hợp đồng kết hôn giữa hai người sẽ ngừng lại.
Thời gian còn một năm, cũng không vội.
Hàn Cẩn Phong nhìn Sở Minh Giai rời đi, sau đó lập tức hẹn gặp ông Tần.
Mặc dù anh ấy tin lời Sở Minh Giai, nhưng anh ấy càng tin quốc sư ngự dụng của tập đoàn Hàn Thị bọn họ hơn.
Sở Minh Giai đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Giang Mãnh u ám đứng ở một bên. Hàn Phong Thần đã bị trợ lý của Hàn Cẩn Phong mời đi, có lẽ hai bố con cũng có lời muốn nói với nhau.
Sở Minh Giai nhìn thấy sắc mặt của Giang Mãnh mất mát, không để ý tới anh mà đi về phía phòng vệ sinh.
Giang Mãnh cúi thấp đầu, yên lặng đi sau lưng cô, vẻ mặt kia giống một con cún to xác bị chủ nhân vứt bỏ.
Bây giờ không livestream, Sở Minh Giai dừng bước, thấp giọng nói: “Sao thế?”
Giang Mãnh cắn răng nghiến lợi: “Anh ta không xứng với sơn chủ.”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh: “Cậu quan tâm cái này làm gì? Bảo cậu canh giữ ngọn núi cũng không xong, mấy chuyện xấu này thì hóng nhanh lắm.”
Giang Mãnh: “...”
Giang Mãnh bực bội im miệng, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh xong, Sở Minh Giai quay về phòng của mình ở khách sạn.
Mà lúc này, Hàn Phong Thần cũng tung tăng chạy vào. Cậu nháy mắt với Sở Minh Giai: “Chị ơi, chị lợi hại quá! Cha già của tôi không mắng tôi, còn bảo tôi nghe lời chị mà livestream cho thật tốt!”
Xem ra Hàn Cẩn Phong không hề nói chân tướng sự việc cho Hàn Phong Thần.
Sở Minh Giai nhìn Hàn Phong Thần, còn chưa mở miệng thì nhìn thấy biên đạo của chương trình đi vào theo, ngượng ngùng nói: “Chị… chị Sở, Thần Thần, chúng ta đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay phải bắt đầu nhiệm vụ mới.”
Mặc dù còn chưa tìm thấy người sau màn của hai vụ án Lâm Tiêu và vò quỷ, nhưng đây là việc của cảnh sát và ban ngành đặc thù, Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần còn phải tiếp tục livestream.
Phòng livestream: [Ôi, còn cho rằng có thể nhìn thấy tổng giám đốc Hàn, kết quả là không lộ diện; chú chó thở dài.jpg.]
[Nhìn biểu cảm của chị Sở và Thần Thần, xem ra tổng giám đốc Hàn cũng không phải kiểu người khó nói chuyện. Tôi còn cho rằng sẽ đánh nhau ngay trước phòng livestream, sau đó sẽ lên hot search nữa chứ.]
[Ai quan tâm tổng tài bá đạo gì đó chứ! Bây giờ tôi chỉ muốn xem chị Sở đánh giết bốn phương! Mau chóng, mau chóng làm nhiệm vụ mới đi!]
[Đúng á, tổng tài bá đạo đâu có kích thích bằng chị Sở đào mộ lúc nửa đêm!]
[Nghĩ là cũng biết không cãi nhau nổi rồi, đại sư giống như chị Sở đây, dù có là tổng tài bá đạo thì ở bên cạnh chị ấy cũng phải cúi đầu làm em trai.]
...
Các khán giả đợi đến lúc phát nhiệm vụ được mong đợi nhất, kết quả biên đạo vừa lấy thẻ nhiệm vụ ra, điện thoại của Sở Minh Giai đã vang lên.
Sở Minh Giai còn cho rằng là Hàn Cẩn Phong gọi tới, kết quả lấy ra xem, lại là một dãy số lạ.
Hàn Phong Thần đến gần: “Là cha già của tôi à?”
Sở Minh Giai lắc đầu, cô nói với biên đạo: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”
Biên đạo nào dám nói gì, lập tức gật đầu: “Được, chị Sở nghe đi ạ.”
Điện thoại được kết nối, qua hai giây, đối diện mới có người mở miệng. Phía đối diện là một thiếu niên mười mấy tuổi, cậu ấy chần chừ mở miệng: “Chào chị, xin hỏi chị là, là chị, chị Sở ạ?”
Sở Minh Giai nhướng mày: “Là tôi, nhà cậu xảy ra chuyện rồi?”
Cậu nhóc đối diện tạm ngừng một lát, nói với giọng bất ngờ: “Đúng vậy, sao, sao chị biết?”
Sở Minh Giai: “Lúc tôi cho cậu danh thiếp, không phải đã nói rồi sao? Trong nhà gặp chuyện nhớ tìm tôi.”
Cậu nhóc đối diện là cậu nhóc mà cô đã gặp phải buổi tối ngày livestream đầu tiên. Lúc ấy, cô tìm được em gái giúp đối phương, nhưng cô biết phiền phức trong nhà cậu nhóc chưa hề được giải quyết.
Bây giờ, cậu nhóc chủ động gọi điện thoại cho cô, xem ra chuyện trong nhà đã không giấu được nữa rồi.
Sở Minh Giai: “Gửi địa chỉ nhà của cậu cho tôi, bây giờ chúng tôi đến đó.”
Cậu nhóc cảm kích nói: “Được, được, chị Sở, bây giờ em gửi tin nhắn cho chị.”
Cúp điện thoại xong, cậu nhóc rất nhanh gửi địa chỉ nhà sang. Sở Minh Giai nhìn biên đạo: “Nhiệm vụ này của chương trình có gấp không? Không gấp thì buổi chiều tôi quay về rồi làm tiếp?”
Biên đạo: “...”
Loại chuyện huyền học nào có gấp hay không gấp, biên đạo đành nói là xem duyên phận thôi.
Nếu cậu nhóc kia tìm được Sở Minh Giai, vậy nhất định phải đến nhà của cậu xem thử trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biên đạo lập tức tránh ra, nói: “Chị Sở, không gấp, chị bận việc trước.”
Vì vậy, Sở Minh Giai cầm mũ lưỡi trai, xách bình giữ ấm, dẫn Hàn Phong Thần ra ngoài.
[Không thể không nói chị Sở dũng cảm thật á! Hai tổ đại sư khác mang đủ pháp bảo hộ thân, kiếm gỗ bùa vàng cái quỷ gì đó, mà chị Sở thì trên dưới cả người chỉ có một bình nước.]
[Mặc dù hai tổ khác cũng hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, nhưng đều không kích thích như chị Sở!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Dù gì thì chị Sở cũng sẽ đào mộ; che mặt.jpg.]
...
Lúc Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần đi tới cửa nhà cậu nhóc, Hàn Phong Thần vẫn còn ấn tượng về cậu nhóc. Dù sao cũng là người mà bọn họ gặp ngay ngày đầu tiên livestream, lúc ấy, Hàn Phong Thần ở trong hẻm, còn bị em gái cậu nhóc dọa cho giật mình.
Hàn Phong Thần nhỏ giọng hỏi Sở Minh Giai: “Chị ơi, chắc không phải em gái của cậu ấy lại mất tích nữa chứ?”
Nếu thỉnh thoảng mất tích, người làm anh trai quả thật sẽ rất nhức đầu.
Sở Minh Giai lắc đầu: “Không biết.”
Cô không tính được hết, vẫn phải qua đó xem thì mới biết.
Nhà cậu nhóc ở trong vùng ngoại ô huyện Kỳ Sơn. Một ngôi nhà ngói xanh kiểu cũ, người có tiền hơn một xíu bây giờ sẽ san bằng nhà, sau đó xây nhà lầu nhỏ, mà điều kiện của kiểu nhà cũ bình thường này đều không tốt lắm.
Xung quanh đều là nhà cũ kiểu này, con hẻm rất hẹp, có chút ẩm ướt, khắp nơi toàn rác.
Lúc Sở Minh Giai tới, cậu nhóc đang đứng ở trong góc xó đầu hẻm. Trên người cậu ấy vẫn mặc đồng phục học sinh xanh trắng, chẳng qua là trên vạt áo đồng phục học sinh dính vết bẩn màu nâu, đến gần có thể ngửi được mùi mì gói nồng nặc.
Cậu nhóc tên là Trần Minh, mới mười sáu tuổi, đang học lớp chín, trong nhà có một người bố, một người em gái.
Bố là bợm nhậu, em gái mắc bệnh tự kỷ, sau khi cậu ấy học xong lớp chín có lẽ sẽ phải thôi học.
Trần Minh và Hàn Phong Thần là bạn cùng lứa. Hàn Phong Thần 17 tuổi mà đã học lớp mười một, cao hơn Trần Minh, da trắng hơn, mặc quần áo hàng hiệu, đứng đối diện Trần Minh mà vẻ mặt lúng túng.
Đây là lần đầu tiên, Hàn Phong Thần tiếp xúc với bạn cùng lứa thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, cuộc sống của bọn họ còn tệ hơn Hàn Phong Thần tưởng tượng nhiều.
Nhưng cậu nhóc không chú ý điểm này, thậm chí cậu ấy không nhìn Hàn Phong Thần nhiều mà sốt ruột nhìn Sở Minh Giai, nóng nảy áy náy rồi lại bất an nói: “Chị Sở ơi, Tiểu Duẫn lại không thấy đâu nữa rồi.”
Lần trước, Trần Minh được Sở Minh Giai trợ giúp xong, quay về nhà có lưu lại số điện thoại của Sở Minh Giai. Điện thoại của cậu ấy là kiểu quá đã quá chậm, không thể xem livestream, cho nên, lúc này, cậu ấy không biết danh tiếng của Sở Minh Giai, càng không biết về hot search.
Lần này, Tiểu Duẫn lại mất tích, thậm chí còn khiến cho cậu ấy sốt ruột hơn lần trước, bởi vì bố của cậu ấy cũng kỳ lạ.
Sở Minh Giai bình tĩnh gật đầu, an ủi cậu ấy: “Em đừng vội, dẫn tôi đến nhà em xem thử trước.”
Trần Minh lập tức dẫn mấy người Sở Minh Giai đi vào trong hẻm.
Trong hẻm đầy ổ gà, còn có hố nhỏ đọng nước. Hàn Phong Thần đi giày thể thao phiên bản giới hạn nên rất thận trọng.
Nhà cậu nhóc ở trong chỗ gần cuối con hẻm, ở cửa có vài người phụ nữ trung niên. Bọn họ nhìn thấy Trần Minh quay về, rối rít mở miệng: “Tiểu Minh về rồi hả? Bác nói rồi mà, người nhà thì làm gì giận nhau mãi được? Vừa rồi con còn đánh nhau với bố con, như vậy sao được?”
“Đúng đấy, nhìn xem rác đầy đất kìa, mau về thu dọn đi. Cơm của bố con bị con làm rơi hết cả rồi.”
“Bố có không tốt đi nữa thì vẫn là bố. Con làm con trai thì cũng không thể bất hiếu như vậy được.”
Sắc mặt Trần Minh căng thẳng, không để ý đến những người hàng xóm xen vào việc của người khác.
Ngược lại là Hàn Phong Thần không nhịn được, mở miệng nói với Sở Minh Giai: “Chị ơi, chị có cần tính thử không? Có phải mấy bà bác này có quan hệ bất chính với bố cậu ấy không? Nếu không thì sao mà bận tâm quan hệ bố con người ta vậy? Con trai của người ta như thế nào thì có liên quan gì tới bọn họ đâu? Cũng không nuôi bọn họ lúc về già mà.”
Mọi người: “...”
Sở Minh Giai không nhịn được cười, Trần Minh cũng xoay đầu nhìn Hàn Phong Thần cười. Da cậu ấy bị phơi nắng nên ngăm đen, cười lên răng rất trắng, còn có hai má lúm đồng tiền, cậu ấy nói: “Cậu nói có lý, đợi tôi về hỏi ông ta xem.”
Mấy bà bác trung niên nghe thấy vậy thì gương mặt xanh mét, bọn họ “Phi” một tiếng, tức khắc mắng to: “Có quỷ mới nhìn trúng đồ quỷ nghiện rượu bị ho lao kia, đưa đi xách giày mà tôi còn chê đấy.”
“Đúng đấy, tốt bụng mà bị xem là lòng lang dạ sói. Thôi vậy, thôi vậy, chúng ta đi thôi.”
Mấy người phụ nữ lầm bầm rồi bỏ đi, nhưng cũng không đi xa mà đứng ở chỗ xa trong hẻm nhìn, muốn xem thử Trần Minh dẫn mấy người về để làm gì.
Trần Minh vừa về nhà thì lập tức ngượng ngùng lấy cây lau nhà ra, nói với mấy người Sở Minh Giai: “Xin lỗi, tôi dọn sàn trước.”
Cậu ấy vừa cãi nhau với bố, dưới đất đều là mì gói, bàn cũng đổ, một đống hỗn độn. Cậu ấy vốn không muốn trở về, nhưng em gái không thấy đâu nữa, Sở Minh Giai lại nói muốn đến nhà cậu ấy xem thử.
Mấy người Sở Minh Giai đứng ở cửa nhìn Trần Minh Giai bỏ mì gói đổ dưới đất vào thùng rác, lại lấy cây lau nhà lau hai lần.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ vàng ố, râu lởm chởm đi từ trong nhà ra.
Người đàn ông cầm một chai bia, hùng hổ nói: “Con mẹ nó chứ, không phải nói không về à? Tại sao lại về rồi? Mày có giỏi thì đừng về nữa, ngủ ngoài đường đi.”
Trần Minh lạnh mặt đứng dậy, còn cầm cây lau nhà. Cậu ấy nhìn bố chằm chằm, hốc mắt đỏ bừng: “Sao tôi không thể quay về được, ông còn chưa nói rốt cuộc ông đã vứt Tiểu Duẫn ở đâu kia kìa!”
Người đàn ông không nhịn được nói: “Ông mày đã nói rồi, xế chiều hôm nay tao đi mua một ít đồ, quay về cũng không nhìn thấy nó. Chuyện này liên quan gì tới tao hả?”
Trần Minh vứt cây lau nhà đi, cuồng loạn gào to một câu: “Con mẹ nó, lần trước ông cũng nói vậy!”
Nhưng lần trước rõ ràng có rất nhiều người nhìn thấy ông ta tự mình dắt tay Tiểu Duẫn rồi vứt Tiểu Duẫn ở trong Kỳ Sơn!
Nếu không phải ngày đó cậu ấy không đi làm nên về sớm, có khi Tiểu Duẫn đã phải qua đêm ở trong Kỳ Sơn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông không hề chột dạ, lạnh lùng hừ: “Ông mày làm cái gì cũng không cần phải nói với mày. Mày không can thiệp được vào việc của ông đâu.”
Người đàn ông uống một hớp rượu, ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu cao ngạo: “Bây giờ tao đã có bạn gái giàu có, sống trong nhà sang, ngồi xe sang, ra vào còn có người giúp việc đi theo. Cuộc sống của tao sắp tốt hơn nữa, sau này không cần tìm mày nữa. Mày muốn cút thì cút, đừng ở gần làm tao chướng mắt là được.”
Tất cả mọi người ở đó: “...”
Trần Minh nhìn người đàn ông, vẻ mặt mang theo chán ghét.
Hàn Phong Thần không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi chao, tôi cũng không dám nói tôi có bạn gái giàu có, ông...”
Các khán giả trong phòng livestream khiếp sợ: [Quả nhiên rượu là thứ tốt, uống vào rồi là có được hết; đầu chó.jpg.]
[Thiếu niên này đáng thương quá, dính phải ông bố như vậy, đúng là xui xẻo tám kiếp.]
[Không biết có thể hỗ trợ không, tôi bằng lòng tài trợ cho cậu ấy đi học.]
[Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy tên bợm nhậu này kỳ lạ thôi sao? Ông ta không giống như đang nói dối.]
[Chỉ cần là người mà chị Sở để ý tới, vậy thì nhất định không đơn giản. Đoán mò là tên bợm nhậu chê bai con gái mắc chứng tự kỷ, sau đó vứt bỏ con gái, sau đó bị người vợ đã chết của ông ta trả thù!]
[Làm sao các cô biết vợ ông ta qua đời rồi, mà không phải là chê bai ông ta hoặc là bị bạo lực gia đình, cho nên bỏ chạy theo người ta mất rồi?]
...
Các khán giả trong phòng livestream bàn luận sôi nổi, Hàn Phong Thần đổi vị trí suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu cha già của mình có đức hạnh như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ không nhịn được phạm thượng mà đấm chết cha già.
Lúc này, vò quỷ nhỏ luôn ngồi xổm trên đầu Giang Mãnh hai ngày qua đột nhiên thò đầu ra, sắc mặt kinh hoàng. Cậu bé thận trọng ló nửa cái đầu ra khỏi vò, thấp giọng nói: “Sơn chủ, đi mau, đi mau! Chỗ này lạ lắm.”
Giang Mãnh đưa máy quay phim cho Lưu Quân, hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Bản thân Giang Mãnh cũng không cảm nhận được có gì kỳ lạ, nhưng rõ ràng vò quỷ vô cùng căng thẳng.
Vò quỷ ở trong khu vực này mấy năm, quả thật càng hiểu tình huống chỗ này hơn mấy người Giang Mãnh.
Vò quỷ nhỏ giọng nói: “Trước kia em đã tới gần chỗ này, lúc ấy em nhìn thấy có một dạ du linh (*) bị đánh chết.”
(*) Dạ du linh đeo mặt nạ làm từ xương sọ con người, đỉnh của mặt nạ nhọn, phần dưới mặt nạ có ba cái răng và hai hốc mắt to.
Nói xong, cơ thể của vò quỷ lại run lên, thật sự đang rất sợ hãi.
Có thể đánh chết dạ du linh, không phải hung thần thì là ác sát, vò quỷ sợ tới sắp khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro