Phong Nguyệt Bất Lương Quan

Nàng ta không xứng

Bạch Lộ Thành Song

2024-07-21 15:57:28

"Ngươi nói đi, nàng ta muốn đi đâu?" Ân Qua Chỉ hỏi một câu.

Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Linh Thù sợ tới mức "A" lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà liền nhảy vào trong lòng Phong Nguyệt.

Nhìn thấy nàng lao về phía mình, Phong Nguyệt gào còn không kịp gào, cả người và tay đều bị áp xuống.

Ân Qua Chỉ dừng một chút, nhìn về phía người đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình hiếm thấy.

"...... Linh Thù." Phong Nguyệt mãi một lúc sau mới hoàn hồn, yếu ớt nhìn người trên người mình, run giọng nói: "Ta đối đãi với ngươi không tệ, dù ta có chết thì bạc trong hộp trang điểm kia đều là của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể nóng lòng muốn ta chết vậy được!"

Linh Thù sửng sốt, chân tay luống cuống bò dậy, ủy khuất mếu máo: "Nô tỳ không phải cố ý, chủ tử không sao chứ?"

"Tệ lắm, muốn chết đến nơi rồi!" Phong Nguyệt thống khổ r.ên rỉ, dùng ánh mắt thảm thương nhìn nàng: "Chẳng qua ta cảm thấy còn có thể kéo dài hơi tàn một chút, chỉ cần ngươi làm cho ta một bát canh khoai sọ, sở trưởng của ngươi là được rồi."

"Nô tỳ lập tức đi làm ngay!" Linh Thù vội vàng gật đầu đồng ý, xốc váy áo ra ngoài, hoàn toàn quên mất vừa rồi bị cái gì dọa sợ.

Cửa mở ra rồi lại đóng lại, nha hoàn đơn thuần đáng yêu bị đẩy ra mà không hề hay biết. Phong Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, di chuyển bàn tay vô cùng đau đớn, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Ân Qua Chỉ vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt giống như màn đêm, bao bọc nàng trong bóng tối sâu thẳm.

"Kỹ nữ trèo cao vốn cũng là chuyện bình thường." Phong Nguyệt mở miệng, chân thành giải thích: "Cho nên trong phủ Lý Thái sư có tiệc mừng thọ, nô gia liền tính toán đi một chuyến, muốn lộ mặt."

Lý Thái sư, một trong ba người thầy của Thái Tử, được bệ hạ ưu ái xây hẳn một phủ riêng cho ngoài cung điện. Sắp đến sinh thần 40 tuổi của hắn, trong phủ hẳn nhiên tổ chức yến hội, nhưng là......

Ân Qua Chỉ bình tĩnh nhìn nàng một lúc, nói: "Ngươi tính sẽ lên nhảy múa trong tiệc mừng thọ của người ta sao?"

Phong Nguyệt cười khẽ ra tiếng, nói: "Sao có thể chứ, Lý Thái sư xưa nay có khí tiết, nô gia chẳng qua tính làm nha hoàn tạm thời, chiêu đãi khách nhân mua vui mà thôi."

"Ồ?" Ân Qua Chỉ chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, nhìn nàng, trong mắt ý trào phúng rất đậm: "Làm nha hoàn tiền công cũng không bao nhiêu, còn không bằng ngươi treo biển hành nghề, ngươi muốn mượn phủ Thái sư muốn thông đồng với ai?"

Sau lưng nổi lên tầng mồ hôi lạnh, Phong Nguyệt ập người trước mặt áp áp đảo, mỉm cười quyến rũ, "Công tử là đang ghen sao? Ngài yên tâm, đó là việc định từ lúc trước, hiện tại phải hầu hạ ngài, nô gia đương nhiên sẽ không đi."

Đúng là nữ nhân giảo hoạt, Ân Qua Chỉ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nữ tử thanh lâu tầm thường, khi bị hù dọa mặt sẽ sợ hãi hoặc biến sắc, nàng ta thì còn khen ngược lại, mặc kệ hắn hung dữ đến đâu, đều tươi cười rạng rỡ như hồ ly.

Có vấn đề.

"Mấy ngày này ta đều bao ngươi." Ân Qua Chỉ rũ mắt nói: "Không bằng ngày mai ngươi cùng ta đến Chiêu Ảnh Sơn đi dạo."

Chiêu Ảnh Sơn? Phong Nguyệt hoảng sợ, có điểm không thể tin tưởng mà nhìn hắn: "Xa như vậy, ngày mai có thể đến được không?"

Trong mắt lóe lên tia sáng, Ân Qua Chỉ cúi người, ngón tay thon dài chậm rãi gạt 1 bên mặt nàng: "Ngươi đã từng đi qua nước Ngụy?"

Toàn thân chấn động, Phong Nguyệt trước mắt đen kịt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xong rồi xong rồi, nàng vốn biết Ân Qua Chỉ người này tâm cơ thâm trầm, nói một câu đều mang theo hố, đã rất cẩn thận che dấu rồi, lại vẫn không tránh được.

Tránh không được làm sao bây giờ? Vậy bịa đi!

Hít một hơi thật sâu, Phong Nguyệt thở dài: "Đó là chuyện cách đây đã lâu, không lừa gạt công tử, nô gia lớn lên ở Lễ Đô nước Ngụy, cho nên biết Chiếu Anh Sơn, cũng biết là ở phía Đông Lễ Đô."

Ngươi con mẹ nó không có việc gì lại muốn từ Bất Âm thành của nước Ngô đến Chiếu Ảnh Sơn nước Ngụy đi dạo, có bệnh à?

"Ngươi là người nước Ngụy?" Ân Qua Chỉ nhíu mày.

"Đúng vậy." Phong Nguyệt hai mắt rưng rưng, yếu ớt đáng thương: "Nhưng 3 năm trước cả nhà nô gia đều tới nước Ngô,vừa tới không bao lâu, cha mẹ bệnh nặng qua đời, nô gia không thể tự mình sống nổi, đành phải bán mình làm kỹ nữ, kiếm cơm qua ngày."

Ba năm trước? Đồng tử hơi co lại, Ân Qua Chỉ bỗng chốc siết chặt cằm nàng, nâng mặt Phong Nguyệt lên, tỉ mỉ nhìn kỹ: "Ngươi tên thật là gì?"

Cổ họng thắt lại, Phong Nguyệt giãy giụa vài lần, làm bộ sợ hãi mà nhắm mắt lại, nhút nhát nói: "Tên thật...... Nô gia xuất thân đê tiện, lại chưa từng học sách, nào có cái tên gì đứng đắn chứ? Ngày thường bọn họ đều gọi nô gia là Nhị Nha."

Không phải nàng ấy.

Ân Qua Chỉ lắc đầu, buông tay ra, nghĩ thầm sao mình lại choáng váng. Biết tên thì sao? Hắn căn bản còn không biết người mình muốn tìm kia tên gọi là gì, sao giờ lại thành thói bắt được người nước Ngụy liền hỏi?

Còn nữa, người trước mặt này một thân toàn mùi vị phong trần, so với bất kỳ nữ tử thanh lâu nào hắn gặp qua còn càng đê tiện, không chút tự tôn hơn, cả người mềm nhũn không xương, nửa phần kiên cường cũng không có, so với người kia ngây ngô quật cường như lừa nhỏ kia hoàn toàn không giống nhau.

Ân Qua Chỉ duỗi tay xoa xoa giữa mày, đột nhiên tâm tình rất kém, ngồi trên giường nệm rũ mắt, thật lâu mới khàn giọng hỏi: "Cả nhà ngươi là vì chiến tranh mới rời nước Ngụy sao?"

"Đúng vậy!" Phong Nguyệt không có gông cùm xiềng xích, dường như thả lỏng chút, giọng điệu còn rất khinh thường: "Nước Ngụy lúc nào cũng đánh giặc, phiền muốn chết! Đánh thắng thì không sao, nhưng Quan Đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc! Cha ta nói Quan Đại tướng quân còn làm phản, nước Ngụy chắc chắn không còn đường sống, cho nên liền mang theo ta và mẹ rời khỏi nước Ngụy. Haha, ông ấy thật đúng không nói sai, này chứ chả phải 2 năm sau, nước Ngụy cũng bại sao!"

Ân Qua Chỉ thân mình cứng đờ, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.

Làm như không thấy ánh mắt hắn, Phong Nguyệt tự giễu mình: "Ta khi còn nhỏ, còn tưởng Quan tướng quân là trung thần đệ nhất thiên hạ, dân gian đều truyền nói hắn một lòng thờ chủ, cái gì mà Cần Vương* ngàn dặm, cái gì mà khải hoàn về triều liền đến cửa Lễ Đô giao binh phù, đúng là ba hoa chích chòe, kết quả thì sao? Vẫn là kẻ đại ích kỷ đại lừa đảo, chỉ vì vinh hoa phú quý mà hại quân vương cùng bá tánh chìm trong biển lửa."

*Cần Vương: người cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.

"Nếu ta còn có thể thấy hắn, chẳng sợ không biết võ công, ta cũng nhất định sẽ giết hắn!"

Có lẽ lời nói quá kích động, kéo vết thương trên tay, Phong Nguyệt đau đến mức "Xuýt" một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống dưới, trong miệng kêu lên "Ai da ai da", "Muốn nứt muốn nứt rồi, đau chết đi được......"

Ân Qua Chỉ nhìn chằm chằm nàng một hồi, thấp giọng hỏi: "Các ngươi trong dân gian đều hận Quan tướng quân như vậy sao?"

"Còn không phải sao!" Phong Nguyệt căm giận nói: "Nước Ngụy là vì hắn mới có thể biến thành một quốc gia bị cắt đất nhục nhã, bị nhục mạ mới có thể tồn tại một cách thê thảm đến ngày hôm nay!"

Ân Qua Chỉ im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quan gia cả nhà trung nghĩa trung thành, nhiều đời làm tướng quân, Quan Thương Hải cũng là chiến thần đã nguyện trung thành với Ngụy Vương hơn 10 năm, chiến đấu ít bại, quân công hiển hách. Nhưng ai biết trong trận chiến Bình Xương, hắn lại tiết lộ quân cơ, dẫn tới 5 vạn tướng sĩ nước Ngụy vùi mình nơi quỷ cốc. Hắn cũng rất muốn tin Quan tướng quân sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng lúc ấy tuyến đường hành quân, chiến lược bố trí, chỉ có hắn cùng Quan tướng quân biết.

Không phải hắn thì chỉ có thể là Quan Thương Hải.

Sau lần thảm bại đó, hắn về doanh trại liền nhận được thư có người đưa tới, Quan Thương Hải cùng Dịch tướng quân của nước Ngô trao đổi thư tín, nội dung bên trong giải thích đầy đủ 5 vạn tướng sĩ vì sao mà chết. Hắn tức giận, tìm Quan Thương Hải đối mặt chất vấn, người đàn ông đầy mặt phong sương kia hoảng loạn nhìn hắn:

"Điện hạ, lão thần vì cái gì thông đồng với địch? Lấy gì thông đồng với địch!"

Hắn mặt mày tái nhợt giải thích, nửa phần chứng cứ phản bác cũng không đưa ra được. Ân Đại hoàng tử, người bò ra từ đống thi thể 5 vạn người, hai tròng mắt đỏ máu nhìn hắn, phất tay sai người áp hắn về kinh, liền cả thư thông đồng với địch cũng giao cho hoàng đế xử trí.

Hắn biết chính mình không thể bình tĩnh được cho nên muốn đem chuyện này giao cho người ngoài cuộc khách quan xử lý, đáng lẽ như thế nào cũng phải công bằng hơn hắn.

Nhưng chờ khi hắn khải hoàn về triều, Quan Thương Hải cũng đã bị kết tội, chứng cứ vô cùng xác thực, tội nhân cũng tự sát trong thiên lao.

Hết thảy giống như rất đúng, rồi lại như có chỗ nào không đúng, trong lúc bàng hoàng, hắn tiếp thánh chỉ, tự mình đến quan phủ, đem hết thảy gia quyến còn lại bắt lại, chu di cửu tộc, gia nô nha hoàn cho đi lưu đày, sung kỹ.

Trong lòng có nghi hoặc, hắn vẫn tìm Nhị thiếu gia Quan gia hỏi một câu: "Quan gia có điều gì oan uổng không?"

Thiếu niên chật vật, quần áo rách rưới nhưng lại một thân kiêu ngạo, nhìn hắn nói từng câu từng chữ, "Gia phụ đã chết, nhiệt huyết đã lạnh, Quan gia một đường tuyệt hậu chính là kết cục tốt nhất. Nếu trung quân trăm năm cũng không đổi được nửa ngày gièm pha, vậy thì oan thì sao? Không oan thì sao?"

Dứt lời, hắn thân mang xiềng xích quỳ xuống, hung hăng dập đầu lạy ba cái: "Ta nguyện Đại Ngụy của bệ hạ thiên hạ độc tôn. Lại! Vô! Trung! Thần!"

Bốn chữ rõ ràng khí phách khiến Ân Qua Chỉ đau đớn trong lòng, hắn đưa ra nghi vấn đối với phán quyết của Đình úy, nhưng chiến loạn thi nhau nối gót tới, nước Ngụy hai mặt thụ địch, quân cơ không thể tiết lộ ra ngoài. Ân Qua Chỉ mặc giáp ra trận, rốt cuộc không rảnh bận tâm chuyện khác, kết cục của Quan gia cũng được quyết định trong sự rối ren của hắn.

Hiện giờ lại nhớ lại này đó, Ân Qua Chỉ đột nhiên có chút kinh hãi.

Quan Thương Hải thật sự phản quốc sao? Nếu không phản quốc thì đâu?

"Phong Nguyệt!"

Ngoài cửa vang lên một tiếng chói tai, giống như kim chọc vào tôn sắt, làm cho 2 người trong phòng giật mình tỉnh lại.

Ân Qua Chỉ rất không kiên nhẫn nhìn ngoài cửa liếc mắt một cái, Phong Nguyệt còn lau nước mắt, mở miệng đáp: "Kim mama, ta ở chỗ này."

Cửa bị đẩy ra, Kim mama cầm khăn tiến vào, nhìn thấy Ân Qua Chỉ, giọng nói của bà rốt cuộc cũng thu lại một chút, cười tủm tỉm nói: "Công tử còn ở đây sao, nô gia quấy rầy. Mấy hôm nữa Mộng Hồi Lâu chúng ta có biểu diễn, lúc trước nói rồi, diễn vở "Hồng nhan bạc mệnh", bên trong có vai tướng quân mặc giáp là Phong Nguyệt đóng, quần áo cũng đưa tới rồi."

Nha hoàn phía sau đi theo ôm áo giáp màu trắng tiến vào, bên trong còn trường bào màu xám, rất oai phong lẫm liệt.

Ân Qua Chỉ nhíu mày, nhìn bộ áo giáp, lại nhìn yêu tinh nửa sống nửa chết nằm trên giường, mở miệng nói: "Cho dù có là diễn kịch, cũng không thể để nàng ta đóng vai tướng quân được."

"Vì sao?" Kim mama không thể hiểu được mà liếc nhìn nàng một cái, đi đến bên cạnh Phong Nguyệt nói: "Tay nàng ta cũng không quan trọng, nô gia cũng không cần nàng đánh đánh giết giết, mặc áo giáp đứng im là được."

"Không phải bởi vì nàng ta bị thương." Nhớ tới ngày cát vàng nhuốm máu, Ân Qua Chỉ ánh mắt lạnh băng: "Mà là bởi vì nàng ta quá mức dơ bẩn đê tiện, mặc áo giáp vào là sỉ nhục ngàn vạn anh linh tướng sĩ đã chết vì quốc gia."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Nguyệt Bất Lương Quan

Số ký tự: 0