Xử chết
Bạch Lộ Thành Song
2024-07-21 15:57:28
Người trong mộng kia không hiểu, trợn mắt hoảng sợ nhìn nàng: "Tướng quân cả đời hành chính đạo......"
"Cho nên cả đời của lão nhân chắc chắn sẽ được người khác ca tụng." Nàng cười, buộc dây cột tóc của nha hoàn, mắt đỏ hoe nói, "Nhưng ta không cần, từ nhỏ đã bị ông ấy mắng không biết điều, càng không có người khác, ta sẽ càng không biết điều."
"Chỉ có chết chóc mới có thể trả lại chết chóc, chỉ có máu tươi mới có thể vuốt phẳng máu tươi, con mẹ nó đúng nói chính đạo với ta, danh nghĩa, khoan dung, sửa lại án oan, lão nhân đã không còn, ta đây muốn cả nhà bọn chúng chết hết, đoạn tử tuyệt tôn!"
Quan Thanh Việt chính là một người bất cần không kìm chế như vậy, không theo khuôn phép, không chịu dạy dỗ. Từ năm 12 tuổi khi thành thạo công phu đã có thể luận lợi chạy khỏi gia pháp, lên trời xuống đất thì cũng chỉ có mình Quan Thương Hải mới có thể khiến nàng ngoan ngoãn được chốc lát.
Người như vậy, nếu đã coi trọng ai sẽ cải trang ở bên cạnh người đó, nếu không gả được cho người mình thích thì cũng phải lên giường sảng khoái với người mình thích. Ai đánh nàng 1 cái nàng sẽ đánh lại 10 cái, ai cho nàng 1 miếng bánh nàng sẽ cho lại người ta 10 cái.
Người như vậy, một thân nữ nhi kiêu hãnh cùng ngàn binh vạn mã chinh chiến, lấy máu tươi dừng chiến chốn sa trường.
Người như vậy, vui vẻ yêu ghét, dám yêu dám hận, một liệt mã một thân nhung trang, tiêu sái như gió cuốn.
Người như vậy, giờ chỉ còn là một kỹ nữ đê tiện như bùn đất.
"Ngươi tên là gì?" Trong lúc hoảng hốt, có người hỏi nàng.
Nàng nhếch miệng cười, nói: "Ta là Quan Phong Nguyệt, phố Chiêu Diêu, Mộng Hồi Lâu, Quan Phong Nguyệt."
......
Trong giấc mơ có tiếng kim qua thiết mã vang trời, trên chiến mã có kẻ đoạt thủ cấp tướng địch quay đầu lại, dưới ngàn vạn mũ giáp sắt kia, nụ cười ấy rạng rỡ như mặt trời.
Nụ cười kia rất đẹp, không phải nam tử mà là nữ. Đột nhiên trong khôi giáp đó như có lụa hồng bay ra, để lại hào quang chói lọi mê hoặc ánh mắt mọi người.
Thân mình cứng đờ, Ân Qua Chỉ tỉnh giấc.
Giấc mộng kỳ quái, trong khôi giáp còn có lụa hồng bay ra được sao?
Hắn xoa trán, cảm thấy gần đây nhất định bị Phong Nguyệt độc hại nên mới mơ mấy giấc mơ quái dị như này.
"Chủ tử." Thấy hắn tỉnh, Quan Chỉ xấu hổ mang tới một hộp gỗ lê: "Thứ này lại tới nữa rồi."
Hả? Ân Qua Chỉ nhìn hộp gỗ rồi nhìn thẳng mặt hắn, nhíu mày: "Không bắt được?"
"Vừa tới phủ tướng quân nên chưa kịp chuẩn bị, cho nên......"
Ân Qua Chỉ phất tay áo bảo hắn không cần phải nói rồi đứng dậy, mở hộp gỗ kia ra.
Một thẻ bài, một phong thư, hắn đọc lá thư trước rồi híp mắt lại, sau đó nhìn sang thẻ bài. Biết hắn đang điều tra Vương Hán, còn biết lối mang mấy thứ này tới tận cửa cho hắn? Ân Qua Chỉ cười lạnh ra tiếng: "Thật là lợi hại."
"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Quan Chí cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Có Có khi nào bị người khác tính kế không?"
Ân Qua Chỉ đứng dậy đốt lá thư, cầm thẻ bài, mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi truyền lệnh cho mấy người?"
"5 người."
"Rất tốt, ta cho ngươi 5 mệnh lệnh, ngươi phân phát cho bọn họ, nhớ kỹ, tách ra mà phát, mệnh lệnh nào cho người nào phải nhớ kỹ."
"Vâng."
Chơi trò trước mặt hắn ư? Vậy cứ vui vẻ mà chơi đi.
Sau khi rửa mặt dùng bữa sáng xong, Ân Qua Chỉ ra cửa, vừa lúc gặp Dịch Chưởng Châu.
"Ân ca ca dậy rồi à?" Dịch Chưởng Châu mỉm cười với hắn, nói: "Hôm nay Chưởng Châu muốn đi pha trà cho người qua đường đường trên núi uống, Ân ca ca muốn đi cùng không?"
Nếu là người thường đưa ra yêu cầu này, Ân Qua Chỉ sẽ cảm thấy có bệnh, người qua đường đi đường sao không tự mình mang nước? Không thì uống nước sông chắc? Giờ đi pha trà thì có ích lợi gì?
Nhưng mà người đưa ra ý tưởng này là Dịch Chưởng Châu từ bi tỏa vạn trượng, hắn gật đầu đồng ý: "Đi thôi."
Thanh danh Bồ tát của Dịch Chưởng Châu vang dội ở Bất Âm Thành. Ngày mùa hè pha trà lạnh, mùa đông phát chăn bông, trong phố luôn có lều cứu tế của phủ tướng quân, dù cho bất kể đồ vật nào có được phát đến người thực sự cần hay không thì một người có tấm lòng như thế cũng rất tốt bụng, khác hoàn toàn so với những kẻ hạ tiện chốn thanh lâu kiếm tiền bằng việc mua bán hưởng lạc.
Quan "hạ tiện" kia không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn sơn hào hải vị của mình.
"Nếu ở Bất Âm Thành, mỗi nhà cao cửa rộng đều có thể quyên chút ngân lượng thì tốt rồi." Dịch Chưởng Châu vừa leo núi vừa nói: "Chỉ một mình phủ Tướng quân cứu tế dân chạy nạn cũng chẳng phải vấn đề lớn. Nhưng mỗi lần ta đến các biệt phủ, bọn họ có chịu quyên góp thì trên mặt cũng chẳng quá vui vẻ."
"Ân ca ca, huynh nói xem, có phải lòng người đôi khi cũng rất lạnh nhạt không? Rõ ràng bản thân mình có thể ăn no mặc ấm, sao không muốn người khác cũng được ăn no mặc ấm."
Ân Qua Chỉ nhấp môi, không tỏ ý kiến.
Dịch Chưởng Châu tự nhủ: "Ta có đôi khi cũng nghĩ ích kỷ một chút, dù cha không nói lãng phí tiền bạc, nhưng đôi khi ta nhìn mình quần áo là lượt, nghĩ tới trên đời còn nhiều người đói chết khốn khó, lòng ta liền cảm thấy khó chịu."
Như động đến dòng cảm xúc, Dịch Chưởng Châu đột nhiên khóc, nàng ngồi xổm trên đường núi, khóc rất thương tâm. Ân Qua Chỉ cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên giật mình.
Dịch Chưởng Châu khóc như hoa lê dính hạt mưa, rất xinh đẹp, nước mắt như hạt châu từng giọt rớt xuống, nàng lấy khăn lau mũi, không hề có nước mũi.
"Ai khóc chẳng có nước mũi, chỉ là cô nương thích đẹp, lau cả nước mũi thôi."
Trong đầu hắn không hiểu sao lại vang lên lời nói của Phong Nguyệt, Ân Qua Chỉ nhướng mày, bỗng dưng mỉm cười.
Đúng là cười, đường nét trên khuôn mặt trở lên hiền hòa hơn, khóe miệng cong lên thành một vòng cung rất đẹp, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng như xuyên qua chiếc lá chạm xuống đỉnh đầu, lấp lánh mê người.
Dịch Chưởng Châu nhìn đến choáng váng, há hốc miệng ngẩng đầu lên, nhất thời quên cả khóc.
"Huynh......"
Sau khi định thần lại, ý cười trên mặt hắn biến mất, Ân Qua Chỉ xoay người. Tiếp tục hướng đi trên núi: "Muốn xuống trước khi mặt trời lặn xuống núi thì đi nhanh lên chút."
"...... Được."
Hóa ra Ân Qua Chỉ biết cười? Đi một lúc sau Dịch Chưởng Châu mới nhớ tới, hỏi: "Huynh cười gì vậy?"
Nàng khóc thương tâm như vậy, nếu là nam nhân tốt đã đều an ủi nàng, sao huynh ấy còn cười? Cười đẹp cũng không được, có người như vậy sao?
Nào biết người đằng trước mặt không cảm xúc, nói rất nghiêm túc: "Ngươi hoa mắt rồi à? Ta cười lúc nào vậy."
Dịch Chưởng Châu bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm cho chấn động, nàng cúi đầu, nghiêm túc tự hỏi có phải mình bị hoa mắt hay không. Sau khi đưa trà lạnh trên núi xong, lúc vừa đến phủ tướng quân, Quan Chỉ liền tới, nhỏ giọng hồi bẩm: "Mệnh lệnh đã phát xuống rồi."
"Ừ" một tiếng, Ân Qua Chỉ quay đầu nhìn về phía Dịch Chưởng Châu: "Ta vừa nhận được 1 tin, mời đi vào nói chuyện."
Thấy bộ dáng thần bí của Quan Chỉ, Dịch Chưởng Châu rất tò mò, nàng đi theo Ân Qua Chỉ vào phòng cho khách.
"Tra được gì sao?"
Ân Qua Chỉ duỗi tay mở hộp trên bàn, lấy thẻ bài ra nhìn, nói: "Đây có phải đồ của qúy phủ không?"
Dịch Chưởng Châu nhìn theo tay hắn, hoảng sợ: "Thẻ bài của Vương tổng quản? Sao lại ở chỗ huynh?"
"Mới vừa rồi Quan Chỉ nói chưởng quầy của khách đ.iếm có phát hiện đồ của phủ tướng quân nên đặt trong hộp đưa tới." Ân Qua Chỉ mặt không đỏ tim không đập nói chuyện gạt người: "Đại khái kẻ cắp trong lúc chạy trốn ngại mang theo đồ cách rách nên định vứt. Kết quả bị người ở khách đ.iếm nhặt được."
Sau khi lật xem thẻ bài kia tận hai lần, lại mở hộp gỗ lê trên bàn thấy bản đồ phủ tướng quân, Dịch Chưởng Châu sắc mặt thay đổi, hít một hơi: "Chuyện này!"
Nàng nói gì đây! Nói gì đây! Phủ tướng quân thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, kẻ cắp sao có thể đi vào được, hóa ra là có nội ứng, cầm thẻ bài này là có thể ẩn nấp trong phủ tướng quân. Chờ khi đêm xuống, cứ theo bản đồ cơ quan này là đến thư phòng trộm đồ được, chắc chắn an toàn thoát thân!
Hay cho một tên Vương quản gia!
"Ta đi tìm hắn tính sổ!" Nàng vừa vỗ bàn đứng dậy định ra ngoài thì trước mắt đã lóe một bóng người.
Ân Qua Chỉ ấn cửa lại, nhíu mày cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi trước tiên đừng vội kích động. Vương quản gia ở trong phủ tận trung nhiều năm, được tướng quân tín nhiệm, dù sao cũng phải tìm ra nguyên nhân hắn phản bội phủ tướng quân mới dễ định tội, bằng không khi tướng quân trở về, ngươi sao giải thích với hắn được?"
Cô gái đúng là có phần kích động, vừa nghe hắn nói xong, Dịch Chưởng Châu bình tĩnh lại, nghĩ một lúc: "Ân ca ca cảm thấy nên như thế nào?"
"Vẫn là nên tìm ra được nguyên nhân." Ân Qua Chỉ nói: "Vương quản gia ngày thường có bất mãn với chuyện gì trong phủ không?"
Bị hỏi như thế, Dịch Chưởng Châu đúng là không trả lời được. Vừa mở cửa ra liền gọi gia nô tới, nhỏ giọng nói: "Vương quản gia đâu?"
Gia nô khom người nói: "Chắc là đang ở trong nhà, nhưng chắc vừa cãi nhau với phu nhân nhà hắn, lúc trước vừa đưa xiêm y tới đều bị gửi trả về hết."
"Hả?" Dịch Chưởng Châu nhướng mày: "Hắn cãi nhau với phu nhân, thế thì sao trả xiêm y phủ tướng quân phủ làm gì?"
"Nô tài cũng không biết. Nhìn tâm tình Lý thị thấy không tốt lắm, nô tài vừa nói mới may xong xiêm y, bà ta còn nói Vương quản gia đâu phải không có quần áo mặc, sao phải mặc đồ của phủ tướng quân."
Gã nói xong còn lắc đầu nghi hoặc: "Nô tài cũng không biết có phải cãi nhau thật không nữa."
Kỳ quái, Ân Qua Chỉ nghiêng đầu nói: "Nếu người thực sự muốn biết, không bằng tìm nha hoàn đi hỏi người trong nhà Vương quản quản quản gia."
Ý kiến hay! Dịch Chưởng Châu lập tức làm theo.
Cũng không biết là do thần trợ lực hay sao, mọi việc thuận lợi ngoài ý muốn, nha hoàn phúc chốc đã quay lại bẩm báo, nhỏ giọng nói nguyên nhân cáu kỉnh của Lý thị.
"Vớ vẩn!" Dịch Chưởng Châu tức giận nói: "Phụ thân giữ hắn ở trong phủ là bởi vì tín nhiệm hắn, có một số việc không yên tâm cho người khác làm. Hắn giờ hay thật đó, ngược lại để tâm chuyện thân phận, như thế đi bán đứng phụ thân?Người ta cho hắn cái gì? Vàng bạc tiền tài hay hứa cho hắn chức quan?"
Ân Qua Chỉ thở dài: "Việc này, còn phải tra thêm, chờ tra được kẻ đứng sau, hỏi tội cũng không muộn."
Dù là ai ở sau lưng hỗ trợ, chuyện này tiến đến bước này chính là thuận lý thành chương, ngày hôm sau Ân Qua Chỉ tìm được trong nhà Vương Hán một lượng lớn tài sản không rõ lai lịch, thuận tiện tống Vương Hán vẻ mặt mờ mịt vào đại lao.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, ta sẽ không bỏ qua hắn!" Dịch Chưởng Châu tức giận đến run người: "Thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, phủ tướng quân bớt đi một tên!"
Thứ ăn cây táo, rào cây sung, Ân Qua Chỉ đứng ở bên cạnh, ánh mắt âm u.
Vương Hán từng là phó tướng của Quan Thương Hải, sau này khi bị vạch trần thân phận nằm vùng, hắn trực tiếp đến cậy nhờ Ngô quốc, trở tay chém giết mấy chục binh lính Ngụy quốc, nhiều lần lập công ở mấy chiến dịch sau cho Ngô Quốc.
Vốn làm người Ngụy quốc, giờ cam tâm làm chó Ngô quốc.
"Cho nên cả đời của lão nhân chắc chắn sẽ được người khác ca tụng." Nàng cười, buộc dây cột tóc của nha hoàn, mắt đỏ hoe nói, "Nhưng ta không cần, từ nhỏ đã bị ông ấy mắng không biết điều, càng không có người khác, ta sẽ càng không biết điều."
"Chỉ có chết chóc mới có thể trả lại chết chóc, chỉ có máu tươi mới có thể vuốt phẳng máu tươi, con mẹ nó đúng nói chính đạo với ta, danh nghĩa, khoan dung, sửa lại án oan, lão nhân đã không còn, ta đây muốn cả nhà bọn chúng chết hết, đoạn tử tuyệt tôn!"
Quan Thanh Việt chính là một người bất cần không kìm chế như vậy, không theo khuôn phép, không chịu dạy dỗ. Từ năm 12 tuổi khi thành thạo công phu đã có thể luận lợi chạy khỏi gia pháp, lên trời xuống đất thì cũng chỉ có mình Quan Thương Hải mới có thể khiến nàng ngoan ngoãn được chốc lát.
Người như vậy, nếu đã coi trọng ai sẽ cải trang ở bên cạnh người đó, nếu không gả được cho người mình thích thì cũng phải lên giường sảng khoái với người mình thích. Ai đánh nàng 1 cái nàng sẽ đánh lại 10 cái, ai cho nàng 1 miếng bánh nàng sẽ cho lại người ta 10 cái.
Người như vậy, một thân nữ nhi kiêu hãnh cùng ngàn binh vạn mã chinh chiến, lấy máu tươi dừng chiến chốn sa trường.
Người như vậy, vui vẻ yêu ghét, dám yêu dám hận, một liệt mã một thân nhung trang, tiêu sái như gió cuốn.
Người như vậy, giờ chỉ còn là một kỹ nữ đê tiện như bùn đất.
"Ngươi tên là gì?" Trong lúc hoảng hốt, có người hỏi nàng.
Nàng nhếch miệng cười, nói: "Ta là Quan Phong Nguyệt, phố Chiêu Diêu, Mộng Hồi Lâu, Quan Phong Nguyệt."
......
Trong giấc mơ có tiếng kim qua thiết mã vang trời, trên chiến mã có kẻ đoạt thủ cấp tướng địch quay đầu lại, dưới ngàn vạn mũ giáp sắt kia, nụ cười ấy rạng rỡ như mặt trời.
Nụ cười kia rất đẹp, không phải nam tử mà là nữ. Đột nhiên trong khôi giáp đó như có lụa hồng bay ra, để lại hào quang chói lọi mê hoặc ánh mắt mọi người.
Thân mình cứng đờ, Ân Qua Chỉ tỉnh giấc.
Giấc mộng kỳ quái, trong khôi giáp còn có lụa hồng bay ra được sao?
Hắn xoa trán, cảm thấy gần đây nhất định bị Phong Nguyệt độc hại nên mới mơ mấy giấc mơ quái dị như này.
"Chủ tử." Thấy hắn tỉnh, Quan Chỉ xấu hổ mang tới một hộp gỗ lê: "Thứ này lại tới nữa rồi."
Hả? Ân Qua Chỉ nhìn hộp gỗ rồi nhìn thẳng mặt hắn, nhíu mày: "Không bắt được?"
"Vừa tới phủ tướng quân nên chưa kịp chuẩn bị, cho nên......"
Ân Qua Chỉ phất tay áo bảo hắn không cần phải nói rồi đứng dậy, mở hộp gỗ kia ra.
Một thẻ bài, một phong thư, hắn đọc lá thư trước rồi híp mắt lại, sau đó nhìn sang thẻ bài. Biết hắn đang điều tra Vương Hán, còn biết lối mang mấy thứ này tới tận cửa cho hắn? Ân Qua Chỉ cười lạnh ra tiếng: "Thật là lợi hại."
"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Quan Chí cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Có Có khi nào bị người khác tính kế không?"
Ân Qua Chỉ đứng dậy đốt lá thư, cầm thẻ bài, mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi truyền lệnh cho mấy người?"
"5 người."
"Rất tốt, ta cho ngươi 5 mệnh lệnh, ngươi phân phát cho bọn họ, nhớ kỹ, tách ra mà phát, mệnh lệnh nào cho người nào phải nhớ kỹ."
"Vâng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chơi trò trước mặt hắn ư? Vậy cứ vui vẻ mà chơi đi.
Sau khi rửa mặt dùng bữa sáng xong, Ân Qua Chỉ ra cửa, vừa lúc gặp Dịch Chưởng Châu.
"Ân ca ca dậy rồi à?" Dịch Chưởng Châu mỉm cười với hắn, nói: "Hôm nay Chưởng Châu muốn đi pha trà cho người qua đường đường trên núi uống, Ân ca ca muốn đi cùng không?"
Nếu là người thường đưa ra yêu cầu này, Ân Qua Chỉ sẽ cảm thấy có bệnh, người qua đường đi đường sao không tự mình mang nước? Không thì uống nước sông chắc? Giờ đi pha trà thì có ích lợi gì?
Nhưng mà người đưa ra ý tưởng này là Dịch Chưởng Châu từ bi tỏa vạn trượng, hắn gật đầu đồng ý: "Đi thôi."
Thanh danh Bồ tát của Dịch Chưởng Châu vang dội ở Bất Âm Thành. Ngày mùa hè pha trà lạnh, mùa đông phát chăn bông, trong phố luôn có lều cứu tế của phủ tướng quân, dù cho bất kể đồ vật nào có được phát đến người thực sự cần hay không thì một người có tấm lòng như thế cũng rất tốt bụng, khác hoàn toàn so với những kẻ hạ tiện chốn thanh lâu kiếm tiền bằng việc mua bán hưởng lạc.
Quan "hạ tiện" kia không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn sơn hào hải vị của mình.
"Nếu ở Bất Âm Thành, mỗi nhà cao cửa rộng đều có thể quyên chút ngân lượng thì tốt rồi." Dịch Chưởng Châu vừa leo núi vừa nói: "Chỉ một mình phủ Tướng quân cứu tế dân chạy nạn cũng chẳng phải vấn đề lớn. Nhưng mỗi lần ta đến các biệt phủ, bọn họ có chịu quyên góp thì trên mặt cũng chẳng quá vui vẻ."
"Ân ca ca, huynh nói xem, có phải lòng người đôi khi cũng rất lạnh nhạt không? Rõ ràng bản thân mình có thể ăn no mặc ấm, sao không muốn người khác cũng được ăn no mặc ấm."
Ân Qua Chỉ nhấp môi, không tỏ ý kiến.
Dịch Chưởng Châu tự nhủ: "Ta có đôi khi cũng nghĩ ích kỷ một chút, dù cha không nói lãng phí tiền bạc, nhưng đôi khi ta nhìn mình quần áo là lượt, nghĩ tới trên đời còn nhiều người đói chết khốn khó, lòng ta liền cảm thấy khó chịu."
Như động đến dòng cảm xúc, Dịch Chưởng Châu đột nhiên khóc, nàng ngồi xổm trên đường núi, khóc rất thương tâm. Ân Qua Chỉ cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên giật mình.
Dịch Chưởng Châu khóc như hoa lê dính hạt mưa, rất xinh đẹp, nước mắt như hạt châu từng giọt rớt xuống, nàng lấy khăn lau mũi, không hề có nước mũi.
"Ai khóc chẳng có nước mũi, chỉ là cô nương thích đẹp, lau cả nước mũi thôi."
Trong đầu hắn không hiểu sao lại vang lên lời nói của Phong Nguyệt, Ân Qua Chỉ nhướng mày, bỗng dưng mỉm cười.
Đúng là cười, đường nét trên khuôn mặt trở lên hiền hòa hơn, khóe miệng cong lên thành một vòng cung rất đẹp, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng như xuyên qua chiếc lá chạm xuống đỉnh đầu, lấp lánh mê người.
Dịch Chưởng Châu nhìn đến choáng váng, há hốc miệng ngẩng đầu lên, nhất thời quên cả khóc.
"Huynh......"
Sau khi định thần lại, ý cười trên mặt hắn biến mất, Ân Qua Chỉ xoay người. Tiếp tục hướng đi trên núi: "Muốn xuống trước khi mặt trời lặn xuống núi thì đi nhanh lên chút."
"...... Được."
Hóa ra Ân Qua Chỉ biết cười? Đi một lúc sau Dịch Chưởng Châu mới nhớ tới, hỏi: "Huynh cười gì vậy?"
Nàng khóc thương tâm như vậy, nếu là nam nhân tốt đã đều an ủi nàng, sao huynh ấy còn cười? Cười đẹp cũng không được, có người như vậy sao?
Nào biết người đằng trước mặt không cảm xúc, nói rất nghiêm túc: "Ngươi hoa mắt rồi à? Ta cười lúc nào vậy."
Dịch Chưởng Châu bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm cho chấn động, nàng cúi đầu, nghiêm túc tự hỏi có phải mình bị hoa mắt hay không. Sau khi đưa trà lạnh trên núi xong, lúc vừa đến phủ tướng quân, Quan Chỉ liền tới, nhỏ giọng hồi bẩm: "Mệnh lệnh đã phát xuống rồi."
"Ừ" một tiếng, Ân Qua Chỉ quay đầu nhìn về phía Dịch Chưởng Châu: "Ta vừa nhận được 1 tin, mời đi vào nói chuyện."
Thấy bộ dáng thần bí của Quan Chỉ, Dịch Chưởng Châu rất tò mò, nàng đi theo Ân Qua Chỉ vào phòng cho khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tra được gì sao?"
Ân Qua Chỉ duỗi tay mở hộp trên bàn, lấy thẻ bài ra nhìn, nói: "Đây có phải đồ của qúy phủ không?"
Dịch Chưởng Châu nhìn theo tay hắn, hoảng sợ: "Thẻ bài của Vương tổng quản? Sao lại ở chỗ huynh?"
"Mới vừa rồi Quan Chỉ nói chưởng quầy của khách đ.iếm có phát hiện đồ của phủ tướng quân nên đặt trong hộp đưa tới." Ân Qua Chỉ mặt không đỏ tim không đập nói chuyện gạt người: "Đại khái kẻ cắp trong lúc chạy trốn ngại mang theo đồ cách rách nên định vứt. Kết quả bị người ở khách đ.iếm nhặt được."
Sau khi lật xem thẻ bài kia tận hai lần, lại mở hộp gỗ lê trên bàn thấy bản đồ phủ tướng quân, Dịch Chưởng Châu sắc mặt thay đổi, hít một hơi: "Chuyện này!"
Nàng nói gì đây! Nói gì đây! Phủ tướng quân thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, kẻ cắp sao có thể đi vào được, hóa ra là có nội ứng, cầm thẻ bài này là có thể ẩn nấp trong phủ tướng quân. Chờ khi đêm xuống, cứ theo bản đồ cơ quan này là đến thư phòng trộm đồ được, chắc chắn an toàn thoát thân!
Hay cho một tên Vương quản gia!
"Ta đi tìm hắn tính sổ!" Nàng vừa vỗ bàn đứng dậy định ra ngoài thì trước mắt đã lóe một bóng người.
Ân Qua Chỉ ấn cửa lại, nhíu mày cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi trước tiên đừng vội kích động. Vương quản gia ở trong phủ tận trung nhiều năm, được tướng quân tín nhiệm, dù sao cũng phải tìm ra nguyên nhân hắn phản bội phủ tướng quân mới dễ định tội, bằng không khi tướng quân trở về, ngươi sao giải thích với hắn được?"
Cô gái đúng là có phần kích động, vừa nghe hắn nói xong, Dịch Chưởng Châu bình tĩnh lại, nghĩ một lúc: "Ân ca ca cảm thấy nên như thế nào?"
"Vẫn là nên tìm ra được nguyên nhân." Ân Qua Chỉ nói: "Vương quản gia ngày thường có bất mãn với chuyện gì trong phủ không?"
Bị hỏi như thế, Dịch Chưởng Châu đúng là không trả lời được. Vừa mở cửa ra liền gọi gia nô tới, nhỏ giọng nói: "Vương quản gia đâu?"
Gia nô khom người nói: "Chắc là đang ở trong nhà, nhưng chắc vừa cãi nhau với phu nhân nhà hắn, lúc trước vừa đưa xiêm y tới đều bị gửi trả về hết."
"Hả?" Dịch Chưởng Châu nhướng mày: "Hắn cãi nhau với phu nhân, thế thì sao trả xiêm y phủ tướng quân phủ làm gì?"
"Nô tài cũng không biết. Nhìn tâm tình Lý thị thấy không tốt lắm, nô tài vừa nói mới may xong xiêm y, bà ta còn nói Vương quản gia đâu phải không có quần áo mặc, sao phải mặc đồ của phủ tướng quân."
Gã nói xong còn lắc đầu nghi hoặc: "Nô tài cũng không biết có phải cãi nhau thật không nữa."
Kỳ quái, Ân Qua Chỉ nghiêng đầu nói: "Nếu người thực sự muốn biết, không bằng tìm nha hoàn đi hỏi người trong nhà Vương quản quản quản gia."
Ý kiến hay! Dịch Chưởng Châu lập tức làm theo.
Cũng không biết là do thần trợ lực hay sao, mọi việc thuận lợi ngoài ý muốn, nha hoàn phúc chốc đã quay lại bẩm báo, nhỏ giọng nói nguyên nhân cáu kỉnh của Lý thị.
"Vớ vẩn!" Dịch Chưởng Châu tức giận nói: "Phụ thân giữ hắn ở trong phủ là bởi vì tín nhiệm hắn, có một số việc không yên tâm cho người khác làm. Hắn giờ hay thật đó, ngược lại để tâm chuyện thân phận, như thế đi bán đứng phụ thân?Người ta cho hắn cái gì? Vàng bạc tiền tài hay hứa cho hắn chức quan?"
Ân Qua Chỉ thở dài: "Việc này, còn phải tra thêm, chờ tra được kẻ đứng sau, hỏi tội cũng không muộn."
Dù là ai ở sau lưng hỗ trợ, chuyện này tiến đến bước này chính là thuận lý thành chương, ngày hôm sau Ân Qua Chỉ tìm được trong nhà Vương Hán một lượng lớn tài sản không rõ lai lịch, thuận tiện tống Vương Hán vẻ mặt mờ mịt vào đại lao.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, ta sẽ không bỏ qua hắn!" Dịch Chưởng Châu tức giận đến run người: "Thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, phủ tướng quân bớt đi một tên!"
Thứ ăn cây táo, rào cây sung, Ân Qua Chỉ đứng ở bên cạnh, ánh mắt âm u.
Vương Hán từng là phó tướng của Quan Thương Hải, sau này khi bị vạch trần thân phận nằm vùng, hắn trực tiếp đến cậy nhờ Ngô quốc, trở tay chém giết mấy chục binh lính Ngụy quốc, nhiều lần lập công ở mấy chiến dịch sau cho Ngô Quốc.
Vốn làm người Ngụy quốc, giờ cam tâm làm chó Ngô quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro