479: Con Cháu C...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Bỏ đi, cũng là chuyện của mấy vạn năm trước rồi mà”.
Tần Ninh hít vào, nhìn mặt sông, lại nói: “Cửu U đại lục vẫn là Cửu U đại lục năm đó, chỉ tiếc rằng, những người bạn cũ ngày xưa đã không còn là chính họ nữa rồi!”
Nghe vậy, Thương Hư cũng âm thầm gật đầu.
Mặc dù ông ta không biết vì sao Đại Đế lại trải qua chín đời chín kiếp, nhưng người như hắn chắc chắn có địa vị và thân phận mà người khác không đoán ra được.
Năm đó, tôn giả Thanh Vân là người kiêu ngạo cỡ nào chứ?
Nhưng vẫn luôn một lòng tôn kính và bái Đại Đế làm sư tôn.
“Thương Hư, những ngày này ngươi cẩn thận một chút, e là đế quốc Tam Dương sẽ không cam tâm đâu, ngươi tọa trấn ở Bắc Minh, đề phòng bọn chúng tới”.
“Vâng!”
Tần Ninh nhìn về mặt sông, lại nói: “Ta cũng khá là muốn đi vào trong Đại Hoang Cổ thăm những người bạn cũ đấy!”
Thương Hư lúc này không nói gì.
Mấy ngày sau đó, ai ai cũng biết thân biết phận hơn.
Ngoài việc đi thăm hỏi các thượng quốc, cương quốc có mối quan hệ tốt với mình ra thì cũng không đi làm phiền người nào khác.
Bảy ngày lại trôi qua, hôm đó, mọi người vẫn như cũ, nhưng mặt sông Đại Hoang đã bắt đầu rung động.
Ven hồ tỏa ra làn sương dày đặc.
Mà trong làn sương ấy, một cây cầu đá hư ảo dần được hình thành.
Thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Cầu Đại Hoang xuất hiện, Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi!”
Tất cả trở nên mừng rỡ không thôi.
Cùng lúc đó, giữa không trung hiện ra một bóng dáng đang bay tới.
Chim bay cấp sáu – đại bàng Điêu Thiên!
Nhìn thấy bóng dáng to lớn đó, tất cả cũng kinh ngạc khủng khiếp.
Ba nhóm người từ ba hướng khác nhau cũng đi đến bên bờ sông Đại Hoang.
Ba mươi sáu cương quốc trên Cửu U đại lục được cho là sự tồn tại ổn định nhất.
Ba mươi sáu cương quốc này cũng có phân chia cao thấp.
Trong ba hoàng bảy vương thì con cháu của Sở vương, Hầu vương, Hạng vương đã lập nên ba cương quốc lớn, cũng chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất.
Phải biết rằng, cương quốc Bắc Minh năm đó còn đưa thế lực vào hẳn bên trong vùng đất Cửu U, khiến cho bốn tông môn lớn không thể không phục.
.
Tần Ninh hít vào, nhìn mặt sông, lại nói: “Cửu U đại lục vẫn là Cửu U đại lục năm đó, chỉ tiếc rằng, những người bạn cũ ngày xưa đã không còn là chính họ nữa rồi!”
Nghe vậy, Thương Hư cũng âm thầm gật đầu.
Mặc dù ông ta không biết vì sao Đại Đế lại trải qua chín đời chín kiếp, nhưng người như hắn chắc chắn có địa vị và thân phận mà người khác không đoán ra được.
Năm đó, tôn giả Thanh Vân là người kiêu ngạo cỡ nào chứ?
Nhưng vẫn luôn một lòng tôn kính và bái Đại Đế làm sư tôn.
“Thương Hư, những ngày này ngươi cẩn thận một chút, e là đế quốc Tam Dương sẽ không cam tâm đâu, ngươi tọa trấn ở Bắc Minh, đề phòng bọn chúng tới”.
“Vâng!”
Tần Ninh nhìn về mặt sông, lại nói: “Ta cũng khá là muốn đi vào trong Đại Hoang Cổ thăm những người bạn cũ đấy!”
Thương Hư lúc này không nói gì.
Mấy ngày sau đó, ai ai cũng biết thân biết phận hơn.
Ngoài việc đi thăm hỏi các thượng quốc, cương quốc có mối quan hệ tốt với mình ra thì cũng không đi làm phiền người nào khác.
Bảy ngày lại trôi qua, hôm đó, mọi người vẫn như cũ, nhưng mặt sông Đại Hoang đã bắt đầu rung động.
Ven hồ tỏa ra làn sương dày đặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà trong làn sương ấy, một cây cầu đá hư ảo dần được hình thành.
Thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Cầu Đại Hoang xuất hiện, Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi!”
Tất cả trở nên mừng rỡ không thôi.
Cùng lúc đó, giữa không trung hiện ra một bóng dáng đang bay tới.
Chim bay cấp sáu – đại bàng Điêu Thiên!
Nhìn thấy bóng dáng to lớn đó, tất cả cũng kinh ngạc khủng khiếp.
Ba nhóm người từ ba hướng khác nhau cũng đi đến bên bờ sông Đại Hoang.
Ba mươi sáu cương quốc trên Cửu U đại lục được cho là sự tồn tại ổn định nhất.
Ba mươi sáu cương quốc này cũng có phân chia cao thấp.
Trong ba hoàng bảy vương thì con cháu của Sở vương, Hầu vương, Hạng vương đã lập nên ba cương quốc lớn, cũng chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất.
Phải biết rằng, cương quốc Bắc Minh năm đó còn đưa thế lực vào hẳn bên trong vùng đất Cửu U, khiến cho bốn tông môn lớn không thể không phục.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro