526: Nhóm Người...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
“Muốn chết!”
Mà lúc này, một tiếng gằn vang lên, Yến Thanh Phong sải bước ra, cầm kiếm dài, khí sát phạt ngưng tụ trong nháy mắt.
Đồng thời, Vân Sương Nhi còn nhanh hơn, tay cầm một thanh kiếm đánh ra, linh khí hóa thành chân nguyên, một kiếm khí siêu cấp mạnh hơn ban nãy gấp mấy lần tuôn ra trong nháy mắt.
Phanh...!
Hai người va chạm, Yến Thanh Phong kia trắng bệch mặt, phun ra ngụm máu tươi.
Mặc dù hắn ta là cảnh giới Linh Phách tầng bảy, nhưng thể hỗn hợp của Vân Sương Nhi nào đơn giản như vậy.
Soạt...!
Ánh kiếm tuôn ra, kiếm của Vân Sương Nhi kề lên cổ Yến Thanh Phong.
“Cấm nhúc nhích!”
Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.
“Cô gái, cô có biết cô đắc tội phải ai không?”, Yến Thanh Phong trầm giọng quát.
“Ta chỉ biết, kẻ nào muốn làm hại công tử thì kẻ đó đều phải chết!”
Vân Sương Nhi mỉm cười đầy lạnh nhạt, cũng rất oai hùng.
“Nói hay lắm, xem ra Sương Nhi ngày càng hiểu được suy nghĩ của ta rồi”, Tần Ninh cười nhạt đi lên trước.
“Hừ, thứ vô dụng, cảnh giới Linh Phách tầng năm, có dám đánh nhau với ta không? Phái một người con gái ra thì có bản lĩnh gì?”
“Bớt đi, đến tì nữ của ta mà còn không đánh lại được mà còn đánh với ta? Ngươi xứng sao?”
Tần Ninh lại nói: “Hôm nay công tử ta vui vẻ, lúc trước cương quốc Nam Yến các ngươi thu phí vào thành, ta chỉ giết mấy người”.
“Nhưng giờ công tử ta phát hiện các ngươi đúng là loại vô liêm sỉ đấy, từ giờ trở đi, nếu như lại bị ta phát hiện có người thu lệ phí ở cửa thành nữa thì ta sẽ giết sạch”.
“Ngươi...”
Yến Thanh Phong bị kề kiếm vào cổ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Khẩu khí lớn thật đấy, cái tên chết tiệt không biết trời cao đất dày này ở đâu chui ra vậy, dám nói những câu như thế trước mặt cương quốc Nam Yến ta!”
Một tiếng quát khàn khàn vang lên.
Nhóm người lại nghị luận không dứt.
.
Mà lúc này, một tiếng gằn vang lên, Yến Thanh Phong sải bước ra, cầm kiếm dài, khí sát phạt ngưng tụ trong nháy mắt.
Đồng thời, Vân Sương Nhi còn nhanh hơn, tay cầm một thanh kiếm đánh ra, linh khí hóa thành chân nguyên, một kiếm khí siêu cấp mạnh hơn ban nãy gấp mấy lần tuôn ra trong nháy mắt.
Phanh...!
Hai người va chạm, Yến Thanh Phong kia trắng bệch mặt, phun ra ngụm máu tươi.
Mặc dù hắn ta là cảnh giới Linh Phách tầng bảy, nhưng thể hỗn hợp của Vân Sương Nhi nào đơn giản như vậy.
Soạt...!
Ánh kiếm tuôn ra, kiếm của Vân Sương Nhi kề lên cổ Yến Thanh Phong.
“Cấm nhúc nhích!”
Vân Sương Nhi lạnh lùng nói.
“Cô gái, cô có biết cô đắc tội phải ai không?”, Yến Thanh Phong trầm giọng quát.
“Ta chỉ biết, kẻ nào muốn làm hại công tử thì kẻ đó đều phải chết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Sương Nhi mỉm cười đầy lạnh nhạt, cũng rất oai hùng.
“Nói hay lắm, xem ra Sương Nhi ngày càng hiểu được suy nghĩ của ta rồi”, Tần Ninh cười nhạt đi lên trước.
“Hừ, thứ vô dụng, cảnh giới Linh Phách tầng năm, có dám đánh nhau với ta không? Phái một người con gái ra thì có bản lĩnh gì?”
“Bớt đi, đến tì nữ của ta mà còn không đánh lại được mà còn đánh với ta? Ngươi xứng sao?”
Tần Ninh lại nói: “Hôm nay công tử ta vui vẻ, lúc trước cương quốc Nam Yến các ngươi thu phí vào thành, ta chỉ giết mấy người”.
“Nhưng giờ công tử ta phát hiện các ngươi đúng là loại vô liêm sỉ đấy, từ giờ trở đi, nếu như lại bị ta phát hiện có người thu lệ phí ở cửa thành nữa thì ta sẽ giết sạch”.
“Ngươi...”
Yến Thanh Phong bị kề kiếm vào cổ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Khẩu khí lớn thật đấy, cái tên chết tiệt không biết trời cao đất dày này ở đâu chui ra vậy, dám nói những câu như thế trước mặt cương quốc Nam Yến ta!”
Một tiếng quát khàn khàn vang lên.
Nhóm người lại nghị luận không dứt.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro