648: Muốn Phá T...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Tần Ninh đã từng nói, Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể chặn được tấn công của cảnh giới Thiên Võ, nhưng ba tên này, cộng thêm cảnh giới Thiên Võ xung quanh cũng tới mấy trăm tên.
Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể ngăn được sao?
Hơn nữa, trừ hoàng thành, đế đô cũng đều ở dưới chân những gã này.
Ngộ nhỡ những tên này làm khó người đế đô vậy thì cơ nghiệp đế quốc Bắc Minh sẽ tiêu tan.
Tiểu tổ tông Tần Ninh, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến ba cương quốc lớn không tiếc mà huy động hàng trăm cảnh giới Thiên Võ tới giết hắn.
Lúc này, đế sư Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương, dẫn đầu mấy trăm tên cảnh giới Thiên Võ, đứng sừng sững trong không trung nhìn xuống bên dưới.
Hạng Tam Vương lên tiếng trước: “Thiên Động Tiên, giao Tần Ninh và 3 tấm lệnh bài nòng cốt ra đây.
Ta đồng ý với ngươi không hủy diệt đế quốc Bắc Minh, nếu không… giết không tha!”
“Đế quốc Bắc Minh sa sút.
Ta chính là hậu nhân ba vương, không nhẫn tâm diệt quốc.
Ngươi nghĩ cho kỹ, là tính mạng của Tần Ninh quan trọng hay là đế quốc Bắc Minh mà ngươi thừa hưởng quan trọng”.
Nghe vậy, Thiên Động Tiên vội vàng chắp tay nói: “Ba vị, Tần Ninh thật sự chưa trở về.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão phu cũng không biết?”
“Không biết đúng không?”
Hạng Tam Vương hừ một tiếng, bàn tay vung lên, vỗ một chưởng hướng xuống hoàng thành.
Ầm…
Lúc này, trong hoàng thành, tám luồng rồng lửa gào thét mà ra, nuốt chửng chưởng ấn kia khiến nó biến mất tăm.
“Hả? Bát Hoang Viêm Long Hộ!”
Hạng Tam Vương kinh ngạc không thôi nói: “Đây là thứ cương vương Minh Uyên lưu lại, không ngờ, đế quốc Bắc Minh các ngươi đã mở được rồi!”
“Nhưng, đây chỉ là một trận pháp, tốn một chút thời gian mà thôi.
Ngươi thật sự cho rằng, vương ta không mở được nó sao?”
Bên kia, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cười khẩy, không nói nhiều.
“Kiếm Thôn Viêm, phá!”
Trong tay Hạng Tam Vương, xuất hiện một thanh kiếm dài.
Kiếm dài 3 thước 7 tấc, thân kiếm đen xì như mực, mà xung quanh thân kiếm còn có từng tầng lửa nhảy nhót, cuộn lên ngùn ngụt.
“Kiếm Thôn Viêm, linh khí cổ lục phẩm mà Hạng Vương từng dùng!”
Thiên Động Tiên mang vẻ mặt biến sắc.
Kiếm Thôn Viêm, uy lực bá đạo, năm đó uy danh lừng lẫy.
Hạng Vương dựa vào kiếm này, không biết đã giết bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Võ, lập công lao to lớn với cương vương Minh Uyên.
“Lão già, nếu đã biết kiếm này thì tự mở trận đi, nếu không vương ta bắt buộc phải giết không tha!”
Hạng Tam Vương lúc này thản nhiên nhìn phía dưới.
Chỉ là đế quốc Bắc Minh, đã sa sút từ lâu, chẳng qua, còn một số thủ đoạn mà cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại thôi, có cái quái gì.
.
Bát Hoang Viêm Long Hộ có thể ngăn được sao?
Hơn nữa, trừ hoàng thành, đế đô cũng đều ở dưới chân những gã này.
Ngộ nhỡ những tên này làm khó người đế đô vậy thì cơ nghiệp đế quốc Bắc Minh sẽ tiêu tan.
Tiểu tổ tông Tần Ninh, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến ba cương quốc lớn không tiếc mà huy động hàng trăm cảnh giới Thiên Võ tới giết hắn.
Lúc này, đế sư Địch Thiên Yển, Sở Hằng Vương, Hạng Tam Vương, dẫn đầu mấy trăm tên cảnh giới Thiên Võ, đứng sừng sững trong không trung nhìn xuống bên dưới.
Hạng Tam Vương lên tiếng trước: “Thiên Động Tiên, giao Tần Ninh và 3 tấm lệnh bài nòng cốt ra đây.
Ta đồng ý với ngươi không hủy diệt đế quốc Bắc Minh, nếu không… giết không tha!”
“Đế quốc Bắc Minh sa sút.
Ta chính là hậu nhân ba vương, không nhẫn tâm diệt quốc.
Ngươi nghĩ cho kỹ, là tính mạng của Tần Ninh quan trọng hay là đế quốc Bắc Minh mà ngươi thừa hưởng quan trọng”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Thiên Động Tiên vội vàng chắp tay nói: “Ba vị, Tần Ninh thật sự chưa trở về.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão phu cũng không biết?”
“Không biết đúng không?”
Hạng Tam Vương hừ một tiếng, bàn tay vung lên, vỗ một chưởng hướng xuống hoàng thành.
Ầm…
Lúc này, trong hoàng thành, tám luồng rồng lửa gào thét mà ra, nuốt chửng chưởng ấn kia khiến nó biến mất tăm.
“Hả? Bát Hoang Viêm Long Hộ!”
Hạng Tam Vương kinh ngạc không thôi nói: “Đây là thứ cương vương Minh Uyên lưu lại, không ngờ, đế quốc Bắc Minh các ngươi đã mở được rồi!”
“Nhưng, đây chỉ là một trận pháp, tốn một chút thời gian mà thôi.
Ngươi thật sự cho rằng, vương ta không mở được nó sao?”
Bên kia, Sở Hằng Vương và Địch Thiên Yển cười khẩy, không nói nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiếm Thôn Viêm, phá!”
Trong tay Hạng Tam Vương, xuất hiện một thanh kiếm dài.
Kiếm dài 3 thước 7 tấc, thân kiếm đen xì như mực, mà xung quanh thân kiếm còn có từng tầng lửa nhảy nhót, cuộn lên ngùn ngụt.
“Kiếm Thôn Viêm, linh khí cổ lục phẩm mà Hạng Vương từng dùng!”
Thiên Động Tiên mang vẻ mặt biến sắc.
Kiếm Thôn Viêm, uy lực bá đạo, năm đó uy danh lừng lẫy.
Hạng Vương dựa vào kiếm này, không biết đã giết bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Võ, lập công lao to lớn với cương vương Minh Uyên.
“Lão già, nếu đã biết kiếm này thì tự mở trận đi, nếu không vương ta bắt buộc phải giết không tha!”
Hạng Tam Vương lúc này thản nhiên nhìn phía dưới.
Chỉ là đế quốc Bắc Minh, đã sa sút từ lâu, chẳng qua, còn một số thủ đoạn mà cương vương Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại thôi, có cái quái gì.
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro