"Bà nội nhà nó!...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Ở phía bắc xa xôi, trải dài cả khu vực, cũng tồn tại một đại lục khác.
Võ giả trên đại lục đó có thực lực cao thấp khác nhau.
Và tương tự, ở đó cũng có những thế lực khiến người khác phải ngước mắt nhìn lên.
Thiên Ngoại Tiên là một trong số đó.
Thiên Ngoại Tiên đứng sừng sững, xưng vương xưng bá ở đại lục phương bắc.
Nghe nói rằng trụ cột của Thiên Ngoại Tiên là Tiên Vô Tận, ông ta cũng là một cường giả cấp bậc Vương giả đỉnh cấp.
Lúc này, ở phía bắc đại lục Vạn Thiên.
Tại một nơi giống như vùng đất của thần tiên, có một bóng dáng lướt nhanh qua núi non trung điệp, đi vào trung tâm thánh địa, đến trước sơn cốc.
"Thiên Vương!"
Âm thanh xưng hô kính trọng phá tan sự yên tĩnh của sơn cốc, từng con bướm bị giật mình hoảng hốt vỗ cánh bay đi.
"Có chuyện gì?"
Bên trong sơn cốc vọng đến một giọng nói già nua.
"Chúng ta nhận được tin rằng, ở đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt đã xảy ra trận chiến của vài vị Vương Giả".
"Chỉ là, đến bây giờ vẫn không biết mấy vị Vương Giả ấy là ai!"
Nghe thế, người trong sơn cốc thật lâu không lên tiếng.
"Hừ, ngoại trừ Dương Thanh Vân kia, còn có thể là ai chứ?"
Trong sơn cốc, giọng nói già nua tràn đầy lòng oán hận, mắng mỏ: "Lão già chết tiệt, ông ta cứ dính vào người của Thiên Đế các suốt mấy vạn năm".
"Lần này, chắc là trêu chọc người của Thiên Đế các nên họ mới gây chuyện với ông ta".
Nghe vậy, người đàn ông đứng ngoài sơn cốc lộ vẻ khó xử, nói thử: "Thiên Ngoại Tiên chúng ta có..."
"Có định phái người đi dò la tin tức hay không, dù sao thì... tiểu thư Tiên Nhân..."
"Không đi!"
Bên trong sơn cốc vọng đến giọng nói tức tối, mắng: "Năm xưa, lão già chết tiệt kia ỷ sư tôn mình mạnh mẽ, dám cả gan cướp người đàn bà của ta, giờ còn muốn ta giúp đỡ hả? Cứ nằm mơ đi!"
"Truyền lệnh xuống, người của Thiên Ngoại Tiên, ai dám làm xằng làm bậy, giết chết không tha".
Nghe vậy, người đàn ông bên ngoài sơn cốc chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, giọng nói già nua lại vang lên: "Có khi nào có Vương Giả đi đời không?"
Người đàn ông dường như đã đoán được sẽ có câu hỏi này từ sớm, bèn đáp lời: "Hình như không có ai".
"Hơn nữa, Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng giữ bí mật việc này, mà bên phía Thiên Đế các cũng án binh bất động, dường như cả hai bên đều đang thăm dò thực lực của nhau mà thôi".
Lại một tiếng chửi rủa truyền đến.
Người đàn ông đứng đó thật lâu, cho đến khi sơn cốc không còn truyền đến âm thanh nào nữa mới rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía đông đại lục Vạn Thiên.
Võ giả trên đại lục đó có thực lực cao thấp khác nhau.
Và tương tự, ở đó cũng có những thế lực khiến người khác phải ngước mắt nhìn lên.
Thiên Ngoại Tiên là một trong số đó.
Thiên Ngoại Tiên đứng sừng sững, xưng vương xưng bá ở đại lục phương bắc.
Nghe nói rằng trụ cột của Thiên Ngoại Tiên là Tiên Vô Tận, ông ta cũng là một cường giả cấp bậc Vương giả đỉnh cấp.
Lúc này, ở phía bắc đại lục Vạn Thiên.
Tại một nơi giống như vùng đất của thần tiên, có một bóng dáng lướt nhanh qua núi non trung điệp, đi vào trung tâm thánh địa, đến trước sơn cốc.
"Thiên Vương!"
Âm thanh xưng hô kính trọng phá tan sự yên tĩnh của sơn cốc, từng con bướm bị giật mình hoảng hốt vỗ cánh bay đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chuyện gì?"
Bên trong sơn cốc vọng đến một giọng nói già nua.
"Chúng ta nhận được tin rằng, ở đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt đã xảy ra trận chiến của vài vị Vương Giả".
"Chỉ là, đến bây giờ vẫn không biết mấy vị Vương Giả ấy là ai!"
Nghe thế, người trong sơn cốc thật lâu không lên tiếng.
"Hừ, ngoại trừ Dương Thanh Vân kia, còn có thể là ai chứ?"
Trong sơn cốc, giọng nói già nua tràn đầy lòng oán hận, mắng mỏ: "Lão già chết tiệt, ông ta cứ dính vào người của Thiên Đế các suốt mấy vạn năm".
"Lần này, chắc là trêu chọc người của Thiên Đế các nên họ mới gây chuyện với ông ta".
Nghe vậy, người đàn ông đứng ngoài sơn cốc lộ vẻ khó xử, nói thử: "Thiên Ngoại Tiên chúng ta có..."
"Có định phái người đi dò la tin tức hay không, dù sao thì... tiểu thư Tiên Nhân..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không đi!"
Bên trong sơn cốc vọng đến giọng nói tức tối, mắng: "Năm xưa, lão già chết tiệt kia ỷ sư tôn mình mạnh mẽ, dám cả gan cướp người đàn bà của ta, giờ còn muốn ta giúp đỡ hả? Cứ nằm mơ đi!"
"Truyền lệnh xuống, người của Thiên Ngoại Tiên, ai dám làm xằng làm bậy, giết chết không tha".
Nghe vậy, người đàn ông bên ngoài sơn cốc chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, giọng nói già nua lại vang lên: "Có khi nào có Vương Giả đi đời không?"
Người đàn ông dường như đã đoán được sẽ có câu hỏi này từ sớm, bèn đáp lời: "Hình như không có ai".
"Hơn nữa, Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng giữ bí mật việc này, mà bên phía Thiên Đế các cũng án binh bất động, dường như cả hai bên đều đang thăm dò thực lực của nhau mà thôi".
Lại một tiếng chửi rủa truyền đến.
Người đàn ông đứng đó thật lâu, cho đến khi sơn cốc không còn truyền đến âm thanh nào nữa mới rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía đông đại lục Vạn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro