Bắt một người ư...
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Trong một năm này, Tần Ninh từ cảnh giới Địa Võ tầng thứ năm đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng thứ bảy, thế nhưng so với mấy người Kiếm Tiểu Minh thì có thể nói là chậm chạp khiến người khác sôi máu.
Nhưng Tần Ninh căn bản vốn chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này, chỉ dốc sức chuyên chú vẽ tranh.
“Đến rồi à!”
Nhìn thấy bốn người nhóm Lý Nhất Phàm đi đến, Tần Ninh vẫn như cũ duy trì động tác vẽ tranh, mở miệng nói: “Buổi tối ta có quan sát thiên tượng, gần đây có thể khởi hành xuất phát lên đường đi đến Thiên Thận Cung!”
Quan sát thiên tượng buổi tối?
Tần Ninh miệt mài ngày đêm vẽ tranh, quan sát thiên tượng buổi tối chỗ nào vậy?
“Nhưng trước đó thì ta chuẩn bị đi đến ngoại vi Cửu U Đại Lục một chuyến, các ngươi cùng ta đi đến đó”.
Tần Ninh cười nhạt nói: “Chuẩn bị một chút đi”.
Chuẩn bị một chút? Chuẩn bị cái gì?
“Đi vào Thiên Thận Cung, ta cũng không chắc sẽ đảm bảo được an toàn cho tất cả các ngươi, cho nên lần này nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mới có thể đi vào. Nếu không ta cũng không cần kéo dài đến một năm”.
“Mấy người các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát, ta dẫn các ngươi đi bắt một người”.
Bắt một người ư?
Nghe thấy lời này, bốn người càng thêm mơ hồ, như lọt vào sương mù.
Thế nhưng Tần Ninh từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta không thể nhìn thấu được, bốn người cũng không hỏi thêm.
Đợi đến khi bốn người rời đi, Tần Ninh một mình đứng ở trên đỉnh núi, vẫn vô cùng nghiêm túc vẽ tranh.
Dần dần, một bức tranh hiện ra trước mắt, đó là dáng vẻ của một cô gái. Cô gái trong bức tranh vô cùng trong sáng, dường như rất sống động có thể trực tiếp bước ra ngoài tranh.
“Vẫn chưa được…”
Tần Ninh cười khổ nói: “Lão già, ta đã vẽ ngươi suốt cả một năm trời, lão già ngươi cũng đừng phụ tâm ý của ta chứ!”
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người đã đợi để xuất phát.
Lần này không cưỡi Tiểu Thanh nữa mà là cưỡi linh thú phi hành.
Lúc này, năm người lên đường xuất phát, Tần Ninh cũng không sắp xếp thêm người khác đi cùng.
Ngồi ở trên thân linh thú phi hành, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được mà hỏi: “Ca, lần này chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?”
Nhưng Tần Ninh căn bản vốn chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này, chỉ dốc sức chuyên chú vẽ tranh.
“Đến rồi à!”
Nhìn thấy bốn người nhóm Lý Nhất Phàm đi đến, Tần Ninh vẫn như cũ duy trì động tác vẽ tranh, mở miệng nói: “Buổi tối ta có quan sát thiên tượng, gần đây có thể khởi hành xuất phát lên đường đi đến Thiên Thận Cung!”
Quan sát thiên tượng buổi tối?
Tần Ninh miệt mài ngày đêm vẽ tranh, quan sát thiên tượng buổi tối chỗ nào vậy?
“Nhưng trước đó thì ta chuẩn bị đi đến ngoại vi Cửu U Đại Lục một chuyến, các ngươi cùng ta đi đến đó”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ninh cười nhạt nói: “Chuẩn bị một chút đi”.
Chuẩn bị một chút? Chuẩn bị cái gì?
“Đi vào Thiên Thận Cung, ta cũng không chắc sẽ đảm bảo được an toàn cho tất cả các ngươi, cho nên lần này nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mới có thể đi vào. Nếu không ta cũng không cần kéo dài đến một năm”.
“Mấy người các ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát, ta dẫn các ngươi đi bắt một người”.
Bắt một người ư?
Nghe thấy lời này, bốn người càng thêm mơ hồ, như lọt vào sương mù.
Thế nhưng Tần Ninh từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta không thể nhìn thấu được, bốn người cũng không hỏi thêm.
Đợi đến khi bốn người rời đi, Tần Ninh một mình đứng ở trên đỉnh núi, vẫn vô cùng nghiêm túc vẽ tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dần dần, một bức tranh hiện ra trước mắt, đó là dáng vẻ của một cô gái. Cô gái trong bức tranh vô cùng trong sáng, dường như rất sống động có thể trực tiếp bước ra ngoài tranh.
“Vẫn chưa được…”
Tần Ninh cười khổ nói: “Lão già, ta đã vẽ ngươi suốt cả một năm trời, lão già ngươi cũng đừng phụ tâm ý của ta chứ!”
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người đã đợi để xuất phát.
Lần này không cưỡi Tiểu Thanh nữa mà là cưỡi linh thú phi hành.
Lúc này, năm người lên đường xuất phát, Tần Ninh cũng không sắp xếp thêm người khác đi cùng.
Ngồi ở trên thân linh thú phi hành, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được mà hỏi: “Ca, lần này chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro