Phong Thần Châu

“Các ngươi chọn...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01

 Nhìn thấy mấy người Tần Ninh bị bao vây, đám người đứng ở một bên xem náo nhiệt lúc này đều cẩn thận từng li từng tí né tránh.  

 

Lệ Vương trước đây chính là một trong bảy vương dưới trướng của cương vương Minh Uyên.  

 

Năm đó cương vương Minh Uyên lập ra cương quốc Bắc Minh, áp chế Tứ đại tông môn không ngóc đầu lên được.  

 

Tam Hoàng Thất Vương dưới trướng của ông ta cũng nhận được phong thưởng cực hậu hĩnh.  

 

Hiện nay, tuy cương quốc Bắc Minh đã xuống dốc nhưng hậu nhân của thất vương ở bên trong vùng đất Cửu U vẫn phát triển thuận buồm xuôi gió, nội tình không hề thua kém Tứ đại tông môn, thậm chí còn... mạnh hơn một chút.  

 

Người cầm đầu là một thanh niên, bên cạnh có hai lão giả đi cùng.  

 

Người thanh niên có mái tóc ngắn, hai tay chắp phía sau, mặc một bộ kình phục màu đen tôn lên vóc dáng to lớn.  

 

“Ta đã quan sát các ngươi rất lâu rồi!”  

 

Người thanh niên tóc ngắn đắc chí cười nói: “Ngươi rất quen thuộc với chỗ này, chọn bốn ngọn núi đều là bốn ngọn núi truyền thừa, rõ ràng ngươi có cách để phân biệt nguy hiểm và kỳ ngộ ở chỗ này”.  

 

“Ta tên là Lệ Việt, đến từ Lệ gia!”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Lệ Việt tự giới thiệu bản thân: “Ta muốn, thì mấy lời thừa thãi chắc không cần phải nói thêm đâu nhỉ?”  

 

 

 

“Ồ? Vậy ngươi muốn sao?”  

 

Tần Ninh nhìn Lệ Việt, cười nói.  

 

“Nếu ngươi đã biết Lệ gia ta truyền thừa lâu đời, tổ tiên ta chính là Lệ Vương uy danh hiển hách. Vậy ngươi cũng nên biết, phục tùng ta mới là lựa chọn tốt nhất”.  

 

Lệ Việt thản nhiên nói: “Nhường ngọn núi này cho ta!”  

 

“Nhường cho ngươi? Nằm mơ đi!”  

 

Kiếm Tiểu Minh tức thì hô lên: “Ngọn núi này do chúng ta chọn trước, sao phải nhường cho các ngươi?”  

 

“Các ngươi chọn?”  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Lệ Việt vẫn thản nhiên như trước, nói: “Các ngươi chọn thì là của các ngươi chắc?”  

 

“Ngươi...”  

 

Lệ Việt nhìn mấy người, giọng nói lạnh đi: “Thôi, không rảnh mà làm ầm ĩ với các ngươi làm gì. Bây giờ hãy rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình”.  

 

Lệ Việt nói xong, một lão già ở phía sau lập tức đứng dậy, nở nụ cười khinh miệt.  

 

“Được thôi!”  

 

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.  

 

Tần Ninh bất ngờ lên tiếng, thái độ đến là thân thiện, cười thản nhiên đáp: “Chỗ này, nhường cho các ngươi đấy”.  

 

Không chỉ có Kiếm Tiểu Minh, đến cả Thẩm Văn Hiên cũng thấy kinh ngạc.  

 

Lúc trước, đối mặt với sự khiêu chiến này, Tần Ninh đều rất khó tính, bất chấp mọi thứ, đánh một trận, hoặc giết chết rồi nói.  

Nhưng lần này Tần Ninh lại chịu nhượng bộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0