Phong Thần Châu

Cho ta xem một...

Oa Ngưu Cuồng Bôn

2024-11-18 00:54:01



Ban đầu, khi hai người gặp ở khe núi đầu dê, từng thái độ và hành động của Tần Ninh đều tỏ ra sự tự tin tuyệt đối.

Cộng thêm việc thức tỉnh hoàng thể.

Đến cha của nàng còn không thể đoán ra được hoàng thể, cả đế quốc Bắc Minh này cũng không một ai biết, nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua thì đã xác định được và đưa nàng đến Uẩn Linh Đài để kiểm tra linh thể.

Sau đó là Thiên Hỏa Linh Tinh khiến vô số người điên cuồng tìm kiếm.

Trong mắt Tần Ninh, dường như... nó chỉ là viên kẹo cho trẻ em.

Không sai, đúng là như vậy!

Chỉ như một viên kẹo đường.

Tần Ninh căn bản không quan tâm đến số Thiên Hỏa Linh Tinh kia.

Cộng thêm lần gặp lại này, mỗi một câu nói, một việc mà Tần Ninh làm đều vô cùng tự tin!

Đây vốn không phải ngụy trang.

Thậm chí sau hai lần gặp mặt, hình ảnh của Tần Ninh trong lòng nàng đã trở nên không thể đoán được.

Cho nên, nàng chỉ cần phục tùng mọi lời nói của Tần Ninh là được!

Thánh Tâm Duệ lúc này cũng nở nụ cười xin lỗi với Minh Vũ, chắp tay rồi vội vàng đuổi theo.

“Tần Ninh ca ca, cái thanh kiếm kia có giá những mười triệu hoàng kim cơ à, tiếc thật đấy...”

Lăng Tiểu Phi tặc lưỡi: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cái tên Vương Trấn Vũ kia cũng đỡ tức hơn hẳn!”

“Vậy muội có vui không?”, Tần Ninh cười.

“Vui chứ ạ!”, Lăng Tiểu Phi cười hihi, đáng yêu vô cùng.

“Vậy là được rồi!”

Tần Ninh cười nhẹ: “Còn hoàng kim gì đó cũng chẳng có tác dụng gì, Tiểu Phi vui là được!”

“Tần Ninh ca ca tốt quá đi!”

Nghe đoạn hội thoại của hai người, Thánh Tâm Duệ cảm giác mặt mình cứng hết cả.

Tần Ninh vốn dĩ có thể mở thanh kiếm ra sau khi cá cược với Vương Trấn Vũ, nhưng hắn không làm vậy.

Mà lại đem đi bán đấu giá.

Tần Ninh không quan tâm đến tiền bạc, nếu không, sẽ không bán với giá 200 vạn.

Hắn chỉ cố ý bày bán đấu giá ra ở trước mặt mọi người để Vương Trấn Vũ hoàn toàn mất mặt mà thôi.

Suy cho cùng cũng vì một câu nói của Lăng Tiểu Phi.

“Tần Ninh ca ca, bọn họ đáng ghét quá, Tiểu Phi ghét bọn họ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ đến câu này, Thánh Tâm Duệ đột nhiên phát hiện, vị trí của Lăng Tiểu Phi trong lòng Tần Ninh hình như... cao hơn những gì hắn ta dự đoán!

“Dược liệu ta cần đã có chưa?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên và hỏi.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa đáng rồi ạ, khi nào công tử có thời gian?”

“Làm xong chuyện này đã!”

Tần Ninh quay sang nói với Thánh Tâm Duệ: “Đưa ta đi gặp cha ngươi!”

“Vâng!”

Mấy người rời đi, mà lúc này, mặt của tên thống lĩnh Đỗ Khiết đã tái xanh lại.

“Nhị hoàng tử, tên nhóc này không biết trời cao đất dày gì cả. Hắn nghĩ mình là ai chứ”.

“Không sao!”

Minh Vũ lại xua tay nói: “Ta đã có ý cầu hiền thì cũng không quan tâm hạ mình. Một thiên tài có giá trị cực kỳ lớn với ta, huống hồ, hắn còn là một linh trận sư!”

Nghe vậy, Đỗ Khiết tuy vẫn không vui nhưng chủ đã nói vậy rồi còn gì để cãi nữa.

“Ngươi điều tra xem Tần Ninh này có lai lịch gì đi!”

“Dạ!”

Mà cùng lúc đó, Vương Trấn Vũ cũng tái mét mặt lại, giận dữ rời đi.

Hôm nay Tần Ninh đã cố ý sỉ nhục gã.

Nếu không thì Tần Ninh chỉ cần mở trận pháp ra là được rồi, việc gì phải đấu giá chứ?

Đây rõ ràng là Tần Ninh cố ý dạy dỗ gã.

Đường đường là thiếu gia nhà họ Vương mà lại bị một thằng ranh dạy dỗ như thế, thật đúng là mất hết mặt mũi!

“Tra, tra cho ta xem tên nhãi này có lai lịch gì! Thiếu gia ta còn lâu mới nuốt được cục tức này!”

“Rõ!”

Mà lúc này, Tần Ninh cũng chẳng biết hắn đã bị người ta ghi thù.

Nhưng dù có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Hắn đi theo Thánh Tâm Duệ vào tầng bảy của Thánh Đan các.

Tầng thứ bảy này được coi là nơi trung tâm của Thánh Đan các, ngoài những thành viên quan trọng ra thì không ai được vào hết.

“Cha!”

Bọn họ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ lập tức trở nên cung kính hơn.

Mặc dù hắn ta là kỳ tài đan thuật, nhưng Thánh Đăng Phong có chín người con, hắn ta là út, trước mặt Thánh Đăng Phong thì vẫn phải thật cẩn thận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây chính là Tần công tử mà con nói sao?”

Thánh Đăng Phong không vì Tần Ninh tuổi nhỏ mà tỏ ra khinh thường, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng.

Thiên tài khiến con trai mình tôn sùng như vậy không ngờ lại chỉ có bấy nhiêu tuổi.

Nhưng thiếu niên này thật sự có thể sao?

“Đan thuật của Tần huynh vô cùng lợi hại, cha, lần này Tần huynh đã đồng ý ra tay trợ giúp cha nâng cao đan thuật!”

Nâng cao đan thuật?

Nghe vậy, Thánh Đăng Phong trở nên sửng sốt.

Ông ta và Cưu Thạch tỉ thí trong ngay chiều nay, chỉ một buổi sáng cũng đủ để trợ giúp sao?

Đùa gì vậy!

“Cửu đệ, đệ đem giang hồ lừa gạt đến đùa cha đấy à?”

Mà lúc này, Thánh Vân Tài ở bên cạnh không kìm được mà bật cười: “Thiếu niên này nhìn có vẻ bằng tuổi đệ mà? Liệu có giúp cha nâng cao đan thuật sao? Hơn nữa, chiều nay bọn Cưu Thạch sẽ đến, nửa ngày có đủ không vậy? Đùa à!”

Mà Thánh Tâm Duệ nghe vậy thì cũng mặc kệ Thánh Vân Tài, chỉ nhìn cha và nói: “Cha!”

“Được rồi, vậy ta nên làm gì đây?”

Thánh Đăng Phong cuối cùng vẫn gật đầu.

Ông ta vốn cũng không tin kiến giải về đan thuật của Tần Ninh có thể vượt qua mình!

Dù gì linh đan sư tứ phẩm trong đế quốc Bắc Minh cũng rất hiếm gặp!

Một thiếu niên 16, 17 tuổi thì biết được bao nhiêu về đan thuật chứ?

Nhưng chiều nay đã bắt đầu tỉ thí rồi, lúc này chỉ có thể cố đấm ăn xôi mà thôi.

“Tần công tử, ta nên làm gì đây?”, Thánh Đăng Phong hỏi.

“Đơn giản lắm, ông chỉ cần luyện chế loại dược mình tâm đắc nhất rồi cho ta xem một lần là được!”

Tần Ninh lãnh đạm nói.

“Xem một lần?”

Thánh Vân Tài lại xen mồm vào.

“Cha ta là linh đan sư, đan thuật cao siêu. Tên nhãi nhà ngươi tính lừa cửu đệ ta, muốn học trộm đan thuật của cha ta à?”

“Hay là ngươi được phái đến làm kẻ phản bội, muốn thăm dò năng lực của cha ta?”

“Tứ ca à, huynh nói ít đi mấy câu thì không ai bảo huynh câm đâu!”, Thánh Tâm Duệ chau mày.

Nghe vậy thì Thánh Vân Tài cũng sửng sốt vô cùng.

Thánh Tâm Duệ dám cãi lại hắn ta ư?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0