Chương 341
Oa Ngưu Cuồng Bôn
2024-11-18 00:54:01
Nhưng Tần Hâm Hâm thì không như vậy, tình cảm anh em giữa họ là điều mà đời này ông ta không bao giờ có.
Nhưng, chỉ cần là người của Tần Ninh thì cho dù là làm một hộ vệ thì cũng đã đủ rồi.
Nếu trên toàn Cửu U đại lục để nhiều người biết thân phận của Tần Ninh thì có lẽ sẽ tranh cướp nhau làm hộ vệ.
Mà lần này, Tần Ninh đặc biệt rẽ vào thượng quốc Linh Ương, giết chết Dương Dũng, thật ra cũng là một tuyên ngôn không lời.
Thương Hư ông ta là người của Tần Ninh, không kẻ nào được động vào!
Thương Hư từ đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Điều này chứng tỏ Tần Ninh đã thực sự tha thứ cho ông ta rồi.
“Xếp thứ 6 chính là thượng quốc Thương Long, công tử đã từng gặp quốc chủ.
Thương Bắc Huyền đó vốn là cảnh giới Địa Võ tầng 7, cũng là một nhân vật lắm mưu nhiều kế!”
“Còn thứ 7 là thượng quốc Linh Ương, nhưng từ giờ trở đi có lẽ không còn thượng quốc Linh Ương nữa rồi”.
Thương Hư lại nói: “Thương Nhất Tiếu và Minh Ung đã bắt đầu chuẩn bị xuất binh rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Công tử”, Thương Hư lại thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã nói cho thằng nhãi Nhất Tiếu đó biết, đế quốc Thương Nghiễm không được nâng lên thượng quốc, cho đến khi đế quốc Bắc Minh hoàn thành đế quốc, trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn, thì đế quốc Thương Nghiễm vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của đế quốc Bắc Minh, thượng quốc Bắc Minh, thậm chí là cương quốc Bắc Minh!”
“Ít ở trước mặt ta nói lòng vòng đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Bao nhiêu năm sau thì thế nào?”
“Còn đế quốc Bắc Minh, khi ta còn thì sẽ không ngừng nâng đỡ họ tiến lên càng mạnh mẽ, nhưng tương lai thế nào thì ta cũng không quản được”.
Thương Hư run rẩy cười, không nói nhiều.
Tần Ninh nói thì nói vậy, ông ta cũng nghe vậy nhưng ngàn vạn lần không thể làm như vậy.
Ông ta đã ra lệnh cho Thương Nhất Tiếu ghi thêm một điều vào quốc pháp.
Đế quốc Thương Nghiễm, Thương Thị nhất mạch, vĩnh viễn đi theo Minh gia nhất mạch đế quốc Bắc Minh.
Nếu có vị hoàng đế nào không tuân theo thì nước chủ có thể đánh dẹp!
Nói không chừng, Tần Ninh đời này kiếp này có thể trở thành đế vị trong tương lai, một lần nữa trở lại, tâm huyết dâng trào nghĩ đến đồ tôn của mình, muốn xem hậu nhân của đồ tôn thế nào nhưng kết quả là không thấy đâu thì ông ta không thể chịu đựng được cơn thịnh nộ đó.
“Thành Thánh Nguyệt!”
Tần Ninh nhìn thành trì quy mô rộng lớn phía dưới thì chậm rãi nói: “Trước tiên tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi.
Thương Hư, ngươi đi chào hỏi hoàng thượng đi.
Dù sao thượng quốc Thánh Nguyệt cũng đứng thứ 2 trong 7 thượng quốc, thế nào cũng phải nể mặt mũi!”
“Vâng!”
Thương Hư khẽ gật đầu rời đi.
Nể mặt?
Trong mắt Tần Ninh, nào có nể mặt mấy gã này?
Theo suy đoán của Thương Hư, thì có lẽ Tần Ninh nhìn vật nhớ người, muốn đi dạo trong thành Thánh Nguyệt một lát.
“Không hổ là thượng quốc”.
Vân Sương Nhi không khỏi suýt xoa: “Công tử, công tử thấy vùng đất này, từ ngoài thành vào trong thành người đi kẻ lại tấp nập không dứt, mà cảnh giới Linh Luân, Linh Phách cũng liếc mắt là thấy”.
“Nếu thật sự có tồn tại thì nó còn lớn mạnh tới đâu?”, Vân Sương Nhi không khỏi thắc mắc: “Không phải là có thể sánh với tứ đại tông môn đỉnh cấp sao?”
“Tứ đại tông môn đỉnh cấp thì tính là gì?”, Tần Ninh lại cười nói: “Thánh Đan các, không phải là tứ đại tông môn đỉnh cấp sao, cô thấy Thánh Đan các có yếu không?”
.
Nhưng, chỉ cần là người của Tần Ninh thì cho dù là làm một hộ vệ thì cũng đã đủ rồi.
Nếu trên toàn Cửu U đại lục để nhiều người biết thân phận của Tần Ninh thì có lẽ sẽ tranh cướp nhau làm hộ vệ.
Mà lần này, Tần Ninh đặc biệt rẽ vào thượng quốc Linh Ương, giết chết Dương Dũng, thật ra cũng là một tuyên ngôn không lời.
Thương Hư ông ta là người của Tần Ninh, không kẻ nào được động vào!
Thương Hư từ đáy lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Điều này chứng tỏ Tần Ninh đã thực sự tha thứ cho ông ta rồi.
“Xếp thứ 6 chính là thượng quốc Thương Long, công tử đã từng gặp quốc chủ.
Thương Bắc Huyền đó vốn là cảnh giới Địa Võ tầng 7, cũng là một nhân vật lắm mưu nhiều kế!”
“Còn thứ 7 là thượng quốc Linh Ương, nhưng từ giờ trở đi có lẽ không còn thượng quốc Linh Ương nữa rồi”.
Thương Hư lại nói: “Thương Nhất Tiếu và Minh Ung đã bắt đầu chuẩn bị xuất binh rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Công tử”, Thương Hư lại thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã nói cho thằng nhãi Nhất Tiếu đó biết, đế quốc Thương Nghiễm không được nâng lên thượng quốc, cho đến khi đế quốc Bắc Minh hoàn thành đế quốc, trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn, thì đế quốc Thương Nghiễm vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của đế quốc Bắc Minh, thượng quốc Bắc Minh, thậm chí là cương quốc Bắc Minh!”
“Ít ở trước mặt ta nói lòng vòng đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Bao nhiêu năm sau thì thế nào?”
“Còn đế quốc Bắc Minh, khi ta còn thì sẽ không ngừng nâng đỡ họ tiến lên càng mạnh mẽ, nhưng tương lai thế nào thì ta cũng không quản được”.
Thương Hư run rẩy cười, không nói nhiều.
Tần Ninh nói thì nói vậy, ông ta cũng nghe vậy nhưng ngàn vạn lần không thể làm như vậy.
Ông ta đã ra lệnh cho Thương Nhất Tiếu ghi thêm một điều vào quốc pháp.
Đế quốc Thương Nghiễm, Thương Thị nhất mạch, vĩnh viễn đi theo Minh gia nhất mạch đế quốc Bắc Minh.
Nếu có vị hoàng đế nào không tuân theo thì nước chủ có thể đánh dẹp!
Nói không chừng, Tần Ninh đời này kiếp này có thể trở thành đế vị trong tương lai, một lần nữa trở lại, tâm huyết dâng trào nghĩ đến đồ tôn của mình, muốn xem hậu nhân của đồ tôn thế nào nhưng kết quả là không thấy đâu thì ông ta không thể chịu đựng được cơn thịnh nộ đó.
“Thành Thánh Nguyệt!”
Tần Ninh nhìn thành trì quy mô rộng lớn phía dưới thì chậm rãi nói: “Trước tiên tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Hư, ngươi đi chào hỏi hoàng thượng đi.
Dù sao thượng quốc Thánh Nguyệt cũng đứng thứ 2 trong 7 thượng quốc, thế nào cũng phải nể mặt mũi!”
“Vâng!”
Thương Hư khẽ gật đầu rời đi.
Nể mặt?
Trong mắt Tần Ninh, nào có nể mặt mấy gã này?
Theo suy đoán của Thương Hư, thì có lẽ Tần Ninh nhìn vật nhớ người, muốn đi dạo trong thành Thánh Nguyệt một lát.
“Không hổ là thượng quốc”.
Vân Sương Nhi không khỏi suýt xoa: “Công tử, công tử thấy vùng đất này, từ ngoài thành vào trong thành người đi kẻ lại tấp nập không dứt, mà cảnh giới Linh Luân, Linh Phách cũng liếc mắt là thấy”.
“Nếu thật sự có tồn tại thì nó còn lớn mạnh tới đâu?”, Vân Sương Nhi không khỏi thắc mắc: “Không phải là có thể sánh với tứ đại tông môn đỉnh cấp sao?”
“Tứ đại tông môn đỉnh cấp thì tính là gì?”, Tần Ninh lại cười nói: “Thánh Đan các, không phải là tứ đại tông môn đỉnh cấp sao, cô thấy Thánh Đan các có yếu không?”
.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro